← Ch.09 |
Hai tháng sau - Trước cửa giáo đường ở Luân Đôn, một đám người tụ tập rất náo nhiệt, hoa như bay như múa trên bầu trời xanh thẳm.
Cô dâu chú rể vui mừng nhận sự chúc phúc của họ hàng bạn bè, nhìn bọ họ tươi cười hạnh phúc mà khiến người ta phải chạnh lòng.
Nếu hai tháng trước cô không trốn khỏi hôn lễ thì có phải hôm nay cô cũng sẽ hạnh phúc như vậy không? Không, có lẽ cô còn bị tổn thương hơn nữa.
Ôn Gia Hinh nhìn hôn lễ của người khác mà hai mắt đỏ hoe, bất giác cô càng đi càng đến gần lễ đường, đột nhiên hoa cô dâu từ trên cao rơi xuống tay cô, cô theo bản năng chụp lấy, nhất thời mọi người trong hôn lễ đều nhìn về phía cô.
Nhìn kỹ thì cô dâu chú rể đều là người phương Đông, mà sao.... Chú rể đó nhìn rất quen mặt, cô tò mò nhìn chú rể, đối phương cũng đang nhìn cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, trên mặt đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Ôn Gia Hinh xoay người định đi, không ngờ chú rể lại chạy nhanh về phía cô, "Ôn tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?"
Cổ tay cô bị đối phương nắm chặt, cô đứng tại chỗ xoay đầu ra vẻ bình tĩnh nhìn Đinh Dục Thần, "Tôi không biết anh gọi tôi có chuyện gì, hay là các người cá cược gì nữa rồi muốn tôi hỗ trợ để chứng minh phải không?"
Vẻ mặt Đinh Dục Thần buồn thiu, áy náy nói, "Tôi hy vọng cô có thể nghe tôi giải thích, mọi chuyện không phải như cô nghĩ đâu."
Cô lãnh đạm nói, "Chúng ta cũng không phải tính là quen biết, anh không cần phải giải thích gì với tôi cả."
"Quý Tiệp yêu cô." Đinh Dục Thần nghiêm túc nói, "Lúc trước ở hôn lễ cô gạt cậu ấy, chuyện này đã thành trò đùa trong giới kinh doanh, nhưng cậu ấy không hề đổ lỗi cho cô."
"Vì đó là do anh ta sai."
"Chuyện cá cược chỉ là trò đùa của đàn ông với nhau mà thôi, Quý Tiệp cũng chính miệng thừa nhận tình cảm của hai người không thể nào dùng 1000 tệ để so sánh được, cậu ấy cũng không phải vì muốn thắng mà yêu cô."
Nhìn Đinh Dục Thần, Ôn Gia Hinh cảm thấy cô quả thật rất vô dụng. Kỳ thật cô cũng đã sớm mềm lòng.... "Nhưng anh ấy đem đoạn ghi âm...."
"Cô còn nhớ nội dung đoạn ghi âm đó không? Trong đó không chỉ có lời tỏ tình của cô, mà còn có lời tỏ tình của Quý Tiệp nữa, cô nghĩ cậu ấy lại lấy mình ra làm trò đùa sao?"
Cô đúng thật đã quên, trong đoạn ghi âm có đối thoại của hai người.
"Đó là lúc chúng tôi đang uống rượu, tôi giật điện thoại của cậu ấy, trong lúc vô ý nghe được đoạn ghi âm, cậu ấy còn vì chuyện này mà xém tí nữa đã trở mặt với nhau rồi..." Trong nhất thời, vẻ mặt Đinh Dục Thần trở nên cam chịu, "Nhưng hiện tại tốt rồi, rốt cuộc cũng trở mặt, cô xem đi, đây là cậu ấy đánh tôi đó."
Nhìn theo tay của Đinh Dục Thần, cô thấy cằm anh ta có vết bầm, nhìn như còn rất mới. Hơn nữa, trên đó còn có hoa văn rất kỳ lạ?
