Vay nóng Tinvay

Truyện:Lão Bà Theo Ta Về Nhà Đi - Chương 60

Lão Bà Theo Ta Về Nhà Đi
Trọn bộ 67 chương
Chương 60
Về tiết vân phong
0.00
(0 votes)


Chương (1-67)

Siêu sale Shopee


Ta gần như vừa cưỡi ca nô vừa phóng đến quán cà phê XX, dọc đường đi cả đầu chỉ toàn hình ảnh Tiết Vân Phong đang cầm dao nhe răng cười ác độc với ta cực kỳ khủng bố > __ __

Ta: "....."

Ta van ngươi! Thì ra là ngươi muốn nhìn ta chịu khổ, cũng đâu cần phải nói trực tiếp như vậy chứ?

Tuy rằng ta rất bất mãn đối với tiểu chính thái, bất quá vừa nghĩ đến Giang Ly, ta liền tức giận không nổi. Ta nuốt rồi nuốt, chờ đến khi vị đắng trong cổ họng bớt đi một chút, lúc ta có thể khôi phục lại khả năng nói chuyên, ta thành khẩn nhìn hắn nói: "Chuyện kia, xin lỗi a."

Tiết Vân Phong "Xì" một tiếng, khinh thường nói: "Ngươi có gì phải xin lỗi ta? Ngươi nghĩ rằng ngươi đã đoạt mất Giang Ly?"

Ta không nói gì, hắn lại nói tiếp: "Quan Tiểu Yến, ngươi đừng có nằm mơ, thực lực của hai chúng ta căn bản chính là sự khác biệt về giới tính, không phải cùng một đẳng cấp. Nếu Giang Ly hắn chỉ có một chút hứng thú với đàn ông thôi, ta nhất định sẽ không để ngươi chiếm được hắn đâu."

Ta đối với sự tự kỷ của hắn cảm thấy hơi bị bi phẫn, thế nhưng ta lại thấy hắn nói cũng có chút đạo lý. Vậy nên ta càng thêm bi phẫn. Ta gân cổ cãi cố: "Giang Ly coi trọng chính là vẻ đẹp bên trong."

Tiết Vân Phong ngước đôi mắt trắng đen rõ ràng lên trừng ta "Ý ngươi là ta đây không có vẻ đẹp bên trong?"

"Khụ khụ, cũng không phải, ta..." Ta nhất thời không biết nói sao cho phải.

Tiết Vân Phong khẽ hất cằm, giống như một nữ vương liếc nhìn ta bằng nửa con mắt. Hắn nói: "Quan Tiểu Yến, ngươi có biết không, ta thua không phải bởi vì người, ta là thua bởi chính mình."

Ách? Đứa nhỏ này sao đột nhiên lại nói ra mấy lời sâu sắc như vậy?

"Kỳ thực ta đã sớm cảm thấy Giang Ly hắn không thích đàn ông, nhưng ta vẫn không muốn tin vào sự thực này, Có lẽ chính là do không muốn tin, nên ta mới không tin. Bây giờ cuối cùng ta cũng đã hiểu ra, đối với những thứ không thể chiếm được tốt nhất là nên sớm buông tha, nếu không sẽ tự hại mình hại người."

Ta gãi gãi đầu, cười nói: "Ngươi...ngươi làm sao đột nhiên trở nên thấu tình đạt lý như vậy?"

Tiết Vân Phong phẫn nộ trừng ta: "Bà cô già! Có lúc nào mà ta không thấu tình đạt lý sao?"

Ta ho lên hai tiếng, cười trừ nói: "Đúng vậy, đúng vậy ..." Thiện tai, mẹ nuôi ngươi đây cho tới bây giờ chưa thấy qua kiểu thấu tình đạt lý nào hung ác như vậy....

Tiết Vân Phong lại nói tiếp: "Nhưng mà Giang Ly kia tính tình cũng chẳng tốt lành gì đâu, ngươi cứ chờ bị hắn bắt nạt đi."

Đã bị bắt nạt từ lâu rồi... Ta yên lặng rơi lệ, lập tức rộng lượng khoát khoát tay nói: "Không sao, ta đã quen rồi."

Tiết Vân Phong hừ một tiếng, nói: "Ngươi nhất định là số bị ngược."

Ta yên lặng nhìn trời, ngay cả ngươi cũng nhìn ra sao > ___

Tiết Vân Phong: "Nhưng mà trong tình cảm Giang Ly hắn cũng rất yếu đuối, ngươi phải đối tốt với hắn đấy."

Ta gật đầu: "Yên tâm đi, ta đối với hắn so với mẹ ruột ta còn tốt hơn."

Tiết Vân Phong: "Kỳ thực con người ngươi cũng rất tốt, mặc dù có chút ngốc có chút bình thường, nhưng mà nhân phẩm cũng không tệ lắm."

Ta dở khóc dở cười: "Ngươi đây là đang khen ta hay là đang mắng ta vậy..."

Tiết Vân Phong chẳng khác nào trúng tà, tự biên tự diễn nói: "Nếu như các ngươi có con, ta muốn làm cha nuôi."

