Hoa máu nở tân hôn
← Ch.08 | Ch.10 → |
Sự việc nói thì dài dòng, diễn ra lại chỉ trong chớp mắt. Hắn nhìn nàng như có như không cong nhẹ khoé môi, vung tay lên, lưỡi kiếm xẹt qua cổ của hắc y nhân, nàng nhìn chằm chằm thân thể to lớn đổ gục xuống đất. Có phải đến một thời điểm nào đó, người ngã xuống kia sẽ là nàng. Vết thương đang chảy máu kia, không phải ở bụng nàng, mà là trên cổ nàng không? Nam nhân này, tuyệt đối là tàn nhẫn.
"Chừng nào Hương Nhi còn chưa bình an trở về, ngươi đừng mơ rời đi!" Lời lạnh lùng phun ra khiến như rơi vào hố băng. Tâm của nàng, lạnh buốt!
Hắn đỡ nàng nằm lên giường, lạnh nhạt quay đi. Diệp Minh và Chiêu Dương tiến vào bị một màn này doạ sợ.
"Thuộc hạ sơ suất!" Chiêu Dương một thân huyền y quỳ phịch xuống. Vừa rồi Diệp Minh bị đuổi ra khỏi phòng, uất ức lôi hắn đi tìm rượu. Thật không nghĩ tới sẽ gây hoạ như vậy.
"Tự đi lĩnh 80 quân trượng. Dọn dẹp chỗ này đi!" Tử y nam nhân nhàn nhạt lên tiếng.
"Diệp Minh, cầm máu cho nàng ta."
Diệp Minh và Chiêu Dương lúc này mới nhìn tới nữ tử đang nằm trên giường gấm hoa lệ. Một thân thanh y giờ nhuốm máu tới mức chói mắt, chăn gấm trên giường cũng đỏ rực rỡ, không biết là màu vốn có hay là máu của nàng. Làn tóc đen sổ tung phủ lên nệm, khuôn mặt trắng nhợt vì mất máu, bên khoé miệng nàng vẫn treo nụ cười nhàn nhạt. Dường như không nhiễm chút khói bụi nhân gian, nàng tuỳ thời có thể biến mất khỏi thế gian hỗn tạp này.
"Vương gia, nàng..."
"Nàng ta bị thương!" Nam nhân kia không nóng không lạnh nói. Như thể hắn là người ngoài cuộc, như thể hắn không phải kẻ khiến nàng bị thương. Nộ khí khiến hô hấp của nàng gay gắt hơn, máu chảy ra càng nhiều.
"Vương gia, người..." Diệp Minh dường như muốn nổi giận. Thân thủVương gia hắn rõ hơn ai hết, tính cách hắn lại càng hiểu hơn. Nhưng nữ tử này là bị ép buộc, nàng tâm không cam lòng không nguyện bị đưa đến đây. Vương gia lần này quá mức nhẫn tâm rồi!
"Trước ngươi chữa trị cho nàng trước đã." Đi theo Vương gia nhiều năm Chiêu Dương tự nhiên cũng hiểu rõ nội tình. Hắn hiểu Vương gia, Diệp Minh lần này, chỉ sợ đã quá nóng vội rồi.
Diệp Minh tiến đến bên giường, hắn giơ tay muốn đỡ nữ tử đang yếu ớt thở kia dậy. Hắn bề ngoài hoa hoa công tử, nhưng tuyệt không phải loại người phóng túng. Cùng Huyền Vương bấy lâu nay, hắn lại càng hiểu không thể tuỳ tiện tin người. Chỉ là vô tri vô giác, nữ tử này khiến hắn thương tiếc.
"Ta có thể tự lo được." Giọng nói yếu ớt vang lên mang theo bảy phần kiên định. Nàng nhìn về phía nam nhân kia, cánh môi hơi cong lên.
"Ta thân là Huyền Vương phi, Diệp công tử nên giữ lễ. Vết thương nhỏ này, tự ta có thể xử lý. Phiền ba vị ra ngoài, tránh cho ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của ta cũng như ba vị đây." Hắn không thả nàng đi? Hắn nhất quyết lưu nàng lại để dày vò? Được! Nàng sẽ chơi cùng hắn!
