Tha Thứ
← Ch.145 | Ch.147 → |
Sắc mặt Hồ Đức Huy biến thành màu xanh, những người xung quanh nhìn anh ta, dường như hiểu ra điều gì đó.
Đứa con cuối cùng cũng giữa không được, việc này khiến Hồ Đức Huy thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng Đỗ Chính Lâm làm gì mà không nhìn ra được chuyện gì đang xảy ra chứ, bây giờ mọi người đều biết cả rồi, đứa con rể này dám làm chuyện bậy bạ bên ngoài, mặt mũi của lão già này không biết phải để ở đâu đây!
"Con nói cho ba biết, người phụ nữ kia rốt cuộc là thế nào?" Khi Đỗ Chính Lâm tức giận thật khiến người ta phải sợ hãi.
Cơ mặt Hồ Đức Huy khẽ cử động, sau đó anh ta nhanh chóng giải thích: "Ba, con thật sự không biết chuyện này là thế nào, ba phải tin tưởng con!"
Đỗ Chính Lâm lăn lộn chốn thương trường bao nhiêu năm rồi, làm sao ông ta lại không nhìn ra chuyện gì đang xảy ra chứ!
"Ba nói con nghe, con đừng tưởng ba không nhìn ra chuyện gì, ba cho con thêm một cơ hội, con nói ba nghe rốt cuộc là vì sao!"
Hồ Đức Huy biết chuyện này không thể giấu được nữa rồi nên nhanh chóng lựa chọn quỳ xuống nhận lỗi.
"Ba, con biết lỗi rồi, tất cả đều là lỗi của người phụ nữ kia, cô ta quyến rũ con, còn bỏ thuốc con, con nhất thời không kiềm được đã... đã..."
Anh ta không tiếp tục nói nhưng cũng đã đoán được những chuyện xảy ra sau đó rồi.
"Loạn hết rồi!" Đỗ Chính Lâm đập bàn một cái rồi đứng dậy!
Hồ Đức Huy thấy Đỗ Chính Lâm tức giận như vậy lập tức tự tát mình một cái và gấp gáp nói: "Đúng vậy, đều là lỗi của con, ba, con thật sự bị người ta hãm hại, ba phải tin tưởng con!"
Đỗ Chính Lâm xoa xoa trán, ông ta không ngờ lại xảy ra chuyện này!
Ông ta xua tay: "Bây giờ ba mặc kệ con làm thế nào nhưng ba nói cho con biết, con hãy tranh thủ giải quyết thật sớm đi, chuyện này nếu gây đến công ty thì đừng trách ba không nể mặt!"
Hồ Đức Huy vừa nghe bèn lập tức nhận lời: "Vâng vâng vâng, ba, con nhất định sẽ xử lý chuyện này thật tốt!"
Đỗ Chính Lâm nghe thế, sắc mặt cũng dịu đi một chút!
Lúc này, Chủ tịch thành phố cũng đã đến rồi, Đỗ Chính Lâm lập tức chỉnh lý lại quần áo của mình.
Ông ta nhìn Hồ Đức Huy đang quỳ dưới đất và nói: "Hôm nay Chủ tịch thành phố sẽ đến đấy, con phải lấy được đơn này về cho ba đấy."
Hồ Đức Huy không dám đùn đẩy, lập tức nhận lời!
Chủ tịch thành phố đến Tập đoàn Đỗ Thị, thấy sự xuất hiện của Hồ Đức Huy, ánh mắt ông ta lập tức lộ ra ý thù ghét nhưng nhanh chóng biến mất!
"Đây chính là con rể của Chủ tịch Đỗ sao, đúng là tuổi trẻ tài cao!"
Đỗ Chính Lâm khiêm tốn nói: "Nào phải nào phải, người trẻ tuổi nên nóng nảy vội vàng một chút!"
Chủ tịch thành phố gật gật đầu, không thể từ chối!
Sau đó họ bèn đi vào chủ đề chính, lẽ ra vốn dĩ ông ta muốn Hồ Đức Huy nhận dự án này nhưng bây giờ không biết vì sao, Chủ tịch thành phố lại thay đổi ý định.
"Bây giờ tôi nghĩ lại vẫn cảm thấy đưa cho cậu ấy không ổn lắm, tôi xem hay là thế này đi, tạm thời cứ giao cho người của tôi, tới lúc đó hẵng tính tiếp!"
Biểu cảm của Hồ Đức Huy lập tức đanh lại, anh ta nắm chặt tay của Chủ tịch thành phố và nở nụ cười rạng rỡ.
"Chủ tịch thành phố, ông phải tin tưởng tôi mới phải, tôi sẽ không để ông phải thất vọng đâu!"
Chủ tịch thành phố đẩy tay anh ta ra và nói với khuôn mặt lạnh lùng: "Phó chủ tịch Hồ hãy giải quyết chuyện cá nhân của mình trước đi!"
Người đàn bà kia lại dám có thai với người khác, được lắm.
Hồ Đức Huy dám cắm sừng ông ta, đây chính là hậu quả anh ta phải gánh chịu!
