Vay nóng Homecredit

Truyện:Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh - Chương 040

Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh
Hiện có 111 chương (chưa hoàn)
Chương 040
Đấu trí cùng ông nội!
0.00
(0 votes)


Chương (1-111 )

Siêu sale Shopee


Ngồi lên chiếc xe xích lô, Nam Thế Dương nói địa chỉ nhà mình.

Sau khi lên xe, đi được một nửa đường, hắn kêu dừng lại, quay đầu bước tới tiệm bán trái cây, mua một quả dưa hấu mang đi.

Nam Thế Dương có một chút tâm ý nhỏ.

Người già dễ dụ là chuyện đương nhiên. Biện pháp này trước đây đã từng có người dùng để dụ dỗ ông nội, mặc dù hắn chưa thử qua nhưng trước kia dùng tốt bây giờ khẳng định cũng dùng được.

"Đi thôi", ngồi lại lên xe, ôm quả dưa vào người, Nam Thế Dương gãi gãi đầu, thở dài một cái, "Haiz..."

Trong lòng cảm thấy rất sầu muộn, chán nản hết cả người...

Hắn cơ bản là ông biết rút cuộc ông nội giận cái gì, nên muốn tìm cách dụ dỗ ông. Chán nản nhất là hắn vẫn không thể đối nghịch với ông nội, nếu không, với lòng dạ độc ác của ông nội, nhất định sẽ đem Văn Đình Tâm giải quyết lặng lẽ.

Mang trong lòng sự lo lắng, một đoạn đường ngắn ngủi cuối cùng cũng hết. Khi chiếc xe dừng lại trước của chính, Dư Dương đang cúi đầu đi qua đi lại, hình như cũng đang phiền não điều gì đó.

"Dư Dương" nhanh chóng đi tới, Nam Thế Dương đến trước mặt Dư Dương, "Buổi tối có chuyện gì xảy ra vậy? Ông nội làm sao thế?"

"Nhị thiếu" Nhìn thấy nhị thiếu xuất hiện trước mắt. Cả người Dư Dương cũng trở nên căng thẳng hết nhìn trái nhìn phải, vội vàng dặn dò nhỏ, "Nhị thiếu, tuyệt đối không được nói cho ông chủ biết cậu đi cùng tiểu thư Đình Tâm, ông chủ đã vì chuyện này mà tức giận nguyên một buổi tối.

"Nhớ kỹ, nhất định không được thừa nhận chuyện cậu có tình cảm với tiểu thư Đình Tâm có biết chưa? Tốt nhất nên nịnh nọt ông chủ một chút. Nếu không, ông chủ làm những gì nhị thiếu chắc cũng đoán được". Nháy mắt ra hiệu rằng đây là chuyện bí mật, Dư Dương nói chuyện cũng trở nên lộn xộn, "Người đầu tiên bị liên lụy, có thể là tiểu thư Đình Tâm".

Mới khi nãy ông cụ cảnh cáo Dư Dương cũng không phải là nhẹ, tên nhóc không thuận theo tâm ý của ông, nên hắn bị trách phạt không phải là ít. Tổn hại về tiền bạc thì không nói làm gì, nhưng thủ đoạn cay độc của ông chủ trong thời gian qua, nếu thật sự bị chọc tức, tổn hại có thể sẽ là bộ phận thân thể hoặc là cả tính mạng cũng không biết chừng...

"Tôi biết rồi", nét mặt cũng trở nên căng thẳng, vỗ vỗ bả vai Dư Dương. Nam Thế Dương cố gắng thả lỏng chính mình, "Hãy trả tiền xe giúp tôi, tôi vào trong đã".

"Được" gật đầu, Dư Dương đưa tay lấy tiền ra.

Bước vào trong nhà, Nam Thế Dương chuẩn bị tâm lý rất kỹ.

Nhìn thấy ông nội không có ở phòng khách, hắn vội đi vào phòng bêp cắt một nửa quả dưa hấu, cầm theo hai chiếc muỗng lớn. Chuẩn bị thật tốt mới chuẩn bị đi tìm ông nội.

