Lần đầu hẹn hò! 2
← Ch.106 | Ch.108 → |
Lãng Quên- Diễn Đàn
Khi đó, Văn Đình Tâm đang ở trong xe tán gẫu rất vui vẻ với An Ngữ Du.
Cửa xe vừa mới mở ra, liền nhìn thấy cô nhóc kia đang ôm lấy cánh tay của Văn Đình Tâm, ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt hoa si:
"Chị, chị vừa nói tất cả tiền của chị đều tự mình kiếm sao? Thật không?"
"Giả." Vẻ mặt bình tĩnh, Nam Thế Dương đứng cạnh bên cửa xe.
"Cô nhóc lên phía trước ngồi đi, tôi muốn ngồi ở đây."
Cô nhóc ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, vẻ mặt hung dữ khiến trong lòng cô nhóc sợ hãi:
"Không thể ngồi ở đây sao? Nhị thiếu!"
"Lên ngồi ghết phía trước."
"Thế Dương, anh lên trước ngồi đi." An Tử cùng với Văn Đình Tâm cùng nhau mở miệng nói.
Tình cảnh bây giờ khó tránh khỏi có chút xấu hổ, Nam Thế Dương gõ gõ cửa xe, lại nói:
"Lên phía trước ngồi chung với anh trai cô đi."
"Ai, anh đừng khinh dễ em gái nhà người ta mà." Nhìn không được, Văn Đình Tâm phất phất tay về phía anh:
"Dù sao cũng chỉ có mười phút đồng hồ, anh lên phía trước ngồi đi."
"Ừ, nhị thiếu lên đây ngồi đi. Ngồi phía trước được không? Anh cũng nghe chị dâu nói rồi đó." Trái lại cô nhóc ngồi ở một bên nói hùa theo.
Nhìn Văn Đình Tâm ra mặt giúp cô nhóc kia nói chuyện, (%$lê_43quý$*&đôn$#@ không còn cách nào khác, Nam Thế Dương đành chịu. Quay qua mở cửa trên, ngồi vào bên trong.
Mọi người đều đã lên xe, An Tử tự mình lái xe, xe từ cửa nhà hàng chạy ra ngoài, An Tử đưa tay mở nhạc hỏi:
"Nhị thiếu cùng với chị dâu đi đâu? Em đưa hai người đến đó luôn."
Nói xong địa chỉ nhà Văn Đình Tâm xong, xe liền chuyển hướng đi đến đó.
Dọc đường đi, Nam Thế Dương khoang tay ngồi ở ghế trước không nói một tiếng, trái lại cô nhóc ngồi ở phía sau rất biết tranh thủ thời gian, hỏi Văn Đình Tâm rất nhiều vấn đề.
Cô nhóc giống như một tiểu tham tài, đối với việc kiếm tiền rất có hứng thú. Theo như lời cô nhóc nói, tiền tiêu vặt của cô không đủ để mua đồ ăn, cho nên rất hứng thứ nghe chuyện gì có thể kiếm tiền, hai người bọn họ ngược lại rất hợp nhau.
Bao gồm cả lần xem mặt này với Nam Thế Dương, bởi vì muốn kiếm thêm một chút tiền tiêu vặt.
Nói là xem mắt, nhưng cô nhóc lại không cảm thấy được gì, cũng chỉ là ăn một bữa cơm, nói chuyện, sau đó quen biết.... Cũng giống như đối với bạn bè mà thôi.
Nhà của Văn Đình Tâm cũng ở trong trung tâm thành phố, cách nhà hàng cũng không xa lắm, đi xe khoảng mười phút đã đến.
Xuống xe tạm biệt hai anh em xong, nhìn đồng hồ cũng đã chín giờ rồi.
"Văn Đình Tâm, anh phải về nhà trước mười hai giờ." Mặt hơi cười, Nam Thế Dương kề sát đầu lại:
"Còn có ba tiếng nữa, chúng ta nên làm gì đây?"
Khó có được hôm nay ăn mặc đẹp trai, tây trang lịch lãm, đầu tóc chỉnh tề, Nam Thế Dương cảm thấy bây giờ rất thích hợp để hẹn hò.
"Anh muốn làm gì?" Liếc mắt nhìn về phía anh một cái, Văn Đình Tâm cảm thấy có chút buồn cười.
"Anh đương nhiên là muốn...." Nhếch miệng kề sát, Nam Thế Dương mắc cỡ ngại ngùng nói:
"Ha ha, hẹn hò gì đó."
"Được, đi đâu?" Khoanh tay xoay người nhìn về phía anh, Văn Đình Tâm ra vẻ đánh giá liếc mắt nhìn anh:
"Ăn mặc đẹp trai như vậy, nếu không ra ngoài quả thật rất đáng tiếc..."
