← Ch.124 | Ch.126 → |
Lúc Tống Gia Thành trở ra, đã tắm xong, cửa phòng tắm vừa mở ra, một làn hơi nước liền cuốn theo thân thể hắn đánh vào người Đỗ Khanh.
Không sai, chính là đánh!
Cũng không biết vừa rồi Tống Gia Thành ở trong phòng tắm xây dựng tâm lý như thế nào, dù sao hắn nhìn thấy Đỗ Khanh, việc đầu tiên là cúi đầu khẽ hôn một cái lên môi cô.
Tống Gia Thành làm mọi thứ dựa vào xúc động, chờ đến khi thật sự hôn môi, hắn dồn hết sức lực vội vàng khẽ hôn một cái, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Đỗ Khanh.
Hắn ôm eo Đỗ Khanh, lướt qua bả vai cô nhìn máy lọc nước trong phòng khách, không đủ tự tin nói: "Ta là nam nhân, cho nên về sau phải để ta làm những chuyện này."
Đỗ Khanh vuốt miệng mình, không nhịn được bật cười thành tiếng, đầu của cô tựa lên bả vai Tống Gia Thành, thấp giọng nói: "Đây là chủ nghĩa nam tử của nam nhân cổ đại sao?"
Còn nói vậy nữa, vậy sao lúc trước cô chủ động hắn lại không trốn?
Lỗ tai Tống Gia Thành đã hồng rực, hắn túng túng tuyên bố chủ quyền xong, liền buông Đỗ Khanh ra, lúc này nghe cô trêu ghẹo, cũng không biết phải phản bác thế nào, vội vàng nói sang chuyện khác.
"Thời gian không còn sớm, nàng mau đi rửa mặt, ta cũng về phòng, ta quá mệt." Nói xong không đợi Đỗ Khanh trả lời, hắn giả bộ che miệng ngáp một cái, liền sờ theo dọc tường, đi vào thư phòng.
Nhìn bóng dáng chạy trối chếc của hắn, Đỗ Khanh thật sự dùng hết sự tự chủ cả đời mới khắc chế không cười thành tiếng.
Nhưng mà Đỗ Khanh không biết, trong phòng này, người phải nhẫn nhịn không chỉ có một mình cô, cách cô hai bức tường đồng chí Đỗ Hùng Hoa cũng nhẫn nhịn thật sự vất vả.
Trong tay Đỗ Hùng Hoa cầm bình giữ nhiệt, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, mới quay đầu nhìn về phía bà xã nằm trên giường, nhỏ giọng hỏi: "Hình như tiểu Ngôn về phòng rồi, lúc này tôi đi ra ngoài rót nước cũng không xấu hổ đi?"
Kỳ thật Đỗ Hùng Hoa đã muốn đi ra từ sớm, bất quá hắn vừa mới mở cửa phòng ra, liền thấy hai người đứng ở cửa phòng tắm ôm nhau.
Nếu không phải ông tay mắt lanh lẹ nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, thì xấu hổ lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD. me - monkeyd. me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-125-phu-cuong-2. html. ]
Tính cách Tống Gia Thành nội liễm như vậy, nếu hắn biết Đỗ Hùng Hoa thấy hắn thân mật với Đỗ Khanh, phỏng chừng mấy ngày tới hắn rất khó để hết xấu hổ, nói chuyện bình thường.
Sợ mình vừa đi ra ngoài sẽ khiến mọi người đều xấu hổ, Đỗ Hùng Hoa vẫn luôn ghé vào ván cửa, thẳng đến khi không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mới nhỏ giọng xác nhận với vợ.
Cam Mạn Mai gật đầu, cha già Đỗ Hùng Hoa chua xót giống như ăn trộm, rón rén mở cửa phòng, đi ra phòng khách rót một chén nước.
Trở lại trên giường, Đỗ Hùng Hoa nhìn bình nước ấm đặt ở đầu giường, không ngọn nguồn thở dài một hơi.
Anan
Cam Mạn Mai nghe bạn già thở dài, vội vàng quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
Đỗ Hùng Hoa lắc lắc đầu, có chút mất mát nói: "Không có gì, tôi chỉ là cảm thấy thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt con gái chúng ta đã trưởng thành."
Thời gian trôi thật nhanh nha! Chỉ chớp mắt, ông cũng đã tới tuổi tiễn con gái đi lấy chồng rồi.
Vấn đề thân phận của Tống Gia Thành xử lý đơn giản hơn những gì Đỗ Khanh tưởng tượng nhiều.
Cảnh sát xử lý vấn đề hộ tịch là người quen của Đỗ Hùng Hoa, cho nên cần chuẩn bị những giấy tờ gì đã sớm nói rõ cho ông biết.
Bọn họ đã chuẩn bị đủ hồ sơ, lấy được xác nhận của đại phương, cảnh sát thu tư liệu giao cho đồng nghiệp ghi vào máy tính, sau đó liền mang Tống Gia Thành đi vào chụp ảnh chứng minh thư.
Đỗ Khanh cùng Đỗ Hùng Hoa ngồi ở bên ngoài chờ hắn, tuy rằng hôm nay cũng là thời gian làm việc, nhưng ba Đỗ không yên tâm để hai người trẻ tuổi tự đi, cho nên liền cố ý xin nghỉ một ngày.
Chụp ảnh cũng rất thuận lợi, tuy rằng Tống Gia Thành là một người đàn ông, còn để tóc rất dài, thoạt nhìn cả người đều rất phóng đãng với không kềm chế, khi xếp hàng chụp ảnh cũng rất bắt mắt, nhưng trước khi đi Đỗ Khanh đã tìm hiểu trước, cho nên đã búi gọn hết tóc của hắn lên từ khi ở nhà, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn ảnh chứng minh thư.
Hơn nữa giá trị nhan sắc của Tống Gia Thành vẫn còn đó, cho nên không có xuất hiện ánh mắt khinh thường gì hết, ngược lại có vài cô gái cầm di động chụp lén hắn.
Không có biện pháp, đây là hiện thực của xã hội, lớn lên đẹp trai mà hành xử khác người thì là phóng khoáng, không theo khuôn mẫu, lớn lên mà xấu thì thực xin lỗi, vậy sẽ nói đã xấu lại còn thích thể hiện.
Chụp xong ảnh, Tống Gia Thành nộp xong phí, nửa tháng sau hắn có thể nhận được chứng minh thư.
← Ch. 124 | Ch. 126 → |