Vay nóng Tima

Truyện:Lãnh Lệ Chi Tinh - Chương 05

Lãnh Lệ Chi Tinh
Trọn bộ 10 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Vài ngày tiếp theo, Trình Duy Ân đều thấy rõ được Gia Cát Tung Hoành tránh mặt nàng, nếu không, ở trước mặt nàng hắn sẽ bày ra một thái độ khách khí đến xa lạ, bộ dáng đó so với lần đầu gặp mặt thậm chí còn lãnh đạm hơn, phảng phất nàng chỉ là người chẳng hề liên quan......

Như một người qua đường.

Ngày đầu tiên, ngày tiếp theo nàng đều nhịn, bởi vì nàng cho rằng người ta đã không có hứng thú với nàng, nàng còn nhiệt tình không phải thực mất mặt lại buồn cười sao? Tốt xấu gì nàng cũng còn tự tôn, tuy là lần đầu tiên yêu một người đàn ông, nhưng nàng tuyệt đối không miễn cưỡng đối phương thích nàng.

Nhưng, nàng dần dần phát hiện, ngoài nàng, hắn có thể ôn hòa chào hỏi các cô gái khác, cho dù là thư ký của nàng hắn cũng trưng ra khuôn mặt tươi cười nhiều hơn, mà nàng chỉ có thể bị xa lánh giống người qua đường, hắn ngay cả một chút cũng không thèm nhìn nàng!

Vì sao chỉ nàng không được đối xử hòa nhã? Nàng không hiểu, nàng làm sai cái gì mà bị hắn bỏ rơi như vậy? Chẳng lẽ chỉ là ở một bên lẳng lặng đơn phương yêu mến hắn cũng không được sao? Cuối cùng, được ba ngày, nàng rốt cuộc nuốt không nổi nỗi hờn dỗi, một lần sau khi cuộc họp thường lệ kết thúc, nàng chủ động gọi hắn.

"Gia Cát tiên sinh! Xin đợi một chút." Nàng quyết định cố lấy dũng khí hỏi một việc.

"Có việc sao? Tôi còn phải sửa một chút tư liệu liên quan." Gia Cát Tung Hoành quay đầu nhìn nàng, nhíu mày, biểu tình nghiêm túc có chút không kiên nhẫn.

Ngày đó sau khi hôn nàng, hắn liền hối hận tự trách sâu sắc, để không phạm phải sai lầm tương tự, hắn nghiêm khắc yêu cầu bản thân cố hết sức không tiếp xúc với nàng, hơn nữa nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi nơi này, bởi vậy mấy ngày nay đã triển khai hành động, từng chút một mua những cổ phiếu linh tinh còn lại trên thị trường, cũng đem mục tiêu tập trung vào cổ phần công ti trong tay Đường Thiệu Tông.

Chỉ là, ở đây mỗi ngày đều gặp Trình Duy Ân, sự tồn tại của nàng quấy nhiễu suy nghĩ của hắn rất nghiêm trọng, hắn biết ánh mắt của nàng vẫn dõi theo hắn, cái loại cảm tình thâm thúy này hắn không phải không hiểu, nhưng hắn không thể cho nàng điều gì, sự thực hắn là kẻ cướp, mà công ty của nàng lại là mục tiêu của hắn, quan hệ giữa hai người họ không thể có tương lai, cũng vì thế, cần gì phải làm cho đoạn tình cảm này tiếp tục phát triển?

"Sẽ không...... Quấy rầy anh lâu đâu." Vẻ mặt của hắn làm cho nàng cảm thấy có chút tổn thương, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ trầm xuống.

"Những điều có liên quan đến điều chỉnh tài vụ của xí nghiệp Hải An tôi đều đã nói trong cuộc họp, nếu cô muốn hỏi......" Hắn ngồi ghé vào mép bàn họp, cúi đầu nhìn tư liệu trong tay, cố ý nhắc tới việc công.

"Tôi không phải muốn hỏi cái đó, tôi chỉ muốn biết......" Nàng ngắt lời hắn, trước khi nói lại hơi do dự.

"Biết cái gì?" Hắn ngẩng đầu.

"Ngày đó anh...... Vì sao hôn tôi?" Nàng nhanh chóng nhìn thẳng hắn, đã bất chấp tự tôn, nếu không rõ chuyện này rất có thể nàng sẽ vĩnh viễn không tìm được trái tim của mình về.

Lòng hắn hơi co rút, trên mặt lại hiện ra chút cười khẽ."Thì ra cô còn để ý chuyện đó? Đó chỉ là cảm ơn cô bôi thuốc giúp tôi, không có ý gì khác, nếu làm cô hiểu lầm, tôi có thể giải thích."

Những lời này thật làm tổn thương người khác, mặt nàng phút chốc trắng xanh, đau lòng cơ hồ không thể hô hấp.

Nụ hôn đó...... Không có gì khác...... Chỉ là hiểu lầm......

Giải thích thật đúng là hoàn toàn rõ ràng!

"Phải không? Thì ra...... tôi lầm......" Nàng rất muốn tỏ ra như không có việc gì mà mỉm cười phong độ, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lệ liền trào ra hốc mắt, lã chã chảy xuống.

Hắn giật mình nhìn nàng, bức tường quanh trái tim thật vất vả mới xây nên trong khoảnh khắc sập hoàn toàn (ôi anh ơi, sao anh chưa chi đã mềm lòng ra như bún thế này, thất vọng với anh quá đi).