Bày tỏ ân ái rất xấu hổ, nhưng ân ái trong mắt người yêu lại không thấy như thế.
Vốn Văn Đình Tâm muốn chuẩn bị về nhà ngồi ghế sopha xem TV là được, nhưng nhìn thấy anh vô cùng hăng hái như thế, cũng nên đi theo anh thôi.
Rất không dễ dàng gì mới được ở chung một chỗ, Văn Đình Tâm cũng muốn cùng anh làm chút chuyện mà đôi tình nhân vẫn hay làm.
Nghĩ lại trong mười bốn năm sống với nhau, cô chưa từng cùng với anh làm chuyện ngọt ngào nào mà những đôi yêu nhau nên có
Như hẹn hò, đi xem phim, đi dạo, đi du lịch, tham gia các hoạt động tình nhân....
"Được rồi! Chúng ta đi...." Suy tư một lúc, Nam Thế Dương có chút không rõ ràng:
"Đi đâu em quyết định đi."
"Chỗ này vào buổi tối không có chỗ nào tốt để đi dạo. Ở đây cũng không có chợ đêm nào." Ôm cằm suy tư một lát, Văn Đình Tâm nảy ra chủ ý nói:
"Bằng không chúng ta đi dạo ở công viên đi. Em nhớ ở bên kia đường có một công viên khá lớn, đến tối rất náo nhiệt." d☼ d☀ l☁ q☂ d☃ ❄
Những năm này khiến người ta đáng tiếc là không có rạp chiếu phim, cũng không có thiên đường mua sắm trên đường phố, mấy chỗ giống như chợ đêm, Văn Đình Tâm lại không có hứng thú.
Cho nên hẹn hò buổi tối, cô cảm thấy đi dạo công viên là tốt nhất.
"Được, bây giờ đi thôi."
Chủ ý đã quyết định, hai người lập tức đón một chiếc xe ba bánh ngồi lên chuyển hướng đi đến công viên.
Công viên lớn kia vào buổi tối thật náo nhiệt, hai người xuống xe, chỉ đứng ở ngoài cổng công viên đã nghe thấy tiếng ồn ào ở bên trong rồi.
Nắm lấy tay nhau đi vào bên trong công viên, dẫm lên vô số đá cuội dưới chân, Văn Đình Tâm nảy ý tưởng muốn cởi giày ra.
"Anh có sợ đau không? Không sợ thì cởi giày ra đi nhé." Vừa nói, Văn Đình Tâm vừa cúi xuống tự cởi giày mình ra.
Cả trai lẫn gái bên đường đều đi chân không dẫm lên đá cuội, người già trẻ nhỏ đều cởi giày.
Đây là một phương pháp dưỡng sinh sức khỏe, về công hiệu, Văn Đình Tâm cũng không rõ ràng lắm, nhưng vẫn giải thích cho Thế Dương nghe.
Nam Thế Dương nghe lời, cởi giày ra cầm trên tay, tay còn lại nắm tay Văn Đình Tâm đi trên đường, nhìn qua vô cùng thoải mái.
"Hí—— a—— cái này cũng——" Hít từng ngụm khí lạnh, từng trận đau đớn từ dưới chân truyền đến khiến cho anh không nhịn được.
"Có đau đến thế không?" Văn Đình Tâm cười nhìn anh, dưới chân dẫm lên tự nhiên hơn:
"Em lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Anh không biết chứ, mỗi ngày đi dẫm lên đá cuội cũng giống như được bấm huyệt vậy, vô cùng thoải mái."
"Không phải, thật sự rất đau." Bàn chân to của anh dẫm lên đá cuội, một đống đá nhọn đâm vào chân anh thật sự rất đau, anh thật không hiểu sao nhìn Văn Đình Tâm lại có thể tự nhiên như thế...
"Chịu khó một chút, cái này rất tốt cho sức khỏe." Bàn tay nhỏ rút ra khỏi nắm tay của anh, đưa lên vỗ vỗ bả vai anh:
"Anh biết không? Nhiều người trẻ tuổi tới nơi này giẫm đá đi đều có một cách nghĩ."
"Cách nghĩ gì?" Nghiêng đầu nhìn cô, Nam Thế Dương đau đến nổi cả lông mày đều nhíu chặt lại.
"Đó là một cách nghĩ vô cùng ngu ngốc, nhưng sau này được áp dụng phổ biến trong phim truyền hình và tiểu thuyết." Văn Đình Tâm nhìn anh lại hỏi:
"Anh xem anh giẫm lên đá như thế có phải rất đau không?"
"Ừ, đau."