"Tôi nói với cậu ấy là muốn nhanh chóng kết hôn, lúc đó cậu ấy còn cười chúc phúc tôi, không ngờ tới cậu ấy lạigiả bộ mà thôi, hai ngày trước bữa đám cưới, cậu ấy tới tìm tôi nói là muốn tặng quà cho tôi, cô xem đi. Đây là dấu ấn cậu ấy gây ra."
Ôn Gia Hinh nở nụ cười, cười đến nỗi không ngừng được, "Ha ha—anh ta cũng có mắt thẩm mỹ lắm, kiểu nhẫn này của anh ấy cũng rất đẹp, rất hợp với anh ấy." Nói xong, cô còn cảm thấy rất khâm phục Quý Tiệp.
"Mẹ nó, shit! Tôi vậy mà lại chửi thề trong hôn lễ của mình, hai vợ chồng các người đều cùng một ruột, đều chẳng có lương tâm như nhau." Thế mà anh lại vì chuyện của hai người này mà áy náy.
"Tôi và anh ấy chưa có kết hôn, anh đừng có gọi bậy bạ, huống hồ anh ấy vẫn chưa "gian dâm cướp của, lớn nhỏ ăn sạch" của anh đã là may lắm rồi, lát nữa anh nên gọi điện thoại cảm ơn anh ấy đi."
"Cảm ơn cái con khỉ mốc khô! Đúng rồi, nhắc đến gọi điện mới nhớ, tôi giúp cô gọi điện thoại cho cậu ấy."
"Không cần."
Lần này giọng điệu Đinh Dục Thần mang vài phần chỉ trích, "Tôi còn chưa giải thích rõ sao? Hay là cô không tin tôi? Cô nhẫn tâm tiếp tục tra tấn cậu ấy sao?"
"Không phải. Chuyện của hai chúng tôi không phải chỉ dùng hai từ xin lỗi là giải quyết được, có một số chuyện tôi muốn anh ấy giải thích rõ, cũng có một số chuyện tôi phải tự mình tìm hiểu, tôi sẽ liên lạc với anh ấy, anh không cần phải lo."
"Nhưng mà...."
"Này, anh còn muốn đứng đây nói chuyện với tôi đến bao giờ nữa? Bà xã anh từ nãy giờ cứ nhìn chúng ta, giống như sắp phát hỏa rồi, nếu cô ấy đến hỏi thì tôi tuyệt đối sẽ làm chứng giúp anh, nói tôi là vợ bé của anh." Cô nghĩ cô dâu chính là cô gái mà Đinh Dục Thần đeo đuổi đến tận Hongkong, xem ra anh ta cũng yêu người vợ này lắm. Thật không ngờ, một công tử hào hoa nổi danh trong giới thượng lưu lại có thể vì một đóa hoa mà bỏ cả khu rừng.
"Shit, tôi mặc kệ các người!" Anh vội vàng chạy về phía lễ đường, không ngừng dỗ dành cô dâu.
Xoay người bước đi, Ôn Gia Hinh không biết phải làm sao. Nghe Đinh Dục Thần nói xong, cô nhất thời mất đi phương hướng, chẳng còn hứng thú đi du lịch gì nữa.
Biết Quý Tiệp không lấy đoạn băng ghi âm ra khoe, cô đoán rằng lúc trước anh nói dối là có lý do, vấn đề mấu chốt vẫn là do cô.
Cô nâng tay lên, nhìn ngón tay áp út của mình, cô đã làm chuyện quá đáng như vậy, anh còn muốn cưới cô không?
Đèn đỏ, cô dừng lại bên đường, ngẩng đầu nhìn qua bên kia đường thì chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, một người đàn ông phương Đông cao gầy, khuôn mặt vẫn tuấn tú như trước, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc.
Là mơ sao? Thật là Quý Tiệp ư?