"Đúng...... Thực xin lỗi...... Mắt tôi hai ngày nay không được thoải mái......" Nàng nhanh tay lau nước mắt, không muốn để hắn thấy bộ dạng yếu đuối của nàng, nhưng chất lỏng chết tiệt này lau thế nào cũng không xong.

"Duy Ân......" Hắn bước một bước tới gần nàng, trầm thấp gọi nàng, nhưng lại vội vàng đứng yên.

Lúc này mềm lòng, chỉ làm sự tình càng phiền toái, càng phức tạp mà thôi! Hắn tự báo cho chính mình.

"Tôi không sao...... Anh có thể đi rồi......" Nàng lau không được nước mắt, liền quay người tránh đi, không ngờ vấp chân vào ghế, cả người chuẩn bị ngã xuống thảm.

"Cẩn thận!" Hắn không chút suy nghĩ liền đưa tay giữ lấy nàng, đem nàng ôm vào lòng, từ lúc này lòng hắn không thể lạnh lùng cứng rắn nổi nữa.

Nàng kinh nghi bất định ngẩng đầu nhìn hắn, trên gương mặt còn cả một chuỗi nước mắt.

Vẻ mặt của hắn thay đổi, không hề lạnh như băng, không hề hờ hững, mà là một loại tình cảm nàng đã từng thấy trên chính gương mặt mình (chắc do soi gương).

Hắn đối với nàng...... Cũng không phải không động lòng! Nàng mừng rỡ như điên nghĩ.

"Em thật là một đứa ngốc, Trình Duy Ân......" Hắn nhịn không được, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt kháng nghị của nàng, mấy hạt châu lệ này đã đánh nát con đê phòng thủ hắn trăm phương nghìn kế xây dựng, cơn sóng tình sớm gợn ở đáy lòng hắn, trong nháy mắt lan tràn, mênh mông cuồn cuộn tới lục phủ ngũ tạng.

Tình yêu, quả thật là kẻ địch ương ngạnh! Đến nay, đã ai đánh bại được nó chưa? Có ai chưa?

"Vì sao nói em khờ? Vì em yêu anh?" Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, thẳng thắn thừa nhận cảm tình với hắn.

Chữ "yêu" ấy như gánh nặng ngàn cân làm hắn không thở nổi, hắn nhíu mày, buông nàng ra, sắc mặt sa sầm nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng nói: "Cô yêu tôi? Ngay cả tôi là ai cô cũng không biết còn dám yêu tôi?"

"Biết anh tên Gia Cát Tung Hoành, là thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh, là cố vấn quản lí kinh doanh, thế là đủ!" Nàng thấp giọng nói.

"Thật không? Cô không để ý ánh mắt của tôi? Cô không muốn biết vì sao chúng có thể sáng lên đả thương người, vì sao tôi có được loại năng lực này?" Hắn tháo kính mắt gọng vàng xuống, bén nhọn truy vấn.

"Em...... Nếu anh đồng ý nói cho em biết, em sẽ nghe, nếu anh không muốn nói, em cũng sẽ không hỏi nhiều." Nàng đương nhiên tò mò về cặp mắt kì lạ của hắn, chỉ là, mắt hắn không ảnh hưởng được đến sự thật nàng yêu hắn chút nào.

"Đây không phải vấn đề tôi có đồng ý nói không, mà là tôi không thể nói cho cô, bí mật của tôi, công tác của tôi, cuộc sống của tôi...... Tất cả, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý muốn chia sẻ với người khác, cô hiểu không?" Trong đôi mắt hẹp dài của hắn có sự giằng xé giữa lí trí và tình cảm.

"Vì vậy nên...... Anh không thích tôi?" Nàng đau lòng hỏi.

Hắn hít một hơi, đeo lại kính, thu thập tài liệu trên bàn, rồi nói: "Tôi không thể yêu cô, bởi vì sau này chúng ta còn không thể làm bạn."

"Có ý gì?" Nàng không rõ.

"Yêu tôi nhất định cô sẽ hối hận." Hắn bỏ lại những lời này, rồi lập tức ra khỏi phòng họp.

Nàng đứng trong phòng họp, khó có thể lý giải, hắn rõ ràng cũng thích nàng, vì sao lại muốn dùng một lí do mạc danh kỳ diệu cự tuyệt nàng? Càng nghĩ càng tức không thể dập tắt, nàng không cam lòng lao khỏi phòng họp, hô to sau lưng hắn: "Gia Cát Tung Hoành, anh là đồ nhát gan!"

Hắn cau mày, tiếp tục bước về phía trước, không để ý nàng.

"Ngay cả dũng khí yêu một cô gái cũng không có, sao có thể gọi là nam tử hán? Anh là tên tiểu quỷ có lá-gan-nhỏ-" Nàng kêu càng to.

Gia Cát Tung Hoành chợt đứng lại, xoay người, lãnh lệ đi về phía nàng. Hắn luôn cố gắng giữ cho trái tim mình không bị nàng hấp dẫn thêm, và cũng không hi vọng nàng bị tổn thương, vậy mà nàng lại nói hắn là tên nhát gan?

Nàng không nghĩ là thật sự chọc giận hắn, ngạc nhiên đứng ngay lại, hơi sợ hãi giật lùi một bước.

Hắn đi tới trước mặt nàng, bắt lấy tay nàng kéo vào phòng họp, áp nàng vào cửa, cả người dính sát vào nàng, cả giận nói: "Cô thì biết gì? Không yêu so với yêu càng cần nhiều dũng khí cô biết không? Yêu một người là loại phóng túng tùy hứng, không yêu một người lại là áp lực khắc chế, loại thống khổ này cô biết bao nhiêu?"