Nàng ngồi dậy, một tay ôm miệng vết thương, tay kia chống đỡ bản thân đi về phía bàn trang điểm. Sau khi bị hạ trùng, nàng luôn ở tiểu viện của Vân Như Nguyệt, không cách nào trở về Vong Tình cư, bị gả đi cũng chỉ có tấm thân là của mình, hiện tại không mang ngân châm. Nhưng khi bỏ bớt trang sức, nàng phát hiện trên bàn trang điểm có một bộ tú châm. Ít ra có thể dùng được. Còn về an toàn gì đó, nàng bây giờ chỉ còn thiếu cái chết nữa thôi.
Nàng cầm tú châm đến bên chiếc bàn được phủ khăn đỏ rực rỡ giữa phòng, nến đỏ vẫn lung linh cháy, sáp nến từng giọt từng giọt nhỏ xuống khiến mũi nàng chợt cay cay. Nàng cũng xem như một tân nương thất bại nhất đi!
"Ba vị không định ở lại đây nhìn ta thay đồ chứ?" Ninh mi nhìn ba nam nhân vẫn sừng sững trong phòng này, giọng nàng đầy giễu cợt. Tay bắt đầu cởi ngoại bào, ánh mắt nàng chưa từng nhìn hắn lần nào nữa, tâm dường như cũng muốn lạnh rồi.
Hắn phẩy tay ý bảo Diệp Minh và Chiêu Dương ra ngoài, bản thân lại lười biếng dựa vào bên cửa không rời đi. Hắn muốn thử xem xem, nữ nhân này, đến tột cùng là đang chơi trò gì!
"Vương gia? Ngài đây là đang lưu luyến tiểu nữ sao?" Không hề liếc nhìn nam nhân đứng đó, nàng cất giọng châm chọc.
"Vương phi của ta!" Hắn cong khoé môi, nhìn nàng đầy hứng thú "ngươi là đang đuổi tân lang là Bổn Vương sao?"
Nam nhân này! Tuyệt đối là vô lại! Bàn tay đang cởi y phục của nàng dừng lại, mắt thấy hắn không có ý định rời đi, nàng cắn răng cởi trung y trắng muốt, lộ ra mảnh yếm đào thêu bạch liên. Dù sao nên thấy không nên thấy, ngày đó ở Hoàng Giác tự hắn không phải đều đã thấy rồi sao!
Hơ tú châm trên ngọn lửa yếu ớt, nàng mắt cũng không hề chớp, châm vào ba huyệt vị trên người. Máu tạm thời được cầm lại, nhưng nếu không có thuốc trị thương, chỉ sợ cái mạng này của nàng, cho dù có giữ được cũng chỉ còn ba phần.
"Vương gia!" Bên ngoài truyền đến giọng nói trầm trầm của nam nhân gọi Chiêu Dương.
"Để ở đó!" Nam nhân kia thật lười biếng, đến nói cũng nói ngắn gọn quá mức, khiến nàng căn bản là không cách nào hiểu được họ đang nói gì.
Hắn phất nhẹ cánh tay, cửa phòng như gió mở ra rồi lập tức đóng lại, mà hòm thuốc kia, đã ngay ngắn đặt trên bàn. Nàng hít một ngụm khí. Nam nhân này, quá mức khủng bố rồi!
"Tạ Vương gia!" Nàng mở hòm thuốc, lấy kim sang dược tự mình xức lên, không khỏi hít một hơi, chung quy vẫn là da thịt của mình, vẫn đau xót không thôi.
Nàng kéo vạt áo lên, chỉnh lại y phục thật ngay ngắn rồi hướng hắn nhìn tới kiên nhẫn chờ đợi. Mà hắn, thuỷ chung không nói gì, yên lặng tại đó nhắm mắt dưỡng thần. Cả hai như đều thử thách nhẫn nại của đối phương.
"Vương gia!" Bên ngoài có tiếng người tới nhất thời phá tan không khí quỷ dị trong phòng.
