Ra Ngoài Uống Rượu
← Ch.306 | Ch.308 → |
Sau khi Quân Lệ Chi nghe thấy vậy, trong lòng cũng cảm thấy hơi sợ hãi, cô ta hỏi với vẻ dè dặt: "Sẽ không thảm thiết như vậy chứ? Phóng viên hỏi một vài vấn đề không phải rất bình thường sao?"
Tổng giám đốc Vân cười hà hà: "Làm sao mà bình thường được chứ, không nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Hoàng Phong hôm nay sao, chuyện này anh ta sẽ không chịu để yên đâu."
Quân Lệ Chi cắn cắn răng, trong lòng lại hơi khẩn trương, anh ta sẽ không điều tra ra mình được đâu, hẳn là sẽ không, cô ta hoàn toàn không có nói ra bản thân mình là ai cả.
Dư Hồng Thu nhìn về phía bóng lưng của Lâm Hoàng Phong, trong lòng vẫn cảm thấy hơi lo lắng: "Minh Nguyệt sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, vừa rồi nhìn thấy sắc mặc của cậu ấy hình như rất khó chịu."
Thúy Hân lắc lắc đầu: "Không nói rõ được đâu, con người của Minh Nguyệt, nhìn vào đừng tưởng cậu ấy rất kiên cường, thật ra trong lòng cậu ấy yếu đuối lắm."
Chân mày Dư Hồng Thu càng nhíu lại chặt hơn, hy vọng Lâm Hoàng Phong có thể giúp cô ấy xoa dịu bớt nỗi đau khổ.
Đỗ Minh Nguyệt được đưa về biệt thự, má Ngô nhìn thấy Lâm Hoàng Phong đang ôm Đỗ Minh Nguyệt liền vội vã chạy đến, còn cho là đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Hoàng Phong mang Đỗ Minh Nguyệt quay về phòng, sau đó gọi điện thoại cho Tina.
"Tina, đến Quốc Gia một chuyến, ngay lập tức!"
Nói xong Lâm Hoàng Phong liền cúp điện thoại.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tina nghe thấy Lâm Hoàng Phong dùng giọng điệu này nói chuyện với cô ta, trong đầu nghĩ chuyện này chắc chắn không hề đơn giản, chẳng lẽ Lâm Bảo Phong xảy ra chuyện gì rồi ư.
Cô ta mặc vào chiếc áo khoác trên ghế, sau đó nhìn về đồng nghiệp của mình mà nói: "Bây giờ tôi có chuyện rồi, lát nữa có một cuộc hẹn, giúp tôi dời lại nhé!"
Nói xong cô liền vội vàng chạy đến biệt thự.
Đỗ Minh Nguyệt đang nằm co rúc trên giường, nước mắt lăn dài trên gò má cô.
Cô giống hệt như đang chìm đắm trong những ký ức, không thoát ra được, nhưng mà miệng lại không ngừng lẩm bẩm: "Đừng bỏ rơi mẹ và con mà, con không có đánh người đàn bà xấu xa kia."
Xem ra chuyện hồi thơ ấu đúng thật là đã tổn thương cô rất nhiều.
Sau khi Tina đến rồi, Lâm Hoàng Phong nói sơ sơ cho cô ta biết tình trạng này, cô ta nhìn Đỗ Minh Nguyệt đang nằm trên giường, đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng.
Không ngờ được thời thơ ấu của cô lại thê thảm như thế.
Nhưng mà, đứng nhìn cô lâu như vậy lại cô ta cứ phát hiện cô cũng đang cười, có lẽ sâu thẳm trong nội tâm của cô đã che giấu toàn bộ chuyện này.
"Cậu đi ra ngoài trước đi, để tôi trị liệu cho cô ấy."
Lâm Hoàng Phong hơi do dự một chút, rõ ràng không muốn đi ra: "Tôi ở đây không được sao?"
Tina quay đầu lại nhìn anh một cái: "Anh hai à, bây giờ cậu mà ở chỗ này sẽ ảnh hưởng đến việc tiến hành trị liệu, cậu mau đi ra ngoài cho tôi đi, có muốn cô ấy ổn không vậy?"
Lâm Hoàng Phong hơi cau mày lại, sau đó nói: "Được rồi, có chuyện gì liền nói cho tôi biết, tôi sẽ đứng ở bên ngoài!"
Tina nhìn bóng lưng của anh, biết chắn chắn trong lòng anh đang sốt ruột lắm.
Cô ta biết người đàn ông này lâu như vậy, biết anh là người thâm tình chỉ dốc lòng vì một người duy nhất, cô ta lại nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt, đột nhiên cảm thấy hơi căm phẫn một chút.
"Cô nói xem có phải kiếp trước cô đã cứu vớt cả hệ ngân hà không hả?"
Cô ta lấy ra thuốc an thần, sau đó tiêm cho cô một mũi, lúc này Đỗ Tiểu Nguyệt mới trở nên ổn định hơn nhiều.
Sau đó cô ta lại kiểm tra một vài chỗ trên cơ thể cô, sau khi hoàn thành những việc này cô ta mới đi ra ngoài.
Lâm Hoàng Phong vẫn luôn đứng chờ ở ngoài cửa, thấy Tina đi ra liền lập tức tiến lên phía trước.
"Cô ấy thế nào rồi?"
Tina nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, không kiềm được mà nói ra điểm mấu chốt: "Cậu vẫn rất quan tâm cô ấy!"
Lâm Hoàng Phong cũng không có tâm trạng đùa giỡn với cô ta: "Cô ấy sao rồi vậy?"
