Vay nóng Tinvay

Truyện:Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân - Chương 134

Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân
Trọn bộ 267 chương
Chương 134
0.00
(0 votes)


Chương (1-267)

Siêu sale Lazada


Đỗ Khanh một bên cất d. a. o giải phẫu vào trong túi xách, một bên vui lòng phục tùng mà cảm khái—— đúng là gừng càng già càng cay, thầy của cô xác thật không hổ là một miếng gừng già, đã trang bị chuẩn bị đầy đủ hết, quả nhiên là không đánh khi chưa nắm chắc.

Đỗ Khanh thầm hận mình không đủ thông minh, mới vừa thấy Lý Lực liền hoảng sợ, thế nhưng quên tìm đồ vật tự vệ.

Trong túi xách có 'vũ khí', Đỗ Khanh trấn định lại, cực kỳ thản nhiên đi theo đám người vào phòng.

Nhà ở Lý gia không lớn, có hai phòng một sảnh, trong phòng khách hỗn độn để rất nhiều đồ vật, vừa đi vào nhà, liền bị một mùi hương khó ngửi đập vào mặt.

Đỗ Khanh ngửi ra đây là mùi đồ ăn để lâu bị biến chất, nghĩ đến Lý gia đang có một sản phụ đang ở cữ, cô liền không khỏi nhăn mi lại.

Tình huống này của Lý gia, đối với phụ nữ mới sinh đang cần hồi phục, phương diện đầu tiên là vệ sinh đã không ổn rồi.

Trong phòng nhiều mùi lạ như vậy, là do đã lâu không mở cửa sổ thông gió, hiện tại đúng vào mùa hừ, trong hoàn cảnh ác liệt như này, tốc độ sinh trưởng của vi khuẩn sẽ nhanh hơn bình thường rất nhiều lần.

Bác sĩ Tần cũng không tán đồng nói: "Chất lượng không khí trong phòng quá kém, không tốt cho việc phục hồi của sản phụ, bình thường mọi người phải chú ý mở cửa sổ thông gió nhiều một chút."

Anan

Mẹ Lý Lực lại bày ra sự ngu muội, vô tri của bản thân, vội vàng nói: "Này sao được, con dâu của tôi còn đang ở cữ, tất cả mọi người trong nhà chúng tôi đều phải chịu đựng không mở cửa sổ, chỉ sợ con bé trúng gió mắc bệnh."

Bác sĩ Tần nhẫn nại giải thích: "Bác gái, nếu mọi người lo lắng ảnh hưởng đến thân thể sản phụ, có thể chỉ mở cửa sổ thông gió phòng khách, chỉ cần không để sản phụ ngồi ở đầu gió thì sẽ không có ảnh hưởng gì."

Mẹ Lý Lực trợn trắng mắt: "Khó mà được, bệnh hậu sản không cso thuốc trị, bác sĩ mấy người chỉ biết đứng nói không đau lưng, có thể nhẹ nhàng nói mấy câu không có ảnh hưởng, vậy vạn nhất có ảnh hưởng thì sao? Về sau con dâu của tôi mang bệnh mấy chục năm thì làm thế nào, còn không phải tiêu tốn một đống tiền lớn để trị bệnh sao?"

Thấy mọi người trong phòng đều cho là như vậy, bác sĩ Tần thức thời không tranh luận cùng bà ta nữa.

Dù sao làm bác sĩ bà nên nhắc nhở thì cũng nhắc nhở rồi.

Ở cữ vốn chính là một chuyện rất khó đạt được sự nhất trí của mọi người.

Người trẻ tuổi ở cữ theo kiến thức khoa học mới, người thế hệ trước tình nguyện vất vả, nghiêm cẩn một chút, cũng không muốn để lại bệnh hậu sản.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD. me - monkeyd. me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-134-toi-nha-kham-benh-2. html. ]

Rất nhiều gia đình, quan hệ mẹ chồng nàng dâu đều vì chuyện này mà chịu ảnh hưởng, bác sĩ Tần cũng không tự đại cho rằng mình nói hai câu, là có thể thay đổi cái nhìn của người Lý gia.

Bác sĩ Tần hỏi phòng sản phụ đang nằm, mang theo Đỗ Khanh đi vào trong phòng.

Bác sĩ Tần phải kiểm tra miệng vết thương cho sản phụ, tự nhiên đàn ông không tiện đi vào cùng, nhưng mẹ Lý Lực, ôm cháu gái đi theo.

Trước khi vào phòng, Đỗ Khanh quay đầu lại nhìn Tống Gia Thành.

Tống Gia Thành nói không ra tiếng dặn cô cẩn thận, sau đó khoanh tay trước n. g. ự. c canh giữ ở ngoài cửa, bảo đảm —— bên trong có chuyện gì, mình có thể phá cửa đi vào.

Mùi trong phòng sản phụ còn tanh tưởi, khó ngửi hơn ngoài phòng khách.

Tuy Đỗ Khanh ở bệnh viện và phòng giải đã quen, cái mũi đã sớm bị mùi thuốc sát trùng và mùi m. á. u tươi tàn phá, không còn mẫn cảm, nhưng khi cô ngửi mùi trong căn phòng này, vẫn không khỏi ngừng thở một lát.

Bác sĩ Tần tiến lên xốc thảm mỏng đắp trên người bệnh nhân, thấy rõ tình huống, mày bà đều nhăn tít lại.

Miếng đệm lót dưới hạ thân sản phụ cũng không biết được đổi từ khi nào, hai phần ba đều đã bị thấm ướt, có mấy chỗ còn có bết máu, có một số vết m. á. u đã biến thành màu đen.

Có thể nói hạ thân của sản phụ cơ hồ rất thảm.

Máu vốn là môi trường phát triển cho vi khuẩn, nằm trên miếng đệm lót như vậy, tình huống của sản phụ có thể tốt mới là lạ.

Bác sĩ Tần cẩn thận kiểm tra vết mổ trên bụng sản phụ, xác định Đỗ Khanh khâu lại rất cẩn thận, miệng vết thương đã kết vảy thành màu trắng.

Bác sĩ Tần lại cẩn thận quan sát tình huống hạ thân của sản phụ một chút, một bên đeo găng tay cao su, một bên hỏi người nhà sản phụ đứng một bên:

"Miệng vết thương cảu bệnh nhân khôi phục rất tốt, nhưng bộ phận s. i. n. h d. ụ. c có chút nhiễm trùng, sau khi xuất viện rốt cuộc có dựa theo lời dặn của bác sĩ hay không, mỗi lần đi vệ sinh nặng nhẹ đều phải dùng nước sôi để nguội rửa sạch?"

"Còn có miếng đệm lót này, đã biến thành như vậy còn không đổi, mặt trên có bao nhiêu vi khuẩn các người không nghĩ tới sao, ở trong hoàn cảnh như vậy, người bệnh có thể tốt sao."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-267)