Phạt Em Cả Đời Ở Bên Anh
← Ch.316 | Ch.318 → |
Đỗ Minh Nguyệt chớp chớp mắt, cố gắng nhớ lại, nhưng cuối cùng lại không nhớ ra được gì.
"Anh đưa cho em rồi sao? Lúc nào thế?"
"Còn nhớ cái thẻ lương anh đưa cho em không? Đấy là thẻ lương của anh, hàng tháng đều chuyển tiền, em không biết sao?"
Đỗ Minh Nguyệt mới nhớ ra anh đúng là đã đưa cho cô một cái thẻ đen nhưng đã là từ rất lâu rồi.
Cô đột nhiên mở to mắt, người đàn ông này giác ngộ sớm như vậy sao?
"Không phải chứ, tiền của năm năm nay đều ở trong cái thẻ đó?"
Lâm Hoàng Phong khịt mũi nói: "Đúng, đều ở trong đó."
Ôi trời, không ngờ cô lại là một người phụ nữ giàu có, đợi một chút, cái thẻ đó cô để ở đâu, không được, cô phải đi tìm ngay.
"Em phải đi tìm cái thẻ, đó là kho tiền nhỏ của em".
Nói xong, Đỗ Minh Nguyệt chuẩn bị vùng dậy.
Thế nhưng Lâm Hoàng Phong không để cô đi nhanh chóng như vậy, liền nắm lấy vai cô.
"Em đợi đã."
Nói xong, anh mở ngăn kéo cuối giường, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ.
Nhìn thấy chiếc hộp đỏ, đôi mắt của Đỗ Minh Nguyệt trở nên ướt át.
Chính là chiếc hộp này, lúc đó, khi chọn nhẫn mỗi người đều được tặng một cái.
"Năm năm trước khi em bỏ nó đi, anh đã luôn giữ gìn nó, đợi một ngày tìm thấy em, anh sẽ tự mình đeo nó cho em, sẽ thoải mái trừng phạt em." Lâm Hoàng Phong vừa nói vừa cầm lấy tay cô.
Đỗ Minh Nguyệt nghẹn ngào nói: "Hình phạt dành cho em là gì?'
Lâm Hoàng Phong không nói gì, lấy chiếc nhẫn ra và đeo vào tay cô.
Anh ngẩng đầu lên, trong ánh mắt anh tràn ngập hình ảnh của cô.
Đỗ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy đôi mắt đó là một vực sâu khổng lồ, cô sẵn sàng đắm chìm trong đó, cho dù cô có thể vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
Lâm Hoàng Phong ôm lấy cô, hôn cô, giọng nói trầm ấm phát ra.
"Phạt em, cả đời này luôn ở bên cạnh anh, bất cứ đâu cũng không được đi."
Đỗ Minh Nguyệt chu miệng, kêu lên một tiếng: "Lâm Hoàng Phong, anh thật ngốc!"
Lâm Hoàng Phong bị cô mắng, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, ôm chặt lấy cô.
"Bây giờ còn dám chạy không?"
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: "Không chạy, đánh gãy chân cũng không chạy, em sẽ ở bên anh..."
Lâm Hoàng Phong sững sờ trước phản ứng của cô, anh nghiêng đầu hôn lên má cô một cái rồi cười: "Anh không nhẫn tâm đánh gãy chân em."
Đỗ Minh Nguyệt bật cười vì câu nói của anh, sau đó hai người nằm lên giường.
Cô nắm tay Lâm Hoàng Phong, đột nhiên cảm thấy mình thực sự rất may mắn.
Cô quay người nhìn anh: "Sức khỏe của anh vẫn ổn chứ? Má Ngô nói gần đây anh không uống thuốc, không sao chứ?"
Lâm Hoàng Phong ôm cô vào lòng: "Em chính là thần dược của anh, ngủ đi, cô gái ngốc nghếch này."
"Em không phải cô gái ngốc nghếch." Đỗ Minh Nguyệt phản đối.
"Ừ, không phải."
Đỗ Minh Nguyệt nhìn chén thuốc bắc trước mặt, nhìn sang má Ngô với ánh mắt cầu xin: "Má Ngô, cháu không muốn uống."
"Một tháng cơ á?" Đỗ Minh Nguyệt nằm xuống bàn than vãn: "Má Ngô, uống trong một tháng có thể cháu sẽ chết mất."
