Chứa chấp kẻ lang thang, anh bạn nhỏ nhận ra! (1)
← Ch.081 | Ch.083 → |
Editor: trang bubble
Sáng sớm nay, Văn Đình Tâm xin nghỉ. Theo Cẩu Đầu cùng nhau đưa kẻ lang thang đến bệnh viện, sau khi băng bó xong vết thương ngoài trên tay, thấy dưới chân chú ta chân thấp chân cao, Văn Đình Tâm đề nghị chú ta cũng để khám chân.
Kẻ lang thang nói cho cô biết, chân này của chú ta là trẹo khi đuổi theo một tên trộm mấy ngày trước, không có quan hệ với cô, không cần cô chịu trách nhiệm.
Nhưng mà ở lòng Văn Đình Tâm lại kiên trì tiếp, vẫn là chụp hình, cũng đồng thời khám cho cái chânnày.
Đừng nói, vừa nhìn trên chân này gãy xương, thật đúng là nghiêm trọng hơn nhiều so với tay. Ở đâu là trẹo gì, căn bản là xương đã tan nát, chẳng qua bên ngoài thoáng nhìn cũng là một mảng bầm đen.
Trước khi bác sĩ kia viết toa thuốc nhìn một chút Văn Đình Tâm và kẻ lang thang này, một học sinh, một người vô gia cư, đoán chừng trên người hai người cũng sẽ không có tiền gì, vì vậy cũng nói chuyện trước mặt, "Xương này nứt rồi, yêu cầu thuốc lưu thông máu cho anh, nhưng mà tương đối tốn tiền, đại khái phải 70-80 đồng, có thể gánh vác thì tôi sẽ ghi, không thể thì tôi ghi cho anh hai tấm thuốc cao dán, nhưng hiệu quả có thể không tốt như vậy."
Nghe xong lời này, kẻ lang thang là trực tiếp từ chối, không suy nghĩ nhiều thêm, "Không sao, cứ hai tấm thuốc cao dán đi. Đây đều là máu bầm, hấp thu là có thể tan đi."
"Tuy là máu bầm, nhưng vết thương anh ở mắt cá chân, máu tuần hoàn không tốt, nơi đó vẫn tương đối khó lành, hơn nữa này tổn thương dồn nén tích luỹ lâu ngày dễ dàng thành bệnh tật, về sau cũng có khả năng diễn biến thành phong thấp, " Từ phương diện chuyên nghiệp, bác sĩ kia nghĩ giải thích tốt hơn, nhưng nhìn kẻ lang thang, cho rằng anh ta vốn không gánh vác nổi, vẫn là thôi đi, "Vậy cũng tốt, vậy hai tấm thuốc cao dán một chút trước."
"Không không không, kê đơn thuốc đi, " Vừa nói chuyện chính là Văn Đình Tâm, ngược lại cô cũng không tiếc tiền, nghe bác sĩ nói tình huống kia, cô thật sự là quan tâm kẻ lang thang, "Bao nhiêu tiền tôi cũng chi, đều kê thuốc tốt đi, loại tốt nhất đó."
Lời nói này giống như một phú bà, trong nháy mắt đồng loạt rước lấy ánh mắt nhìn chăm chú của kẻ lang thang và bác sĩ.
"Yên tâm, tôi có tiền, cứ việc kê, " Tác phong mạnh mẽ phất tay một cái, Văn Đình Tâm còn thuận tay móc ra ba, bốn tờ tiền giấy 100 đồng rải rác từ trong túi.
Một số tờ 100 đồng vo thành cục, phía trên chiếu đầu bốn người, cho bác sĩ kia một viên Định Tâm Hoàn rất tốt, "Vậy tôi kê toa, đợi lát nữa đi truyền một chai dịch thông kinh hoạt huyết (lưu thông máu), thuốc uống cũng kê cho anh, kế tiếp ở trên giường dưỡng một tháng, không nên đi lại khắp nơi."
"Cái gì? Chích uống thuốc, còn không thể đi?" Không dám tin lặp lại một lần, kẻ lang thang lập tức khoát tay từ chối, "Đừng, đừng, đừng, đâu có phiền phức như vậy! Gần đây tôi còn không phải là đi khắp nơi, dạo chơi khắp nơi, sao ngay cả xuống giường cũng không thể xuống. Không nghiêm trọng như vậy!"
