Phát tờ rơi
← Ch.049 | Ch.051 → |
Ngay khi Trình Tuấn Dương vừa nói xong, những người đó ngẩn ra, bởi vì việc này không phải giống với việc phát tờ rơi sao?
Đến Lâm thị để phỏng vấn, nhưng lại phải làm việc bán thời gian, cuộc phỏng vấn này quá coi thường người khác rồi.
Triệu Thu Huyền là người mất bình tĩnh đầu tiên, tức giận nói: "Anh có ý gì vậy? Anh muốn chúng tôi đi phát tờ rơi sao?"
Trình Tuấn Dương nâng mắt lên: "Có vấn đề gì sao?"
"Tất nhiên có vấn đề rồi, chúng tôi đến đây để phỏng vấn, không phải đến để làm công miễn phí đâu."
"Vậy bây giờ bạn có thể cút được rồi."
"Anh..."
Ngược lại Đỗ Minh Nguyệt không hề đứng ra. Cô ta được xem là người khá dũng cảm, nhiều người ở đây đều không dám nói gì, mà cô ta lại đám đứng ra nói.
"Nếu như cô muốn nghĩ như vậy, thì tôi không có lời gì muốn nói, đều là người đã ra xã hội rồi, cô nghĩ rằng ai cũng sẽ chiều các cô sao? Hôm này là bài học đầu tiên của các cô, không ai xem cô là ông trời để hầu hạ đâu, có năng lực thì làm ra thành tựu đi xem nào."
Giọng nói Trình Tuấn Dương âm vang có lực, nhưng cũng khiến người khác phấn khởi.
Anh ta nói không sai, đã tiến vào xã hội, bọn họ là những cá thể độc lập, sẽ không có ai chiều chuộng bọn họ, tất cả mọi thứ đều do bọn họ làm để trả giá.
Triệu Thu Huyền nghiến răng, nhưng có thể thấy cô ta đã tiếp thu những lời này.
Trình Tuấn Dương đứng dậy, chống lên mặt bàn, nói: "Nếu như cô không muốn làm công việc này thì bây giờ có thể đi, tôi sẽ không cản cô."
Triệu Thu Huyền nắm chặt tay, không có phản bác gì cả.
Nhìn thấy cô ta như vậy, Trình Tuấn Dương đã xác định cô ta muốn ở lại.
"Còn có ý kiến gì nữa không?" Trình Tuấn Dương hỏi.
Nhưng lần này cũng không có ai nói gì.
"Rất tốt, nếu không có thì các bạn đến lấy tờ rơi đi, tôi không có hạn chế thời gian, đúng sáu giờ tối xuất hiện ở đây, ai không xuất hiện xem như là bỏ cuộc. Tốt nhất không nên gian dối." Anh ta híp mắt lại, khí chất lập tức tản ra.
"Nếu như bị tôi phát hiện, trực tiếp mất đi cơ hội."
Sau khi những người đó nghe xong, đều rùng mình.
Sau khi nói xong câu này, Trình Tuấn Dương quay người rời đi.
Lúc này Dư Hồng Thư mới chạy đến nắm lấy tay Huyền, lo lắng nói: "Huyền, cậu đừng có như thế, tớ biết bây giờ cậu rất cần công việc mà."
Triệu Thu Huyền nghe vậy thì hất tay cô ấy ra, mắt cô ta đỏ hoe: "Cậu biết cái gì chứ? Hu hu hu."
Nói xong, cô ta trực tiếp ngồi xuống khóc.
Dư Hồng Thư thấy vậy, lập tức tiến lên trước ôm lấy cô ta, an ủi nói: "Không sao, dì không sao đâu, dì đã thoát khỏi nguy hiểm rồi."
Mọi người đều không hiểu gì nhìn hai người họ, nhưng Đỗ Minh Nguyệt biết, chắc trong nhà cô ta có chuyện, hôm này nhìn cô ta có chút hốc hác.
Đỗ Minh Nguyệt tiến lên phía trước, cầm chiếc túi lên, sau đó đặt xuống sàn.
"Cô có thể tiếp tục ngồi ở đây khóc, nếu như cô cảm thấy có tác dụng."
Đỗ Minh Nguyệt không có thời gian đi thương hại cô ta, bởi vì cô cũng có mục đích lấy được công việc này.
Cô bắt taxi đến trung tâm thành phố, bởi vì nơi này tập trung nhiều người nhất.
Cô không hề phát tờ rơi, thấy người mà tiến lên đưa tờ rơi cho bọn họ, thì không có tác dụng gì cả, ngược lại, cô cần quan sát.
Bởi vì có thể mua được nhà đều là những người có tiền.
Đỗ Minh Nguyệt quả thật không giỏi giao tiếp, rất nhiều người nhìn thấy cô đều trốn ra xa, không hề cho cô chút thời gian nào cả.
Điều này khiến cô hơi thất vọng, nhưng cô biết, cô không thể dễ dàng từ bỏ như vậy.
Vì vậy cô tiếp tục cố gắng.