Má Ngô bật cười: "Mợ chủ, nếu mợ không muốn uống, tôi sẽ đổ nó đi."
Đỗ Minh Nguyệt liếc nhìn, cuối cùng xua tay: "Để cháu uống."
Nói xong, cô bưng chén thuốc, càu nhàu, sau đó uống một hơi.
Thấy cô uống xong, má Ngô liền đưa cho cô một viên kẹo: "Mợ chủ, ăn đi!"
Đỗ Minh Nguyệt vội vàng nhận lấy, sau đó cô mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Lúc này Yến Thanh Nhàn bước xuống, ngửi thấy mùi thuốc bắc lập tức nhíu mày.
"Con đang uống thuốc à? Thuốc gì vậy?"
Đỗ Minh Nguyệt không ngờ bà lại bước xuống, chuyện này cô đã nói với bà nhưng chưa nói về việc cô uống thuốc.
"À đây là thuốc bổ, hơi đắng..." Đỗ Minh Nguyệt lè lưỡi.
Yến Thanh Nhàn bán tín bán nghi, Đỗ Minh Nguyệt nháy mắt với má Ngô, mà Ngô lặp tức hiểu ra và cầm bát thuốc đi.
"Con đang uống thuốc gì? Không phải con đã nói với mẹ..."
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu: "Mẹ, đó là chuyện con đã nói với mẹ..."
Yến Thanh Nhàn càng lo lắng hơn, sợ cô nghe đâu đó mà uống phải những loại thuốc vớ vẩn.
"Vậy con uống thuốc gì? Không phải thuốc linh tinh đấy chứ?"
"Không, đây là bác sĩ do Lâm Hoàng Phong mời, không thể có chuyện gì được."
"Hoàng Phong? Con có nói với nó về chuyện này không?" Yến Thanh Nhàn cau mày nói.
"Không!" Đỗ Minh Nguyệt phủ nhận, gương mặt có chút bực bội: "Con không dám nói cho anh ấy biết, vì thế mẹ phải giữ bí mật cho con."
Yến Thanh Nhàn biết cô sợ Lâm Hoàng Phong lo lắng nhưng bà có thể nhìn ra, Lâm Hoàng Phong đối với cô rất thật lòng, nếu biết được vấn đề của cô nhất định sẽ tìm cách chữa cho cô.
Có lẽ đối với anh ta việc có con hay không cũng không vấn đề.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Yến Thanh Nhàn nói: "Con gái, thực ra con nói chuyện này với Hoàng Phong cũng không sao cả!"
"Không được.
Mẹ, con biết mẹ nghĩ gì nhưng anh ấy đã giúp con quá nhiều, con thực sự muốn sinh cho anh ấy một đứa con trai." Đỗ Minh Nguyệt cúi gằm mặt, cắn chặt môi dưới.
Yến Thanh Nhàn biết tính tình của cô, thở dài nói: "Được rồi, mẹ biết, con yên tâm, chỉ cần con muốn làm mẹ sẽ để con làm."
Đỗ Minh Nguyệt biết mẹ cô nhất định sẽ đứng bên cô, ngẩng đầu cảm động nói: "Cảm ơn mẹ."
Vào cuối tuần Đỗ Minh Nguyệt đưa các con đi đến lớp học năng khiếu, Bảo Phong dường như cảm thấy rất hứng thú, đôi mắt nhìn xung quanh.
Tina đã lâu không đến xem tình trạng của Bảo Phong, cô có chút lo lắng, nhưng trên tình hình tiến triển khá tốt, cô nghĩa rằng cũng không cần thiết điều trị nữa.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cậu bé chằm chằm nhìn vào bức tranh trên tường, ánh mắt rõ ràng có sự ngưỡng mộ và ghen tị.
Cô không biết tại sao Trần Như Ngọc không cho cậu học vẽ, nếu như cậu ấy có năng khiếu vẽ thì cô không thể để lãng phí.
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Thích không?"
Ánh mắt Bảo Phong hiếm khi thấy sáng lên như vậy, như thể cậu đã tìm thấy món đồ chơi yêu thích của mình.
Cậu bé gật đầu: "Vâng, con thích, những bức tranh này thật đẹp.".
ngôn tình sủng
"Bảo Phong của chúng ta cũng làm được, Bảo Phong rất tài năng, chỉ cần cố gắng, nhất định con sẽ vượt qua bọn họ." Cô mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay xoa tóc anh..
← Ch. 316 | Ch. 318 → |