"Nếu anh muốn chân lành, thì anh phải dưỡng. Anh cảm thấy hiện tại chân anh là khỏe sao? Không phải là bước đi khập khễnh ư, bệnh này để lâu không trị, sợ là chân này của anh sẽ để lại mầm bệnh, " Bác sĩ kia nói chuyện rất thành thật, cũng sẽ không lựa lời êm tai nói, có sao nói vậy.
Văn Đình Tâm lại hoàn toàn nghe lọt, thật sự bị dọa sợ, "Vậy tại sao đã lâu lắm rồi sao không tới, đừng nghe chú ta, kê thuốc tốt nhất, truyền dịch cũng phải tốt nhất, có phải còn tái khám hay không? Lúc nào thì tương đối thích hợp vậy?"
"Cô nhóc, không cần lãng phí tiền thế này, chân tôi quả thật vô cùng tốt, không nghiêm trọng như vậy." Kẻ lang thang ngửa đầu đang muốn nói chuyện với cô, nào biết cô bé kia hoàn toàn là lười phản ứng lại anh.
"Chú câm miệng đi, " Vỗ một phát lên vai anh, giọng điệu của Văn Đình Tâm cũng tăng thêm, "Đối với người thân thể mình cũng không chịu trách nhiệm, chú đâu có quyền gì mà nói chuyện chứ, ngoan ngoãn nghe tôi."
Mặc kệ là đối với Nam Thế Dương mười tám tuổi, hay là đối với tuổi kẻ lang thang ba bốn mươi, Văn Đình Tâm vẫn luôn là bộ dáng thích quan tâm lại bá đạo này.
"Không phải nhóc, "
"Câm miệng!" Đầu ngón tay chỉ lên kẻ lang thang, giọng hung hăng này trong nháy mắt làm kẻ lang thang nghẹn lời.
Lại tiếp tục vỗ vỗ vai anh nói: "Dù sao đã khám bác sĩ, dứt khoát làm kiểm tra sức khoẻ toàn thân đi, nơi nào có bệnh tật cũng kiểm tra một chút, đỡ phải ngày nào đó chăm sóc chân lành lặn, lại đến ung thư gan, ung thư dạ dày, ung thư thận gì đó, bỏ phí tiền này."
"Ối, nhóc à, kiểm tra sức khoẻ thật sự không cần đâu, " Hốt hoảng khoát tay, kẻ lang thang thật sự là bị Văn Đình Tâm nói gió thì có mưa dọa sợ, "Thân thể tôi đây luôn khỏe mạnh, thật sự không cần phí nhiều tiền như vậy ở trên người tôi. Nhóc xem hôm nay nhóc chỉ làm tôi bị thương một tay, hiện tại muốn kiểm tra toàn thân tôi, nhóc đây không phải là ngốc sao."
Kẻ lang thang thật sự là chưa từng thấy một cô gái ngốc như vậy.
Người ta cố ý đụng chạm một chút, cô đây ngược lại còn cứng rắn muốn đập tiền tới trên người anh, đây có phải là thiếu não hay không chứ?
"Chú câm miệng, hiện tại tôi trả tiền, chú không quyền nói gì, " Quát lời của anh, Văn Đình Tâm trực tiếp ra lệnh đối với bác sĩ, "Làm một bộ kiểm tra sức khoẻ đầy đủ, từ đầu đến chân, tất cả đều kiểm tra, tôi có tiền!"
Ở dưới quyết định này không cần phải nói, rất nhanh, bác sĩ kia đã kê ra phí kiểm tra sức khoẻ toàn bộ cao tới 300.
Rút máu, hình phổi, X quang, CT, MRI, thậm chí hẹn soi dạ dày, soi ruột...
Làm xong một loạt thứ, Văn Đình Tâm còn mua cho kẻ lang thang một chiếc xe lăn tới đây, đẩy kẻ lang thang đi phòng truyền dịch để truyền dịch, lại bảo Cẩu Đầu đi ra ngoài mua bữa ăn sáng. Lúc này, Văn Đình tính nhẩm là rút được lúc rảnh rỗi, có thể ngồi xuống để nhờ vả anh thật tốt.
