Cầu tình
← Ch.10 | Ch.12 → |
"Nha đầu!" Diệp lão nhìn thiếu nữ trước mặt, không khỏi có chút hốt hoảng. Lần này quái khí phát tác kì lạ như vậy, lão cũng không nắm chắc trong tay. Nha đầu này lại chỉ vì muốn nhớ lại, đến mạng sống cũng không cần.
Một luồng khí cường đại truyền vào cơ thể nàng, đem hai luồng loạn khí kia áp chế lại. Điểm huyệt cầm máu, lại cho nàng uống thuốc gì đó, khiến máu từ miệng không chảy ra nữa. Đặt thiếu nữ nằm xuống giường, Diệp lão nhíu mày nhìn nhi tử.
"Sao lại thành như vậy? Nàng đã vận công?"
Sắc mặt đám người giang hồ bên ngoài không hẹn mà cùng biến sắc, người này nhìn người kia, đều muốn nhanh chóng rời đi. Diệp lão này tuy bày ra một vẻ lão ngoan đồng, nhưng tuyệt không dễ trêu vào. Bọn họ hôm nay, chỉ sợ đã chọc vào bảo bối của lão, lúc này không tranh thủ chuồn đi, còn đợi khi nào?
"Cha, người cùng Vân Vũ Quân là quan hệ gì?" Diệp Minh vẫn là không nhịn được tò mò hỏi, có thể nhìn ra, cha hắn đối với nữ tử kia là tuyệt đối bảo hộ.
"Nữ nhi một bằng hữu."
"Người quen Vân tướng quân?"
"Có thể coi là quen biết."
"Vậy..."
"Ta đang hỏi, nàng thế nào thì thành như vậy?"
Nghe lại mọi chuyện, sắc mặt Diệp lão ngày càng trầm xuống. Nha đầu kia quả thật đã vận công, hiện tại đã tổn thương đến tâm mạch, lại thêm vết thương ở bụng kia, thật khiến người ta lo lắng.
Day day thái dương, ánh mắt bất ngờ dừng lại trên người nam nhân một thân tử y cao quý, người này hẳn là Huyền Vương Mạc Kỳ Phong. Lão từng tán thưởng bản lĩnh sa trường của người này, cực kỳ thưởng thức hắn. Nhưng hôm nay, ngay ngày thành thân, lại để tân nương của mình bị thương thành cái dạng này, lão quả thật có chút coi thường. Mạc Kỳ Phong nhạy bén cảm nhận được ánh mắt đánh giá của lão, cũng nhận thấy khinh thị trong đó, không hề giận dữ, hướng Diệp lão thi lễ.
"Diệp lão tiền bối, nghe danh đã lâu!"
"Không dám!" Diệp lão không khách khí không cấp cho hắn mặt mũi, trực tiếp hừ lạnh.
"Cha! Nàng..." Diệp Minh đang đứng chợt thốt lên, Diệp lão chạy vội tới, chỉ thấy máu lại từ khoé miệng Vũ Quân chảy ra không ngừng.
Lần này, bất kể Diệp lão có điểm huyệt thế nào cũng không thể giúp nàng cầm máu. Lão độ khí (truyền khí lực) cho nàng, lại phát hiện hai luồng quái khí ngoan ngoãn không hề chạy loạn.
"Là nội xuất huyết (chảy máu trong ý)!" Lão gằn thanh âm thật thấp, tâm mạch của nha đầu này đã muốn vỡ ra, hẳn là do nàng vận khí.
Không nói hai lời, lão từ hộp đàn hương trong người lấy ra một mảnh dược liệu đỏ tươi.
"Huyết thiềm thừ?" Hai tròng mắt Diệp Minh như muốn rớt ra ngoài. Này là bảo vật thế gian, cha hắn cư nhiên có trong tay một mảnh nguyên vẹn?
"Đơn thuốc trị thương, mau đem thứ này sắc cùng." Diệp lão vung tay phân phó. Nha đầu này quả thật quá liều mạng rồi. Chỉ là một mảnh ký ức, thật quan trọng đến thế sao?
Diệp Minh nhận huyết thiềm thừ trong tay, không chút do dự tiêu sái rời đi sắc thuốc. Cha hắn quan tâm nữ tử này như vậy, sẽ không phải là con riêng chứ? Một thân y thuật của nàng, hẳn cũng là do cha hắn truyền cho. Sẽ không phải nợ phong trần của cha hắn đấy chứ? Chỉ là, dù nàng là ai đi chăng nữa, hôm nay cha hắn vì nàng mà hoảng hốt, lại không tiếc kỳ bảo huyết thiềm thừ, nàng chắc chắn là người rất quan trọng.