"Anh nghĩ tôi không hiểu sao? Tôi cũng cố gắng không yêu anh, nhưng không có cách nào, nếu có thể tùy ý khống chế trái tim, trên đời đã không có nhiều phiền não như vậy rồi......" Nàng nói, cố sức đẩy hắn ra.

"Người chững chạc có thể khống chế trái tim chính mình." Hắn quát khẽ.

"Người tàn nhẫn lại bắt buộc trái tim người khác nghe theo lệnh của hắn......" Nàng lã chã nói.

"Cô nói tôi tàn nhẫn?" Khuôn mặt tuấn tú của hắn nhăn lại.

"Đúng, anh thật tàn nhẫn, chẳng những không dám yêu, còn muốn người khác không yêu, anh nhát gan, tàn nhẫn lại lãnh khốc vô tình......" Nàng lên án.

Hắn nhanh chóng lấy nụ hôn ngăn miệng nàng lại, tức giận, cuồng liệt công kích cánh môi mềm mại của nàng.

Nàng dám nói hắn lãnh khốc vô tình? Mấy ngày nay là ai làm cho hắn đêm không ngủ được? Là ai hàng đêm chiếm cứ đầu óc hắn? Là ai nhiễu loạn tâm trí vốn bình lặng như nước hồ của hắn một cách nghiêm trọng? Đều là nàng, Trình Duy Ân! Nàng đập nát tự chủ của hắn, phá hủy sức phán đoán thanh thoát của hắn, thậm chí ảnh hưởng tới năng lực quyết sách của hắn......

Toàn bộ nhiệm vụ và kế hoạch của hắn, rất có khả năng vì nàng mà hoàn toàn thay đổi, mà nàng lại cái gì cũng không biết.

Mang theo lửa giận trừng phạt còn sót lại, hắn lần đầu phóng ra nhiệt tình nguyên thủy nhất trong cơ thể, ôm nàng, dùng sức hôn cái miệng nhỏ nhắn không biết tiết chế của nàng.

Trình Duy Ân bị sự cuồng dã của hắn dọa sợ, hơn nữa khi đầu lưỡi hắn bá đạo tách môi nàng, lẻn vào liếm mút gây xích mích trong miệng nàng, hai chân nàng thiếu chút nữa mềm ra không đứng nổi.

Đây là Gia Cát Tung Hoành nhã nhặn kia sao? Nụ hôn kích cuồng như vậy, giống như muốn nuốt nàng, môi hắn nóng rực gắt gao ngăn miệng nàng, miệng mũi nàng tràn ngập hơi thở thuần nam tính mê người của hắn, lửa nóng của hắn từng chút tiến ngày càng sâu vào linh hồn nàng.

Sau một lúc lâu, hắn hơi ngẩng đầu, ghé vào trán nàng, trầm thấp hỏi: "Hiện tại, em còn cho rằng tôi lãnh khốc vô tình sao?" Nàng lắc đầu, si mê nhìn hắn.

Thấy đôi môi đỏ mọng của nàng thản nhiên hé mở, bộ dáng thở gấp gần như sắp chết ngạt của nàng, một chút lý trí còn sót lại của hắn cũng tuyên cáo tan rã, hắn ôm lấy mặt nàng, nặng nề mà hôn nàng, lúc này, trong kích tình mang cả ôn nhu, đầu lưỡi hắn cùng nàng dây dưa thật sâu, thật lâu ngừng không được.

Nàng chỉ cảm thấy một trận trời đất đảo lộn, giống như đang ở trung tâm gió lốc, mà hắn chính là cơn lốc vây khốn nàng!

Nhưng nàng tình nguyện suốt đời suốt kiếp bị hắn vây khốn, trở thành tù binh của hắn, chỉ cần có thể ở cùng chỗ với hắn, nàng cái gì cũng không để ý......

Không biết qua bao lâu, hắn xoay mình buông nàng ra, hít một hơi sâu, hô hấp vững vàng như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Chờ tôi ba ngày, để tôi suy nghĩ một chút, xử lý xong vài việc, tôi sẽ tới tìm em." Hắn giống như được đồng ý, nói xong liền đi khỏi phòng họp.

Nàng một mình ở lại trong phòng, thở dốc vô lực ngã ngồi trên ghế, toàn thân cao thấp còn lưu lại hơi thở và nhiệt tình của hắn.

Nàng sao có thể nghĩ hắn lạnh như băng? Vừa rồi nụ hôn nồng nhiệt, nóng bỏng cơ hồ đem nàng đốt thành tro, đôi môi hắn, cái ôm của hắn, đủ để cho nàng vượt qua mấy ngàn vạn mùa đông......

Chỉ là, vì sao hắn muốn nàng chờ ba ngày? Hắn muốn xử lý chuyện gì? Hắn...... Đã quyết định đón nhận nàng sao? Nàng hưng phấn, tim đập loạn nhịp nghĩ, trái tim lơ lửng giữa không trung, thật lâu không thể rơi xuống đất.

Trong 72 giờ tiếp theo, nàng sẽ sống thế nào đây......

"Tiểu tử đó là ai? Mau tra cho ta! Không cần biết dùng phương pháp gì, ta đều phải tra ra chi tiết về hắn!" Đường Thiệu Tông bàn tay bị băng, đi qua đi lại trong văn phòng của hắn, tức giận đến mức nổi gân xanh, rống giận với thư kí.

"Nhưng...... Thiếu gia, chúng ta chỉ biết hắn tên "Gia Cát Tung Hoành", trên thương trường được gọi là "Lãnh Lệ quý công tử", là một cố vấn quản lí kinh doanh, cái khác tất cả đều không biết......"Namthư kí của Đường Thiệu Tông sợ hãi nói.