Ta cười: "Không được, ngươi là con nuôi của ta, theo vai vế mà nói ngươi là anh nuôi của bọn nó chứ."

Tiết Vân Phong: "Ta hy vọng con các ngươi thông minh tinh quái một chút, đừng có ngu ngốc giống ngươi, ta ghét nhất mấy đứa ngốc."

Ta: "...."

Tiết Vân Phong: "Tinh yêu gì đó, đều là phù phiếm, ngươi phải sống với Giang Ly thật tốt đấy."

Tiết Vân Phong: "Có người ở bên cùng cảm giác thật là tốt."

Tiết Vân Phong: "Quan Tiểu Yến, ngươi cách xa Vương Khải ra một chút, tên đó không đáng tin."

Tiết Vân Phong:....

Ta quơ quơ tay trước mặt Tiết Vân Phong, lo lắng mà hỏi thăm: "Tiết Vân Phong? Tiết Vân Phong? Ngươi trúng tà sao?"

Tiết Vân Phong đình chỉ lải nhải, cúi đầu quấy quấy cà phê. Hắn im lặng một lúc rồi nhẹ giọng nói ra: "Ta phải đi."

Ta sửng sốt: "Đi? Đi đâu?"

Tiết Vân Phong: "Tây Ban Nha."

"Làm gì?"

Tiết Vân Phong nghiêng đầu nhìn dòng người đang đi lại trên đường, đột nhiên sáng bừng lên mà ưu thương nói:" Ai cũng không thể cản nổi bước chân đi theo nghệ thuật của ta."

Ta "...."

...

Tiết Vân Phong dỡ hành lý, phất tay về phía ta, nói:" Quan Tiểu Yến, ngươi mau về đi."

Vành mắt ta đỏ lên, một nỗi chua xót không tên dâng lên trong lòng. Ta kéo tay áo của hắn, nói: "Con ngoan, mẹ muốn tận mắt nhìn thấy con đăng ký." (sax bà chị)

Tiết Vân Phong chán ghét gạt tay ta ra."Ai là con ngươi! Còn nữa, đừng có mà khóc trước mặt ta, đừng tưởng rằng ngươi khóc vài lần là có thể thay đổi được hình tượng của ngươi trong mắt ta!"

Ta dịu dụi khóe mắt, nói: "Tiết Vân Phong, ngượi thực sự không muốn để Giang Ly biết?"

Tiết Vân Phong thờ ơ như không nói: "Cho hắn biết làm cái gì? Ngươi đừng quên, ta đã đá hắn rồi. Chú ý nha, là ta đá hắn nha! Quan Tiểu Yến, ngươi bây giờ đã biết vì sao lần trước Giang Ly nói chia tay ta lại không đáp ứng rối chứ? Trên đời này chỉ có ta đá người khác mà thôi, không có chuyện người khác đá ta!"

Ta khúm núm gật đầu: "Biết biết, tên kia là nợ, bị ngươi đá."

Tiết Vân Phong tán thưởng liếc xéo ta vài cái: "Không sai, đúng là như vậy! Quan Tiểu Yến à, nể mặt ngươi bình thường đối xử với ta không tồi, ngày hôm nay bản thiếu gia thưởng cho ngươi một cái ôm."

Ta còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị Tiết Vân Phong ôm chầm lấy trong nháy mắt, hắn vỗ vỗ mấy cái trên lưng ta, nói bên tai ta: "Quan Tiểu Yến, ngươi với Giang Ly mà dám sống không tốt, ta sẽ lấy mạng của ngươi."

Ta chùi nước mắt trên mặt, hỏi: "Sao ngươi lại không lấy mạng của Giang Ly chứ?"

Tiết Vân Phong: "Ngốc quá, lấy mạng của ngươi thì có khác nào lấy mạng của Giang Ly."

Giờ đây ta cũng không biết nên vui hay nên buồn, chỉ ôm chặt lấy Tiết Vân Phong, không nói gì nữa, nhưng nước mắt cứ chảy ra ròng ròng.

Tiết Vân Phong đẩy ta ra, không nén được nhìn mặt ta một chút, nói: "Đã bảo không được khóc, ngươi còn khóc. Ghét nhất nhìn người khác khóc!" Hắn nói, không thèm để ý đến ta, kéo hành lý xoay người rời đi.

Ta đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Tiết Vân Phong, vừa nhìn vừa lau nước mắt. Mãi cho đến khi bóng lưng hắn biến mất, hắn cũng không quay đầu lại.

Thật lâu sau này, Tiết Vân Phong mới vân đạm phong khinh nói với ta, khi đó làm sao có thể không đau lòng được, lúc đó khổ sở đến nối không muốn nhìn thấy bất luận kẻ nào ở đây. Hắn lên máy bay mới bắt đầu khóc, khóc suốt một đường từ Bắc Kinh đến Madrid.

Hắn nói, lúc đó thực sự đã rơi hết nước mắt của cả đời này rồi, cho nên sau này hắn không cần phải rơi lệ nữa.

Hắn còn nói, hắn đem chuyện này nói cho ta biết, là bởi vì hắn đã buông tha cho quá khứ rồi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-67)