Khi đó, ông cụ đang ngồi trên ghế sa lon ở trong phòng, trên tay vẫn cầm hai viên bi thép như cũ."Lộp cộp" một tiếng vang lên, trên khuôn mặt cứng nhắc nổi lên sự khủng bố.

Cơn tức vừa dâng lên trong đầu, đã muốn tên nhóc vài phút sau phải xuất hiện ngay trước mắt mình, mặc kệ phải dùng biện pháp gì. Bây giờ sau khi tỉnh táo lại, ông cụ cũng không muốn tha thứ cho tên nhóc đó, nhưng cái suy nghĩ phải đánh đòn hắn cũng dừng lại.

Vì vậy, khi người làm báo rằng Nam Thế Dương đã tới, ông cụ cũng chỉ nắm viên bi thép chặt thêm một chút.

"Hà hơi một cái" mũi chân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, chỉ là chưa thấy bóng người, hắn đã phải nghênh đón hai viên bi thép bay tới, có lẽ ánh mắt ông nội không chuẩn lắm, ném lệch...

Hai viên bi, một viên từ chỗ kín bay tới, một viên từ bên đầu bên cạnh bay tới, tới lúc Nam Thế Dương kịp phản ứng lại, chỉ nghe thấy tiếng của ông nội nói với người làm "Đi nhặt hai viên bi tới đây!"

"Ông nội, người sao vậy". Ôm một nửa quả dưa hấu bước tới, Nam Thế Dương trực tiếp khóa cửa phòng lại, hai quả cầu cũng bị chặn ở bên ngoài cửa, "Đêm hôm rồi tức giận như vậy làm gì, không sợ tăng huyết áp sao hả?"

"Thằng nhóc, mày còn dám về gặp ông nội sao!" Ngón tay chỉ thẳng về phía Nam Thế Dương, một cái chỉ này, sự tức giận của ông cụ cũng không phải là bình thường, "Mày dám coi ông nội giống như một đứa trẻ ngốc, đi ra ngoài buông thả, lại còn cùng với cái loại con gái nghèo đó gây ra tiếng đồn. Thằng nhóc mày muốn làm ông nội tức chết sao!"

Ở trong Nam gia này, cho dù là ai gây ra chuyện tình cảm ầm ĩ ông cụ cũng không để ý, chỉ riêng Nam Thế Dương là trường hợp ngoại lệ.

Nam Thế Dương vẫn nổi tiếng là chán ghét phụ nữ, có thể nói là ở mấy tháng trước, ông cụ vẫn đang còn lo lắng là tên nhóc thối có thể vì nguyên nhân này mà độc thân cả đời. Vội vội vàng vàng muốn sắp xếp một cô gái ở bên cạnh hắn, để cho hắn dần quen thuộc.

Ai biết chuyện này, tin tức này lại tự nhiên xảy ra như vậy.

Còn hết lần này tới lần khác cùng với đứa con gái nghèo đi ra từ Nam giao!

Ông cụ để Dư Dương điều tra nửa tháng, bất kể là hoàn cảnh gia đình hay bản thân đứa con gái đó, không có đặc điểm nào ông thấy được cả.

Quá kém cỏi, quá thấp kém, quá nghèo!

"Ông nội, người xem kìa, người không để ý đến sức khỏe gì hết". Đi vòng qua tay, Nam Thế Dương nhanh chóng ngồi xuống cạnh ông cụ, nói mấy lời thấm thía, "Vốn là huyết áp cao, còn tức giận như vậy, có còn quan tâm đến thân thể hay không, có còn cần tới cái nhà này hay không?"

Dùng biện pháp dụ dỗ con nít đối với ông cụ, vô cùng có tác dụng.

Trong lúc hắn còn nhỏ, đã thường xuyên nhìn thấy người đàn ông kia làm như vậy...Mà ở trong gia tộc này, người duy nhất dám làm như vậy cũng chỉ có người đàn ông đó....

Cho tới bây giờ, người tiếp theo là hắn...