"Không! Người kia không đơn giản, cũng không phải người thường, hắn nhất định còn có cái gì đó ám muội, tìm thám tử tư điều tra hắn cho ta, ta không tin là không tra ra lai lịch của hắn!" Hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bị Gia Cát Tung Hoành làm thủng một lỗ ở tay, hắn nằm viện ba ngày, bác sĩ nói tay hắn bị hoại tử, ngón trỏ và ngón giữa tay phải xem như bị phế, không thể cử động nữa, nói cách khác, tay phải hắn chỉ còn lại ba ngón tay vô dụng, sau này ngay cả cầm đũa cũng có vấn đề.

Thật đáng hận! Kế hoạch bị cản trở, hắn trộm gà không được còn mất nắm gạo, chẳng những bị thương, còn bị người khác nắm trong lòng bàn tay, làm sao nuốt trôi được cục tức này? Từ khi tiếp nhận nghiệp vụ Á Châu (theo ngu ý của editor thì đây là công ty con của Tập đoàn Đức Lai) trong tay cha mình tới nay, đây là lần đầu tiên hắn ngã thảm hại, sau này hắn còn mặt mũi nào đứng trước cha? Cho nên, vô luận thế nào hắn cũng phải báo thù này, ánh mắt phát ra tia sáng của Gia Cát Tung Hoành làm bị thương hắn tuy làm người ta kinh hãi, nhưng vì vậy hắn mới muốn điều tra kĩ, người bình thường tuyệt đối không thể có loại năng lực quỷ dị này, chỉ cần tra ra, hắn nhất định sẽ làm Gia Cát Tung Hoành không thể sống yên trên thương trường......

"Nhưng hiện tại trọng yếu hơn cả vẫn là chuyện công ty chứ?" Thư ký ngập ngừng hỏi lại.

"Cái gì?" Hắn trừng mắt nhìn thư ký.

"Vừa rồi...... Ông chủ gọi điện nói triệu hồi Tài chính Á Châu về Mỹ, tạm dừng việc thu mua ở đây."

"Ông ấy muốn đình chỉ công tác của ta?" Hắn chấn động.

"Đúng vậy."

"Vì sao?"

"Vì cổ phiếu đưa ra thị trường ở Mỹ của tập đoàn tựa hồ có chỗ không ổn, giảm không ngớt trong mấy ngày liền, dù không biết là nguyên nhân gì, tuy nhiên có tin là có người ở đằng sau thao túng tất cả......" Thư ký thành thật nói.

Đường Thiệu Tông sửng sốt, trong đầu hiện lên nụ cười lãnh lệ của Gia Cát Tung Hoành, vừa sợ vừa giận, hô nhỏ: "Có phải do hắn trả thù?"

"Ai?"

"Còn ai vào đây? Gia Cát Tung Hoành!"

Hắn tức giận đấm tay vào mặt bàn."Đáng chết! Tuyệt đối không sai, loại xiếc này đúng là sở trường của hắn......"

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Chúng ta không trở về Mỹ, tin ta, chỉ cần trừ bỏ hắn, tập đoàn sẽ không sao. Nói cho cha ta, ta sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề......" Đường Thiệu Tông âm ngoan cười.

Chỉ cần không có Gia Cát Tung Hoành, tất cả sẽ trở lại như cũ, xí nghiệp Hải An cùng Trình Duy Ân đều là của hắn, Tập đoàn Đức Lai cũng sẽ bình yên vượt qua nguy cơ lần này.

Đúng vậy, chỉ cần không có Gia Cát Tung Hoành......

Gia Cát Tung Hoành đã hai ngày không tới xí nghiệp Hải An, hắn muốn tĩnh lặng một mình, bởi vậy vẫn ở khách sạn, suy ngẫm về khả năng giữa hắn và Trình Duy Ân.

Hắn luôn luôn cân nhắc, vì Trình Duy Ân mà vi phạm mệnh lệnh của Thiên Xu đến tột cùng có đáng không, bỗng nhiên hắn có thể cảm giác được sự giằng xé và dày vò của Diêm Quýnh khi vì Đông Tâm Ngữ mà phải phản bội tổ chức.

Hiện tại đổi là hắn, hắn cũng lâm vào tình cảnh khốn khổ hệt như vậy, tình yêu đang chiến đấu kịch liệt cùng nguyên tắc vững vàng trong đầu, đột nhiên, sinh mệnh hắn không còn thẳng tắp, sự xuất hiện của Trình Duy Ân làm cho hắn phải lựa chọn, tuy nhiên...... Sau khi chọn tình yêu, hắn sẽ không thể lường được kết quả.

Đối với cạnh tranh trên thương trường, hắn nắm chắc. Nhưng đối với tình yêu, hắn lại không thể chắc chắn, chỉ vì giữa hắn và Trình Duy Ân còn vướng một Thiên Xu.

Hai ngày hai đêm, hắn chưa từng chợp mắt, cuối cùng vào sáng sớm ngày thứ ba, hắn đã nhận rõ một sự thật.

Hắn thích Trình Duy Ân! Vô cùng thích!

Mới hai ngày không thấy, hắn đã bắt đầu nhớ nụ cười tươi tắn của nàng, nhớ sự lỗ mãng, sơ ý, chân thành, xúc động của nàng......