Cô không dám tin vào mắt mình. Anh sao lại ở đây? Cho dù Đinh Dục Thần có lén gọi điện thoại cho anh thì cũng không thể nào nhanh vậy.
Một chiếc xe tải đột nhiên chạy ngang qua, cản trở tầm mắt của cô, trong phút chốc cô ngẩn ra sợ bóng dáng kia sẽ biến mất.
Chiếc xe chạy qua rồi, bóng dáng bên kia đường cũng không còn ở đấy, toàn thân cô run rẩy, lòng đầy sợ hãi, dường như có gì đó mất mát trong cô. Cô hít một hơi thật sâu, trán đầy mồ hôi, tim thì lại đập nhanh.
Đây là ảo giác sao? Vì cô rất nhớ anh sao?
Hai tháng nay cô ép mình đừng nghĩ đến anh nữa, cô ép bản thân mình phải kiên cường, đừng nghĩ đến anh nữa... vì mỗi lần nhớ đến khuôn mặt anh, bao nhiêu kỉ niệm của hai người lại ùa về.
Cô không nào lừa dối chính mình, cô phải đi tìm anh.
Vừa xoay người thì cô liền đụng vào một người cao lớn, ngẩng đầu nhìn lên cô chợt bàng hoàng đứng bất động tại chỗ.
"Anh..."
Quý Tiệp đang đứng sừng sững trước mắt cô, vẫn mặc bộ âu phục màu đen thường ngày, vẫn đẹp trai như trước, chỉ là khuôn mặc hốc hác đi nhiều, vẻ mặt có chút mệt mỏi khiến người ta phải đau lòng.
Hai tháng qua anh sống thế nào?
"Hành trình của em đã xong chưa?" Hồi lâu sau, một giọng nói khàn khàn lãnh đạm, có chút ngang ngược cất lên.
Ôn Gia Hinh không nói gì, cô không tài nào cười được, chỉ đứng lặng yên ở đó.
Ôn Gia Hinh y như trẻ con bỏ nhà ra đi rồi bị bắt về, không còn đường nào chạy thoát, cũng không thể cự cãi gì, đành phải ủ rũ cúi đầu chờ đợi người ta xử lý mình.
Cô cảm giác anh từ từ bước đến gần mình, hơi thở quen thuộc kia càng ngày càng gần, chợt cô muốn khóc thật to.
Cho đến anh đứng trước mặt cô, cô nghĩ anh sẽ ôm chặt mình vào lòng, nhưng ngược lại anh chẳng hề làm gì cả.
Ngẩng đầu lên, cô đối diện với đôi mắt sâu đen của Quý Tiệp, cô liếc nhìn thấy có hai người đàn ông to con bước xuống từ chiếc xe hơi màu đen phía sau lưng anh.
"Đưa cô ấy đi, nếu cô ấy dám kháng cự, cứ dùng dây thừng trói cô ấy lại."
Nghe lệnh của Quý Tiệp, hai người đàn ông to con nắm chặt hait ay cô. Cô trừng mắt nghi hoặc nhìn Quý Tiệp, anh thì lại dửng dưng nhìn cô.
Cô ra sức giãy dụa, nhưng sức lực của một cô gái yếu ớt thì không thể nào địch nổi hai người đàn ông cường tráng được.
"Quý Tiệp, anh làm cái gì vậy? Thả tôi ra.... Mau kêu họ buông ra, tay em rất đau..."
Cô liều mình quát to, nghe cô la tay đau, anh nhíu mày.
Ôn Gia Hinh cố gắng nói, "Đau quá, tay em bầm hết rồi... rất đau..."
Lạnh lùng nhìn cô, Quý Tiệp đưa mắt ra lệnh hai người đàn ông kia, "Mang lên xe, nhanh lên."
Cô há hốc mồm, Quý Tiệp định bắt cóc cô sao?
Trên xe, cô bực tức nhìn Quý Tiệp, anh lại giống như một vương giả kiêu ngạo, ngồi bắt chéo chân trên ghế, bộ dáng lạnh lùng cùng tuyệt tình.