"Anh họ Nam à, " Cầm bệnh án, Văn Đình Tâm biết rõ còn hỏi mở miệng, "Nam Cảnh Sơn, còn là một cái tên rất trung hậu, vậy chú đây nhất định cũng rất đàng hoàng chứ?"
Liếc kẻ lang thang này một cái, lòng Văn Đình Tâm tính toán một chút, làm sao chuyển đề tài này tới trên người Nam Thế Dương.
Cũng không biết anh ta và Thế Dương là quan hệ như thế nào, này ngộ nhỡ anh ta và Thế Dương quan hệ không tốt, nói không chừng vừa nghe đến Thế Dương liền nổi khùng lên đấy?
Trong lòng có đủ loại lo lắng, cho nên Văn Đình Tâm cảm thấy cô vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn.
"Người không thể nhìn bề ngoài, cô nhóc, " Híp mắt nghỉ ngơi, thật vất vả ổn định lại, kẻ lang thang lập tức cảm thấy vô cùng mệt mỏi, giọng nói miễn cưỡng, "Tôi nhìn cô cũng cảm thấy cô nên là một cô nhóc khéo léo yên tĩnh, nhưng mà không phải..."
So với mẹ, tính tình càm ràm này còn hơn mẹ, thật khiến Nam Cảnh Sơn nhớ tới một người. Người đó đã từng trông nom anh từ đầu đến chân, chăm sóc người thật là tốt...
"Ôi, Cảnh Sơn đại ca, vậy anh cảm thấy anh là người có loại tính nết nào thế?" Cùi chỏ thọt anh, Văn Đình Tâm nhìn qua hết sức hứng thú, "Anh cảm thấy anh là một người tốt sao?"
"Không phải, " Trả lời quả quyết, Nam Cảnh Sơn trợn mắt nhìn cô một cái, cảm thấy có chút tò mò, cũng có mấy phần xúc động, "Tại sao cô hỏi như thế?"
"Vậy anh có thể xấu đến trình độ nào?" Lại đến vấn đề mà Văn Đình Tâm cảm giác tương đối hứng thú, "Đánh người, mắng chửi người, hay là giết người?"
Nghĩ đến anh là có quan hệ với nhà họ Nam, cho nên phương diện đề cập đến trong đầu Văn Đình Tâm vẫn là yếu tố hắc đạo nhiều hơn.
"À?" Hỏi lên như vậy, Nam Cảnh Sơn mở mắt đối diện Văn Đình Tâm, lông mày ngọn núi cũng nhướng cao, kinh ngạc là khó tránh khỏi. Cô, một học sinh mười mấy tuổi hỏi ra những lời như vậy, thật là quái dị.
"Tôi là hỏi anh, anh có thể xấu đến trình độ nào? Đánh người, mắng chửi người, hay là..."
"Được rồi, tôi nghe được, không cần lặp lại một lần nữa, " Giơ tay ngừng lời tiếp sau đó của cô, sắc mặt Nam Cảnh Sơn cũng cứng lại, "Nhưng mà, tại sao cô hỏi như thế? Cô cảm thấy tôi nhìn qua giống như người mang tội giết người sao?"
"Anh nhìn qua giống như tên ăn xin, nhưng anh không biết tên ăn xin có lúc rất thô bỉ, cho nên người không thể nhìn bề ngoài." Vỗ vỗ bờ vai của anh, mạnh mẽ sử dụng lời anh nói phản lại anh một quân.
Lập tức, Nam Cảnh Sơn cảm giác cả người mình đều không quá tốt rồi.
Cô nhóc miệng mồm lanh lợi, anh rõ ràng nói không lại!
"Cảnh Sơn đại ca, tôi đã nói với anh, đợi lát nữa truyền hết nước, tôi dẫn anh về nhà của tôi. Anh cứ ngoan ngoãn nghe lời, yên phận ở nhà tôi ngây ngốc một tháng, chăm sóc chân lành rồi lại đi nhảy nhót, " Nhíu mắt mày với anh, vào lúc này Văn Đình Tâm nhìn qua ấy là có tính toán như vậy.
Nói thật ra, cô đúng là thật vất vả mới đụng phải anh nha.
Về sau nếu muốn tìm anh, vậy coi như khó khăn rồi.
Cho nên hiện tại phải tìm điều kiện giữ anh lại!