Bỏ lỡ Trình Duy Ân, phần đời còn lại của hắn có lẽ sẽ vĩnh viễn sống trong cô tịch cùng hối hận, mỗi lần ở cùng nàng, dây cót trong cơ thể hắn có thể hơi lơi lỏng, sự đơn thuần trong sáng của nàng vừa vặn có thể cân bằng tâm lí hắn khi bị hãm sâu vào thế giới xảo trá hay thay đổi, ngươi lừa ta gạt, làm hắn quên đi nhiều việc vặt đáng ghét.

Vì vậy, hắn càng không thể để nàng rời xa mình!

Hắn vẫn biết mình muốn gì, chỉ cần nhận định rõ là sẽ toàn lực ứng phó, quan niệm này thúc đẩy hắn trong mỗi lần chơi trò chơi tiền tài (anh ác vừa thôi, anh làm bao người trên thương trường điêu đứng mà chỉ cho đó là trò chơi à?).

Nhưng là, ý tưởng muốn có một người con gái với hắn mà nói vẫn là lần đầu tiên, nói thật, Trình Duy Ân chân chất cũng không phải quá xuất sắc, nhưng nàng cho hắn cảm giác vô cùng thoải mái, nếu có thể sống cả đời cùng cô gái như vậy, hẳn sẽ là một việc rất tốt......

Cứ quyết định vậy đi!

Hắn mở máy tính, chuẩn bị lên mạng nói chuyện với Thiên Xu (có nên edit là chat cùng Thiên Xu không nhỉ?), hắn muốn nói cho Thiên Xu, nếu muốn mua công ty hắn sẽ tìm một công ty lớn hơn xí nghiệp Hải An, vì không thể tìm được cô gái nào phù hợp với hắn như Trình Duy Ân.

Đang muốn gõ bàn phím thì có người gõ cửa, hắn đứng dậy ra cửa, tay vừa định mở, sắc mặt lập tức khẽ biến.

Xuyên qua cửa nhìn hình bóng mơ hồ bên ngoài, hắn lập tức nhận ra ai tới.

Thiên Ki Địch Kiếm Hoài!

Hắn đến Hồng Kông làm gì? Chẳng lẽ...... Thiên Xu đã sớm đoán được sẽ có kết quả như vậy? Nên phái Địch Kiếm Hoài đến giám thị hắn? Hắn trầm mặt mở cửa, quả nhiên, soái ca Địch Kiếm Hoài với mái tóc nâu dài đứng tựa vào bức tường cạnh cửa, vẻ mặt nhàm chán lên tiếng chào hắn.

"Hi! Thiên Quyền."

"Thiên Xu phái ngươi đến sao? Thiên Ki." Hắn đẩy đẩy gọng kính, lạnh lùng hỏi.

"Đúng, không chỉ ta, những người khác sau khi xong nhiệm vụ của mình đều sẽ đến......" Địch Kiếm Hoài hai tay cho vào túi quần, điềm nhiên đi vào.

"Những người khác đều đến? Vì sao?" Lần đầu tiên hắn không rõ dụng ý của Thiên Xu, Thiên Xu muốn mọi người tập hợp ở Hương Cảng rốt cuộc để làm gì?

"Không biết." Địch Kiếm Hoài nhún nhún vai, hắn không giống người khác, từ trước tới giờ hắn luôn lười phỏng đoán suy nghĩ của Thiên Xu, dù sao Thiên Xu muốn hắn làm gì hắn sẽ làm cái đó, chẳng cần tốn nơron thần kinh cho mấy việc vô nghĩa (anh thật sự quá lười, khiến em nghi ngờ về chỉ số IQ của anh. Mà thực ra em cũng lười thế thôi).

"Ngươi không biết? Những người khác thì sao? Mọi người đều không biết?" Gia Cát Tung Hoành có dự cảm không tốt lắm, các thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh ngoài đảo Bắc Cực Tinh, chưa bao giờ tập hợp toàn bộ ở nơi khác, bởi vậy, càng có vẻ không bình thường.

Địch Kiếm Hoài đi tới giường lớn, cả người nằm ườn ra, vừa nới rộng thắt lưng vừa trào phúng nở nụ cười.

"Thiên Quyền, trong chúng ta trừ ngươi còn ai đoán được tâm tư của Thiên Xu? Hỏi ta cũng vô dụng, ta cái gì cũng không biết, chỉ biết lần này đến Hồng Kông là để nghỉ phép......"

Gia Cát Tung Hoành nhíu mày, ngồi vào bàn, gõ bàn phím kết nối với "Bắc Cực Tinh", hắn muốn trực tiếp tìm Thiên Xu để hỏi.

Nhưng thật bất ngờ, bình thường chỉ cần vừa lên Thiên Xu sẽ tự động hiện than, lần này lại không thấy bóng dáng, hiện tượng này càng làm hắn bất an.

Có vấn đề......

Trực giác nói cho hắn, Thiên Xu nhất định đang ra sách lược gì đó.

"Thiên Ki, Thiên Xu vì sao không ở trên đó?" Hắn đi đến bên giường, cúi đầu hỏi.

"Ta làm sao biết được!" Thiên Ki hắt xì 1 cái, kéo chăn che đầu."Mệt chết ta, đi trình diễn 3 ngày, lại từ Milan bay về đây, để ta ngủ chút......"

Gia Cát Tung Hoành biết công việc làm người mẫu của Địch Kiếm Hoài chẳng phân biệt ngày đêm, nhưng hắn chịu không nổi cái bộ dáng lười nhác dù trời sụp cũng không dậy của tên này.

"Người đừng ngủ vội, nói cho ta biết Thiên Xu quyết định tất cả mọi người đi Hồng Kông vào lúc nào?" Hắn ngồi ở mép giường, kéo chăn ra, nghiêm túc tra hỏi.