"Dưa hấu mới vừa mua, ông chủ đã ướp lạnh rồi, ăn vào vô cùng dễ chịu". Xúc một muỗng lớn, đưa tới bên miệng ông nội, nhìn ông cụ nghiêm mặt, lại không được tự nhiên. Hắn liền trực tiếp đưa vào trong miệng ông.

"Ông nội, ăn ngon không?"

Nhuốt một miếng dưa hấu xuống bụng, ở bên cạnh cháu nội ngoan còn tít mắt cười với ông, như vậy ông cụ còn có thể tức giận được nữa sao?

"Khụ" sự tức giận trong mắt dần tan bớt, lúc này ông cụ cũng đã vơi đi một nửa bực tức, "Ăn không ngon".

"Không phải chứ, ngọt mà, lại ăn một miếng nữa nào" Xúc một muỗng nữa giơ lên, khóe miệng Nam Thế Dương cong lên, khuôn mặt lộ ra nụ cười ngây thơ ngoan ngoãn, "Rất mát mà, ăn ngon đúng không".

"Bình thường thôi" Trầm mặt suy nghĩ, sau khi cơn tức tan đi vài phần, ông cụ vẫn không quên chuyện đó, "Thằng nhóc thối đừng ngắt lời ông! Chuyện cô gái đó hôm nay nhất định phải giải quyết".

"Cô ấy làm sao ạ?" Ngước mắt nhìn ông, Nam Thế Dương cầm muống xúc dưa hấu nói, "Cô ấy không mắng ông, cũng không gây trở ngại cho ông, ông cũng không tốn tiền, vậy thì ông định giải quyết người ta cái gì?"

"Ôi, thằng nhóc thối, mày tính giấu diếm cái gì! Mày cho rằng ông nội không biết chuyện mày ở trường học cõng con bé đó rêu rao khắp nơi sao?" Giơ tay gõ vào đầu Nam Thế Dương một cái, ông cụ lần này dùng sức cũng không ít.

"Đau" xoa xoa đầu, Nam Thế Dương không nhịn được cũng cãi lại, "Ông nội đủ rồi nha, cô ấy bị thương ở chân con cõng cô ấy thì có làm sao hả? Không lẽ bạn bè bị thương con cũng không thể không quan tâm à!"

"Nhưng cô ta là con gái"

"Con gái thì sao chứ!" Lấy giọng ngang ngang nói lại ông cụ, sợ ông tức giận, Nam Thế Dương vội vàng đưa một miếng dưa hấu lên, mạnh mẽ nhét vào miệng ông.

Chiêu này đúng là rất thông minh! Chặn miệng người khác, để mình có thời gian nói chuyện.

"Cô ấy đã cứu con một mạng, còn thật sự bị thương vì con!" Rút lại muỗng, tiếp tục xúc dưa hấu, hắn cúi đầu xuống, "Con thật không hiểu rốt cuộc ông nội đang tức giận điều gì?" Từ nhỏ chính ông nội dạy con, làm người phải có nghĩa khí, nhưng bây giờ cái ơn cứu mạng cũng không để cho con được trả".

"Ông nội nói con phải báo ơn như vậy sao" Bị câu nói của hắn làm cho nghẹn, trong lúc nhất thời, ông cụ cũng không biết nên nói thế nào.

"Chẳng lẽ chỉ cần cho một khoản tiền là được sao? Ông nội cảm thấy làm như vậy thích hợp sao?" Liếc xéo ông cụ một cái, Nám Thế Dương nói thì thầm, "Nếu như là chú ba, nhất định sẽ ủng hộ con làm nhưu vậy. Con nhớ chú đã nói qua, nếu thật lòng muốn báo đáp một người, tuyệt đối không thể dùng tiền".

"Chú ba con nói đều là..." Vốn định phản bác, nhưng lời nói đến bên miệng, ông cụ đã dừng lại, "Nhưng chú ba cũng không có nói rằng con phải yêu đương với người đó".

"Con không có"

"Vậy thì đi gặp cô gái ông sắp xếp" Từ tay Nam Thế Dương cầm lên nửa quả dưa hấu, ông cụ xúc một muỗng, "Các cô gái ông nội sắp xếp, con nhất định phải chọn một người!"

"Hả?"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-111 )