Trong phòng, Diệp lão không ngừng truyền chân khí vào cơ thể nàng, từng chút từng chút trấn an. Toàn thân nàng lạnh như băng giá, khuôn mặt trắng nhợt nhạt, không nhìn ra chút sinh khí nào khiến lão không khỏi đau lòng. Năm năm chung sống, lão đã xem nàng như nữ nhi của mình, nàng đau, tâm lão cũng đau đớn không thôi. Năm đó, nàng bị đưa tới Vong Tình cư, suốt một đêm ngồi dưới tuyết rơi, khí lạnh đã xâm nhập thật sâu trong cơ thể, lão lại hấp tấp, đem chân khí cực nóng truyền vào, mới khiến nàng trở thành như vậy. Những năm qua lão vẫn luôn áy náy trong lòng, không ngừng tìm kiếm cách hoá giải loại bệnh trạng này nhưng vẫn không có kết quả. Lần này đến tận Thiên Sơn, tìm được một cuốn sách cổ, trong đó có cách hoá giải, nhưng lại là vô kế khả thi. Phong bế kinh mạch trong cơ thể nàng, chừng nào còn chưa được phá giải, mạng sống của nàng còn nguy hiểm ngày đó. Chỉ là những năm qua, không phải lão chưa từng thử qua, mà là không cách nào phá bỏ.
Đêm cứ như vậy qua đi, nơi chân trời ửng lên một mảnh phấn hồng. Trong kinh thành sục sôi một tin tức chấn động: Huyền vương phingay đêm tân hôn bị hành thích, sống chết chưa rõ. Đầu đường cuối phố, ngõ lớn ngõ nhỏ, từ người già đến trẻ nhỏ đều đang bàn chuyện Huyền Vương phủ. Có người nói, đám thích khách đêm qua một kẻ cũng không rời khỏi Huyền vương phủ. Lại có kẻ cho rằng, là Hồng y ma nữ nhìn trúng Huyền vương nên phẫn nộ đến phá hỏng tân hôn. Người qua đường Ất một câu, người qua đường Giáp một lời, đem câu chuyện dệt thành giai thoại nhân gian: Hồng y ma nữ đối với HuyềnVương gia Mạc Kỳ Phong anh tuấn phi phàm là vừa gặp đã yêu, nay nghe tin Huyền Vương thú Vương phi, trong lòng là không thể chấp nhận, liền hạ sơn một đường hướng Vương phủ mà đi, muốn cướpVương gia về núi. Tuy nhiên, tân vương phi cũng không phải tay vừa, liều mạng giữ lấy Vương gia, kết quả một thân nữ tử yếu đuối bị đánh đến trọng thương. Vương gia bạo phát, đem Hồng y ma nữ này đánh đến huyết nhục mơ hồ, nhưng vì phân tâm lo lắng cho vương phi nên để ả ta chạy thoát...
Miệng lưỡi thế gian, chưa đầy nửa ngày, tin đồn này đã lan khắp kinh thành, bay vào cung cấm.
Tê Phượng cung
"Nương nương, chuyện này..." Nam nhân trung tuổi một thân triều phục nhíu mày hỏi.
"Hữu tướng, ông tin thật sao?" Trên liễn, nữ tử cung trang hoa lệ thờ ơ gảy gảy móng tay. Nữ nhân đã ngoài bốn mươi, thoạt nhìn lại như hơn ba mươi tuổi, đủ để thấy nhan sắc nàng được bảo dưỡng cẩn thận cỡ nào.
"Thế nhưng..."
"Xem ra ngoài chúng ta, vẫn còn có người gai mắt hắn như vậy. Đáng tiếc, quá nông cạn!" Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ khinh thường. Chỉ bằng mấy kẻ thích khách, vọng tưởng có thể gây khó dễ cho hắn? Nàng nên nói kẻ kia là tự tin hay ngông cuồng đây?
"Nương nương, Vương phi này..." Ánh mắt hữu tướng thoáng một tia âm ngoan, Vương phi này là một nữ tử không nghe lời. Phải, hắn là Hữu thừa tướng đức cao vọng trọng, dưới một người trên muôn người của Mạc quốc này. Mà trên phượng liễn kia chính là bậc mẫu nghi thiên hạ của Mạc quốc, đương kim hoàng hậu Vạn Thu Huyên. Hai người đại diện cho hai thế lực lớn nhất nhì hoàng cung, họ còn phải sợ ai cơ chứ. Huyền Vương Mạc Kỳ Phong tuy không được Thánh thượng yêu thương nhưng hắn một thân bản lĩnh, tuyệt đối là tai hoạ. Muốn Thái tử thuận lợi thượng vị, không thể không đem cái gai này dọn đi. Vốn muốn sử dụng Vương phi này cho hắn một kích trí mạng, lại không nghĩ tới không khống chế được nàng ta. Cổ trùng Miêu tộc đã mai một đến mức này rồi sao?