Tina cảm thấy không thú vị chút nào, rốt cuộc vẫn nói rõ tình huống của cô cho anh nghe.
"Bây giờ đã không có gì đáng lo ngại nữa, tôi đã tiêm thuốc an thần cho cô ấy, nghỉ ngơi một lát sẽ ổn lại thôi!"
Lúc này Lâm Hoàng Phong mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Cảm ơn cậu!"
Tina khoát khoát tay một cái, sau đó khoanh tay lại nhìn về phía Lâm Hoàng Phong.
"Chủ tịch Phong à, chẳng lẽ anh thật sự để ý đến cô ấy rồi à?"
Lâm Hoàng Phong không hiểu ý của cô ta lắm, nghiêm túc nhìn cô ta mà nói: "Tina, bây giờ tôi không chỉ là một người chồng, mà còn là một người ba nữa."
Trong lòng Tina hơi mất hứng, cô ta mím môi một cái, khuôn mặt tràn đẩy cái vẻ sao cũng được cả: "Được rồi, cậu muốn làm gì tùy cậu!"
Lâm Hoàng Phong biết tâm tư của Tina, là một người bạn, anh vẫn cần phải phân rõ ràng giới hạn này.
"Tina, tôi hy vọng cậu có thể hạnh phúc."
Dù sao giữa hai người bọn họ đã cùng trải qua nhiều chuyện như vậy, mà anh cũng hiểu rất rõ thật ra cô ta hoàn toàn không có thích anh như thế!
"Chậc, cậu yên tâm đi, bây giờ chị đây rất tốt, được rồi, cô ấy không có chuyện gì, tôi đi trước đây!"
Tina phất phất tay, sau đó bước đi phóng khoáng rời khỏi nơi này.
Cô ta ra khỏi căn biệt thự, đột nhiên trong lòng lại cảm thấy buồn phiền luống cuống, cầm điện thoại lên nhưng lại không tìm được ai có thể tán gẫu.
Cuối cùng suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định bấm số điện thoại của Hoàng Thành Trung.
Hoàng Thành Trung vẫn giữ cái bộ dạng cà lơ phất phơ như cũ, anh ta huýt sáo một cái: "Ơ, đây là ai ta? Tại sao lại nghĩ đến việc gọi điện thoại cho tôi nhỉ?"
Tina không muốn nói nhảm với anh ta, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Tâm trạng không tốt lắm, đi uống rượu không?"
"Tìm tôi đi uống rượu à? Bây giờ tôi còn đang trong giờ làm việc đấy!"
"Không đi thì thôi vậy!" Tina rõ ràng không muốn nói nhiều mấy lời vô ích với anh ta.
Hoàng Thành Trung thấy cô ta muốn cúp điện thoại vội vàng ngăn lại: "Đừng mà, sao tính tình vẫn nóng nảy như vậy chứ, tôi đi với cậu tôi đi với cậu được chưa!"
Sắc mặt Tina mới đỡ hơn một chút, cười nhạo một tiếng: "Như vậy còn được!"
Lâm Hoàng Phong đi đến phòng của Đỗ Minh Nguyệt, ngắm nhìn vẻ mặt đang say ngủ của cô, cho dù đang chìm trong giấc mộng, chân mày của cô cũng nhíu lại thật chặt.
Xem ra những việc mà Đỗ Chính Lâm đã làm với cô đã khắc sâu vào lòng cô những hình ảnh không thể xóa nhòa.
Anh đưa tay ra, vuốt ve hàng chân mày đang cau chặt lại của cô.
Sau đó anh hơi cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên trán của cô.
Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau, sau khi thấy Đỗ Minh Nguyệt đã say giấc nồng rồi mới đứng dậy rời khỏi đây.
Anh lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Tiêu Hồng Quang.
"Mấy tên nhà báo kia là do ai sai khiến?"
"Bọn họ nói bọn họ không quen biết người đàn bà kia, chẳng qua gặp được cô ta ở nhà vệ sinh, cô ta nói cho bọn họ nghe một tin tức quan trọng nên bọn họ mới đồng ý việc này."
Lâm Hoàng Phong hơi nheo mắt lại, rõ ràng rất không hài lòng với đáp án này: "Tiếp tục điều tra cho tôi."
"Vâng thưa sếp!"
Chuyện này rất nhanh đã tra ra được kết quả.
Tiêu Hồng Quang đưa tất cả tài liệu có liên quan đến Quân Lệ Chi cho anh: "Người đàn bà này là bạn thân của Đỗ Thùy Linh.
Nghe nói lúc cô ta trở về nhà họ Đỗ cùng bà chủ thì luôn ức hiếp bà chủ!"
Lâm Hoàng Phong nhìn tập tài liệu kia, không hề mở miệng, nhưng mà khí áp quanh người anh khiến cho Tiêu Hồng Quang biết, hiện tại anh vô cùng tức giận!"
Mỗi lần đụng phải chuyện của bà chủ, ông chủ luôn không khống chế được tâm trạng của mình.
Qua một lúc lâu, Tiêu Hồng Quang mới hỏi trong nơm nớp lo sợ: "Sếp, chúng ta nên làm gì những tin tức ngày mai?"
Lâm Hoàng Phong cong lên khóe môi: "Nếu như người đàn bà kia đã thích nổi tiếng vậy thì để cho cô ta nổi đi, tin tức ngày mai đổi thành chuyện của nhà họ Đỗ!"
Chuyện của nhà họ Đỗ? Tiêu Hồng Quang vẫn chưa nghĩ ra được hết, sau đó mới phản ứng được, ông chủ đang định xả giận giúp cho bà chủ..
← Ch. 306 | Ch. 308 → |