Khó Chịu
← Ch.308 | Ch.310 → |
Trong tình hình này, Đỗ Minh Nguyệt không thể nói gì, đành phải cắn răng thừa nhận.
"Được rồi, mẹ biết mẹ sai rồi, mẹ sẽ không bắt nạt ba con nữa."
Đỗ Minh Nguyệt còn cố ý nhấn mạnh hai từ "bắt nạt".
Thanh Vy nhìn phản ứng của Đỗ Minh Nguyệt cười rất vui vẻ: "Ba xem kìa, con biết mẹ nhất định sẽ tha lỗi cho ba mà."
Lâm Hoàng Phong trong lòng biết rằng cô gái nhỏ này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy.
Nhưng anh vẫn cảm thấy rất vui vì thành ý của cô bé.
"Đúng vậy, mẹ là người rộng lượng nhất."
Lâm Hoàng Phong nheo mắt, nói nhấn mạnh.
Sau khi ăn sáng, Lâm Hoàng Phong trở bọn trẻ đến trường mẫu giáo.
Trong xe, Đỗ Minh Nguyệt luôn tỏ vẻ mệt mỏi, ngáp lên ngáp xuống nhiều lần.
Lâm Hoàng Phong nhìn bộ dạng của cô, bất lực mỉm cười.
Đến trường mẫu giáo, Đỗ Minh Nguyệt chỉnh lại quần áo cho bọn trẻ, rồi sau đó vẫy tay: "Đi đi, ở lớp nhớ ngoan và nghe lời cô giáo nhé."
Bọn trẻ gật đầu, đồng thanh trả lời: "Vâng ạ."
Sau đó, nhìn bọn trẻ bước vào lớp, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy rất mãn nguyện.
Trở lại xe, cơn buồn ngủ của Minh Nguyệt lại trào dâng, có lẽ do điều hòa trên xe quá dễ chịu.
Gần đây cô luôn cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
Khi về đến biệt thự thì cô ấy đã ngủ thiếp đi.
Lâm Hoàng Phong dừng xe, nhìn bộ dạng cô dựa vào thành ghế ngủ, khẽ mỉm cười.
Anh trầm giọng nói: "Đúng là một con heo lười biếng!"
Sau đó anh bế cô lên lầu, rồi mới đến công ty.
Đi một vòng như vậy, chủ tịch Phong luôn đúng giờ hôm nay cũng bị muộn rồi.
Lâm Hoàng Phong vừa đến công ty thì có người đến gõ cửa: "Sếp, chủ tịch Tập đoàn Đỗ Thị muốn gặp anh."
Lâm Hoàng Phong không hề ngạc nhiên, có vẻ anh đã biết trước Đỗ Chính Lâm nhất định sẽ tới tìm anh.
Quan hệ truyền thông của Đỗ Chính Lâm cũng rất tốt, hiện tại độ nóng của tin tức đó đã giảm nhiều rồi.
"Được, hỏi ông ta địa điểm."
Tiêu Phương gật đầu sau đó đi ra ngoài.
Lâm Hoàng Phong nheo mắt, anh xoay chiếc đồng hồ trên cổ tay.
Những gì ông ta nợ Minh Nguyệt, anh nhất định sẽ thay cô lấy lại.
Đỗ Minh Nguyệt ngủ đến chiều mới tỉnh dậy.
Má Ngô thấy cô tỉnh dậy liền mang đồ ăn đã chuẩn bị lên.
Má Ngô cười đùa: "Mợ chủ, dáng vẻ của cô như vậy người không biết còn tưởng là đang mang thai đấy?"
Đỗ Minh Nguyệt nghe xong cảm thấy có lý, liền nghĩ đến kỳ kinh nguyệt của mình, hình như vẫn chưa thấy đến.
Phỏng đoán này khiến cô vô cùng hào hứng: "Má Ngô, chúng ta đi bệnh viện đi, nói không chừng là có thai thật."
Má Ngô bị dáng điệu này của cô làm cho sửng sốt: "Mợ chủ, không phải ..."
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói: "Cháu cũng không rõ, nhưng kì kinh của tôi đã lâu không thấy rồi, không chừng có thai thật."
Lâm Hoàng Phong đã luôn muốn có một đứa con cùng cô ấy, nếu như anh ấy biết được hẳn sẽ rất vui.
Má Ngô lau tay, có chút mong chờ: "Vậy chúng ta ăn cơm xong thì đi luôn."
"Không cần, chúng ta đi luôn bây giờ."
Đỗ Minh Nguyệt nói xong liền vội vã chạy lên lầu, mười phút sau lại chạy xuống.
"Má Ngô, cháu chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi."
Má Ngô nhìn dáng vẻ hồi hộp của ngô, hiền hậu cười nói: "Được rồi, chúng ta đi."
