Chỉ có thể ở tập đoàn Lâm thị
← Ch.035 | Ch.037 → |
Thấy anh không nhúc nhích, Đỗ Minh Nguyệt không khỏi liếc nhìn anh, vẫn chưa kịp nhìn rõ biểu cảm của anh, cô đã bị anh ôm vào trong lòng.
Giọng nói trầm thấp của anh truyền từ trên đỉnh đầu xuống: "Ngủ đi."
Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy yên tâm, cô biết, anh sẽ không làm gì cô cả.
Cô thực sự rất mệt, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, rồi vùi vào trong lòng anh.
Lâm Hoàng Phong nhìn cô, hôm qua còn giương nanh múa vuốt, nhưng hôm nay lại giống như một con thỏ, khiến anh vừa tức vừa bất đắc dĩ.
Anh vươn tay ôm cô vào lòng, trong lòng mới cảm thấy yên tâm.
Sáng ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, Đỗ Minh Nguyệt thuận tay sờ xung quanh, kết quả sờ được một cơ bắp săn chắc.
Cô nhíu mày, còn nghĩ rằng mình sờ nhầm, vì vậy lại bắt đầu sờ soạng.
Kết quả có người nắm lấy tay cô, một giọng nói trầm ấm từ tính vang lên bên tai cô: "Nếu như cô còn sờ lung tung nữa, bây giờ tôi sẽ làm cô đấy."
Nghe vậy, Đỗ Minh Nguyệt lập tức mở mắt.
Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đến người và thần đều phải phẫn nộ phóng đại trước mặt cô. Cô bị dọa sợ, Lâm Hoàng Phong đột nhiên cười dịu dàng, buông tay cô ra.
"A."
Đỗ Minh Nguyệt ngã xuống giường.
Lâm Hoàng Phong cười nhẹ một tiếng rồi tùy ý rời giường.
Đỗ Minh Nguyệt xoa đầu mình, giơ nắm đấm với bóng lưng của Lâm Hoàng Phong, rõ ràng là người đàn ông này cố ý chỉnh cô mà.
Mà Lâm Hoàng Phong như thể cảm nhận được điều gì đó, anh quay đầu lại.
Nắm đấm của Đỗ Minh Nguyệt đang giơ trên không trung, biểu cảm cứng đờ lại vài giây, cô mới phản ứng lại, gãi đầu, cười vô cùng rạng rỡ.
"Chào buổi sáng."
Lâm Hoàng Phong cười, không trả lời cô, xoay người mặc quần áo vào.
Phải nói dáng vẻ mặc trang phục nghiêm chỉnh của Lâm Hoàng Phong vô cùng đẹp trai, hơn nữa khuôn mặt đẹp trai lại mang theo vẻ cấm dục, khiến ai nhìn thấy cũng muốn bổ nhào đến.
Đỗ Minh Nguyệt cũng không thể nhịn nổi trước sự cám dỗ của sắc đẹp, cô nhìn trộm mấy cái, rồi mới đứng dậy, vỗ quần áo của mình.
Nếu như Lâm Hoàng Phong đã dậy rồi, cô cũng không dám ngủ tiếp, hơn nữa cô còn phải giám sát anh uống thuốc nữa.
Sau khi làm vệ sinh buổi sáng, hai người cùng nhau xuống tầng.
Má Ngô đã sớm chuẩn bị xong bữa sáng, nhìn thấy hai người bọn họ đi xuống, bà lập tức cung kính đứng sang một bên.
Khi ăn cơm Đỗ Minh Nguyệt và Lâm Hoàng Phong đều rất yên lặng, nhưng Đỗ Minh Nguyệt vẫn luôn nhìn anh, chính là muốn nhìn xem anh đã ăn xong chưa.
Nhưng rõ ràng cô không cần phải nghĩ nhiều như vậy, bởi vì má Ngô đã mang thuốc lên.
Không phải đặt trước mặt Lâm Hoàng Phong, mà là đặt trước mặt cô.
Ý tứ trong đây chắc là không cần nói cũng biết rồi.
Đỗ Minh Nguyệt có chút đau đầu, cô thật sự không có cách để từ chối chuyện này.
Dường như Lâm Hoàng Phong đang giả vờ không nhìn thấy sự tương tác giữa hai người bọn họ, lau miệng, đặt dao nĩa xuống.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy Lâm Hoàng Phong định rời đi, lập tức tiến lên nắm lấy tay anh.
Tay của cô rất nhỏ rất mềm, Lâm Hoàng Phong chỉ cần một tay là có thể cầm được.
Ánh mắt của anh nhìn vào nơi bọn họ tiếp xúc với nhau, khẽ nhướng mày.
Đỗ Minh Nguyệt ho khan một tiếng, sau đó khuyên nói: "Anh nên uống thuốc rồi, bác sĩ nói mỗi ngày đều phải uống thuốc này."
Nghe thấy cô nói như vậy, Lâm Hoàng Phong nhìn chằm chằm vào cái bát màu đen kia, trong ánh mắt nhanh chóng lộ ra tia chán ghét.
"Công ty vẫn còn việc, tôi đi trước đây."