Địch Kiếm Hoài thở dài một hơi, ôm lấy gáy Gia Cát Tung Hoành, kéo hắn ra gần mình, gương mặt đẹp trung tính (có nét đẹp cả của nam lẫn của nữ) hơi cười một nụ cười mê hoặc làm người ta nín thở.

"Ta nói Thiên Quyền à, vì sao ngươi để ý Thiên Xu vậy? Trong mắt ngươi, Bắc Đẩu Thất Tinh chúng ta giống như chỉ có mình Thiên Xu, như thế nào nhỉ, chỉ có hắn mới có thể đối đầu với ngươi, phải không?"

Gia Cát Tung Hoành không bị Địch Kiếm Hoài ảnh hưởng chút nào, hắn không động đậy, lạnh lùng thốt: "Ta chỉ là không quá yên tâm với một chủ nhân hơn mười năm thủy chung giấu mặt thôi."

"Có gì không yên tâm? Hắn đã cứu chúng ta, chẳng lẽ còn hại chúng ta?" Địch Kiếm Hoài khởi động tay, để sát vào người Gia Cát Tung Hoành, cười nhẹ.

"Cũng chưa chắc." Hắn hừ một tiếng.

"Ta thực không hiểu ngươi, cái đầu thông minh của ngươi vì sao không thể dừng lại nghỉ chút? Cả ngày muốn đấu trí cùng Thiên Xu, thắng bại thật sự trọng yếu vậy sao?" Bàn tay vốn ôm gáy Gia Cát Tung Hoành của Địch Kiếm Hoài đổi chỗ khoát lên vai hắn, chậc chậc lắc đầu.

"Ngươi sẽ không biết......" Hắn mới nói một nửa, bỗng nhiên một bóng người đi tới chỗ khe cửa khép hờ, hắn đề phòng quay đầu, người nọ rõ ràng là Trình Duy Ân!

Trình Duy Ân bị cảnh tượng trước mắt hù dọa!

Gia Cát Tung Hoành cùng một mỹ nữ tóc dài nửa nằm trên giường dựa vào nhau gần như vậy, hai người tựa hồ còn đang nói chuyện thân mật với nhau, thì ra chuyện hắn muốn xử lý chính là mang bạn gái của hắn đến, thì ra hắn đã sớm có đối tượng, thì ra ba ngày nay hắn đều ở cùng cô gái khác!

Nàng bỗng nhiên cảm thấy một trận choáng váng, trong nháy mắt trái tim vỡ thành ngàn vạn mảnh, chờ đợi hai ngày, ngày thứ ba khẩn cấp đến tìm hắn, thì thấy...... Kết quả như vậy.

"Duy Ân? Sao em lại tới đây?" Gia Cát Tung Hoành hơi sửng sốt, hắn không nghĩ nàng lại chạy tới tìm hắn.

"Thực xin lỗi...... Cửa không đóng, nên tôi vào được...... Thực có lỗi...... Quấy rầy hai người......" Trình Duy Ân mặt trắng xanh, cố gắng trấn định, nhưng ngực co rút đau đớn lại làm cho nàng không làm sao nở nụ cười nổi.

Địch Kiếm Hoài quay đầu, lạnh lùng nhìn nàng, không lên tiếng.

"Không sao, bọn anh cũng không nói gì......" Hắn từ giường đứng dậy, cảm thấy kinh ngạc trước biểu tình đau xót của nàng.

"Lẽ ra anh nên nói sớm cho tôi, nếu anh nói rõ cho tôi là đã có người trong lòng...... Tôi sẽ không......" Nàng nói được vài câu, hốc mắt sớm bị hơi nước làm đầy, vì không muốn để hắn cùng bạn gái thấy nàng rơi lệ, nàng không nói nữa, chưa dứt lời liền xoay người chạy đi.

"Duy Ân!" Hắn đứng lên, gọi gấp.

Địch Kiếm Hoài vẫn chưa cơ hội mở miệng, vuốt vuốt tóc, nhíu mày buồn bực nói: "Cô gái này bị sao vậy? Tiến vào, nói mấy câu kì quái không đầu không đuôi rồi lại chạy đi?"

Gia Cát Tung đẩy hắn ra, quát khẽ: "Đều tại ngươi, nàng hiểu lầm ngươi là nữ!" Nói xong, hắn vội vàng đuổi theo.

Địch Kiếm Hoài kinh ngạc sâu sắc khi thấy vẻ mặt hắn, một Gia Cát Tung Hoành luôn bình ổn, bình tĩnh như núi lại có vẻ mặt cuống quít đuổi theo một cô gái? Thật đúng là chuyện lạ có thật!

Trình Duy Ân vọt vào thang máy, ấn thang đi xuống, đúng lúc cửa sắp đóng, Gia Cát Tung Hoành ngăn thang máy lại, chắn ở cửa.

"Duy Ân, đi ra." Hắn vươn tay về phía nàng.

"Anh về với bạn gái anh đi!" Nàng không quay đầu, vẫn đưa lưng về phía cửa như cũ, nghẹn ngào nói.

Hắn thở dài, giải thích: "Đó không phải bạn gái anh, đó là......"

"Đừng nói nữa! Tôi có thể tự hiểu, là tôi tự mình đa tình, không tìm hiểu rõ...... Anh không cần để ý tôi, tôi đáng bị......" Nàng càng nói càng ủy khuất.

"Duy Ân, em hiểu lầm......"

"Tôi nào có hiểu lầm, tôi tận mắt thấy rất rõ ràng...... Nhưng điều làm tôi khổ sở là..... Anh đã có đối tượng, vì sao còn cho tôi hy vọng? Vì sao còn...... Hôn tôi......" Nàng càng nói càng không nhịn được khóc.