"Sau đó, một số thanh niên nghệ thuật đã tìm ra một phương pháp làm mất đi cảm giác của mình. Ví dụ như một người đang thất tình hay gặp phải chuyện thương tâm nào đó." Dựng một ngón tay lên giải thích, cô nói tiếp:
"Nguyên văn câu nói đó là thế này —— chỉ có đau chân, trong tim sẽ không còn đau nữa."
"Bậy bạ. Rõ ràng là hai bộ phận không giống nhau, sao có thể có liên quan đến nhau được, đây rõ ràng là tự lừa mình dối người."
Bây giờ anh lập tức phản bác lại, d!^Nd+n(#Q%*d@n nhưng anh thật không ngờ, trong tương lai có một đoạn thời gian ngắn, anh thật sự sử dụng phương pháp này để giảm bớt áp lực trong lòng.
Nhưng hiệu quả này đối với anh mà nói, không có tác dụng....
"Đúng vậy, em cũng cảm thấy như thế." Văn Đình Tâm gật đầu đồng ý.
"Nhưng mà cái này đối với cơ thể rất tốt, mỗi ngày đi qua một lần thật sự rất có lợi."
"Văn Đình Tâm." Nam Thế Dương nhíu mày nhìn qua:
"Em thật sự không thấy đau sao?"
"Có một chút, vẫn còn chịu được." Chìa tay nắm lấy cánh tay anh, vẻ mặt Văn Đình Tâm vẫn tự nhiên như cũ.
"Nhưng anh đau, hay là chúng ta đi ra ngoài nhé." Nam Thế Dương nhăn mặt năn nỉ.
Nhưng mà nào biết Văn Đình Tâm lại đưa ra thêm chủ ý:
"Nếu anh cõng em đi một vòng ở chỗ này, thì chúng ta đi ra ngoài."
"A?" Anh lập tức sợ ngây người.
"Ừ. Bắt đầu từ chỗ này đi." Cánh tay vung lên múa một vòng, vẻ mặt Văn Đình Tâm đầy thú vị nở nụ cười:
"Anh khỏe mạnh như thế, được không?"
"Anh...." Sao có thể....
"Anh là con trai đó, anh nhìn xem mấy đứa nhỏ còn có thể chạy nhảy vui vẻ kìa." Vỗ vỗ vào ngực anh, Văn Đình Tâm động viên nói:
"Em muốn anh cõng em, anh chưa từng cõng em lần nào."
Không thành công, vậy cô làm nũng.
Nam Thế Dương tuyệt đối không chịu nổi bộ dạng này của cô.
Dùng phép khích tướng và nhu tình mềm mại cùng tấn công, mặc kệ là ai, anh trở thành đối tượng bị đánh bại trong nháy mắt.
"Được không? Thế Dương?" Ngón tay chọt chọt vào ngực anh, Văn Đình Tâm lại nói:
"Anh đồng ý, em hôn anh một cái."
"Thật?" Lông mày nhướng cao, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
"Ừ."
"Vậy em cầm giày đi."
Nói là làm, đưa giày để cho cô cầm, cởi áo khoác đồ tay đưa cho cô cầm, sau đó vén hai ống tay và quần lên.
Chân run lẩy bẩy, xoa xoa cổ, hít sâu vài cái, la to một tiếng trong không khí, giai đoạn chuẩn bị đã xong.
"Được rồi, em lên đi." Ngồi xổm trước mặt cô, Nam Thế Dương cắn chặt răng, chuẩn bị vô cùng đầy đủ.
"Thật sự? Em lên nhé?" Cầm lấy hai đôi giày, giữ chắc áo khoác đồ tây, Văn Đình Tâm vô cùng hăng hái.
"Lên!"
Lập tức, cô đi qua nằm sấp lên lưng anh.
Cõng Văn Đình Tâm vốn là một chuyện vô cùng vui vẻ, nhưng đi trên đường đá cuội chết tiệt này, Nam Thế Dương cảm thấy cả người không được tốt lắm.
Mới đi được hai bước, khuôn mặt của anh đã vặn vẹo khó coi, này đi một vòng gần bốn chục mét, Nam Thế Dương cảm thấy bản thân chạy xong, bàn chân này chắc cũng muốn bỏ đi luôn.
"Được không?" Phía sau truyền đến tiếng của Văn Đình Tâm.
Khẽ cắn môi, vừa nhắm mắt, Nam Thế Dương gắng gượng chống đỡ tiếp:
"Được! Không thành vấn đề!"
Nói xong, "A" một tiếng bắt đầu đi, cõng cô trên lưng bước đi như điên về phía trước.
May anh chân dài, một bước chân là một bước dài, lần này lại đi như điên, cả đường đều nghe tiếng anh kêu thảm thiết cùng với tiếng cười sang sảng Văn Định Tâm không nhịn được vang lên.
← Ch. 106 | Ch. 108 → |