Nhìn ánh mắt hình viên đạn của cô, anh quăng cà vạt sang một bên, nhích người kề sát mặt cô.
"Không cần nhìn anh bằng ánh mắt này, anh không thích."
Quý Tiệp nói thỏ thẻ bên tai Ôn Gia Hinh, giọng nói vẫn lạnh như băng.
Gặp lại thế này cô thật không biết nên khóc hay nên cười, cô đúng thật là cao số còn có thể gặp lại anh. Nhưng người này dám bắt cóc cô?
Đinh Dục Thần gạt người!
Lúc trước ở hôn lễ cô bỏ anh đi, chuyện này đã trở thành trở cười trong giới kinh doanh, nhưng anh không hề đổ lỗi cho cô. Vì anh tức giận đến nói không nên lời, cho nên hiện tại tìm được cô rồi, nên anh tính giết người diệt khẩu cho hết giận đây!
Càng nghĩ cô lại càng bực mình. Anh nhỏ nhen vậy sao? Đáng giận!
Bên trong xe hoàn toàn tĩnh lặng, hai người cứ y như trước kia, hễ giận nhau là không ai nói chuyện với ai, kiểu như so ai giỏi chịu đựng hơn ai, mười phút sau, Ôn Gia Hinh đột nhiên bật cười.
" Em cười cái gì? Em tưởng anh không dám làm gì em sao?" Giọng nói Quý Tiệp có chút tức giận cũng có chút cam chịu.
"Không phải, xin lỗi, em không có ý gì." Cô vội ngừng cười.
Cô không phải cố ý, chỉ là nhớ đến hình ảnh hai người giận nhau lúc trước cô lại cảm thấy buồn cười, hại cô trong tình huống này mà còn thấy vui, kết quả nhịn không được liền bật cười.
Xe đi được gần nửa tiếng thì dừng lại, cô bị anh kéo xuống xe, cô không biết mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy gió đang rít gào bên tai mình.
Đột nhiên anh dừng bước, ấn vai cô xuống để cô ngồi yên vị, anh cầm chặt tay cô ngó nghiêng ngó ngửa như là đang kiểm tra gì (lúc đầu Ôn Gia Hinh kêu là tay bị bầm, Quý Tiệp coi thử bị j k), sau đó lại dùng dây thường trói chặt cổ tay cô, nhưng anh không buộc chặt cho lắm.
Lúc này, Ôn Gia Hinh lại nhịn không được gật cười lần nữa.
Quý Tiệp lườm cô, đương nhiên cô cũng chẳng bận tâm mấy, "Em lại cười gì nữa?"
"Không. Không có gì, anh tiếp tục làm việc của anh đi." Cô đúng thật là bệnh thần kinh, chết đến nơi mà còn phát hiện anh quan tâm mình, nhưng cảm giác rất ấm áp, như rằng không hề có nỗi sợ nào ở phía trước.
Bên tai truyền đến một giọng đàn ông khác, "Thiếu gia, chuyên cơ đã chuẩn bị xong hết rồi."
"Tốt." Quý Tiệp đáp nhẹ một tiếng, sau đó liền kéo Ôn Gia Hinh đi, "Anh muốn dẫn em đi đâu?"
Anh lạnh lùng cười, "Em đoán đi?"
"..... Về cửa hàng bánh?" Nói thật, trong đầu cô lúc này nhớ đến mấy cái bánh thơm ngon của em gái.
Trong chốc lát, anh vươn tay đánh mạnh vào mông cô, "Sai."
"Sai thì thôi, anh làm gì mà đánh mạnh dữ vậy? Đau nha."
"Nếu không đau thì làm sao em thông minh lên được."
"Anh...." Vốn tưởng thừa dịp anh ôm cô mà thúc vào ngực anh một cái, nhưng chợt cô nghe tiếng tiếng gió rít gào rất mạnh, động cơ quay ầm ầm...."Anh dẫn em lên máy bay?"