Mặt trời của mùa hè rất độc, Đỗ Minh Nguyệt mồ hôi đầm đìa giữa trời nắng.
Đỗ Thùy Linh đang đi dạo phố với bạn thân, cô ta mặc một bộ quần áo mát mẻ, phía sau giống như không mặc cái gì vậy, đeo một cái túi vàng, đeo kính râm.
Cô ta ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu ngạo.
Đúng vào lúc này, người bạn của cô ta ngạc nhiên thốt lên: "Linh này, kia có phải em gái cậu không, Đỗ Minh Nguyệt ấy."
Đỗ Thùy Linh nghe thấy tên Đỗ Minh Nguyệt, sắc mặt lập tức trở lên hung tợn, cô ta kéo kính râm ra, quả nhiên nhìn thấy thân hình Đỗ Minh Nguyệt ở phía trước.
"Em gái cậu đang làm gì vậy? Không phải phát tờ rơi đấy chứ? Ơ, không phải cô ta gả cho tập đoàn Lâm thị sao? Cứ lộ mặt ra ngoài thế này không sợ làm mất mặt nhà họ Đỗ sao?"
Nói xong, cô ta lấy tay che miệng, trên mặt tràn đầy ý cười nhìn Đỗ Thùy Linh.
Đỗ Thùy Linh nheo mắt lại nhìn cô ta: "Liên quan gì đến nhà họ Đỗ, con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, nhà họ Đỗ chúng tớ không thừa nhận một đứa con gái đê tiện thế này."
Bạn của cô ta nghe vậy, nụ cười khinh thường càng lộ rõ hơn.
"Tớ thấy ấy, hay là chúng ta tìm mấy người cướp tờ rơi của cô ta đi, xem cô ta còn phát kiểu gì nữa, đến lúc đó, không phải chỉ có thể ngồi khóc thôi sao."
Ctl nghe vậy, thấy là ý hay, cô ta vẫn luôn muốn cho Đỗ Minh Nguyệt một bài học, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội, bây giờ không phải rất đúng lúc sao?"
Đỗ Minh Nguyệt, hôm nay là do cô tự chạy đến họng súng đấy, đừng có trách tôi.
Đỗ Minh Nguyệt có chút hơi mệt, bụng vẫn luôn biểu tình, cô lau mồ hôi, sau đó muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, tiện thể mua chút đồ ăn.
Cô xách túi đến tiệm bánh mì mua ít đồ ăn rồi ngồi trên ghế đá đầu phố ăn.
Mặc dù cảm thấy rất mệt, nhưng cảm giác dạt dào này khiến cô cảm thấy rất hài lòng.
Nhưng không lâu sau, đối diện đột nhiên xuất hiện một đám người côn đồ, Đỗ Minh Nguyệt không quan tâm, trong lòng nghĩ mình cũng không chọc đến bọn họ, chắc sẽ không làm phiền cô đâu.
Ai ngờ những người này đi thẳng về phía cô, giống như cố ý vậy.
Đỗ Thùy Linh và bạn của cô ta ngồi trong một cửa hàng, ở góc độ đó có thể nhìn thấy bọn họ.
Đỗ Minh Nguyệt thấy bọn họ đi về phía mình, trong lòng có chút bất an, vì vậy chuẩn bị rời đi, nhưng cổ tay lại bị bọn họ giữ lại.
"Này, đừng đi chứ cô gái, cầm cái gì vậy? Ồ, tờ rơi à, có cần anh đây giúp em phát không?"
Đỗ Minh Nguyệt nhíu màu, lạnh lùng nói: "Bỏ ra."
Nhưng đám người đó sao có thể dễ dàng bỏ ra chứ, ngược lại càng nắm chặt hơn.
Những người ngồi xung quanh nhìn thấy vậy thì lập tức chạy đi.
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ, thật sự gặp rắc rối mà.
"Phát tờ rơi cái gì chứ, đừng phát nữa, nào, đi ăn uống no say cùng anh đây đi."
Người nắm tay Đỗ Minh Nguyệt nhuộm tóc vàng, răng cũng ố vàng khiến người khác buồn nôn, Đỗ Minh Nguyệt trực tiếp nhắc chân đá vào bộ phận quan trọng của anh ta.
Người đàn ông kia không phòng bị, nhanh chóng bị đá vào, gào thét ầm ĩ.
Nhân lúc này, Đỗ Minh Nguyệt muốn giật lấy túi tờ rơi chạy đi, nhưng ai ngờ túi tờ rơi không dễ kéo như vậy, đột nhiên, nó văng tung tóe trên mặt đất.
Mà người đàn ông tóc vàng kia cũng phản ứng lại, vô cùng tức giận.
"Bắt nó lại cho ông, cho thể diện mà còn không muốn, con oắt này, tao phải cho nó một bài học không thể quên."
Đỗ Minh Nguyệt liếc nhìn đống tờ rơi đó, cuối cùng chạy thẳng đi.
← Ch. 049 | Ch. 051 → |