"Thật sự không cần. Cô nhóc, cô là đầu khờ thật, hay là nhiều tiền không chỗ xài vậy, " Nam Cảnh Sơn là không cảm kích chút nào, "Chính là một người như tôi, bao nhiêu người nghĩ biện pháp đuổi tôi đi, cô còn kêu tôi tới trong nhà, cô lại không sợ người lớn trong nhà cô tức giận à."
"Nhà tôi chỉ có một mình tôi, tôi làm chủ. Tôi đã nói với anh, giữa hai chúng ta đó là có duyên phận. Anh xem lần trước sau khi chúng ta tách ra, tôi liên tục chuyển nhà hai lần, ở hai nơi đều nhận được tờ rơi của anh, sau đó hôm nay còn đụng phải anh. Anh nói có phải là duyên phận này không cạn hay không?"
Lời nói này của cô nghĩa khí ngất trời, nhưng mà Nam Cảnh Sơn vẫn là hiểu lầm rồi.
Một lúc này, ánh mắt nhìn về phía cô tràn đầy chất vấn và suy đoán, thậm chí không nhịn được bắt đầu tránh né, "Tôi nói cô nhóc, có phải cô khờ thật hay không? Cô coi trọng người như tôi rồi hả?"
"Anh đang suy nghĩ cái gì đấy, " Đưa tay đẩy một cái về phía trên trán anh, Văn Đình Tâm không chút khách sáo, "Sao trong đầu đều là những tư tưởng bẩn thỉu chứ. Không thấy anh đã già đầu rồi, có thể là tình huống như vậy hay sao?!"
Dứt khoát, thoạt nhìn từ phản ứng xúc động của cô ấy, hẳn không phải là ý đó. Mặc dù bị cô đẩy một cái, Nam Cảnh Sơn vẫn là yên tâm hơn nhiều.
Loại phụ nữ này, đời này dù sao anh cũng không dám đụng vào nữa.
Trước kia anh cảm thấy, chỉ cần mình làm được ngồi ngay ngắn đứng đắn thì không cần để ý tới người phụ nữ bên cạnh làm ầm ĩ không ngừng, nhưng mà vào sau đó, ví dụ sống sờ sờ nói cho anh biết, phụ nữ chính là mình không động vào cũng có thể rước lấy tanh cả người.
Cho nên mọi việc mà phụ nữ có một chút xíu suy nghĩ khác thường, Nam Cảnh Sơn cũng tuyệt đối kiêng dè.
"Tôi nói duyên phận giữa chúng ta, " Dựng lên một ngón tay, chỉ chỉ anh, lại chỉ chỉ mình, Văn Đình Tâm bày tỏ trịnh trọng lại càng trịnh trọng, "Giống như chính là tôi gặp phải anh, nhất định, tôi phải giúp anh. Biết không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi cảm thấy anh rất đáng thương, cho nên tôi phải giúp anh." Đương nhiên rồi, mục đích chân thật nhất vẫn là bởi vì chàng trai nhà cô.
Câu nói cuối cùng trên một trang nhật ký của anh, khiến cô nhớ rất kỹ, rất kỹ.
Cả cuốn nhật ký này viết đều là tiếc nuối đối với cô, mãi cho đến tờ cuối cùng, anh để lại một tiếc nuối khác trong cuộc đời.
Cho nên phút chốc thấy kẻ lang thang kia, trong lòng Văn Đình Tâm Tâm nghĩ chính là nhất định phải giúp anh.
Giúp kẻ lang thang, chính là đang giúp chàng trai giải mộng.
Nhìn Văn Đình Tâm nói nghiêm túc như vậy, Nam Cảnh Sơn lập tức không được tự nhiên, "Nếu như vậy, cám ơn cô."
Sống đến trình độ bây giờ, anh đã không ngại người khác thương hại anh rồi.
Thậm chí hy vọng có thể có càng nhiều người có thể biết anh là người đáng thương, từ đó giúp anh cùng nhau tìm con.
"Cám ơn cũng đừng nói, nếu như thật sự cám ơn tôi, thì nghe lời tôi, đợi lát nữa cùng tôi về nhà, sau đó ở nhà tôi bồi dưỡng thân thể khỏe." Động viên vỗ vỗ cánh tay anh, cô nói, "Đứa con thì tôi không thể giúp anh tìm được, thân thể này thì tôi vẫn có thể giúp anh chăm sóc một chút. Anh xem anh không dễ dàng như vậy, đều phải ngủ trong buồng điện thoại."