"Chuyện gì?" Thanh âm lành lạnh mang một chút bất mãn.
"Bên ngoài có một đám người giang hồ xông vào Vương phủ, nói muốn..." giọng nói bên ngoài có chút run rẩy. Nếu không phải có chuyện cấp bách, hắn ngàn vạn lần không muốn đến phá hoại đêm xuân của Vương gia đâu.
"Khốn kiếp!!" Hắn gầm nhẹ rồi phất tay tiến ra phía cửa, nàng cúi xuống lén thở phào một hơi. Hắn còn ở đây nàng thật không biết làm thế nào.
"Ồ, Bổn Vương quên nói cho ngươi một chuyện" Nam nhân kia như nghe được tiếng thở nhẹ nhõm của nàng, chợt quay lại nhìn nàng, khoé môi cong đến lợi hại khiến nàng thầm kêu "không ổn"
"Hôm đó ở Hoàng Giác tự, Bổn Vương cái gì cũng không thấy!" Nói rồi hắn tiêu sái rời đi, khiến nàng chỉ có thể đứng đó giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Khốn kiếp! Cái nam nhân khốn khiếp! Vậy mà hắn dám ngồi im đó nhìn nàng...
Thật điên mất! Nàng như thế nào lại sơ suất như vậy cơ chứ! Hỗn đản! Hắn dám đùa cợt nàng! Trời ơi! Nàng đã tạo cái nghiệt gì cơ chứ
Thay một thân tố y, nhẹ nhàng bước khỏi bình phong, nàng trợn mắt nhìn hồng y nữ tử đang thong thả uống trà trong tân phòng.
"Ngươi là ai?" Nàng cảnh giác nhìn nữ tử lạ mặt. Tân phòng của nàng vừa mới dọn đi ba cái xác chết, nàng sẽ không là người thứ tư chứ?
Nữ tử kia như vô cảm, coi nàng hoàn toàn thành người vô hình, thong thả dùng trà, lãnh khí từ người nàng ta toát ra so với Vương gia kia tuyệt không hề kém hơn, chỉ là so với hắn ít hơn một phần thâm trầm, một phần thị huyết, lại nhiều hơn hắn một phần thanh lãnh, một phần băng giá.
"Ta chẳng qua nghỉ lại một chút. Sẽ không làm hại ngươi." Hồng y nữ tử nhàn nhạt liếc nàng rồi lại trầm tĩnh uống trà.
"Nhìn bộ dạng của ngươi còn đủ khả năng làm gì ta sao?" Nàng cong môi cười đến vô lại "Ngươi là Lãnh Lăng Lăng."
Không phải là câu hỏi, mà là khẳng định. Từ năm ngoái, giang hồ nổi lên một hồng y ma nữ giết người không gớm tay khiến đám nhân sĩ giang hồ tự xưng là danh môn chính phái kia lo lắng đến bạc đầu. Nàng từng điều tra qua, vô tình phát hiện mấy kẻ chết oan dưới tay ma nữ kia đều là những kẻ khốn kiếp dơ bẩn khiến lòng người oán hận, không tự chủ hướng tới ma nữ này một chút tán thưởng, một chút thưởng thức. Nay được gặp mặt, không hổ danh người trong truyền thuyết, quả không tầm thường.
"Ngươi bị đám người giang hồ đó truy đuổi tới đây?" Vừa rồi nàng có nghe nói có một đám người giang hồ xông vào Vương phủ, hẳn là vì nữ tử này đi.
"Ta tới tìm hắn." Hồng y không chút xao động.
"Hắn là ai? Là Huyền Vương sao? Ngươi là đến giết hắn?" Sao nàng thấy tâm mình như nở hoa vậy chứ! Nam nhân chết tiệt! Xem ngươi làm sao ứng phó.
"Nhàm chán!" Nữ tử kia miệng ngọc phun ra hai chữ, ánh mắt nhìn nàng có chút... khinh bỉ!