Anh lại nhéo hai má cô, "Đáp đúng."
Sai cũng đánh, đúng cũng đánh, người này quả nhiên thích hợp trà độc cấp dưới, không thích hợp làm dục anh tài.
"Anh thật ra là muốn dẫn em đi đâu? Vì sao lại bắt em lên máy bay?"
"Không phải lúc nãy em cười rất vui vẻ sao, chả lẽ hiện tại sợ rồi ư?"
Đương nhiên là không, nói thật ra cô là càng ngày càng không sợ, ngực anh rất ấm áp, nhưng cô lại không thể nói ra lời này, nếu không anh sẽ rất đắc ý, "Phải, em sợ lắm, cho nên tốt nhất anh nói đi, muốn làm gì em?"
"Anh định đến khi máy bay đang ở độ cao 5000 mét, anh sẽ thả em từ trên cao xuống thịt nát xương tan, để em biết bỏ anh đi thì kết cuộc bi thảm thế nào." Giọng nói uy hiệp của anh vang bên tai cô, làm cô nhớ đến giai đoạn ngọt ngào của hai người, giọng điệu anh lúc này cứ y như lúc cô nguyền rủa anh vậy, khẩu xà tâm phật.
Quý Tiệp lại kề sát tai cô, gian xảo nói, "Sợ sao? Thử tưởng tượng đi, một thân hình mảnh mai như vậy nếu như rơi từ trên cao xuống, rơi ngay xuống biển thì sẽ thành bộ dạng gì?"
"Biến thành mỹ nhân ngư sao?"
Quý Tiệp kinh ngạc ba giây, lập tức nâng cằm cô lên, lực tay cũng mạnh hơn, "Em nghĩ anh đang nói giỡn hả? Em nghĩ anh không dám làm sao?"
Không đẩy ra bàn tay đang làm đau cằm cô, Ôn Gia Hinh chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, "Em có thể để lại di ngôn chứ, nguyện vọng cuối cùng trước khi chết?"
"Nguyện vọng gì?"
"Em đã đi nhiều nước rồi, rất là mệt nha, anh có thể cho em mượn vai anh một tí được không?"
Bầu không khí hoàn toàn tĩnh lặng, Quý Tiệp cũng không biểu lộ gì, mà Ôn Gia Hinh cũng chẳng thấy sợ hãi gì.
Sau đó có người nhẹ nhàng ôm cô, cô không chỉ có thể tựa vào vài anh mà còn nằm gọn trong lòng anh, rất thoải mái, rất ấm áp, khóe môi Ôn Gia Hinh bất giác giương lên thành một đường cong đầy thỏa mãn.
"Em đừng có tưởng bở, anh chỉ là hoàn thành ước nguyện trước khi chết của em thôi."
"À, vậy thì anh phải nhớ, lúc quăng em xuống biển thì đừng đánh thức em, em muốn ngủ một giấc cho đã." Gần như vậy, cô có thể nghe được tiếng tim đập của anh.
Cô đột nhiên tự tin hẳn lên --- anh sẽ không bỏ cô lại.
"Hừ. Anh sẽ cân nhắc."
Không trả lời lại anh, cô thật sự rất mệt mỏi, rất buồn ngủ, mí mắt cô nặng trĩu, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Trong mơ, một bàn tay to ấm nhẹ nhàng vuốt hai má cô, rất dịu dàng, còn có tiếng thở dài nhè nhẹ, hương vị quen thuộc bao quanh người cô, khiến cô càng ngủ say hơn.
Tận đến khi tiếng rít vang lên bên tai, cô mới tỉnh dậy, máy bay lúc này đã hạ cánh rồi.
Không phải thả cô từ 5000 mét xuống biển để cô chết sao? Xạo! Ha ha—làm sao bây giờ? Cô rất muốn cười thật to.
Quý Tiệp đột ngột lấy cà vạt bịt mắt cô lại.