"Ngươi không cần lo. Nữ nhân đó trước sau cũng phải chết, chi bằng để hắn dày vò nàng ta, chúng ta không cần nhúng tay, đến lúc đó đi lượm kết quả là được rồi." Mày liễu khẽ cong, cánh môi tà mị nhếch lên. Kẻ nào cản đường con trai nàng, chết cũng đừng mong chết tử tế.
Hoàng hậu lại ngàn vạn không ngờ rằng, Lục An Giao kia vì nữ nhi của mình mà dối gạt nàng. Đại phu nhân tướng quân phủ kia vốn là nhân tài nàng bồi dưỡng năm đó. Cho vào tướng quân phủ chẳng qua là để khống chế Vân Phương, thoắt cái cũng đã gần hai mươi năm. Nàng vẫn cho rằng, nữ tử gả cho Huyền Vương kia là tâm can bảo bối của Vân tướng quân, nữ nhi yêu thương bị khi dễ, lão già kia có thể ngồi yên sao? Ngàn tính vạn tính, không ngờ hoạ từ trong nhà.
Phủ Trưởng công chúa
Linh Lan công chúa chân mày nhíu chặt, Phong nhi là cố ý. Nếu hắn thật sự động thủ, cho dù là Hồng y ma nữ cũng đừng nghĩ thương tổn một cọng tóc của tân nương. Đứa nhỏ này, thật không biết đang nghĩ gì nữa. Sở Tích Hương kia có gì tốt? Lớn lên dễ nhìn một chút, nhu thuận một chút nhưng lại quá yếu đuối, không phải là lựa chọn tốt. Ngược lại, Vân Vũ Quân này, dù chỉ mới tiếp xúc một lần, lại khiến nàng xem trọng. Đứa nhỏ này lớn lên không tệ, mi thanh mục tú, tuy không là quốc sắc thiên hương, nhưng tuyệt đối ưa nhìn. Tuy chưa hề lên tiếng nhưng toàn thân thiếu nữ toát ra khí chất hơn người, có chút giống người năm đó. Khuôn mặt trưởng công chúa vốn đang trầm tư nhất thời trở nên khó coi. Nàng như thế nào lại nghĩ đến người đó?
"Đến Huyền Vương phủ!" Trưởng công chúa khoát tay ra lệnh. Nàng muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Huyền Vương phủ
Diệp Minh nghe được tin đồn, mặt mũi cũng méo rồi. Lão cha hắn đang ở đây, lại đang lo lắng như vậy, hắn là không dám cười. Nhưng chuyện này... chuyện này..... Không cười thật quá có lỗi với bản thân rồi. Kết quả là hắn phải tận lực nhịn cười, đến khuôn mặt cũng như muốn biến dạng. Chiêu Dương ở một bên nhìn hắn đau khổ như vậy, vẫn là có chút không đành lòng.
"Nhịn như vậy sẽ nội thương đấy!" Nhàn nhạt lên tiếng, lời ít ý nhiều, khiến Diệp Minh nhìn hắn như quái vật. Tên mặt lạnh này sẽ không nổi hứng bát quái chứ. Nhưng mà không quan tâm được nhiều như vậy, hắn thật sự nhịn hết nổi rồi. Tiếp tục nhịn nữa, sợ rằng sẽ thật sự nội thương đó.
"Huynh đệ, nhờ ngươi!" Lời nói vọng lại, người đã mất tích đằng xa. Chiêu Dương khẽ thở dài trong lòng. Vương gia để mặc nữ nhân tranh giành, chuyện này nếu không cho Diệp Minh cười, chỉ sợ Thần y cốc sẽ mất hậu nhân nha. Đến chính hắn cũng không nhịn nổi co rút khoé miệng nữa là.
Cùng lúc đó, từ khu rừng bên trái kinh thành, truyền đến một âm thanh kinh thiên động địa, khiến đám trẻ con quanh đó sợ hãi khóc thét, người lớn cũng loạn thành một đoàn, người gan dạ thì muốn vào rừng xem xét, kẻ nhát gan trực tiếp về nhà đóng chặt cửa lại. Mà trong rừng, bạch y nam nhân đang cười như điên dại kia, vẻ ngoài yêu nghiệt đó, ngoài Diệp Minh còn có thể là ai? Hắn thật sự cần chỗ để cười, thật sự rất cần nha.