Tất cả nước mắt trong đời nàng đại khái đều chảy trong khoảng thời gian nàng quen biết hắn.

Hắn nở nụ cười bất đắc dĩ, cũng vào thang máy, giữ lấy bả vai nàng, cúi đầu hôn môi nàng, nàng kinh ngạc muốn tránh ra, nhưng rất nhanh bị chế phục, ôn thuần ở trong lòng hắn.

Cửa thang máy chậm rãi đóng, cũng tạm thời cho bọn họ một không gian riêng nho nhỏ.

Một lát sau, hắn ngẩng đầu, lau đi nước mắt lưu lại trên mặt nàng, nụ hôn ôn nhu như vậy, động tác ôn nhu như vậy, khiến tất cả oán hận trong lòng nàng trở thành hư không.

"Đúng là em chẳng chịu tìm hiểu rõ, người trong phòng anh là một thành viên khác của Bắc Đẩu Thất Tinh, là đàn ông!" Hắn cười nhẹ.

"Cái gì?" Nàng chớp mắt mấy cái, kinh ngạc hỏi.

"Hắn là Thiên Ki, là một tên đàn ông không hơn không kém." Hắn lặp lại lần nữa.

"Sao có thể vậy? Em thấy rõ ràng......" Rõ ràng là một mái tóc mê người, hơn nữa gương mặt tinh mỹ, da trắng môi hồng, vậy sao có thể là đàn ông?

"Không tin? Không tin lời anh thì quay lại nhìn một chút nào." Hắn nắm tay nàng, ấn nút mở cửa thang máy.

"Đợi chút, em......" Nếu người nọ thật sự là đàn ông, nàng hiểu lầm người ta như vậy không phải rất mất mặt sao?

"Đi theo anh, em có thể giáp mặt xác nhận hắn là nam hay nữ." Hắn lôi nàng ra khỏi thang máy, trở về phòng.

Trở lại phòng, vị "mỹ nữ" kia đã rời giường, "người đó" đứng trước cửa sổ sát đất (kiểu phòng khách sạn có 1 phía lắp toàn bằng kính) ngắm phong cảnh bên ngoài.

Nàng nhìn mái tóc nâu mềm mại của "người đó", cùng với dáng người cao cao mảnh khảnh, làm thế nào cũng không thể liên tưởng "người đó" với những người đàn ông bình thường khác.

"Thiên Ki, Trình Duy Ân tiểu thư muốn gặp ngươi, nàng là thân chủ của ta, cũng là chủ tịch Xí nghiệp Hải An Hồng Kông." Gia Cát Tung Hoành vừa vào cửa vừa lên tiếng.

Địch Kiếm Hoài xoay người, hất tóc một cái, lãnh đạm gật gật đầu với nàng."Xin chào."

Giọng nam trầm thấp cuối cùng cũng xóa tan nghi ngờ của Trình Duy Ân, nàng đánh giá áo màu đỏ sậm cùng quần da đen rất hợp mốt hắn đang mặc, giày da, còn có gương mặt xinh đẹp không chê vào đâu được của hắn, âm thầm sợ hãi than trên đời làm sao có thể có người đàn ông gợi cảm xinh đẹp như vậy!

"Anh thật sự...... Rất đẹp!" Nàng hai mắt đăm đăm, nhịn không được ca ngợi.

Địch Kiếm Hoài nheo nheo mắt, vị Trình Duy Ân này cũng không tính xinh đẹp, ít nhất cũng kém một đống mỹ nhân hắn từng gặp rất nhiều, điều duy nhất có thể so sánh với người khác, cũng chỉ có khí chất điềm tĩnh tao nhã của nàng, còn có cặp mắt thanh sảng mà trong trẻo kia.

"Cảm ơn." Hắn rất ngạc nhiên về điểm mà Gia Cát Tung Hoành coi trọng nàng nhất, hắn nghĩ người khôn khéo soi mói như Gia Cát Tung Hoành thì ánh mắt hẳn là rất cao mới đúng.

"Thiên Ki người mẫu độc quyền của hãng thời trang Na Tái Tư (không rõ cái này là phiên âm của cái gì trong tiếng Anh, đành để nguyên vậy)." Gia Cát Tung Hoành bổ sung.

"Na Tái Tư...... A! Tôi nhớ ra rồi, vị người mẫu áo cưới xinh đẹp năm nay của Na Tái Tư......" Nàng kêu lên ngạc nhiên, buổi trình diễn áo cưới của họ năm nay làm cho cả ngành công nghiệp thời trang phải xôn xao, nghe nói người mẫu chính lại do một siêu mẫu nam đảm nhận, làm tất cả khách mời đều kinh diễm.

"Thì ra cô cũng biết." Địch Kiếm Hoài đảo mắt xem thường, buổi trình diễn kia hắn thật không cam lòng mà vẫn bị bắt làm, trời mới biết hắn hận nhất chính là người khác coi hắn là nữ, lần đó nhà thiết kế lại là tên điên bị bệnh thần kinh, mới hại hắn diễn trò khôi hài như vậy.

"Trời ạ, không nghĩ tới vị siêu mẫu kia chính là anh......" Trình Duy Ân vui vẻ nói, đã quên tất cả chuyện vừa rồi.

"Được rồi, đừng đề cập tới chuyện đó nữa, bị nhìn nhầm là nữ đã khiến tôi đủ giận, còn phải mặc đồ nữ, quả thực là đáng cười." Địch Kiếm Hoài không khách khí ngắt lời nàng.