"Thiếu gia, hay là để chúng tôi làm cho?"
Giọng nói này là của người đàn ông đi cùng máy bay lúc nãy, rồi có ai đó đụng vào tay cô, chợt giọng nói đầy tức giận của Quý Tiệp vang lên, "Không được đụng cô ấy, lái xe đến đây đi."
Xong đời, cô vậy mà còn muốn cười, tuy rằng không biết anh muốn làm gì cô, nhưng nếu cô mà cười một cái thì chắc chắn anh sẽ điên tiết cả đời đây.
Phải, cả đời - khiến người ta thật chờ mong.
"Không cần đi nhanh quá, cẩn thận một chút."
Hai người lên xe, cô không nhìn thấy Quý Tiệp, mà chỉ nghe giọng anh nói, cũng thú vị lắm chứ.
Một cánh tay ôn nhu vén mái tóc bị gió thổi bay tứ tung trên mặt cô, lúc sau gió đã không còn mạnh như vừa rồi, có lẽ anh đã kéo cửa kính lên.
Xe đi được một đoạn ngắn, hắn đẩy đẩy Ôn Gia Hinh, nói, "Đứng dậy, tự mình đi." Anh tháo dây thừng đang buộc tay cô ra.
Giọng nói anh thì rất lạnh lùng nhưng động tác lại cực kỳ nhẹ nhàng.
Bọn họ xuống xe, anh nắm tay cô đi về phía trước, không quên nhắc nhở, "Phía trước có bậc thang, cẩn thận một chút, em mà dám vấp ngã đẩy anh chết, anh thành quỷ cũng sẽ không buông tha em."
"Biết rồi." Sao cô cảm thấy lời này của anh giống như lời thề hẹn suốt đời suốt kiếp ở bên cô thế? Thành quỷ mà cũng ở cùng nhau, đúng là đẹp đôi mà.
Quý Tiệp rốt cuộc dừng lại, chậm rãi tháo cà vạt che mắt cô xuống.
Cô lờ mờ mở mắt ra, đến lúc thích ứng được ánh sáng, hai mắt cô đỏ hoe, đó là một lễ đường, bốn phía phủ đầy hoa hồng, bánh kem 5 tầng ở giữa, trên bánh còn có hai hình cô dâu chú rễ nho nhỏ mặc áo cưới cùng âu phục nắm tay nhau.
Trên bánh còn có tên của cô và anh.
Lễ đường vẫn bố trí y theo lời cô, nhưng đáng tiếc lễ đường to vậy mà chỉ có hai người bọn họ.
"Đây là lễ đường hai tháng trước em đào hôn. Mọi thứ đều tự tay anh sắp xếp, y hệt như lễ đường trước đây, nhưng em không có đến tham dự."
Giọng nói anh nghẹn ngào, sợ cô sẽ đau lòng.
Nếu.... Nếu như lúc ấy cô đến, thì đã không bỏ đi rồi, quanh cảnh hạnh phúc thế này cho dù có hiểu lầm thì con người ta cũng luyến tiếc rời đi.
"Em xin lỗi."
"Không, em không cần xin lỗi anh, người có lỗi là anh mới đúng, anh sẽ giải thích mọi chuyện với em." Nắm chặt tay Ôn Gia Hinh, Quý Tiệp vẫn có chút bất an.
"Chuyện đánh cược, đoạn ghi âm, em đã nghe Đinh Dục Thần nói hết rồi." Cô ngẩng đầu nhìn anh, nghi hoặc hỏi, "Sao anh không hỏi em gặp anh ta lúc nào?"
"Hành trình hai tháng nay của em vui chứ?" Anh mỉm cười, như là nhớ đến chuyện thú vị gì đó, "Ai Cập, Tây Tạng, sa mạc Sahara, Ấn Độ, Luân Đông, em đã đi hết những nơi em thích chưa? Còn nữa... cái thứ đen thùi lùi đó mà em cũng nuốt trôi cho được."