Đỗ Minh Nguyệt lo lắng, giữ lấy tay anh không cho anh đi: "Cậu chủ Phong, anh uống đi mà, nếu không bà chủ nhà họ Lâm sẽ lại tức giận đấy."
Cô thật sự rất sợ bà chủ nhà họ Lâm, cô sợ mình sẽ vì một số chuyện mà chọc đến bà, đến lúc đó bà sẽ tính toán với cô mọi thứ, vậy thì không dễ sống rồi.
Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của cô chính là chăm sóc Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong nghe thấy cô nói như vậy, cũng không nhấc chân rời đi nữa, những cũng không lập tức uống thuốc.
Ngay khi Đỗ Minh Nguyệt cho rằng anh sẽ không uống thuốc, thì anh đột nhiên nói: "Kẹo đâu?"
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy vậy, vội vàng ngẩng đầu lên, có phải anh đồng ý rồi đúng không.
"Có kẹo, anh đợi tôi một chút, không được đi đâu đấy, bây giờ tôi lập tức đi lấy đây."
Nói xong, lập tức phóng nhanh về phòng, trong khoảng thời gian này còn liếc Lâm Hoàng Phong một cái, như thể sợ anh đi mất.
Sau khi tìm được kẹo, Đỗ Minh Nguyệt lập tức cầm ngay vào trong tay, bởi vì cô vừa chạy nên hai má có chút ửng đỏ, nhìn đặc biệt mê người.
"Đây, kẹo đây, anh không được hối hận đâu đấy."
Lâm Hoàng Phong cúi đầu nhìn, lại là kẹo xí muội, người phụ nữ này thích ăn kẹo như thế sao?
Mà anh cũng không nói gì, cầm bát thuốc đen sì uống hết.
Sau khi uống xong, anh ôm eo Đỗ Minh Nguyệt, cúi đầu hôn cô.
Đầu lưỡi không ngừng khuấy động trong miệng cô, khuôn mặt Đỗ Minh Nguyệt trở lên méo mó, đây là thuốc gì vậy, sao lại đắng thế chứ.
Lâm Hoàng Phong nhìn biểu cảm của cô, lúc này mới hài lòng hơn nhiều.
Sau đó anh ta xé viên kẹo trong tay ra, nhét kẹo vào trong miệng, cười xấu xa với Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt không có kẹo, cũng không thể chịu được loại mùi vị đắng như thế, chỉ đành phải chạy đi lấy nước uống.
Mà chiếc cốc kia, chính là cốc của Lâm Hoàng Phong.
Có điều Lâm Hoàng Phong dường như không để ý, nhưng những điều này đều bị má Ngô nhìn thấy hết.
Cậu chủ nhà bọn họ, rõ ràng là đặc biệt quan tâm đến mợ chủ mà.
Một người sạch sẽ như vậy, lại để cho mợ trẻ uống cốc của mình sao.
Tâm trạng của Lâm Hoàng Phong tốt lên rất nhiều, giọng nói sau đó cũng dịu dàng hơn một chút.
"Nếu như cô muốn tìm công việc, cũng không phải là không thể, nhưng chỉ có thể ở tập đoàn Lâm thị."
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy có thể tìm việc thì lập tức vui vẻ cười nói: "Thật sao? Tôi có thể đi làm sao?"
"Tất nhiên, nhưng trước hết là phải thông qua được phỏng vấn." Lâm Hoàng Phong nhìn nụ cười trên mặt cô, biểu cảm trên mặt cũng dịu dàng hơn nhiều.
"Tôi sẽ cố gắng, anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ được nhận."
"Vậy tôi mỏi mắt trông chờ."
Nói xong, Lâm Hoàng Phong sải bước ra ngoài cửa.
Cả ngày hôm nay Đỗ Minh Nguyệt đều vô cùng vui vẻ, má Ngô cũng có thể nhìn ra hai người đã hóa giải hết hiềm khích rồi.
Nhưng Đỗ Minh Nguyệt không vui được bao lâu thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
Người gọi không phải ai khác mà chính là Hồ Đức Huy.
Nhìn thấy ba chữ Hồ Đức Huy, trong lòng cô lập tức cảm thấy ghê tởm, rõ ràng cô không hề muốn có bất kỳ quan hệ với người đàn ông này nữa.
Bài học lần trước còn chưa đủ hay sao mà lần này lại quanh quẩn đến trước mặt cô vậy, thật sự xem cô là là thứ dễ nhào nặn sao.
Điện thoại đổ chuông vài lần rồi ngắt, nhưng lại gửi đến một tin nhắn.
"Đỗ Minh Nguyệt, cô thật sự rất giỏi, dám không nghe điện thoại của tôi, có điều không sao, tôi không biết Minh Tiêu sẽ xảy ra chuyện gì đâu."
Tin nhắn này chính xác là một tin nhắn đe dọa, khiến sự tức giận dâng trào lên trong lòng Đỗ Minh Nguyệt, rốt cuộc người đàn ông này muốn làm cái gì chứ.
Ngay sau đó điện thoại lại vang lên, mà lần này, Đỗ Minh Nguyệt không thể không quan tâm.
Cô tiếp điện thoại, gần như gầm lên: "Hồ Đức Huy, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
← Ch. 035 | Ch. 037 → |