Vay nóng Tima

Truyện:Lãnh Hoàng Phế Hậu - Chương 347

Lãnh Hoàng Phế Hậu
Trọn bộ 379 chương
Chương 347
0.00
(0 votes)


Chương (1-379)

Siêu sale Shopee


Edit: kaylee

Ngày mai, chính là đại điển sắc phong Hoàng Hậu.

Theo tập tục, Hoàng Hậu là phải nghênh thú từ nương gia (nhà mẹ đẻ), cho nên Hạ Lan Phiêu rất bệnh hình thức ra khỏi cung điện của Tiêu Mặc, đến ở trong nhà lão hồ ly Lý Hi Bạch Giang Đô.

Mấy năm không gặp lão hồ ly, tinh thần vẫn là khỏe mạnh như vậy, vừa thấy Hạ Lan Phiêu đã lập tức "A hống hống hống" mà cười cười, mà mặc dù thiếu niên anh tuấn bên cạnh ông đó trầm mặc ít nói, nhưng mừng rỡ trong mắt vẫn là không cách nào che giấu.

Hạ Lan Phiêu gặp được hắn giống như gặp được người thân của mình, không để ý tuổi làm nũng với lão hồ ly, chỉ cảm thấy lần này gặp lại giống như đã cách một đời.

Ban đêm.

Hạ Lan Phiêu ngồi trong hoa viên Lý gia ở Giang Đô với Hoa Mộ Dung, vừa uống trà vừa thưởng thức ánh trăng, rối rít cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh, năm tháng như thoi đưa. Hoa Mộ Dung yên lặng nhìn khuôn mặt đỏ thắm ở dưới ánh trăng của Hạ Lan Phiêu, không khỏi chế nhạo nói: "Tiểu Hạ Lan, khí sắc của ngươi tốt hơn trước kia đã nhiều."

"Thật sao?" Hạ Lan Phiêu sờ sờ gò má của mình.

"Quả nhiên là bị Tiêu Mặc 'làm dịu' không sai."

"Mộ Dung! Ngươi lại trêu chọc ta!"

"Ha ha......"

Hoa Mộ Dung nhẹ nhõm cười sung sướng, ưu nhã cầm ly trà, một tay nhè nhẹ vỗ ở Hạ Lan Phiêu trên đầu, mặt cưng chiều. Nàng không chút để ý uống trà, cười nói: "Hạc Minh nói hắn sợ thấy cảnh thương tình không nhịn được cướp nương tử nên không tới, để cho ta chuyển đạt chúc phúc giúp hắn là tốt rồi. Hắn bảo ta nói cho ngươi biết, nếu tiểu tử Tiêu Mặc kia không tốt với ngươi, hắn vô cùng hoan nghênh ngươi tái giá."

"Người này......"

"Ngày mai người nào đưa hôn?"

"Gia gia tuổi tác đã cao, thân phận ngươi đặc biệt, Thương Nguyệt đương nhiên là người chọn lựa thích hợp nhất. Nhưng gần đây giống như hắn đang vào thời kỳ phản nghịch kỳ, lúc lạnh lúc nóng với ta, ta cũng không dám nói gì với hắn."

Là sợ tiểu tử thúi này khổ sở đi. Hoa Mộ Dung yên lặng thầm nghĩ.

"Yên tâm, ngày mai Thương Nguyệt sẽ ra sân. Dù sao ngươi cũng là biểu tỷ của hắn, hắn làm 'đệ đệ' nên giữ thể diện vì ngươi, không để cho bà gia (nhà chồng) ngươi coi thường ngươi."

"Ha ha......" Hạ Lan Phiêu nhìn Hoa Mộ Dung cười: "Mộ Dung, cám ơn ngươi. Ngươi bận rộn như vậy còn tới thăm ta... ta thật là quá ngượng ngùng rồi."

"Muốn cảm tạ chăm sóc ngươi nhiều năm như vậy, thì sống thật tốt, làm cho mình trở nên mạnh mẽ." Hoa Mộ Dung khẽ mỉm cười.

"Trở nên mạnh mẽ...... Tiêu Mặc cũng đã nói lời nói như vậy. Các ngươi thật đúng là một loại người." Hạ Lan Phiêu có chút khổ sở cười nói.

"Đúng, ta và Tiêu Mặc là một loại người, chỉ là ta còn máu lạnh hơn, lý trí hơn hắn mà thôi. Chính là bởi vì chúng ta có trách nhiệm giống nhau, cho nên ta hiểu tại sao hắn không kịp chờ đợi muốn làm ngươi trở nên mạnh mẽ."

"Tại sao?" Mặc dù biết rõ đáp án, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn hỏi theo bản năng.

