Kết thúc trong không vui
← Ch.045 | Ch.047 → |
Lúc ăn cơm, toàn bộ nhà họ Lâm đều vô cùng áp lực, Đỗ Minh Nguyệt vẫn luôn cúi đầu, chỉ hi vọng có thể giảm nhẹ cảm giác tồn tại của mình.
Lâm Hoàng Phong ngồi bên phải cô, động tác tao nhã, không bị bọn họ ảnh hưởng chút nào.
Lúc này, một người đàn ông trung niên đối diện mở miệng nói chuyện: "Hoàng Phong à, tình hình hiện tại của công ty ra sao rồi?"
Động tác trên tay Lâm Hoàng Phong vẫn không ngừng, nhàn nhạt nói: "Tất cả đều tốt."
"Thật sao? Vậy thì tốt rồi, Hiên Hữu nhà bác mấy tháng tới sẽ trở về nước, nếu không thì để cho nó đến công ty rèn luyện một chút đi."
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy đối thoại của bọn họ, trong lòng thầm nghĩ: "Đây là muốn bắt đầu tranh đấu trong gia tộc sao?"
Nhưng mà Lâm Hoàng Phong cũng không có cự tuyệt: "Hiên Hữu du học ở nước ngoài cũng mấy năm rồi, trở về rèn luyện một chút cũng tốt, không biết bác hai muốn cháu cho em ấy làm ở vị trí nào?"
Bác hai nghe anh nói như vậy xong, lập tức thấy có hi vọng, cười hì hì vài tiếng: "Hiên Hữu nhà bác ở nước ngoài học ngành quản trị, bác thấy có thể cho nó làm phó tổng giám đốc cũng được."
Phó tổng giám đốc, khẩu khí đúng là lớn thật.
Lâm Hoàng Phong vẫn không nói gì, bà nội đã mở miệng nói trước: "Đúng là càn quấy, cái trình độ gà mờ của Hiên Hữu, dù chỉ làm một giám đốc tôi nhìn cũng đã thấy đau lòng."
Bác hai nghe bà nội nói vậy xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
"Nói sao thì Hiên Hữu cũng là cháu trai của mẹ, mẹ như vậy, có phải là quá thiên vị rồi không? Con còn nghe nói, gần đây quả thật có rất nhiều thành viên hội đồng quản trị đều bất mãn với Hoàng Phong, đều nói thân thể của nó..."
"Cháu ăn no rồi."
Một tiếng động mạnh vang lên, Lâm Hoàng Phong ưu nhã lấy khăn lau miệng.
Mặc dù không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa tức giận.
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ, bất cứ ai bị nói như vậy, đều sẽ tức giận.
Bác hai biết mình lỡ lời, nhất thời cũng có chút sợ hãi.
"Hoàng Phong, bác hai không có ý này, cháu đừng để trong lòng."
Sau khi Lâm Hoàng Phong nghe xong, lúc này mới giương mắt nhìn về phía người đối diện, anh cười, nhưng trong ánh mắt lại không có chút ý cười nào.
"Sao có thể như vậy chứ, cháu biết bác hai không có cố ý mà." Nói xong, anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống người đối diện.
"Bác yên tâm đi bác hai, đợi Hiên Hữu trở về, tất nhiên cháu sẽ sắp xếp cho một vị trí công việc thật tốt, chuyện này bác không cần bận tâm."
Sau đó, anh nắm tay Đỗ Minh Nguyệt, vẻ mặt hờ hững: "Cháu ăn no rồi, cháu và Nguyệt về trước đây."
Đỗ Minh Nguyệt chỉ ước gì nhanh chóng rời khỏi đây, xoay người nhìn bà nội một chút, sau đó theo Lâm Hoàng Phong rời đi.
Lúc này Lâm Gia Hưng cũng không còn tâm trạng ở lại đây, đã sớm muốn tìm cơ hội rời đi.
Bây giờ, chính là cơ hội tốt.
"Ôi, anh hai chớ đi, em đi với hai người, chị dâu chờ em một chút."
Một bữa cơm cứ kết thúc trong bầu không khí không vui như vậy, vẻ mặt bà nội không dễ nhìn, bác hai cũng biết mình gặp rắc rối rồi, run rẩy nói: "Mẹ, con chỉ nhắc đến có chút thôi mà."
"Đủ rồi, còn ngại chuyện chưa đủ nhiều sao? Thằng con trai kia của con là loại mặt hàng gì con còn không rõ sao? hững chuyện nó làm ở nước ngoài, đều là chúng ta phải giúp nó thu dọn, bây giờ còn muốn bước vào tập đoàn Lâm Thị, con thật sự muốn phá hủy tập đoàn Lâm Thị sao?"
Môi bác hai run rẩy, đang muốn giải thích gì đó, lại bị bà nội cắt ngang.
"Được rồi, con đừng nói gì nữa, mẹ mệt rồi, hôm nay đến đây thôi."
Lâm Hoàng Phong kéo Đỗ Minh Nguyệt đi rất nhanh, Đỗ Minh Nguyệt lại mang giày cao gót. Vốn không đi nhanh được, bây giờ lại bị kéo đi nhanh như vậy.
