Đồng ý hợp tác
← Ch.054 | Ch.056 → |
Khi Lâm Hoàng Phong trở về anh nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt đang ngủ trên ghế sofa, cuộn mình với một tấm chăn giống như một đứa trẻ luôn có cảm giác không an toàn.
Đôi má ửng hồng cùng đôi môi nhỏ khẽ mím lại khiến người ta không thể chối từ.
Má Ngô lập tức chạy ra ngay khi nghe thấy động tĩnh, thấy Lâm Hoàng Phong trở về bà ấy lập tức vui vẻ nói: "Cậu chủ cuối cùng cũng trở về rồi, mợ trẻ vẫn luôn đợi cậu về mãi, nhất định không chịu đi ngủ."
Hai mắt Lâm Hoàng Phong tối sầm lại rồi anh cúi xuống ôm cô.
Cô ấy rất gầy, Lâm Hoàng Phong cảm thấy cô ấy như không có chút trọng lượng nào.
Đỗ Minh Nguyệt nghẹn ngào sau đó xoa ngực, lẩm bẩm: "Lâm Hoàng Phong, tôi đã gia nhập vào tập đoàn Lâm Thị rồi, anh đừng có mà lừa tôi."
Lời càu nhàu của cô lọt vào tai Lâm Hoàng Phong, có một chút đau khổ lại một chút nuông chiều.
Bước vào phòng rồi đặt cô lên giường cẩn thận.
Thực lòng mà nói, cô khá bất ngờ khi phỏng vấn được thành công, người đàn ông Trình Tuấn Dương này cũng là một người có năng lực trong công việc.
Để được anh ta thông qua thì phải có cái gì đấy vượt trội hơn những người khác.
Anh đưa tay vén tóc trên má của Đỗ Minh Nguyệt để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô.
Làn da của cô mịn màng khiến anh không muốn rời đi.
"Cô nhóc này tôi thật sự muốn biết cô sẽ mang đến cho tôi bất ngờ gì." Giọng anh trầm thấp ngọt ngào như tiếng đàn Cello.
Thật lâu sau anh mới rời mắt khỏi gương mặt cô sau đó đi đến bên cửa sổ và lấy điện thoại ra.
Trong lúc bấm điện thoại khuôn mặt anh phản chiếu trên cửa sổ, sự cưng chiều anh vừa rồi đã biến mất thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng.
Đỗ Chính Lâm không ngờ Lâm Hoàng Phong sẽ gọi, trong mắt hiện lên vẻ tham lam ông ta lập tức nhấc máy.
"Con tìm ba sao con rể."
Lâm Hoàng Phong cau mày lại khi nghe thấy giọng nó dơ bẩn của Đỗ Chính Lâm.
"Ba vợ à, tôi đồng ý với ông về dự án đó nhưng tôi hy vọng rằng ông sẽ không gây thêm phiền phức cho Nguyệt nữa, nếu không tôi có thể bảo đảm rằng tôi sẽ không giúp đỡ gì hết."
Lời nói của anh ấy lạnh lùng khiến cho Đỗ Chính Lâm không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Khi nghe anh ấy đồng ý dự án hợp tác, trên mặt ông ta đã nở đầy nụ cười nhưng đoạn sau rõ ràng là cảnh cáo.
Nhưng gần đây ông ta không có tìm Đỗ Minh Nguyệt, lẽ nào là Thùy Linh và Đức Huy?
Ông ta không kịp có thời gian để suy nghĩ thì Lâm Hoàng Phong đã tắt máy, hai chân sau vừa xuất hiện đã biến mất trong tích tắc, ông ta đập vỡ một cái rồi chửi mắng: "Phì, đồ khốn khiếp, ông đây sớm muộn gì cũng sẽ giết chết cậu."
Nhưng ông ta không biết rằng chủ tịch tập đoàn Lâm Thị chỉ có một người thừa kế, nếu có các ứng cử viên khác thì đó chỉ là một điều tốt để hợp tác.
Đỗ Chính Lâm nheo mắt, dường như không thể ngồi chờ chết được nữa, làm sao có thể biết rằng Lâm Hoàng Phong có cho ông ta quyền lực không chứ.
Anh đang cảnh báo ông ta rằng dù cho họ gả con gái của họ vào gia đình họ Lâm thì vẫn không thể làm gì được.
Nếu như có một người khác đến kiểm soát tập đoàn Lâm Thị thì nói không chừng có thể giúp được ông ta.
Nhưng dòng họ Lâm còn những ai!
Đỗ Chính Lâm suy nghĩ, người đàn ông Lâm Hoàng Phong này thật khó để có thể khống chế.
......
Khi Đỗ Minh Nguyệt tỉnh dậy đầu cô ấy vẫn còn hơi choáng váng, cô ấy theo thói quen lăn qua lăn lại rồi duỗi chân ra.
Cô ấy thích kẹp chăn bông nhưng cái chăn bông có cảm giác hơi khác, trước đây nó mềm tại sao bây giờ lại cứng như vậy?
