Ta sẽ không khóc
← Ch.062 | Ch.064 → |
.
"Thằng nhãi Tiêu Mặc kia, ngươi chết không tử tế được! Hạ Lan Phiêu, ngươi cho rằng phản bội gia tộc là có thể chết già? Không có lão phu che chở, nhất định ngươi sẽ sống không bằng chết, kết quả so với lão phu sẽ thê thảm gấp ngàn vạn lần, ha ha ha!"
Hạ Lan Thụy cười điên cuồng, nhưng trên mặt hắn tràn đầy bi thương cùng tuyệt vọng. Hạ Lan Phiêu nhìn hắn từng là người không ai bì nổi cứ như vậy bị binh lính kéo xuống, tâm không hiểu sao có chút khó chịu. Nàng nhìn Tiêu Mặc, muốn nói gì đó, nhưng Tiêu Mặc không liếc nàng một cái, tay kiên nghị vung lên: "Lui binh."
Ngự Lâm quân giống như thủy triều rút lui. Bọn họ chỉnh tề đi qua người Hạ Lan Phiêu, mắt nhìn thẳng, Phượng Minh cung đang trật trội cũng khôi phục yên tĩnh như trước. Bóng lưng cao cao tại thượng của Tiêu Mặc thật dễ thấy trong Ngự Lâm quân, mà hắn không quay đầu nhìn nàng một cái. Hắn chỉ là, nghiêng người nhẹ nhàng đi qua nàng, bỏ lại một mình nàng ở hiện trường vừa mới phát sinh sự việc trong cung.
Bây giờ hắn, có lẽ là đi xử lý hậu sự, đi Khánh Công. Hắn không giết ta, không phế ta ngay tại chỗ, đã là vinh hạnh lớn nhất rồi. Chẳng lẽ ta hi vọng hắn bỏ lại binh lính, để an ủi một cô gái vừa giãy giụa giữa sống chết? Ta lại đang phiền muộn cái gì....
"Hoàng Hậu, vi thần cáo lui. Ngài.... Bảo trọng."
"Tạ An vương quan tâm. Vương Gia yên tâm, Bản cung không có việc gì. Còn nữa, cảm ơn Vương Gia hôm nay đã xả thân cứu giúp."
"Hoàng Hậu khách khí."
Tiêu Nhiên lo lắng nhìn Hạ Lan Phiêu một cái, sau đó cùng binh lính rút lui. Khi bóng dáng của Tiêu Nhiên cũng biến mất ngoài cửa không thấy nữa, Hạ Lan Phiêu lẳng lặng nhìn bầu trời đầy ráng đỏ, đột nhiên phát hiện bây giờ đã là hoàng hôn. Mặt trời đã ngả về phía tây, trời đầy ráng đỏ, đỏ chói mắt, chói mắt, giống như máu nhuộm đỏ. Mà trên tay của nàng, rốt cục cũng nhiễm đầy máu tươi....
"Ha ha, ha ha."
Mới đầu Hạ Lan Phiêu chỉ nhẹ giọng cười, sau đó càng cười càng lớn. Nàng cười, cười đến mức nước mắt cũng không ngừng chảy xuống. Nàng lảo đảo chạy về cung điện, không để ý đến Tử Vi hôn mê bất tỉnh, chỉ là cầm chăn lên, bọc thân mình thật chặt.
Lạnh, lạnh thấu xương làm cho thân thể àng không ngừng run rẩy, nước mắt chảy ra cũng mang theo tuyệt vọng lạnh lẽo. Cuối cùng, nàng vô lực quỳ rạp xuống đất, cúi đầu, tự lẩm bẩm: "Ta không sai, ta không sai.... Hắn không phải là phụ thân của ta, ta với hắn không có bất cứ quan hệ gì, đối với ta hắn chỉ là người xa lạ trên thế giới này. Hắn tính toán ta, hắn hạ độc ta, dù ta không giúp Tiêu Mặc, Tiêu Mặc cũng thành công diệt trừ hắn. Nếu kết cục đã định, quá trình thế nào không quan trọng.... Ta chỉ là muốn tiếp tục sống.... Ta không làm sai...."
Nếu không làm sai, tại sao ta còn tuyệt vọng như vậy, bi thương như vậy? Đầu của tướng sĩ Hạ Lan gia bị giết lắc lư trước mặt ta, máu chảy dầm dề. Bọn họ giống như đang chỉ trích ta phản bội, cười nhạo ta yếu đuối. Mà ta, thật sợ....
Bên trong Phượng Minh cung, không có chút ánh sáng, Hạ Lan Phiêu một mình ngồi trên mặt đất lạnh băng, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ từ từ tối, cuối cùng trở thành đen kịt. Tối nay không có sao, chỉ có mặt trăng tỏa ánh sáng nhàn nhạt, mặt trăng thương cảm nhìn người đời.
Dưới ánh trăng, mặt Hạ Lan Phiêu trắng nhợt đáng sợ giống như sứ, đôi môi cũng không có chút huyết sắc. Không biết nàng đã ngồi bao lâu, thân thể suy yếu, liền hơi sức đứng lên cũng không có. Nhưng mà, nàng biết mình không có ai để dựa vào, phải kiên cường.