Là khinh bỉ! Nữ tử kia lại nhìn nàng khinh bỉ? Nàng là gây nghiệt từ kiếp trước sao? Nàng ảo não trong lòng. Vương phủ này, tuyệt không phải nơi tốt! Trong một buổi tối, nàng đi một vòng quỷ môn quan trở về, lại liên tiếp bị đùa giỡn, bị khinh bỉ. Tuyệt không tốt đẹp gì.
Nàng cầm tú châm đến trước mặt Lãnh Lăng Lăng, dù có bị khinh bỉ thì tân phòng của nàng cũng không muốn có thêm một cô hồn nữa đâu. Đành cứu nàng ta trước.
"Ngươi trúng nhuyễn công tán này không giống bình thường, còn có thể vận nội lực, lại càng nguy hiểm hơn. Tuy dùng nội lực có thể bức ra được bốn phần, nhưng dược này có dị dược, không thể dùng nội lực, nếu không sẽ đoạn gân mạch mà chết."
Trước tiền sảnh Huyền Vương phủ, một đám nhân sĩ giang hồ đang ồn ào náo loạn.
"Kinh động đến Huyền Vương chỉ sợ là..."
"Cái con rùa rụt đầu ngươi! Hắn chỉ là một Vương gia, có thể gây chuyện gì? Huống hồ chúng ta là trừ hoạ cho dân..."
"Phải đó! Ả đã trúng nhuyễn công tán của ta, tuyệt đối không thể sống sót. Không nhân cơ hội này diệt trừ ả, còn đợi đến bao giờ?" Nói rồi hắn dứt khoát hướng đại môn vương phủ xông tới.
"Á!" Chỉ nghe tiếng thét, nam nhân kia đã nằm quằn quại trên mặt đất.
"Nửa đêm cả gan xông vào Vương phủ, các ngươi là muốn làm phản?" Thanh âm âm lãnh như từ chốn địa ngục vọng lại.
Hồi lâu, một lão giả mặc áo bào trắng bước ra thi lễ.
"Vương gia trách tội! Thật không dám giấu, lão hủ cùng các vị huynh đài đây đang truy bắt Hồng y ma nữ, trước nắm được thông tin nàng ta trốn vào Vương phủ. Thỉnh Vương gia cho phép các huynh đệ tiến vào quý phủ diệt trừ tai hoạ này!"
"Hồng y ma nữ?" Khoé môi hắn cong lên nghiền ngẫm.
"Chương chân nhân, có người nhìn thấy ả chạy vào hậu viện Vươngphủ!" Một hán tử từ đâu chạy tới hớt hải nói, sự việc can hệ tới tính mạng, hắn nào dám chậm trễ! Lần này nếu không diệt nữ tử kia, gặp hoạ chính là bọn hắn.
"Sự việc liên quan đến mạng người, Vương gia hẳn sẽ giúp đỡ chứ?" Quả là lão hồ ly, một câu nói ra đã chặt đứt đường lui của hắn.
Đám người kéo nhau nhằm thẳng hậu viện Vương phủ, chỉ thấy tân phòng lộng lẫy cánh cửa mở rộng, hồng y nữ tử họ tìm kiếm đang thản nhiên ngồi thưởng trà.
"Yêu nữ! Xem ngươi chạy đi đâu!" Một hán tử thét lớn, tay vung kiếm xông tới.
"Khoan đã nào! Các ngươi vội cái gì chứ? Ta còn chưa có giải độc cho nàng xong mà!" Kiếm khí lướt qua, hồng y nữ tử theo bản năng muốn phản kích bị nàng giữ lại. Độc này khi giải không thể sơ suất, nếu không, có cứu được mạng, võ công cũng toàn bộ mất hết.
Đám nhân sĩ giang hồ có chút do dự. Từ nơi nào lại xuất hiện một nữ tử này? Mà Huyền Vương hắn, thuỷ chung vẫn nhàn nhã đứng một bên xem kịch.
"Không cần biết nàng là ai, trợ giúp yêu nữ kia chẳng phải người tốt đẹp gì!" Một thân bào xám tro lớn tiếng rồi hướng tân phòng xông tới.
Đám người này thật rắc rối! Như thế nào xưng là danh môn chính phái chứ?