"Anh..." Nghe lời anh nói mà Ôn Gia Hinh trợn má hốc mồm. Anh làm sao biết được? Cho dù kêu người điều tra thì cũng không thể nào biết tường tận như vậy?
"Em đi đến chỗ nào, anh đều đi theo em đến đó, dấu chân em in lại nơi đâu đều có dấu chân của anh làm bạn, em muốn đi chơi thì anh cùng em đi chơi, anh nói rồi, anh sẽ không gò ép em, anh đã học được một bài học rồi."
"Hai tháng nay anh đều đi theo em sao?" Giọng nói Ôn Gia Hinh run run hỏi.
Anh gật đầu, cô đau khổ vì anh, cô muốn đi mà không có anh, mặc dù có chút tịch mịch nhưng trông cô cũng rất vui, không giống anh thê lương bước từng bước theo sau cô, nhưng chỉ có thể từ xa mà nhìn, không thể nào sóng vai cùng cô đi hết chuyến hành trình, càng tịch mịch hơn.
"Nói em biết, sao lúc em thử anh, anh không hề nói cho em biết đoạn ghi âm đã bị người khác nghe?"
"Thì ra lúc đó em thử anh... Anh... Anh không muốn để em biết chuyện đêm đó, anh không muốn em lại nhớ đến chuyện đứa nhỏ." Anh cẩn trọng nói.
Ôn Gia Hinh thở dài, cô căn bản không thể trách anh, "Xin lỗi."
"Không, anh đã nói đây không phải lỗi của em."
"Xin lỗi, tất cả là do em, tự em gạt bản thân mình, viện ra lý do để không phải ở bên cạnh anh, em tự nói với mình vì anh dối gạt em, cho nên em không thể ở bên cạnh anh nữa, nhưng thật ra đây không phải là nguyên nhân chủ yếu, mà người luôn luôn trốn tránh hiện thực lại chính là em." Nước mắt cô tuôn ra thấm ướt đẫm hai má.
Quý Tiệp lẳng lặng nghe cô nói, không xen ngang, chỉ đứng bên lau khô nước mắt của cô.
"..... Chuyện đứa nhỏ anh cảm thấy chính mình mới là hung thủ, là do anh sai, cho nên mới khiến em đau khổ, anh biết em rất tốt với anh, em cũng là người anh yêu nhất, đó lời nói tận đáy lòng anh, đúng vậy, anh yêu em, lấy anh đi, Gia Hinh..." Quý Tiệp ôm ghì Ôn Gia Hinh vào lòng, đau lòng vì sự tự trách của cô. Chẳng lẽ chuyện này sẽ mãi là khúc mắc giữa bọn họ ư?
"Nhưng em không cách nào đối mặt với nó, em vừa biết anh lừa dối em thì em đã bỏ chạy đi thật xa, em chỉ muốn lòng mình thanh thản hơn, người đáng bị trừng phạt không phải là anh, mà là em mới đúng." Cô nghẹn ngào nói, cảm giác không nắm chặt được hạnh phúc của mình đau còn hơn dao cắt.
".... Em còn muốn lấy anh không?" Anh thủ thỉ nói bên tai cô, giọng nói rất nhỏ nhẹ, anh quả thật rất sợ, sợ rằng cô sẽ lắc đầu.
Nhìn cô lắc đầu, vẻ mặt anh rầu rĩ.
Ôn Gia Hinh ngẩng đầu, nín khóc mỉm cười, nói, "Trong hai tháng nay em đã thông suốt rất nhiều điều, em phát hiện càng dằn vặt những sai lầm mình gây ra càng thêm đau khổ mà thôi, phải học cách buông tay và quên đi mọi thứ, chỉ cần bước tiếp con đường phía trước thì mọi chuyện trong tương lai sẽ tốt đẹp hơn, cho nên em không còn sợ không có hạnh phúc." Điều quan trọng hơn nữa là biết Quý Tiệp lặng yên theo cô suốt hai tháng nay cũng đã làm cô cảm động rồi.