Hồ Đức Huy vừa nghe thấy, chắc chắn là vì chuyện người phụ nữ kia, anh ta có chút hoảng loạn rồi gấp gáp giải thích: "Chủ tịch thành phố, người phụ nữ hôm nay và tôi không có quan hệ gì cả, ông phải tin tôi!"
Chủ tịch thành phố hất tay anh ta ra và nói: "Có quan hệ hay không tôi tự biết nhìn, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, đi thôi!"
Hồ Đức Huy nhìn Đỗ Chính Lâm cầu cứu nhưng Đỗ Chính Lâm lúc này cũng không biết phải làm thế nào, chỉ biết giương mắt nhìn ông ta đi thôi!
"Ba, chuyện này là sao vậy!"
Đỗ Chính Lâm giáng cho anh ta một cái tát thật mạnh và quát: "Chuyện gì, mày hỏi tao, tao còn đang muốn hỏi mày đấy, mày xem chuyện tốt mày đã làm kìa!"
Nói rồi ông ta tức giận bỏ đi, lúc này chỉ còn lại Hồ Đức Huy vẫn còn đang ngơ ngác.
Sự việc sao lại phát triển đến mức này, trước đó họ vẫn còn rất bình thường cơ mà, hoàn toàn không xảy ra vấn đề gì cả.
Trong đầu anh ta đột nhiên xuất hiện lời Đỗ Minh Nguyệt từng nói, anh ta dám chắc chắn chuyện này có liên quan đến Đỗ Minh Nguyệt!
Đứa con của người phụ nữ kia cuối cùng cũng không giữ được, sau khi cô ta biết được, đôi mắt dường như bị mất đi màu sắc, trông như con búp bê vô hồn vậy.
"Con của tôi mất rồi sao? Con của tôi mất rồi sao?"
Cô ta kéo tay bác sĩ và không ngừng hỏi.
Bác sĩ thấy bộ dạng này của cô ta cũng cảm thấy rất đáng thương nên an ủi nói: "Sau này cô vẫn còn cơ hội có con, trước mắt hãy chăm sóc sức khỏe thật tốt đã!"
"Đứa con mất rồi, đứa con mất rồi."
Đột nhiên cô ta òa khóc lên và buồn bã ôm lấy mặt khóc nức nở.
Bác sĩ thở dài một cái, cũng không biết phải nói thêm gì nữa, những chuyện này, một bác sĩ như anh ta đã từng thấy quá nhiều rồi.
Hồ Đức Huy cuối cùng vẫn đến tìm người phụ nữ kia, thấy bộ dạng thất thần của cô ta, khuôn mặt anh ta cũng có chút thay đổi.
Thấy Hồ Đức Huy đến, cô ta đột nhiên nắm lấy tay anh ta và khóc lóc nói: "Đức Huy, con của chúng ta mất rồi!"
Hồ Đức Huy lạnh lùng hất tay cô ta ra rồi cười lạnh lùng nói: "Là cô hại chết nó đấy, tôi nói rồi, bảo cô đừng để xảy ra những sự cố này, tại sao cô vẫn muốn giữ đứa bé lại chứ?"
Người phụ nữ kia nghe anh ta nói thế, dường như anh ta đang muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô ta, cô ta run người nhìn Hồ Đức Huy bằng ánh mắt khó tin.
"Không phải tôi hại chết con, là anh, chính là anh đã giết con!" Cô ta nhìn Hồ Đức Huy bằng ánh mắt thù hận.
Hồ Đức Huy không hề giải thích: "Tôi khuyên cô tốt nhất nên biết điều một chút, nếu là hư chuyện tốt của tôi, người tiếp theo, chính là cô đấy!"
Nói xong câu này, anh ta không hề ở lại lâu mà nhanh chóng quay lưng bỏ đi.
Chuyện này Đỗ Thùy Linh tất nhiên là biết rồi, Mai Như Lan không phải đồ ngốc, bà ta cũng nhìn ra Hồ Đức Huy có tâm địa xấu xa.
Đỗ Thùy Linh mới có thai vài ngày thì đã xảy ra những chuyện này!
"Thùy Linh, cái thằng Hồ Đức Huy không phải đồ tốt đẹp, bây giờ con nhanh chóng ly hôn với nó vẫn còn kịp!"
Đỗ Thùy Linh nghe mẹ mình nói thế lập tức nhíu mày lại và trách: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì thế, cho dù anh ta có thế nào thì cũng là cha của đứa trẻ trong bụng con!"
Mai Như lan nghe com gái nói thế càng tức giận hơn nữa.
"Con có phải là đồ ngốc không con gái, cái tên Hồ Đức Huy đó chỉ nhắm vào tài sản của nhà chúng ta thôi!"
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con không tin Hồ Đức Huy là người như thế, con phải nghe anh ấy giải thích!"
Lúc Hồ Đức Huy quay về, Đỗ Thùy Linh đã ngồi đợi sẵn ở ghế sô pha, Hồ Đức Huy thấy cô ấy và Mai Như Lan, trong lòng anh ta lập tức có dự cảm bất an!.
← Ch. 145 | Ch. 147 → |