Nói xong, bà cởi bỏ tạp giề.
Sau đó hai người gọi xe tới bệnh viện.
Trên đường đến bệnh viện, Đỗ Minh Nguyệt tỏ ra rất căng thẳng, má Ngô thấy vậy liền nắm tay cô.
"Mợ chủ, cô đừng căng thẳng như vậy, mọi việc đều sẽ thuận theo tự nhiên thôi."
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, sau đó thở dài: "Cháu biết, má Ngô, chỉ là cháu..."
Cô nói năng luống cuống, cho dù đã là lần thứ hai nhưng cô vẫn cảm thấy rất bối rối.
Má Ngô đương nhiên rất hiểu cảm giác này, dù sao bà ấy cũng là một người mẹ, ánh mắt bà nhìn cô trìu mến vô cùng.
Đối với má Ngô mà nói, từ lâu bà đã coi Đỗ Minh Nguyệt như con gái của mình.
Đến bệnh viện, một trong những vị chủ nhiệm có quen biết với Đỗ Minh Nguyệt, biết cô là vợ của chủ tịch Tập đoàn Lâm Thị, vì thế đối xử với cô rất nhiệt tình.
Bệnh viện này, Tập đoàn Lâm Thị cũng là một cổ đông, việc mua cổ phần cũng chỉ vừa mới được thực hiện một tháng trước.
"Chị là vợ của chủ tịch Tập đoàn Lâm Thị phải không?"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh ta, gật đầu.
"Sao lại có thể để chị xếp hàng như vậy.
Chị đến thăm khoa sản, lẽ nào chị có...?"
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: "Không có, chỉ là đến kiểm tra một chút thôi."
"Vậy tôi và bác sĩ ở đây sẽ ưu tiên để chị khám trước." Vị bác sĩ cười nói.
Đỗ Minh Nguyệt mỉm cười từ chối: "Xin lỗi anh, tôi cảm thấy tôi không có tư cách gì để được ưu tiên, tôi nên tuân thủ xếp hàng thì hơn, cảm ơn anh đã ưu ái."
Vị bác sĩ bị từ chối cảm thấy thật lạ lùng, dẫu sao những người tới đây ai cũng muốn được nhanh hơn người khác.
Nhưng thấy cô từ chối anh cũng không nài ép, chỉ ngại ngùng cười.
"Vậy à? Không ngờ chị Nguyệt lại có nguyên tắc riêng như vậy, vậy thì tôi không làm phiền chị nữa."
Đỗ Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu, sau đó không nói gì thêm.
Rất nhanh đã đến lượt Đỗ Minh Nguyệt, sau khi kiểm tra xong Đỗ Minh Nguyệt ngồi sang bên chờ thông báo kết quả.
Chờ đợi là việc lâu nhất.
Có rất nhiều sản phụ trong bệnh viện.
Bên cạnh họ hoặc là chồng hoặc là bố mẹ, gương mặt bọn họ đều rất hạnh phúc.
Cô nhìn xuống bụng mình, nghĩ đến việc đang mang trong mình một sinh linh, cô cảm thấy vô cùng vui sướng.
Má Ngô nắm tay cô: "Mợ chủ, không cần lo lắng."
Đỗ Minh Nguyệt ngẩng đầu: "Cháu... cháu ... cháu không lo lắng."
Má Ngô cười thẩm, Đỗ Minh Nguyệt bất giác đỏ bừng mặt, trong lòng thật bối rối, không lo lắng mà cứ lắp bắp như vậy.
Rất nhanh đã có kết quả, thế nhưng, hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn.
"Rất xin lỗi chị, chị không có bầu."
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy bác sĩ nói, nụ cười vui vẻ trên gương mặt bỗng khựng lại, sau đó trở nên có chút thất vọng.
"Không có thai sao?" Ánh mắt của cô dần trở nên ảm đạm.
Bác sĩ gật đầu, sau đó nói: "Tôi cần phải nói với chị một chuyện, chị bình tĩnh đón nhận, đó là cơ hội mang thai của chị rất ít."
Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu: "Anh nói vậy là sao? Tại sao lại rất ít?"
"Theo như hình ảnh siêu âm thì buồng trứng của chị hiện rất yếu."
Má Ngô nghe thấy những lời này, cảm thấy rất đau lòng.
Rõ ràng cô ấy đang vui như vậy, thế mà bây giờ kết quả nhận được lại như thế này.
Bác sĩ thấy họ buồn bã liền dịu dàng nói: "Hai người cũng đừng buồn, chỉ cần giữ sức khỏe và tinh thần vui vẻ thì vẫn sẽ có thể có thai.".
← Ch. 308 | Ch. 310 → |