"Vì không để cho mình khổ sở mà thôi...... Khi Thác nhi bị Dực vương bắt được, mặc dù ta rất muốn cứu nó, nhưng ta là vạn vạn không làm được việc chắp tay nhường Tề quốc cho người ta vì Thác nhi. Cho nên, nếu không thể thành công cứu Thác nhi, có lẽ ta sẽ lựa chọn tự tay giết chết nó."

"Hoa Mộ Dung!" Hạ Lan Phiêu không thể tin đứng lên: "Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì chính ngươi biết không? Thác nhi là ruột thịt máu mủ của ngươi!"

"Ta...... Không phải một mẫu thân đủ tiêu chuẩn. Nếu ta chỉ là một mẫu thân, ta nhất định sẽ hy sinh tất cả tới cứu đứa bé của ta, nhưng ta trừ là mẫu thân của Thác nhi ra, còn là Tề vương. Hạ Lan, tất cả dân chúng Tề quốc đều là con dân của ta, ta không thể bởi vì riêng tư của bản thân mà để cho bọn họ lâm vào trong nước sôi lửa bỏng, ta cũng không có loại quyền lực này."

"Vậy ngươi cũng không cần đối với Thác nhi......"

"Ta có thể chết vì Thác nhi, nhưng ta không có quyền lợi hy sinh tính mạng quý của người khác giá vì nhi tử của ta. Có lẽ ngươi không biết thủ pháp quen dùng đối với con tin trên chiến trường đi." Hoa Mộ Dung cười khổ: "Đầu tiên là cắt lấy ngón tay tới thị uy, sau là lỗ tai, sau đó là ngón chân, da...... Cho dù thật đàm phán thành công, cho dù con tin thật có thể sống đến ngày đàm phán thành công ấy, cũng chỉ sẽ là Hoạt Tử Nhân (người thực vật) bị giày vò chỉ còn dư lại một hơi mà thôi. Thác nhi còn nhỏ, Dực vương sợ rằng dụng hình với nó nó sẽ chết đi quá nhanh mà không đạt tới hiệu quả, lại tăng tự tin mù quáng với mình, mới có thể để cho ta thừa cơ lợi dụng. Cơ hội như vậy không phải thường có."

"Thác nhi phải chịu không ít khổ." Hạ Lan Phiêu có chút thương cảm nói: "Thân là người hoàng gia, hưởng thụ vinh hoa phú quý trong mắt người đời, nhưng khổ sở chân chính là chỉ có mình biết."

"Ta biết rõ Thác nhi nó hận ta, nhưng nó vẫn sẽ không biết người làm ra lựa chọn này có thể đau đớn hơn người chờ đợi bị lựa chọn kia...... Biết rõ cái gì mới là chính xác, phải lựa chọn, nhưng về tình cảm lại thiên về bên kia, loại cảm giác này thật là sẽ làm cho người hỏng mất...... Cho nên, ta sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra. Ta muốn khiến ai cũng không thể gây tổn thương cho Thác nhi, bao gồm chính ta."

"Ngươi đã làm cái gì với Thác nhi?" Hạ Lan Phiêu cảnh giác hỏi.

"Chỉ là để cho nó bắt đầu học võ, y thuật, đạo trị quốc mà thôi."

"Nó mới sáu tuổi......"

"Đứa bé hoàng gia sinh ra đã là người trưởng thành."

"Được rồi." Hạ Lan Phiêu sâu kín thở dài: "Thác nhi là một đứa bé thông minh, một ngày nào đó nó sẽ hiểu khổ tâm của ngươi."

"Cho nên...... Ngàn vạn lần không được khiến Tiêu Mặc gặp phải lựa chọn như vậy, loại lựa chọn này đối với hai bên mà nói đều quá mức tàn nhẫn. Là nhìn ngươi chịu khổ ở trong tay đối phương, chịu hết hành hạ, hay là cứu ngươi, đẩy vạn dân vào trong lửa nóng, hay là tự tay kết thúc tính mạng của ngươi? Lựa chọn như vậy quá tàn nhẫn."

"Biết...... Ta sẽ tận lực không để cho mình bị bắt, không để cho mình trở thành liên lụy của Tiêu Mặc." Hạ Lan Phiêu có chút chua xót cười: "Làm tức phụ hoàng gia thật đúng là khó khăn...... Ai bảo ta cố tình thích hắn......"

Tiêu Mặc, rốt cuộc ta cũng hiểu chàng.

Nếu ta thật gặp phải nguy hiểm, chàng cũng sẽ đau lòng giống như Mộ Dung, hận không thể thay thế ta chịu đựng khổ nạn, nhưng lại sẽ không vì ta mà quên mất quốc chính. Giữa thiên hạ và ta, chắc chắn chàng sẽ lựa chọn thiên hạ, thật đúng là không có giác ngộ tư tưởng "Không yêu giang sơn yêu mỹ nhân" như vai nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình......

Trong lòng mơ hồ có chút thương cảm....


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-379)