Cô đưa tay ra và chạm vào nó, ừm... hình như là cùng chỗ đó!
Xem ra đụng chạm một chút cũng không sao nhưng đang định tiếp tục khám phá thì lại bị một đôi tay ấm áp nắm chặt.
Sau đó bên tai cô có tiếng thở hổn hển, "Nguyệt à nếu cô lại đụng vào nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!"
Giọng của Lâm Hoàng Phong sao? Tại sao có giọng nói của anh ấy?
Đỗ Minh Nguyệt sững sờ mở mắt ra, cô nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Hoàng Phong trước mặt mình.
Cô chớp chớp mắt, Lâm Hoàng Phong nở một nụ cười làm điên đảo thế gian trong khi cô vẫn còn đang choáng váng.
"Có dễ chạm vào không? Cảm giác như thế nào?"
Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt, sau đó cô mới nhận ra thứ mà mình vừa sờ soạng là cơ bụng của Lâm Hoàng Phong.
Có điều phải nói thật là nó rất tuyệt.
Đỗ Minh Nguyệt kéo tay ra khỏi Lâm Hoàng Phong rồi cố gắng không nhìn vào cơ bụng của anh.
"Anh trở về lúc nào vậy?" Đôi mắt cô đảo khắp nơi.
Lâm Hoàng Phong làm sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của cô nên chỉ muốn trêu chọc cô.
Anh khoanh tay sau đầu vòng ngực lập tức lộ ra, Đỗ Minh Nguyệt mở to mắt nhìn sau đó mau chóng che mắt lại.
"Anh mặc quần áo vào đi."
Cô có thể cảm nhận được khuôn mặt của mình đã đỏ đến mức không nhìn thấy người.
Nhìn thấy bộ dạng của cô Lâm Hoàng Phong không khỏi cười thầm, tiếng cười khúc khích này khiến mặt của Đỗ Minh Nguyệt càng đỏ hơn.
"Có phải là chưa nhìn thấy bao giờ đâu, sao vậy? Có muốn chạm vào lần nữa không?" Giọng nói quyến rũ của anh như trêu chọc.
"Không chạm nữa không chạm nữa." Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu liên tục.
Nụ cười trên môi Lâm Hoàng Phong càng sâu xa nhưng anh không có ý trêu chọc cô nữa nên đứng dậy thay quần áo.
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy tiếng động ở bên phía anh nên cô đã bí mật mở ngón tay ra.
Cơ thế của Lâm Hoàng Phong thực sự rất chuẩn, trên người không có một chút mỡ thừa, tỉ lệ tam giác ngược hoàn hảo gần như có thể giết chết tất cả các người mẫu trẻ trên truyền hình.
Đỗ Minh Nguyệt có chút sững sờ, Lâm Hoàng Phong có thể cảm nhận được ánh mắt của cô liền quay đầu lại liếc nhìn cô.
Hai ánh mắt bắt gặp nhau, Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng đem chăn bông trên giường đắp lên người.
Lâm Hoàng Phong không khỏi bật cười khi nhìn thấy cách cư xử của cô, thực sự giống một con thỏ nhỏ.
Sau đó Đỗ Minh Nguyệt nhớ ra cô đã đề nghị anh bàn bạc về việc hợp tác với nhà họ Đỗ ngày hôm qua, vì vậy cô nhấc chăn bông và hét lên, "Lâm Hoàng Phong, anh quay lại đây!"
Lâm Hoàng Phong bước xuống cầu thang, chọn tờ báo hôm nay. Các tiêu đề của tờ báo được in bằng phông chữ dày.
"Ông chú Hoắc đưa cháu gái về Việt Nam."
Lâm Hoàng Phong nheo mắt sau đó nghe thấy giọng nói của Đỗ Minh Nguyệt.
"Lâm Hoàng Phong, Lâm Hoàng Phong chờ đã, chúng ta có chuyện cần nói!"
Cô ấy đang mặc đồ ngủ thậm chí không đi giày, trên mặt là bộ dạng lo lắng.
Người vừa rồi ở cầu thang bây giờ đã đứng trước mặt anh.
"Lâm Hoàng Phong chúng ta hãy nói về việc hợp tác với Đỗ Thị!" Cô hơi thở hổn hển, hai má ửng hồng và tay cô bất giác đặt lên cánh tay anh.
Lâm Hoàng Phong cúi đầu nhìn thấy đôi chân trắng như ngọc của cô, ánh mắt tối sầm lại.
Sau đó anh kéo cô ngồi lên ghế sô fa và lấy tay che chân cô lại.
"Lần sau không có giày thì không được chạy ra, không cần đôi chân này nữa sao!"
Rõ ràng làm động tác nhẹ nhàng ấm áp như vậy nhưng lời nói ra lại rất lạnh lùng, khiến cho Đỗ Minh Nguyệt bất giác rùng mình.
"Tôi biết rồi, tại tôi hơi lo lắng một chút thôi." Đỗ Minh Nguyệt không dám cãi lời anh.
← Ch. 054 | Ch. 056 → |