Nàng xấu hổ cúi gằm mặt, ngay năm phút trước, nàng cũng coi hắn là nữ......

Gia Cát Tung Hoành buồn cười nhìn nàng, nói: "Bây giờ em tin rồi chứ!"

Nàng liếc hắn một cái, ngượng ngùng cúi đầu."Thực xin lỗi......"

"Không cần xin lỗi, tuy tôi là nam, nhưng đối với người anh tuấn như Thiên Quyền khi rảnh rỗi sẽ thần hồn điên đổ, có lúc, tôi cũng muốn lừa hắn lên giường lắm!" Địch Kiếm Hoài đi đến bên người Gia Cát Tung Hoành, cố ý ôm lấy hắn.

Nàng kinh ngạc trợn to mắt, trái tim thật vất vả mới bình tĩnh lại trở nên bất an.

Thiên Ki, là người đồng tính luyến ái?

"Đừng náo loạn, Thiên Ki." Gia Cát Tung Hoành nhíu mày.

"Ta có làm loạn đâu, ta vốn rất thích ngươi mà......" Địch Kiếm Hoài khe khẽ cười, còn đùa dai ghé môi cạnh tai Gia Cát Tung Hoành.

"Ngươi thích là Thiên Toàn chứ!" Gia Cát Tung Hoành lạnh lùng cười.

(Editor chú thích: Ừm, thực ra nếu chú thích thì chả còn hồi hộp mấy, nhưng cũng không nên khoác cho anh cái vụ đồng giới này lâu quá. Bồng Vũ chưa viết đam mĩ thì phải. Bây h ảnh hơi có chút nhầm lẫn về tâm lí, lí do tại sao thì phải chờ thôi, tới quyển thứ 4 sẽ rõ.

Mà có ai nhớ lời nói đầu của tác giả không (không nhớ thì xem lại nhé). Bồng Vũ hỏi ai là người trong lòng Địch Kiếm Hoài ở thời điểm trong Lãnh Lệ Chi Tinh, nhớ trả lời là Diêm Quýnh ca nhé, nếu trả lời vào gần 10 năm trước sẽ được sách có chữ kí của Bồng Vũ đấy).

Địch Kiếm Hoài cứng đờ người, sắc mặt đột nhiên biến, phút chốc lùi lại."Ngươi đang nói bậy gì đó?"

"Yên tâm, chuyện này chỉ có ta nhìn ra, Thiên Toàn cũng không biết......" Gia Cát Tung Hoành quay đầu nhìn hắn, tiếp tục nói: "Nếu không, với cá tính của hắn, đã sớm trở mặt với ngươi."

"Câm miệng!" Địch Kiếm Hoài quát khẽ.

"Cũng may, ngươi vẫn chưa làm gì Đông Tâm Ngữ, điểm ấy ta rất bội phục."

"Ngươi nói đủ chưa? Đừng tùy tiện đoán rồi tự cho là đúng, ta khuyên ngươi dồn tâm tư vào công tác đi, đừng học Thiên Toàn bị tình yêu làm mù quáng, phản bội Thiên Xu!" Địch Kiếm Hoài âm trầm cảnh cáo, xoay người đi ra ngoài.

Gia Cát Tung Hoành khóe miệng nhếch, trong lòng hơi run sợ.

Địch Kiếm Hoài khi đi qua Trình Duy Ân, còn cảnh cáo riêng nàng, "Trình tiểu thư, cẩn thận một chút, yêu người như Thiên Quyền sẽ mệt chết, hắn yêu nhất là tiền, không phải nữ nhân." Nói xong, hắn càn rỡ rời đi, để lại Trình Duy Ân ngơ ngác.

Vừa rồi, Gia Cát Tung Hoành cùng vị Thiên Ki kia tựa hồ có xô xát nhỏ, tuy nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng nàng có thể xác định, Thiên Ki cùng Gia Cát Tung Hoành tuyệt đối không phải quan hệ yêu đương......

Gia Cát Tung Hoành tháo kính mắt xuống, day day trán, không tìm được Thiên Xu làm cho lòng hắn không hiểu sao cảm thấy lo âu. Vì Trình Duy Ân, hắn muốn dừng việc thâu tóm Xí nghiệp Hải An, nhưng Thiên Xu tránh không gặp mặt, có hàm ý bắt hắn tiếp tục chấp hành lệnh sao? Nhưng nếu tiếp tục, lấy được Xí nghiệp Hải An, Trình Duy Ân còn có thể tha thứ hắn sao?

"Tung Hoành, anh khỏe không?" Trình Duy Ân lo lắng đi tới chỗ hắn, vẻ mệt mỏi trên mặt hắn làm tim nàng thật đau.

Hắn mở to mắt chăm chú nhìn nàng, bỗng nhiên nhớ tới lời Địch Kiếm Hoài.

Hắn sẽ vì nàng mà phản bội Thiên Xu sao? Thiên Xu muốn hắn trăm ngàn lần đừng yêu Trình Duy Ân, nhưng lại cố tình đem chuyện Trình Duy Ân giao cho hắn xử lý, trong này có âm mưu gì?

"Tung Hoành?" Nàng thấy hắn trầm tư không nói, trong lòng càng thêm bất an.

Hắn lấy lại tinh thần, nhìn vào đôi mắt nóng bỏng mà hồn nhiên của nàng, trong lòng nóng lên, xoay mình ôm nàng, đem môi mình đặt lên môi nàng.

Hắn yêu nàng!

Nếu phải chọn giữa nàng và Thiên Xu, thì hắn sẽ chọn nàng!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-10)