← Ch.131 | Ch.133 → |
"Đây là bạn trai của tôi Tống Gia Thành, đây là đồng nghiệp của em Tưởng Sảng."
Tưởng Sảng nghe vậy liền nhìn Tống Gia Thành cười cười, coi như chào hỏi, cô không phải một người thấy sắc quên bạn, hơn nữa đây còn là bạn trai của bạn tốt, cô càng không có tạp niệm.
Trước mắt chuyện làm Tưởng Sảng lo lắng nhất là Đỗ Khanh sẽ đụng mặt người một nhà kia, vạn nhất đến lúc đó lại náo loạn lên, vậy rất khó giải quyết.
"Chị tiểu Hạ, bạn trai chị nói đúng, nếu không hôm nay chị đi về trước đi."
Đỗ Khanh cũng không phải người không biết điều, nghe vậy cũng gật đầu nói: "Như vậy cũng được, vậy chị đi lên lầu tìm viện trưởng trước, em giúp chị chia trà sữa cho mọi người trong khoa nhé."
Đỗ Khanh sợ đụng phải người nhà kia đi từ văn phòng ra, cho nên cũng không có thời gian nói chuyện nhiều với Tưởng Sảng, để Tống Gia Thành đặt chỗ trà sữa còn lại vào quầy y tá, hai người liền vào thang máy lên lầu.
Lại nói tiếp cũng trùng hợp, cơ hồ là Đỗ Khanh và Tống Gia Thành vừa bước vào thang máy, cửa mới đóng lại, người một nhà kia từ văn phòng bác sĩ hùng hùng hổ hổ đi ra.
Nghe bọn họ nhục mạ, Tưởng Sảng biết, chuyện bọn họ muốn bác sĩ tới nhà xem bệnh cũng không thỏa thuận được.
Anan
Đó là đương nhiên, bác sĩ bệnh viện bọn họ đều có giờ làm việc, lại không phải bác sĩ tư nhân hay bệnh gì khẩn cấp không thể tới bệnh viện, đâu thể vì một hai câu nói của người nhà liền rời ví trị trong giờ làm việc để tới nhà riêng trị liệu cho người bệnh.
Nhà này nếu thật sự không yên tâm về sức khỏe người bệnh, nên sớm đưa sản phụ đến bệnh viện kiểm tra, lo lắng ở cữ không thể ra gió gì đó, đây không phải lời nói vô căn cứ sao.
Nhìn người một nhà hùng hùng hổ hổ đi vào thang máy, Tưởng Sảng chửi thầm trong lòng: Bọn họ tốt nhất là tới khoa nhi đón đứa bé xuất viện đi đi, người bệnh như vậy, khoa các cô một năm gặp một lần là đủ xui xẻo rồi.
Nghĩ đến tháng này mình bị khấu trừ cơ hồ không còn chút điểm thi đua nào, Tưởng Sảng rất khó có chút hảo cảm nào gì với nhà này.
Nhà này gây chuyện, bệnh viện một điều nhịn chín điều lành, vung tay lên liền miễn tất cả tiền thuốc men điều trị cho bọn họ, hai mươi mấy vạn tiền thuốc men này, ban lãnh đọ chỉ chịu một phần, dư lại thì để khoa sản và khoa nhi ra,
Trước kia gặp người bệnh có điều kiện thập phần khó khăn, miễn giảm tiền thuốc men thì không nói, lần này bởi vì người nhà bệnh nhân uy h. i. ế. p mà phải miễn giảm, thật sự làm nhân viên y tế hai khoa không thoải mái.
Đỗ Khanh bên này đi đến văn phòng viện trưởng, viện trưởng nghe nói cô đã khôi phục không sai biệt lắm, viện trưởng nghĩ khoa sản vẫn luôn là khoa thiếu người nhất bệnh viện, cực kỳ cao hứng bảo cô đợi lát nữa đi làm đánh giá tâm lý, nếu xác định cô không lưu lại bóng ma tâm lý sau vụ việc vừa rời, cô có thể đi làm bình thường vào ngày mai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD. me - monkeyd. me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-132-gap-lai. html. ]
Từ văn phòng viện trưởng đi ra, Đỗ Khanh chuẩn bị cùng Tống Gia Thành đi làm đánh giá tâm lý, nhưng mà cô không nghĩ tới, cửa thang máy vừa mở ra, thế nhưng đụng mặt người một nhà kia ở trong thang máy.
Đứng ở cửa thang máy chính là chồng sản phụ, chính là người cầm d. a. o gọt trái cây đ. â. m Đỗ Khanh.
Tính ra cũng đã hết 15 ngày hắn bị tạm giam, nhìn thấy khuôn mặt kia, Đỗ Khanh liền cảm thấy vết thương trên cánh tay vốn đã lành lại bắt đầu ẩn ẩn đau.
Đỗ Khanh bị dọa đến mức lui lại mấy bước, thẳng đến khi tựa vào n. g. ự. c Tống Gia Thành, cô mới cảm thấy mình hơi dễ chịu lại một chút.
Nguyên bản người trong thang máy cũng đang ríu rít thảo luận gì đó, nhìn đến Đỗ Khanh, trong thoáng chốc liền an tĩnh xuống.
Trong nháy mắt, tầm mắt của bọn họ đều b. ắ. n về phía Đỗ Khanh.
Tống Gia Thành thập phần mẫn cảm nhận thấy không khí không đúng, tuy rằng hắn chưa gặp người nhànày, nhưng từ phản ứng của Đỗ Khanh hắn có thể đoán ra thân phận của họ.
Có thể làm Đỗ Khanh sợ hãi như vậy, trừ bỏ hung thủ làm cô bị thương, cũng không có người khác.
Nhìn những người này đều mang thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm vào Đỗ Khanh, Tống Gia Thành duỗi tay nắm lấy tay cô, đẩy cô về phía sau, chặn tầm mắt của những người này.
Tống Gia Thành mắt lạnh nhìn người đàn ông trẻ tuổi nhất đứng ở đằng trước, trong mắt tràn đầy cảnh cáo.
Trong nháy mắt Lý Lực nhìn thấy Đỗ Khanh, thần sắc liền lạnh xuống.
Nhìn Đỗ Khanh, hắn liền nhớ tới vợ bị cắt tử cung, cả ngày ở trong nhà lấy nước mắt rửa mặt, còn có bản thân bị giam trong ngục nửa tháng.
Tống Gia Thành phòng bị động tác của đối phương, chỉ cần đối phương có một chút dị động hắn liền phản kháng lại.
Tuy rằng đối phương người nhiều, nhưng chỉ có một mình Lý Lực là thanh niên, dư lại đều là người già 40, 50 tuổi.
Đối diện với một đám người như vậy, trong lòng Tống Gia Thành không một chút sợ hãi.
Thánh Tôn Đế chinh chiến khắp thiên hạ, cho nên Khánh triều cũng không tôn sùng lấy văn trị quốc, nam nhi Khánh triều, luôn lấy thân thể vạm vỡ làm vinh quang, tuy rằng vài thập niên gần đây thẩm mỹ đại chúng đã thay đổi, nhưng vẫn không có người thích nam tử gầy yếu.
← Ch. 131 | Ch. 133 → |