"Lâm Hoàng Phong, anh đi chậm một chút, tôi không theo kịp." Đỗ Minh Nguyệt lên tiếng nói.
Nhưng dường như Lâm Hoàng Phong không nghe thấy lời nói của cô, tự mình đi lên phía trước, đôi chân dài kia, quả thật khiến cô không biết làm sao.
Chân dài thì hay lắm à? Đỗ Minh Nguyệt giận dữ.
Mà lúc này, sau lưng lại truyền đến giọng nói của Lâm Gia Hưng: "Anh hai, anh đi chậm một chút, chân của chị dâu chảy máu rồi kìa."
Lâm Hoàng Phong nghe thấy lời nói của anh ta, lập tức dừng lại, sau đó ánh mắt nhìn vào chân của cô.
Quả nhiên bị thương rồi, chân bị cọ rách không nói, máu cũng đang chảy ra.
Lâm Hoàng Phong thấy như vậy, trong lòng có chút áy náy, anh xoay người, bế Đỗ Minh Nguyệt đang ngồi lên.
Đỗ Minh Nguyệt kinh ngạc hô một tiếng, sau đó ôm lấy cổ anh.
Lâm Gia Hưng thấy cảnh này, cà lơ phất phơ thổi gió huýt sáo.
"Được đó anh hai, còn tưởng rằng anh là người đứng đắn, không ngờ lại có bộ dạng trêu ghẹo như vậy nha."
Ánh mắt Lâm Hoàng Phong nhìn anh ta sắc bén như dao, lạnh giọng nói: "Cậu ra đây làm gì?"
Lâm Gia Hưng giơ hai tay ra sau gáy giao lại với nhau, bộ dạng buồn phiền: "Không khí trong đó ngột ngạt như vậy, ai muốn ở lại trong đó chứ, nhờ nhìn thấy anh hai và chị dâu rời đi, lúc này em mới có cơ hội đấy."
Nói xong, còn liếc mắt đưa tình với Đỗ Minh Nguyệt, Đỗ Minh Nguyệt xấu hổ, tên chết tiệt này vốn không sợ chết sao?
Quả nhiên thấy Lâm Hoàng Phong hung hăng đá vào mông anh ta, Lâm Gia Hưng bị đá ra xa mấy mét mới ổn định cả người được.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn một màn này, không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười.
Anh ta vuốt vuốt cái mông của mình, quay người bất mãn nói với Lâm Hoàng Phong: "Anh hai, anh làm gì vậy?". truyện teen hay
"Bây giờ lập tức cút đi, nếu không tôi đá cậu trở vào trong." Lâm Hoàng Phong híp híp mắt.
Lâm Gia Hưng nghe thấy phải trở vào, lập tức nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi, trong gió còn truyền đến giọng nói yếu ớt của anh ta.
"Anh hai, chị dâu, em sai rồi, chúc hai người sớm sinh quý tử."
Đỗ Minh Nguyệt thấy anh ta chạy còn nhanh hơn thỏ, xem ra là thật sự sợ phải trở vào trong đó, nhưng mà, nếu là cô, đoán chừng cũng muốn vội vàng trốn đi.
Lâm Hoàng Phong dịu dàng ôm cô đặt vào trong xe, lúc rời đi, môi của anh sượt qua khuôn mặt cô, khiến cô thấy trong người nóng lên.
Về tới biệt thự, Lâm Hoàng Phong cũng ôm cô vào như vậy, má Ngô nhìn thấy, lập tức lo lắng hỏi: "Mợ chủ, không phải cô lại bị thương rồi chứ?"
Nhìn bộ dạng kinh ngạc này của má Ngô, Đỗ Minh Nguyệt có chút áy náy nhẹ gật đầu.
Lâm Hoàng Phong ôm cô đặt lên ghế sô pha, sau đó giúp cô cởi giày ra, đúng là cọ rách một lỗ lớn rồi.
Đỗ Minh Nguyệt cũng giật mình, vốn cảm thấy có chút đau, nhưng cũng không để ý chút nào, bây giờ vừa nhìn thấy, vậy mà rách một miếng da to.
Sau khi má Ngô thấy được, tranh thủ thời gian phân phó người hầu đi lấy hộp cứu thương, hộp cứu thương nhanh chóng được mang đến.
Lâm Hoàng Phong nhận lấy rồi khử trùng trước cho cô.
Cồn khử trùng chạm vào làn da của cô khiến cô không nhịn được kêu một tiếng, Lâm Hoàng Phong nghe được âm thanh của cô, lập tức ngẩng đầu hỏi: "Đau lắm sao?"
Đỗ Minh Nguyệt nhẹ gật đầu, trong đôi mắt trong trẻo đều là hơi nước, Lâm Hoàng Phong có chút nóng nảy, từ trước đến giờ anh ra tay nào biết nặng nhẹ là gì.
"Lần này tôi nhẹ một chút, nếu cô vẫn thấy đau thì nói với tôi."
Đỗ Minh Nguyệt không ngờ anh sẽ nói những câu như vậy, người đàn ông luôn cao cao tại thượng, còn để ý đến cảm nhận của người khác sao.
Xem ra người đàn ông này, cũng không phải đáng sợ như trong lời đồn.
← Ch. 045 | Ch. 047 → |