Lúc này, Huyền Vương phủ đang tiếp một vị khách không ngờ đến.
"Vương gia, Vân tướng quân cầu kiến."
"Cho vào!"
Đi sau lão quản gia vương phủ, một nam nhân mặc một thân lam bào tiến vào tiền sảnh vương phủ. Đã hơn bốn mươi tuổi, nhiều năm như vậy chinh chiến sa trường, giờ đây vẫn là một bộ dạng ngọc thụ lâm phong, khó trách năm đó nữ nhân kinh thành vì người này mà chao đảo. Phượng mâu khẽ động, Mạc Kỳ Phong cũng đoán được Vân Phương hôm nay sẽ tới. Cho dù ông ta không yêu thương nữ nhi kia, cũng sẽ vì mặt mũi phủ tướng quân mà tới.
"Vương gia!" Vân Phương cúi đầu thi lễ. Dù trong tâm đã gấp đến nảy lửa, bày ra vẫn là một bộ dạng nhàn nhã.
" Nhạc phụ đại nhân, cần gì đa lễ như vậy?" Giọng nói ẩn ẩn châm chọc, dám tính kế trên đầu hắn, Vân gia này cũng là lớn gan đi.
"Thần có chuyện muốn trao đổi với Vương gia." Vân Phương đứng thẳng lưng. Dù sao cũng đã rạch mặt nhau (ý nói thẳng thắn), ông không muốn lãng phí thời gian.
"Mời nhạc phụ nói!" Tiếu ý trên mặt Mạc Kỳ Phong không hề nhạt đi. Trao đổi với hắn? Ông ta đủ tư cách sao?
"Vương gia không cần tự làm khó mình. Cái danh nhạc phụ này, thần gánh không nổi. Chỉ là nơi này của Vương gia..." Ánh mắt Vân Phương khẽ đảo quanh tiền sảnh, Mạc Kỳ Phong lập tức hiểu ý.
"Mời nhạc phụ đến thư phòng nói chuyện." Nói rồi quay lưng tiêu sái bước đi.
Vân Phương nối gót theo sau. Không thể trách ông quá đa nghi. Vạn sự chỉ sợ vạn nhất. Ông đã nhẫn nại nhiều năm như vậy, không thể nhất thời nóng vội, nếu không, không chỉ không thể bảo vệ mà còn khiến nữ nhi đáng thương kia của ông mất mạng nhanh hơn.
Cửa thư phòng đóng lại, trên mặt Mạc Kỳ Phong là một mảnh lạnh lẽo.
"Nói! Ông tìm ta có chuyện gì?"
Đằng này cửa thư phòng vừa đóng, đằng kia đại môn vương phủ mở ra. Linh Lan công chúa một thân quý phái bước xuống xe ngựa.
"Vương gia đâu?" Nàng nhìn đám Chiêu Dương sắc mặt băng giá ngàn năm không tan.
"Bẩm Trưởng công chúa, Vương gia đang tiếp khách trong thư phòng." Tiếp khách trong thư phòng? Là nhân vật lợi hại nào có thể được tiếp trong thư phòng vương phủ?
"Là ai?"
"Là Vân tướng quân!" Chiêu Dương cẩn cẩn dực dực làm hết nhiệm vụ của hắn.
Sắc mặt Trưởng công chúa nhất thời trầm xuống. Nàng không nghĩ tới sẽ gặp người này. Vân Phương vốn có thể coi là thanh mai trúc mã, chỉ là đã nhiều năm qua không hề qua lại.
Một đường hướng phía thư phòng, cũng không ai có can đảm ngăn Trưởng công chúa lại, trên mặt nàng dường như viết rõ ba chữ "dám cản, giết!"
"Vương gia, thần cầu xin ngài!"
"Vân tướng quân thật làm khó bổn vương rồi." Thanh âm lành lạnh không che giấu uy hiếp.
"Nàng là Vương phi mà Vân phủ các người tìm mọi cách để xin Hoàng thượng tứ hôn, hiện tại đến cầu bổn vương hưu nàng, đây là muốn bổn vương khi quân phạm thượng sao?"
"Hôn sự này tuyệt không phải Vân gia thần có ý! Xin Vương gia phân biệt rõ trắng đen!" Vân Phương nhẫn nhịn nói, tai hoạ này ập lên đầu Vân gia, ông vẫn là không biết nguồn cơn đến từ đâu.