"Tử Vi.... So với ta, vừa bắt đầu ngươi liền hôn mê là may mắn cỡ nào. Dù sao ngươi có thể không cần lựa chọn, không cần phản bội. Ta thật sự hâm mộ ngươi...."
Hạ Lan Phiêu nói xong, cầm vải mềm cẩn thận lau máu loãng trên mặt Tử Vi, khó khăn khiêng nàng lên giường. Nàng thở mạnh, cả đêm không chợp mắt. Mà nàng, ngoài chờ đợi, không biết còn có thể làm gì....
Tử Vi hôn mê suốt một đêm, rạng sáng mới từ từ tỉnh lại. Nàng vừa mở mắt, liền trông thấy Hạ Lan Phiêu ngồi chờ bên giường, cả đêm không ngủ, không nhịn được đỏ mắt. Nàng nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Hạ Lan Phiêu, khó khăn đứng dậy: "Nương nương, ngài không sao chứ?"
"Ta không sao." Hạ Lan Phiêu mỉm cười: "Phụ thân đã bị Hoàng Thượng giải vào đại lao, Hạ Lan gia sụp đổ. Hoàng Thượng coi như nhân từ, không có đuổi tận giết tuyệt người Hạ Lan gia, chỉ là lưu đày nam nhân, sung nữ nhân làm quân kỹ thôi."
"Cái gì? Hoàng Thượng, cư nhiên hắn...." Tay Tử Vi căng thẳng.
"Như vậy đã là kết cục tốt nhất rồi. Nếu như không phải là phụ thân đã vì Đại Chu lập nhiều chiến công hiển hách, ở trong lòng dân chúng có chút địa vị, có lẽ Hoàng Thượng sẽ đuổi tận giết tuyệt.... Chỉ mong các ca ca tỷ tỷ quen sống an nhàn sung sướng có thể hạ thấp tư thế, an tâm làm một dân chúng bình thường. Nếu bọn họ vẫn có tính thiếu gia tiểu thư, nếu bọn họ vẫn còn oán hận, không thần phục, nhất định sẽ mang họa sát thân. Nhưng tất cả những thứ này, đều không phải là thứ ta có thể khống chế.... Ha ha."
"Nương nương, không cần nói nữa. Nô tỳ biết ngài khổ sở."
"Khổ sở sao? Ta không có. Tất cả mọi việc, ta đã sớm biết rồi. Ta biết rõ ta sẽ phản bội Hạ Lan gia, tay ta sẽ dính đầy máu tanh. Phụ thân nói với ta, chuyện đã quyết định không được hối hận. Quyết định này là ta chọn, ta sẽ không hối hận."
Hạ Lan Phiêu đang mỉm cười, nụ cười thản nhiên, nhưng trên mặt đột nhiên lại lạnh lẽo. Tử Vi sợ hãi vươn tay, lau chất lỏng không rõ trên mặt nàng, lẩm bẩm hỏi: "Nếu không hối hận, tại sao ngài lại khóc...."
"Ngươi nhìn lầm rồi, Tử Vi." Hạ Lan Phiêu tiếp tục mỉm cười: "Ta không khóc. Bất kể là vì người ta không có tình cảm mà khóc, hay là vì mình mà khóc, cũng không cần thiết. Ta không khóc."
Liên tiếp mấy ngày, Tiêu Mặc cũng không đặt chân đến Phượng Minh cung, Phượng Minh cung cũng không có một người khách.
Hạ Lan Phiêu loáng thoáng nghe được Hạ Lan Thụy bị nhốt vào thiên lao từ miệng các cung nữ, mà con cháu Hạ Lan gia cũng bị xử trí theo ý chỉ của Hoàng Thượng. Ba mươi tám quan viên có quan hệ mật thiết với Hạ Lan Thụy cũng bị tra ra, bị hành hình cùng Hạ Lan Thụy. Người nhà bọn họ không bị liên lụy, chẳng qua là từ ngân khố lấy bạc phát cho bọn họ về quê yên ổn sống qua ngày. Như vậy, văn võ bá quan cả triều đối với vị Hoàng đế trẻ tuổi vừa sợ hãi, lại vừa tán tụng Hoàng đế nhân từ không xử phạt người vô tội.
Tiêu Mặc cũng đổi lại lục bộ quan viên thành tâm phúc của mình, tìm các sai lầm của các quan viên âm thầm lui tới với Hạ Lan Thụy để bãi chức quan, thay đổi hoàn toàn huyết mạch triều đình. Mà hắn, cuối cùng cũng chân chính là, cửu ngũ chí tôn (1) nhất ngôn cửu đỉnh (2), sẽ không có bất luận kẻ nào dám can đảm khinh thường. Mặc dù Hoàng Thượng không quan tâm đến việc người mình không thích làm Hoàng Hậu, nhưng mọi người đều biết, phế hậu chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
(1) Cửu ngũ chí tôn: ý chỉ là vị vua có quyền lực cao nhất.
(2) Nhất ngôn cửu đỉnh: một lời nói ra không thể thay đổi.
...
← Ch. 062 | Ch. 064 → |