"Đúng rồi, bây giờ anh tìm con chung quanh, trên người cũng không có tiền cũng không đi làm việc vặt sao? Ngủ ở cái loại địa phương công viên hoặc là buồng điện thoại đó, thật sự rất nhiều nguy hiểm, anh xem, hôm nay anh đã bị chúng tôi đụng phải. Vậy nếu ngủ ở công viên, nói không chừng ngày nào đó đụng phải một kẻ cướp bóc..."
"Cướp bóc sẽ không cướp của tôi đâu, " Ngăn lại lời nối tiếp của cô, Nam Cảnh Sơn thật là bị cô càu nhàu đau cả đầu, "Chân của tôi là gặp phải một người cướp túi của cụ già, đuổi theo hắn hai con đường mới trẹo. Trừ lần đó ra, ăn trộm sẽ không trộm tôi, cảnh sát cũng sẽ không bắt tôi, thậm chí ngay cả tên ăn xin cũng thương xót tôi."
Nói xong, Nam Cảnh Sơn nhìn Văn Đình Tâm một cái, thấy cô nghe nghiêm túc, Nam Cảnh Sơn lại cảm thấy buồn cười, "Dù sao tôi đã quen rồi, cuộc sống càng hỏng bét, càng cảm thấy mình yên tâm thoải mái. Cuộc sống quá tốt, ngược lại cảm thấy áy náy. Cho nên cô không cần phải cung cấp cho tôi đời sống vật chất tốt đẹp, tôi không quen cũng không muốn."
"Tại sao?" Nhíu lông mày, Văn Đình Tâm nửa hiểu nửa không.
Cô có nghĩ đến nguyên nhân anh sống như vậy nhất định là vì con trai anh, nhưng như vậy thật sự đáng giá sao?
"Cô chưa từng làm cha mẹ, sẽ không biết cái gì là trách nhiệm. Bởi vì mình bất cẩn nên làm mất đứa con mình, trong đầu trách cứ và áy náy đối với mình sâu đến mức ác mộng hàng đêm." Lúc nói đến lời này, không đựơc như ý trong mắt Nam Cảnh Sơn thật rõ ràng, nhìn qua hơi ép là giảm thẳng tắp gấp mấy lần.
"Lúc ấy đứa bé mới vừa thất lạc, tôi đã tìm kiếm mỗi ngày đêm, lục soát khắp cả thành thị, cả phố lớn ngõ nhỏ, có thể nói là ngay cả thùng rác cũng tìm khắp. Nhưng không có một chút tin tức, một tháng đầu kia, nhất là mấy ngày đầu, tinh thần căng thẳng ngay cả mắt cũng không nhắm được."
"Khi nhiều lần xác nhận thành phố này sẽ không còn tung tích của đứa bé nữa, phạm vi này liền mở rộng đến cả nước, khi đó lại là một loại hốt hoảng và sợ hãi không đầu không đuôi. Bởi vì không biết bắt đầu xuống tay từ nơi nào."
Nam Cảnh Sơn nhớ tới điên cuồng nhất chính là, anh phân tán tất cả tiểu đệ bang phái đến các nơi cả nước, bỏ số tiền lớn, tìm từng tấc đất một, nhưng tiêu hao như thế không tới nửa tháng, ông cụ lại nổi giận.
Mạnh mẽ rút tất cả nhân viên về, còn lần nữa cảnh cáo anh chấm dứt làm tiếp chuyện này. Bắt đầu từ lúc này trở đi, quan hệ duyên phận ruột thịt liền cắt đứt.
Mà không bao lâu sau khi ông cụ nổi đóa, quan hệ vợ chồng cũng đứt.
Cho tới bây giờ, anh vẫn còn nhớ cảnh tượng người phụ nữ thề sẽ chiếu cố anh cả đời đó kéo theo va li hành lý rời khỏi anh. Anh từng nghĩ đi giữ lại, nhưng không cách nào tha thứ sơ suất đứa bé mất đi từ trên tay cô.
← Ch. 081 | Ch. 083 → |