← Ch.089 | Ch.091 → |
Thị lực của Đỗ Khanh tốt, chỉ liếc mắt một cái liền thấy rõ ràng, những cung tì trong đó trong tay rõ ràng đnag bưng một khối bánh kem nhỏ, một khối nhỏ.
Chờ khay đựng bánh kem nhẹ nhàng đặt trước mặt Đỗ Khanh, cô mới phát hiện —— nhìn một khối nhỏ, thật sự rất nhỏ.
Đĩa sứ xinh đẹp đựng một miếng bánh kem ước chừng một ngón tay, một miếng bánh kem to bằng một ngón tay.
Nữ tử cổ đại chú trọng dáng vẻ bên ngoài, phỏng chừng phải chia làm ba lần mới ăn hết.
Nếu Đỗ Khanh ăn, miếng bánh kem nhỏ như vậy, một ngụm là giải quyết xong.
Xét đến cùng chính là bánh kem quá nhỏ, người quá nhiều, không đủ để chia.
Bất quá ông trời làm chứng, Đỗ Khanh căn bản không nghĩ tới Tống Mẫn Lan sẽ chia bánh kem cho nhóm quan quyến ăn.
Vốn cô đặt bánh kem ba tầng cũng là kích cỡ lớn nhất có thể làm trong tiệm, muốn to hơn cũng chỉ có thể thêm tầng.
Ba tầng không đủ liền bốn tầng, mười tầng.
Đỗ Khanh cho rằng Tống Mẫn Lan sẽ giữ chiếc bánh kem này lại cho người trong nhà cùng nhau hưởng dụng.
Quốc công phủ nhân khẩu đơn giản, kể cả trong cung nhân khẩu phức tạp hơn một ít, nhiều hơn một ít, bánh kem ba tầng này khẳng định cũng đủ ăn.
Nhưng mà cô không nghĩ tới, Tống Mẫn Lan muốn cho cô mặt mũi trước mặt các quý phu nhân, tiểu thư kinh thành, thế nhưng lựa chọn chia bánh kem trong yến hội.
Nhiều người như vậy cùng chia một cái bánh kem, thoạt nhìn hơi hông hào phóng.
Cũng may những món ăn khác rất phong phú, ngự trù cũng ra sức vì yến hội hôm nay, cho nên bánh kem nhỏ một chút cũng không ảnh hưởng lắm.
Tống Mẫn Lan dẫn đầu dùng muỗng nhỏ gạt một chút kem cho vào trong miệng.
Miếng kem tinh tế thơm ngọt, thập phần đơn giản lại có thể làm người ta cảm thấy thỏa mãn.
Hiện đại rất nhiều cô gái vì ăn hai miếng bánh kem, cam nguyện vất vả chạy thêm mấy km giảm béo.
Rốt cuộc bánh kem và đường, đều là đồ ăn khá béo.
Đối với Tống Mẫn Lan đã nếm rất nhiều món ăn trân quý trong thiên hạ, bánh kem vẫn rất hấp dẫn với nàng.
Nhìn bánh kem trước mặt mình lớn hơn những người khác một vòng, ngoài mặt Tống Mẫn Lan thoạt nhìn bất động thanh sắc, kỳ thật nội tâm đã là cuồn cuộn sóng to gió lớn.
Bánh kem ăn quá ngon!
Sao mình lại đi chia cho nhiều người thế?
Hoàng Hậu hối hận, sớm biết như vậy nàng phải nếm thử trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD. me - monkeyd. me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-90-tiec-mung-tho-3. html. ]
Một chút bánh kem như vậy sao mà đủ ăn?
Còn chưa đủ cho nàng nếm được hương vị.
Đúng rồi, lúc trước nàng chia một nửa cái bánh kem cho nhóm quan viên bên kia, cũng không biết còn dư lại hay không.
Hay nàng cho cung nữ đi Ngự Thiện Phòng nhìn một cái?
Nếu còn dư lại, liền thu hồi toàn bộ, chờ nàng bận rộn xong lại chậm rãi nhấm nháp?
Không đúng, nàng là hoàng hậu một nước, không thể vì hai ngụm ăn mà mất mặt trước ngự trù và cung nhân.
Anan
Vẫn nên chờ mọi người đều đi rồi, lại hỏi Đỗ Khanh xem còn có thể làm một cái bánh kem khác không.
Thọ lễ Đỗ Khanh chuẩn bị cho Tống Mẫn Lan là trọng điểm chú ý.
Cho nên người tặng lễ của Quốc công phủ tiến cung, Tống Mẫn Lan cũng đã xem qua lễ vật một lần.
Tần thị cùng Quốc công phủ đưa lễ vật không khác biệt lắm với mọi năm, đều là một ít kỳ trân dị bảo.
Tống Gia Thành đưa một cái gọi là đồng hồ quả lắc cũng coi như là dị bảo, dùng để tính giờ thật sự hữu dụng.
Đỗ Khanh tặng bánh kem cùng trái cây, tuy rằng đều là đồ ăn, không tính là trân bảo, nhưng thắng ở chỗ hiếm lạ.
Bánh kem liền không cần phải nói, Tống Mẫn Lan tuy rằng làm Hoàng Hậu, nhưng trước kia cũng chưa từng thấy điểm tâm như vậy.
Còn có làn trái cây có quả vải.
Khánh triều cũng có quả vải, bất quá phần lớn đều phân bố ở bên Quảng Châu, Tứ Xuyên.
Bất quá hai địa phương này đều có một điểm giống nhau, đó chính là —— đều cách kinh thành rất xa, còn ở núi cao đường nguy hiểm, vận chuyển thập phần khó khăn.
Hơn nữa quả vải thật sự quá kiều quý, hái từ trên cây xuống, chỉ để 3 - 5 ngày hương vị sẽ trở nên nhạt nhẽo, không còn ngon nữa.
Vẫn là trước kia Tống Mẫn Lan đi theo bệ hạ tây tuần mới được ăn quả vải.
Kinh thành cách xa địa phương trồng được quả vải, muốn ăn quả vải, cũng chỉ có thể ăn được quả vải khô.
Tuy rằng quả vải hong gió hương vị cũng không tồi, nhưng vẫn kém quả vải tươi.
Làn trái cây còn có mấy loại trái cây Tống Mẫn Lan chưa bao giờ gặp qua.
Chưa thấy qua liền chứng minh cái này trân quý, cho nên tất cả trái cây Đỗ Khanh dâng lên, Tống Mẫn Lan căn bản không muốn lấy ra chiêu đãi khách nhân trong yến hội.
Nàng đều đã tính toán tốt, trước cho con cái mỗi đứa một phần, dư lại thì đưa cho Quốc công phủ một ít, dư lại liền để trong cung cho nàng và bệ hạ hưởng dụng.
Tống Mẫn Lan không biết, Quốc công phủ căn bản không cần nàng phải chia cho mấy loại trái cây này.
← Ch. 089 | Ch. 091 → |