"Ý Vân tướng quân là..." Cánh môi nhếch lên tà mị, mắt phường thâm trầm.
"Tiểu nữ này của thần vô tội! Cầu xin Vương gia để nàng đi!" Vân Phương quỳ sụp xuống, hai tay dâng lên hổ phù đại diện có binh quyền trong tay ông.
"Binh quyền đổi lấy một nữ nhi? Vân tướng quân cũng thật biết chịu thiệt. Ông không sợ Bổn vương làm phản sẽ kéo ông xuống bùn sao?"
Sắc mặt Vân Phương thoáng tái nhợt. Ông biết, giao hổ phù này cho Huyền Vương là vô cùng mạo hiểm, bất cẩn sẽ là vạn kiếp bất phục. Nhưng mà, nữ nhi kia của ông. Nàng liệu còn trụ được bao lâu? Tin đồn kia có thể gạt miệng lưỡi thế gian, có thể gạt ông sao? Những năm qua ông bôn ba tìm cách phá phong bế cho nàng, nhưng là vô vọng. Trong quá khứ ông nợ nàng quá nhiều, hiện tại dù có chết, ông cũng muốn nàng được sống thật tốt. Nàng muốn trở về Xuân Vụ sơn, ông nhất định sẽ giúp nàng được về Xuân Vụ sơn.
"Thần nguyện trở thành phụ tá của Vương gia, chỉ xin người để nữ nhi của thần rời đi!" Vân Phương nghiến răng nói. Chết thì sao? Bị người đời xem thường thì sao? Chỉ cần thực hiện được mong ước của nàng, ông đều chấp nhận!
Trong lòng Mạc Kỳ Phong chấn động không thôi. Hắn không ngờ rằng Vân Phương sẽ nói như vậy. Phải biết rằng Vân gia ba đời trung thần, luôn không tham gia vào tranh đấu quyền lực, nên mới có thể đứng vững đến ngày hôm nay. Mà Vân Phương sẵn sàng đi trái lại con đường của tổ tiên, chỉ vì nữ tử kia? Hắn biết Vân Vũ Quân chỉ là một tiểu thư hữu danh vô thực ở Vân phủ. Những năm qua, Vân Phương đến nhìn còn không thèm nhìn nàng, như thế nào hôm nay lại...
Mà bên ngoài, Linh Lan công chúa cũng sững sờ. Nàng từ nhỏ cùng Vân Phương lớn lên, tính cách Vân Phương thế nào, nàng cũng xem như hiểu rõ năm phần. Nam nhân này cũng coi như một chính nhân quân tử, không màng danh lợi, trong đầu chỉ có tận trung báo quốc. Hôm nay từ miệng Vân Phương nghe được lời này, quả thật có chút...
"Ông cho rằng không có ông bổn vương sẽ không thể làm nên chuyện sao?" Mạc Kỳ Phong lười biếng nói, tư thái dựa vào ghế tuyệt đối là ung dung.
"Vương gia.."
"Hổ phù này ông giữ lấy! Bổn vương không cần! Còn nữ nhi của ông..." Hắn bỏ dở khiến trái tim của Vân Phương như treo lên.
"Đợi nàng ta khoẻ lại rồi tính!" Nói rồi phất tay áo rời đi.
Vân Phương ngẩn người trong chốc lát rồi vội vàng theo ra. Chợt ánh mắt dừng lại trên một bóng người xa lạ, chân ông sững lại, thoáng bối rối muốn tránh đi, nhưng chỉ trong nháy mắt trở nên bình tĩnh.
"Thần tham kiến Trưởng công chúa!" Hướng bóng người kia hành lễ, ông chỉ muốn rời đi thật nhanh.
"Vân Phương!"
"Trưởng công chúa có gì căn dặn?" Vân Phương bày ra bộ dạng quân thần này khiến Trưởng công chúa tức đến nghẹn họng. Cho dù năm đó nàng lớn tiếng tuyên bố tuyệt giao cùng ông ta, nhưng cũng không thể bày ra cái bộ dạng này với nàng chứ. Năm đó nàng quyết tuyệt như vậy, không phải vì ông ta quá đáng sao? Dù người khác nói ra sao, ông ta phải là người tin tưởng Lâm Khanh Khanh nhất, vậy mà một đao hạ xuống lấy mạng Khanh Khanh, quả thật khiến nàng giận đến không thở nổi.
"Ta có chuyện muốn nói với huynh!"
← Ch. 10 | Ch. 12 → |