"Vậy sao còn không chịu lấy anh?"
"Lúc nãy không phải em đã nói tay em rất đau sao, anh làm gì mà kêu hai người mặc áo đen đó kéo tay em đau dữ vậy?" Hiểu lầm đã được giải quyết, thời điểm tính toán cũng đến rồi.
"Anh...Anh có kêu bọn họ làm nhanh mà, kéo em đi nhanh thì sẽ không bị đau, với lại nãy anh có coi qua rồi, đâu có bị gì đâu." Nếu vì chuyện này mà anh không kết hôn được, anh nhất định sẽ làm thịt hai người kia.
"Anh còn lấy cà vạt bịt mắt em."
"Vậy thì anh cho em bịt mắt anh lại, sao?" Nụ cười anh trở nên gian ác, anh cũng không ngại đêm tân hôn chơi thêm trò gì mới!
"Hừ, em đây còn chịu thiệt."
"Đừng có viện lý do nữa, em có chịu lấy anh không?"
Đừng viện lý do? Cô là kẻ bắt cóc sao? Đúng thật tức chết!
Ôn Gia Hinh giơ tay lên để anh nhìn rõ ngón áp út của mình, cô đang đeo chiếc nhẫn cầu hôn của anh, nụ cười nồng đậm cùng mãn nguyên phảng phất trên khuôn mặt đẹp trai của anh, làm người ta càng nhìn càng ngẩn ngơ.
"Tiền đặt cọc em cũng đã thu rồi, có thể không lấy anh sao?"
Anh nhẹ nhàng nhéo chiếc mũi nhỏ nhắn của cô, trên mặt tràn ngập vui vẻ, "Đương nhiên, anh là đàn ông chất lượng cao mà, anh khuyên em nên sớm lấy đi nếu không thì bị người ta giành mất đấy. Chúc mừng em, làm cô dâu ngày cá tháng tư thất bại, xem ra em chỉ có thể làm cô dâu tháng sáu của anh thôi."
Ôn Gia Hinh khẽ thở dài, cảm thấy đáng tiếc, "Rất khó nha, chuẩn bị hôn lễ mất rất nhiều thời gian, nói không chừng phải đến tháng bảy lận..."
Đột nhiên tiếng nổ vang bên tai cô, cô chưa kịp phản ứng thì bông giấy từ trên cao bay phất phới trong không trung, cô trong lòng kinh ngạc không thôi, chỉ thấy một đám người túa ra từ bốn phía.
Có lão Tiêu, cha mẹ Quý Tiệp, em gái cô, cháu trai cô, và còn cả đồng nghiệp công ty nữa, khách quý giới kinh doanh.... bọn họ ai nấy đều mặc lễ phục cả, tươi cười nhìn hai người đang ôm nhau.
Cô khó hiểu nhìn Quý Tiệp, anh lại cười rất đắc ý, "Anh quên nói với em, hôm nay chính là hôn lễ của chúng ta, bọn họ tất cả đều do anh mời đến, lễ đường hôm nay và ngày đó bố trí y hệt nhau."
"Sao anh biết hôm nay em nhất định sẽ lấy anh?" Thực cảm động, nhưng bị đoán chính xác như vậy, cô vẫn không cam tâm.
"Đương nhiên.... Bởi vì anh đánh cược chưa từng thua bao giờ."
"Cái gì? Lại lấy em ra đánh cược sao, anh... Quý Tiệp chết tiệt.... ưhm---"
Lời trách cứ lúc nãy đã bị nụ hôn của anh mạnh mẽ ngăn chận.
Quan khách trong lễ đường luôn miệng chúc phúc hai người, cô chỉ còn có thể ôm anh nhận mệnh làm cô dâu tháng sáu của anh thôi.
Quên đi, cho dù đây là một ván bài thì cũng là một ván bài rất ngọt ngào!
← Ch. 09 |