"Hỗn xược!" Nàng lớn tiếng quát. Xem ra lần này phải mượn uy danh của Huyền Vương hắn rồi.
"Tân phòng của Vương phủ há để các ngươi xông vào?!" Nàng lạnh giọng.
"Phải chăng các ngươi muốn khinh bạc Vương phi ta?"
Đám người bên ngoài có chút do dự. Bọn họ một đám nam nhân, đêm hôm khuya khoắt lại xông vào tân phòng của một nữ tử. Chuyện này truyền ra ngoài, hẳn sẽ không tốt đi. Thế nhưng, nữ ma đầu kia đang nhàn nhã ngồi trong đó, tuyệt đối không thể bỏ qua!
"Vương gia! Chuyện này..." Lão hồ ly đạo bào trắng lại hướng hắn ném củ khoai lang phỏng này.
Khoé môi hắn cong lên tà mị, ánh mắt thuỷ chung nhìn ra phía xa xa, dường như không chút liên quan đến sự ồn ào nơi này. Nữ tử kia cũng đủ gian xảo đi! Đã xem bản thân thành nữ chủ nhân vương phủ, nàng cũng thích ứng thật nhanh! Có điều, hắn cho phép sao? Chủ nhân hậu viện này là Hương Nhi! Mà nàng, khiến Hương Nhi đến nay không rõ tung tích, lại ở đây bày ra phong thái nữ chủ nhân, thật khiến người ta chướng mắt. Chỉ là, đám nhân sĩ giang hồ này lâu này không xem triều đình vào mắt, nay lại để họ làm loạn ở đây, mặt mũi hoàng thất đem ném đi đâu?! Huống hồ, những người hồng y ma nữ kia giết đều không phải kẻ tốt đẹp gì.
"Vương gia!" Lão đạo kia có chút nóng nảy. Tuy độc này là kì độc, không phải muốn giải liền có thể giải, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Ma nữ kia nếu như sống sót, giang hồ khẳng định dấy lên một trận huyết phong tinh vũ. Hôm nay, cho dù đắc tội Huyền Vươngcũng không thể để nàng ta đi.
"Mong Vương gia thứ tội!" Lão cắn răng nói, dứt khoát ra hiệu cho những người còn lại xông vào. Chuyện đến nước này, quả đã không còn đường lui.
Nàng mắt mở lớn nhìn đám người mình đầy sát khí xông vào phòng. Tên hỗn đản kia quả chỉ đứng xem. Tay nàng thao tác nhanh hơn, độc này đã dẫn ra được chín phần, nhưng phần cuối cùng kia lại là phần độc nhất, không thể xảy ra sơ suất.
"Cô dạy ta chiêu thức, ta đối phó với bọn họ." Nàng kiên định nhìn vào mắt hồng y kia, không chút do dự nói.
"Ngươi biết võ công?"
"Không biết!"
"Vậy là muốn chết?"
Nàng có chút không biết nên khóc hay nên cười. Nữ tử này! Cho dù miệng ngọc của cô không hay nhả lời, thì cũng không cần mỗi lần nhả ra đều khiến người ta nghẹn họng thế chứ!
" Độc trong người cô sắp giải hết, lúc này tuyệt đối không được vận công, nếu không sẽ thành công cốc."
"Sao phải giúp ta?"
Nàng thật muốn khóc rồi! Lúc nào rồi mà còn để tâm mấy chuyện này chứ. Nàng tuyệt không phải người lương thiện thấy người giúp người. Có điều, một nữ tử như vậy, cứ thế mà mất đi sinh mạng, thật lãng phí.
"Hứng thú nhất thời!" Nàng cắn răng phun ra bốn chữ. Lâm đại địch, các nàng không có nhiều thời gian như vậy. Huống hồ, chỉ cần một chút nữa độc liền giải xong, đến lúc đó, nàng tự nhiên sẽ an toàn thôi.
