Người Đàn Ông Này Thật Biết Cách Làm Người Khác Phải Yêu
← Ch.59 | Ch.61 → |
Sau khi dùng bữa tối, cô xắn tay áo định dọn dẹp nhưng anh đã ngăn lại.
- Em để đó đi.
Sáng mai người làm đến sẽ thu dọn.
- Không sao, em chỉ làm ù một chút sẽ xong ngay.
Từ mai có người làm đến ở cố định rồi em không làm nữa.
Chứ bây giờ em để đây, thím Trương thấy, thím lại mất công dọn thì sao?
Anh thấy cô nói cũng có lý, cơ mà trước giờ, cô nói gì anh chả cho là có lý.
Chỉ là anh không muốn cô mệt mà thôi.
Nhưng nếu cô đã quyết tâm như vậy, anh cũng đành nghe theo ý cô vậy.
- Ừm, vậy thì em nhanh nhé.
Anh giúp em mang đồ lên phòng.
Cô nhìn anh gật đầu lấy lệ, tay vẫn tiếp tục thu dọn thức ăn còn thừa và bát đũa.
Những công việc nữ công gia chánh này vốn chẳng làm khó được cô.
Cô làm một cách rất thuần thục.
Nhanh thôi, bàn ăn và bát đũa đã được lau rửa sạch sẽ.
Anh khệ nệ giúp cô mang va ly lên phòng.
Nhưng cũng chẳng biết cô mang gì theo.
Anh mở cánh cửa thông phòng ngủ với phòng quần áo bên cạnh, lấy cho cô một bộ đồ pijama và một chiếc quần lót mang vào phòng tắm cho cô.
Khi cô trở lên phòng, anh đã tắm trước và ngồi trên giường đọc báo.
Cô nhìn một lượt căn phòng rộng lớn, phải lớn gấp hai lần phỏng ngủ của cô.
Không giống với căn phòng thiếu nữ ở nhà, căn phòng của anh bài trí với gam màu trung tính, cảm giác trầm lắng hơn nhiều.
Cô tiến từng về phía chiếc va ly được anh để gọn lại một góc phòng, tay cô còn chưa kịp mở, anh đã lên tiếng.
- Em tìm gì vậy?
- Em muốn lấy quần áo để tắm.
- Không cần đâu, anh đã lấy sẵn cho em trong phòng tắm rồi.
Muộn rồi em tắm đi còn đi ngủ.
Tắm khuya không tốt đâu.
Cô gật đầu vẻ mình đã hiểu rồi bước vào nhà tắm.
Bộ pijama dài tay mà anh chuẩn bị khá hợp ý cô.
Kín đáo nhưng vẫn đảm bảo đẹp.
Cô nghía qua một lượt mới nhận ra, anh không có chuẩn bị áo lót.
Bình thường thì buổi tối ở trong phòng cô cũng không có mặc, nhưng ngay đầu tiên dọn về ở chung với anh mà đã vội " Thả rông " vòng 1, cô thấy cũng hơi kỳ.
Mặc dù đúng là cô với ánh cũng đã phát sinh thứ quan hệ đến điểm cuối cùng thật đó.
Nhưng mà sau lần ấy, thì chưa từng lặp lại.
Hơn nữa lúc đó cô trúng thuốc, không có cảm giác ngại, giờ hoàn toàn tỉnh táo thế này mà bảo cô ôn lại, chắc cô độn thổ.
Đoạn Thanh Vy cứ thập thò ở cửa nhà tắm không biết có nên ra hay không.
Điều này đã gây sự chú ý đối với anh.
Anh đặt quyển sách trên tay xuống, ân cần hỏi.
- Em còn cần gì sao?
- Em... !em... !Hình như..
- Em sao vậy? Có gì khó nói lắm à?
- Cũng không phải, nhưng anh.
Hình như... !Anh quên lấy cả áo lót cho em rồi.
Trái với biểu cảm lúng búng như ngậm hột thị trong miệng của cô, anh lại vô cùng tỉnh bơ đáp.
- Ở nhà không có ai ngoài anh và em, em cần nó làm gì? Chẳng phải lúc đi ngủ cũng phải cởi sao?1
Không hiểu sao, dù điều anh nói thực sự rất bình thường, nhưng cô nghe ra lại vô cùng ngại ngùng.
Cô một nước quay ngược trở vào nhà vệ sinh, không phát biểu thêm một lời nào.
Hai mươi phút sau, cô trở ra ngoài với mái tóc còn ướt và khăn tắm vẫn vắt ngay như cổ.
Anh thấy thế không vui nheo mày nói.
- Muộn rồi, trời lại lạnh sao em còn gội đầu, như thế rất dễ cảm, em có biết không?
Miệng mặc dù nói thế, nhưng chân lại bước xuống giường, bước đến chiếc tủ âm ngay gần cửa nhà tắm.
Anh lấy chiếc máy sấy, rồi ấn cô ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng ngủ.
- Ngồi yên đó, anh sấy tóc cho em.
Sau này nhớ trời lạnh, đừng gội đầu quá khuya nghe không.
Tiếng máy sấy ù ù bên tai.
Những ngón tay thon dài của anh luồn vào trong tóc cô.
Khiến cô thoải mái hơn không biết.
Chẳng hiểu sao, trong giờ phút này, cô lại thấy anh giống như một bà mẹ già khó tính thế nhỉ.
Cằn nhằn, nhưng lại cũng vô cùng quan tâm và lo lắng.
Đúng là khẩu thị tâm phi.
Trong lòng cô cảm giác mềm mại như vũ được ai đó vuốt ve, trên khóe môi bất giác treo lên ý cười mà cô không hề hay biết.
Người đàn ông này thật biết cách để làm người khác phải yêu.
Cảm thấy tóc cô đã khô hoàn toàn, anh tắt máy sấy, quay lại nói với cô.
- Cũng muộn rồi, đi ngủ thôi em.
- Ừm.
Hai người trèo lên giường, anh tắt hết đèn sáng, chỉ thay bằng chiếc đèn vàng mờ ảo ngay tủ đầu giường.
Anh cẩn thận kéo chăn cho cô, luồn tay mình xuống gáy cho cô gối đầu rồi ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô kéo vào trong lòng.
Cô bây giờ đang nằm gọn trong lồng ngực anh, cảm nhận rõ ràng mùi hương nam tính và hơi thở của anh đều đều trên đỉnh đầu mình.
Thậm chí cô còn nghe được tiếng trái tim của anh đang đập mãnh mẽ trong lồng ngực.
Sự gần gũi này làm cho cô có cảm giác hơi mất tự nhiên.
Những ký ức về đêm cô bị bỏ thuốc tại bữa tiệc Diệp lão gia lại ùa về, khiến cô không khỏi nóng mặt..
Tuy ngại, nhưng nằm trong lòng anh cô cũng không giám cựa quậy nhiều, sợ người nằm bên phát giác ra.
Nhưng hơi thở bất ổn của cô đã bán đứng cô rồi.
Trong đêm tối, giọng anh trầm thấp, nghe cực kỳ mê hoặc.
Anh đều đều lên tiếng.
- Em sao vậy, lạ giường không ngủ được hay sao?
Cô chỉ lý nhí đáp.
- Cũng không phải, chỉ là... !chỉ là... !
Anh mỉm cười trêu chọc, một ngón tay vuốt khẽ qua chóp mũi của cô.
- Sao đây? Hay lại đang nghĩ linh tinh, muốn tìm cách chiếm tiện nghi của anh?
Cô phụng phịu.
- Em mới không thèm.
- Thật không thèm?
- Thật... !
- Ừ, vậy thì ngủ đi.
Đừng nghĩ lung tung.
Anh sẽ không làm gì cho đến khi tâm lý của em thoải mái đón nhận anh.
Bởi anh biết hôm trước chỉ là do em trúng thuốc không tự chủ được mà thôi.
Anh hôn nhẹ lên trán cô, ôm chắc lấy cô, chỉnh lại đầu mình tựa đầu cô, rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Đoạn Thanh Vy sau khi nghe những lời trêu chọc, cũng như thú nhận thật sự của anh thì cảm thấy thoải mái hơn không biết.
Tảng đá trong lòng như đã được anh đặt xuống.
Cô thoải mái ôm lấy eo anh, vùi đầu vào lồng ngực anh mà tìm vị trí thoải mái để ngủ.
Trước khi ngủ cô còn vui vẻ nói.
- Chúc anh ngủ ngon.
- Em cũng ngủ ngón.
Anh không mở mắt, nhưng miệng vẫn trả lời lại cô.
Đáp lại lời cô, là hành động ôm chặt hơn của anh.
Đêm nay, cảm thấy thật sự yên bình.
Mọi xô bồ và vồn vã ngoài kia, gần như không liên quan gì đến hai người bọn họ.
Giữa họ bây giờ chỉ còn tồn tại cảm giác hạnh phúc và tin tưởng, dựa dẫm đối phương mà thôi.
Không lâu sau, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của cả hai.
Chẳng biết tương lai có bao nhiêu khó khăn đang chờ đón họ.
Thực tại có bao nhiêu dối trá, con người có bao nhiêu thủ đoạn để không ngừng giành giật những thứ không thuộc về mình.
Tuy nhiên, có một thứ thật hơn cả chữ thật, đó chính là tình yêu của Đoạn Thanh Vy và Trình Nhất Nam. 1.
← Ch. 59 | Ch. 61 → |