Đám người giang hồ không màng đạo lý xông vào phòng. Nàng từ nhỏ thân thể không tốt, lão thần y không dạy nàng võ công. Mà quái khí trong người không cách nào khống chế nổi, vốn dĩ chưa hề luyện công, nàng làm sao có thể chống lại đám người trâu bò này! Mà nam nhân khốn kiếp kia, khẳng định sẽ không giúp nàng. Binh đến tướng đỡ, phải liều thôi!
Không ai thấy, trong bóng tối, bàn tay nam tử xiết chặt thành nắm đấm, ánh mắt như có lửa. Chỉ là chân thuỷ chung chưa hề nhúc nhích.
Ném bừa những đồ đạc trong phòng vào đám người đang xông tới, bất chợt cơ thể như có phản ứng tự nhiên, một luồng khí tụ ở đan điền tạo nên một cỗ lực chờ phát động. Trong lòng nàng chấn động không thôi, cảm giác này thật quen thuộc, thậm chí dường như là một phần của cơ thể nàng. Nhưng tại sao? Nàng trước giờ chưa từng luyện công, cảm giác này rốt cuộc ở đâu ra? "Nàng từng uống Vong Ưu thảo.." câu nói của Diệp Minh từ nơi nào vọng lại, chẳng lẽ là khi đó?
Tâm còn đang ngẩn ngơ, chỉ thấy kiếm khí loé qua, nàng bị kéo đến muốn ngã, lại nghe thấy thanh âm lành lạnh của nữ tử kia phun ra hai chữ "ngu ngốc".
"Ngươi mới ngu ngốc! Ở yên đó cho ta! Giải độc tốn bao nhiêu công sức của ta, ngươi muốn thành công cốc hết sao." Nàng nổi giận rồi nha. Nữ nhân này, thật không khiến người yêu thương mà.
Chỉ thấy trên người đau nhói, miệng vết thương ban nãy chưa lành, bị va chạm mạnh, lại tiếp tục chảy máu, nhuộm đỏ một thân tố y. Với vết thương này nàng coi như không thấy. Vừa đứng lên, cỗ khí trong người như đã quen thuộc tự mình phát động. Hai đại hán hung hăng tiến tới bị một luồng kình khí đánh bật ra ngoài khiến mọi người chấn động. Cả tử y nam nhân đang nhàn nhã xem kịch kia sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Chỉ là...
"Phụt!" Nàng đứng đó, hoa hoa lệ lệ phun ra một ngụm máu. Tố y lúc này thật đỏ đến chói mắt. Thân mình mảnh mai lảo đảo ngã xuống, gương mặt thanh tú không còn chút huyết sắc.
"Ngu ngốc!" Trước khi kịp ngã xuống, nàng được hồng y nữ tử đỡ lấy. Thiếu nữ này, ngoài hai chữ này chẳng lẽ không còn biết nói gì nữa sao? Nàng nhếch môi cười, trong người lại đang bị dày vò đến đau khổ.
"Cẩn thận!" Nàng thều thào yếu ớt. Đám người cặn bã này! Cư nhiên dám đánh lén!
Hồng y nữ tử muốn vận khí, lại bị nàng một tay giữ lại.
"Đừng nóng vội! Tránh đi!"
"Yêu nữ! Chịu chết đi!" Đại đao vung xuống, nàng nhắm mắt, dùng hết sức lực đẩy nữ tử kia ra. Dù sao nàng một thân này, sống chết nay mai chưa biết, dùng mạng nàng đổi mạng nữ tử này, đáng mà!
"keng!" Nàng hé mắt nhìn, thấy một thân huyền y một chiêu đánh lùi đại đao kia. Nam nhân kia, là đang giúp nàng sao? Ánh mắt không tự chủ nhìn về phía tử y đứng kia.
"Vương gia! Xin Người giúp đỡ!"
Ha ha! Thì ra là hộ vệ này nhìn không được mới tự ý xông lên! Thì ra nàng lại tự mình đa tình! Thì ra, hắn thuỷ chung vẫn không có đặt nàng vào mắt. Cười khổ một tiếng, nàng lảo đảo đứng dậy, ánh mắt như có như không đảo qua nam nhân lãnh khốc kia, hắn u lãnh đứng đó, ánh mắt chưa từng rơi về phía nàng.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |