Có ẩn tình khác
← Ch.086 | Ch.088 → |
Editor: Âu Dương Nhược Thần "Ngu ngốc Phượng Trữ Lan, Phượng Trữ Lan ngốc nghếch..." Long Y Hoàng vừa oán giận quở trách vừa di chuyển ngân châm có thuốc mê trên chiêc nhẫn của mình, nhẹ nhàng đâm vào trên cổ Phượng Trữ Lan, tức khắc, cả người Phượng Trữ Lan như bị mất đi sức lưc, hai tay rũ xuống bên người Long Y Hoàng, mình thì lâm vào hôn mê sâu. Long Y Hoàng cẩn thận đem hắn vào trong chăn đặt lên giường, nhìn bàn tay mình đầy vết máu, cả người không khỏi rùng mình. Hắn chính là mang theo một thân đầy thương tích trở về như vậy? Long Y Hoàng không dám nghĩ thêm, nàng coi kỹ cả người Phượng Trữ Lan sau đó chạy nhanh mở cửa, phân phó cung nữ mau chóng mời ngự y đến đây. Cung nữ không dám chậm trễ, nhanh chóng rời đi. Long Y Hoàng lo lắng chờ đợi, chỉ chốc lát, cung nữ dẫn theo ngự y đi đến, Long Y Hoàng kéo lão ngự y vào, lòng như lửa đốt đợi hắn xem xét thương thế. của Phượng Trữ Lan Bên trong phòng quá mức mờ tối, nàng đến bên cạnh cửa sổ mở tất cả ra, khi xoay người lại, đã thấy ngự y cởi y phục đầy máu của Phượng Trữ Lan ra, mà, lki cởi bỏ y phục đang che đậy, thương tích kia chất chồng trên da thịt làm Long Y Hoàng không khỏi hút một hơi lãnh khí. Trúng tên rất nhiều, vết kiếm còn có vết thương do binh khí nàng không rõ tên, tất cả đều để lại dấu vết trên lưng Phượng Trũ Lan, vết thương đều dứt khoát kiên quyết nhẫn tâm, một mảnh máu tươi đầm đìa. Hiện tại chỉ nhìn thấy lưng, không biết trước người có hay không, bất quá, nhìn thương thế kia, đúng là sở trường của võ lâm minh chuyên dùng tập kích."Hèn hạ!" Long Y Hoàng phẫn hận. Ngự y đơn giản thay Phượng Trữ Lan kiểm tra miệng vết thương, cuối cùng thở một hơi, thừa dịp cung nữ lấy nươc chưa vào, hắn vừa dùng khăn màu trắng cẩn thận lau vết máu còn sót lại, vừa nói với Long Y Hoàng rằng: "Những vết thương mặc dù sâu, may mà không có trúng chỗ hiểm, Thái tử quả thật là phúc lớn mạng lớn... Thái tử phi, vi thần cả gan, vết thương của Thái tử thương là như thế nào tạo thành?" "Điều này ngươi không cần biết đến, nhớ kỹ, bên phụ hoàng cùng mẫu hậu, ngưỡi cũng phải che giấu trong khả năng của mình, đừng để họ lo lắng, không cần nhiều lời vô ích, vẫn là xử lý nhanh thương thế của Thái tử tốt hơn." Long Y Hoàng không nhẫn nại nới lời vô dụng, nhìn động tác ngự y dừng lại một lát, nàng thiếu chút nữa sẽ cầm ấm trà trong tay ném vào người hắn."Đúng, đúng, vi thần hiểu được." Ngự y thấy nàng bực tức, lập tức không lên tiếng nữa, đúng lúc cung nữ đã đem chậu nước vào, hắn lập tức lanh tay lẹ chân bắt đầu lau miệng vết thương. Tẩy đi máu tươi, vết thương lập tức lộ rõ như dưới ban ngày, những vết tích đáng sợ, Long Y Hoàng nhìn có chút kinh hồn bạt vía, thậm chí đã có vài cái đã kết vảy, nhưng cũng không khó nhìn ra là mới vừa bị thương vào mấy ngày trước. Mấy ngày nay, hắn rốt cuộc là quay về như thế nào? Rốt cuộc, ở trong võ lâm minh đã xảy ra chuyện gì? Ngự y gọi cung nữ, hỗ trợ hắn đặt Phượng Trữ Lan lại trên giường, sau đó thu dọn."A..." Long Y Hoàng đột nhiên than nhẹ một tiếng, đưa tay đặt trên bụng mình, rõ ràng cảm giác được đứa nhỏ đang quấy."Tiểu tử à, đừng lo lắng, cha con sẽ không có chuyện gì... Hắn là người lợi hại như vậy, làm sao có thể có chuyện gì?" Nàng khẽ vuốt rồi vỗ vỗ thai nhi, ôn nhu an ủi. Máu tươi đã rửa sạch, vết thương càng nổi bật hơn, nhìn làn da Phượng Trữ Lan càng tái nhợt. Long Y Hoàng nghiêng đầu một tay chống cằm, khi ngự y bôi thuốc trị thương, bắt đầu nhàm chán vô cùng, chăm chú đánh giá vóc dáng khó gặp của Phượng Trữ Lan. Nàng nhìn rất lâu, với đưa ra một vài kết luận. Đầu tiên, Phượng Trữ Lan thật sự rất gầy, hơn nữa vóc dáng lại rất cao thon, nhưng đường cong từng sợi của cơ bắp như tơ lại rõ ràng, làn da cũng rất trắng... Nàng đột nhiên nhớ đến, mỗi lần cùng hắn dùng bữa, hắn luôn ăn rất ít, nhưng vẫn không ngừng gắp đồ ăn cho nàng, chẳng lẽ, hắn vì có thể duy trì vóc dáng hiện tại gần như hoàn mỹ của mình mới có thể nhịn đau hạ quyết tâm tuyệt thực như vậy? Long Y Hoàng đầu đầy hắc tuyến, nàng suy nghĩ quá nhiều... Ừ ha, còn có cái gì nữa? Ngón tay của hắn thon dài nhìn tốt lắm, tuy rằng nàng rất ít nhìn thấy hắn cầm kiếm, không biết khi đó sẽ là bộ dáng như thế nào, nhưng biết động tác lật sách rất trang nhã, khi đọc sách chuyên chú rất thanh tú, dường như không hề nháy mắt một cái, lúc mệt mỏi, thì chớp mắt, lông mi dài vô cùng giống phượng hoàng vẫy cánh mà múa, cũng là lúc tao nhã đến tột cùng. Trừ lúc mình vừa tới mấy tháng... hai người như thủy hỏa bất dung*, nhưng những lúc khác, hắn vẫn luôn rất điềm đạm nho nhã, cũng rất tri kỷ, đúng là một trượng phu tốt hay người yêu hoàn hảo một lòng tuyển chọn. *: nước với lửa không hòa hợp Ngẫm lại, Khuynh Nhan thật là có diễm phúc nha, Phượng Trữ Lan tốt như vậy, hắn đều hưởng thụ hết tất cả, cho đến phút cuối hắn phản bội, Phượng Trữ Lan vẫn trước sau như một yêu hắn. Nhưng, lúc này Phượng Trữ Lan từ võ lâm minh trở về, tại sao so với người ngày trước cũng không hề giống? Hắn rốt cuộc đã tìm được tin tức gì? Sauk hi ngự y băng bó vết thương xong, lại dặn dò một số việc có liên quan, Long Y Hoàng nghe xong lập tức gật đầu đã hiểu, cuối cùng ngự y dẫn vài cung nữ đi theo mình đến dược phòng lấy thuốc, còn mình thu thu thập thập cũng rời đi. Nhìn ngự y biến mất sau cánh cửa, Long Y Hoàng kéo kéo tay áo mình, có chút lo lắng Phượng Trữ Lan, nàng nhìn trần nhà, lại cúi đầu bẻ ngõn tay: "Một... Hai..." Vừa rồi nàng dùng thuốc mê phân lượng rất nhỏ, hơn nữa ngự y đã xử lý vết thương lâu như vậy, hẳn rõ rang sắp tỉnh."Ba..." Quả nhiên, sau khi nàng bẻ ba ngón tay xuống, người trọng thương nằm trên giường lập tức động người một cái, nhíu mày rên đau đớn. Nàng bước đến, thuận tay cầm gối đầu trên giường bắt đầu đập vào mặt Phượng Trữ Lan: "Lỗ mãng, tự mình hành động, ngươi suýt cả mạng mình cũng đánh mất." "Đau..." Phượng Trữ Lan đau đớn nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra, tay đặt ở bên cạnh nắm chặt đệm dưới thân."A... Đừng" hắn than nhẹ một tiếng, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, trước mắt tuy một mảnh mông lung, nhưng hắn không khó từ thân hình đoán ra, người trước mắt đang cản trở tầm nhìn của mình, dùng gối đầu vừa đánh vừa nói là ai, là Long Y Hoàng."Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi, " Long Y Hoàng bỏ gối xuống, nhìn bộ dáng Phượng Trữ Lan yếu ớt, nàng không nên tra tấn hắn mới đúng: "Không chừng cần khoảng thời gian dài để dưỡng thương cho tốt, kế tiếp cấm người tự mình làm chủ mọi chuyện, ít nhất cũng phải nói với ta một tiếng, chí ít ta còn có biện pháp giúp ngươi không bị thương nặng như vậy." Phượng Trữ Lan nói không ra lời, hắn chỉ có thể cố sức xê dịch người, muốn quay người lại, nằm sấp như vậy, dù sao cũng không thoải mái. Mới thấy hắn chuyển động người một chút, Long Y Hoàng lập tức đưa tay ra, ngăn hắn xê dịch người giữ nguyên tư thế cũ: "Ngươi đừng lộn xộn, vết thương sau lưng nghiêm trọng hơn nhiều so với phía trước, nếu nhúc nhịc miệng vết thương lại vỡ ra, đến lúc đó ta sẽ không quan tâm đến việc sống chết của ngươi." Phượng Trữ Lan không thể động, cũng không thể nói chuyện, chỉ vô tội trừng mắt nhìn Long Y Hoàng."Không nên dùng ánh mắt này nhìn ta, ta sẽ cảm thấy mình có tội ác, đúng rồi, ngươi còn phải uống thuốc, uống xong tiếp tục nghỉ ngơi đi, về phần phụ hoàng cùng mẫu hậu tự ta đi giải quyết, ta sẽ không để bọn họ phát hiện ngươi bị thương." Long Y Hoàng nhìn ánh mắt mắt khuất phục tựa như dê con lạc đường, từ từ buông ta ra, quay đầu nhìn cửa phòng: "Ngự y nói đã đi nấu thuốc, đến bây giờ cũng chưa thấy quay lại nữa!." Phượng Trữ Lan lại liếc nhìn nàng một cái, cố sức dùng tay chống đỡ người dậy, nghiêng mình, xiêu vẹo ngồi ở trên giường, bởi vì sợ đụng tới vết thương sau lưng, cho nên vẫn luôn giữ thẳng lưng, hắn gạt gạt tóc dài thả trước ngực đang loạn thành một đống, giọng hơi khàn khàn: "Ta..." "Ta đối với những chuyện khác của ngươi không có hứng thú, hiện tại ngươi chỉ cần nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi nghe được tin tức gì là được." Long Y Hoàng ngồi ở bên giường, xoay người lại nhìn thẳng vào hắn."Giả... Tất cả đều là giả..." Phượng Trữ Lan lắc đầu, vẻ mặt càng lộ ra đau khổ: "Cái gì kiếp sau mong là thân nữ nhi, cái gì cùng quân một đời tiêu dao... Toàn bộ đều là giả! Đều là lời kịch trước đó đã chuẩn bị sẵn! Hắn gạt ta... Hắn thà rằng chấp nhận hi sinh tính mạng mình để hiệp trợ Mộ Dung Xá Nguyệt, cũng không nguyện ý tin tưởng ta nửa phần! Hắn đến lúc chết, đều lợi dụng tình cảm ta dành cho hắn!" "Cái gì..." Long Y Hoàng kinh ngạc: "Ngươi nói, cái chết của Khuynh Nhan, tất cả là do hắn với Mộ Dung Xá Nguyệt cả hai người sắp đặt? Không phải Mộ Dung Xá Nguyệt ép buộc hắn, mà do hắn cam tâm tình nguyện hy sinh mình? Mục đích, chính là để cho ngươi đoạn tuyệt với ta? Do đó sẽ tiến thêm một bước nữa làm hoàng thất rạn nứt sao?" Trong đầu Long Y Hoàng bất giác hiện ra ngày Khuynh Nhan chết, dáng vẻ tươi cười điềm tĩnh như vậy... Như vậy thì phải phát ra từ tiếng nói tình cảm, tất cả đều không giống giả tạo! Nhưng, Phượng Trữ Lan nghe được tin tức đó, rồi lại chứng minh tất cả những hành động của Khuynh Nhan sau khi phản bội hắn đều là diễn kịch, vậy... Không lẽ mắt nàng vụng về như vậy sao, hay là diễn xuất của Khuynh Nhan rất cao siêu? "Không cần nhắc đến hắn!" Phượng Trữ Lan cúi đầu gào thét, vẻ bề ngoài khó có thể chịu đựng thống khổ đã hiện ra ngoài: "Hắn vậy mà... Đến chết đều lợi dụng ta, đến chết..., đều không hề quên ý muốn dốc sức lợi dụng giá trị của hắn ở trong lòng ta..." "Nhưng, ngày đó vẻ mặt lời nói của hắn, đều không giống như giả, hay là, có ẩn tình gì?" Long Y Hoàng vẫn không tin, lúc Khuynh Nhan nói một câu kia, tuyệt đối, tuyệt đối nàng nhìn không ra nửa điểm sơ hở, chỉ có người trước khi chết, mới nói ra lời như thế, làm sao có thể... Hiện tại lại thành diễn kịch? Không giống! "Không cần nhắc đến hắn! Hắn làm ta thất vọng vô cùng! Ta cho rằng dù hắn làm phản, nhưng cũng bởi vì Mộ Dung Xá Nguyệt tạo áp lực, cho nên mới không dám quá nhiều lời, nhưng mà, nhưng mà hắn làm ta thất vọng! Hắn không tin ta, hắn vậy mà không hề ... không hề tin ta!" hai tay Phượng Trữ Lan nắm chặt chăn, mười ngón cắm vào thật sâu, nội tâm cực lực vùng vẫy."Phượng Trữ Lan, ngươi không được như vậy..." Long Y Hoàng từ từ nghiêng ngừơi, nắm chặt nắm tay hắn, nhìn dáng vẻ của hắn, từ đáy lòng có chút không nỡ: "Nếu ta nói, ta dám dùng tính mạng cam đoan, trước khi lâm chung từng lời hắn cố sức nói từng tiếng với ta, toàn bộ đều là sự thật." "Ta sẽ không tin tưởng từng lời hắn nói nữa! Ta vì hắn, có thể ngay cả mạng cũng không quan tâm! Nhưng hắn thà chết, cũng không muốn ta sống dễ chịu! Ta vì hắn tận tâm tận lực... nhưng hắn hồi báo ta cái gì, cũng chỉ có lợi dụng ta để giúp Mộ Dung Xá Nguyệt!" Kiềm chế đau đớn đến cực hạn, giống như thuốc nổ chạm vào sẽ nổ ngay, Phượng Trữ Lan gần như phát điên kéo chăn ra, vừa lại muốn đem toàn bộ phẫn hận trút hết trên mặt, nhưng giây tiếp theo, ngay lập tức... hắn nhận được một cái ôm ấm áp, người đó đang sưởi ấm cho hắn... Mùi hương trên người Long Y Hoàng nhàn nhạt theo gió bay thoang thoảng, tuy mùi hương đó không dùng hương liệu gì, cũng không phải mùi hương tự nhiên mà có, nhưng mùi hương này được dùng trăm độc hội tụ mà thành hương vị kỳ lạ, lại càng có thể an ủi những khó chịu trong lòng hắn."Phượng Trữ Lan, ngươi không nên như vậy..." Long Y Hoàng ôm chặt lấy cả người hắn đang run không ngừng, bên tai rõ ràng nghe được vì phẫn nộ mà tiếng tim đập nhanh, đột nhiên nàng cảm thấy đây là lần đầu tiên mình cách hắn gần như vậy, gần đến chỉ cần duỗi tay ra, là có thể cảm thụ được hư không cùng cô đơn trong lòng hắn, nàng xót xa nói: "Phượng Trữ Lan, lời hắn nói không có giả... Khi đó hắn biết mình phải chết, không có khả năng đang diễn trò mà thể hiện nụ cười đẹp thật sự như vậy, giải thích duy nhất... chính là hắn được giải thoát rồi, ta đọc không rõ ánh mắt của hắn, lại có thể thấu hiểu được tâm tư của hắn... Hắn chẳng qua may mắn, mình được giải thoát, hắn may mắn mình có thể sẽ không liên lụy ngươi nữa... May mắn... Hắn không muốn bởi vì do hắn, vì tình yêu đó làm cho ngươi bị kẻ khác bao vây, cho nên hắn làm như vậy, cùng lúc chỉ là bởi vì nỗi hận của mình, về phương diện khác, cũng tỏ vẻ phải giúp ngươi, cho dù hắn hận ngươi như thế nào, cũng sẽ không lừa gạt mình đã từng cũng yêu ngươi, Phượng Trữ Lan, ngươi hiểu không?" Phượng Trữ Lan nhắm chặt đôi mắt mình, cằm tựa vào trên vai Long Y Hoàng, ôm ngược lại nàng, không nói lời nào."Hơn nữa, tiểu tử kia hôm nay rất lo lắng ngươi, lần sau không cần lại lỗ mãng như vậy nữa, biết không? Nếu ngươi có gì ngộ nhỡ, ta đi nơi nào để biến cho nó một người cha?" Long Y Hoàng tiếp tục nhẹ nhàng khuyên, cố sức để tâm Phượng Trữ Lan bình phục."Ừm... Ta sẽ không..." Chậm chạp nửa ngày, Phượng Trữ Lan cuối cùng vẫn không quên."Vậy là tốt rồi, Phượng Trữ Lan, ta tin ngươi không phải người xúc động như vậy." Nghe được tiếng mở đóng cửa sau lưng vang lên, Long Y Hoàng xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng, buông Phượng Trữ Lan ra, xoay người lại đối với cửa phòng lớn tiếng nói: "Vào đi, không nên lén lút, cũng không phải chuyện gì đáng ngại." "Hắc... Đây không phải là không muốn quấy rầy Hoàng huynh cùng hoàng tẩu thân mật sao." Vẻ mặt Phượng Mộ Tử vui cười, chậm rãi đẩy cửa đi vào: "Muội nghe nói, hoàng huynh đã trở về, cho nên cứ tới đây nhìn xem, bất quá hình như tới không đúng lúc, kia... muội đi trước, ngày khác chờ hoàng huynh hoàng tẩu đều tiên đến tiếp kiến." "Tiểu nha đầu, cái gì đều đã nhìn thấy rồi mới nói ... những lời này chẳng lẽ không cảm thấy đến rất trễ sao?" Long Y Hoàng nhe răng nhếch miệng với nàng, một bộ phẫn hận, rồi lại cười nàng ta không có bộ dáng gì."Ai nha... Hoàng tẩu, muội đã biết sai còn không được sao? Sau này, muội tuyệt đối sẽ cho người bẩm báo trước rồi sau đó tiến vào còn không được à? Đừng nóng giận." Phượng Mộ Tử nhanh chóng dựa sát vào người Long Y Hoàng mà lấy lòng, bị nàng nhắc tới mới phát giác, Long Y Hoàng phát hiện vừa rồi mình thuận miệng nên nói ra lời làm người ta nghĩ vẩn vơ đến cỡ nào, nhưng hiện tại muốn sửa cũng không được... Không biết đề cập đến còn kịp không nữa! Đúng là khó mà! Long Y Hoàng vẫn giữ nguyên vẻ mặt cau có: "Tại sao lại có thời gian rảnh mà đến đây, mấy ngày hôm trước không phải đi tìm Nghĩa Dương công chúa chơi sao?" Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng mỉm cười không dấu, cũng nhìn Phượng Mộ Tử."Luôn quấy rầy tỷ tỷ với tỷ phu khanh khanh ta ta cũng không hảo... Cho nên mới tới tìm hoàng tẩu vui đùa!" Phượng Mộ Tử cười nói: "nhưng không rằng ở bên này, hoàng tẩu cũng như vậy, thật không đúng lúc, ai, trời không cho ta đường sống... Cũng chỉ còn lại có ta lẻ loi hiu quạnh một mình..." "Cho nên ta nói, để ngươi tìm một phu quân như ý không tốt sao? Tin rằng cả triều đại này hay khắp dân gian, ngươi ngay cả thấy công tử hay thiếu gia cũng chưa nha?" Long Y Hoàng hỏi."Ta không muốn thành thân, ta không cần... Hoàng tẩu, về sau ta sẽ hầu hạ ngươi khỏe mạnh, ta thật sự thật sự không muốn thành thân." Phượng Mộ Tử ủy khuất cầm lấy góc áo Long Y Hoàng."Nha đầu, làm sao có thể không thành hôn? Ngươi vẫn nên nhân lúc mình còn có thể lựa chọn mà tìm một người như ý, không nên đợi cho đến lúc mẫu hậu sinh khí, không biết sẽ đem ngươi gả đi nơi nào." Long Y Hoàng sờ sờ tóc của nàng." Trong lòng mẫu hậu vĩnh viễn chỉ có bản thân mình! Người sẽ không quản ta! Cho nên, ta gả hay không gả, cũng sẽ không nằm trong phạm vi chú ý của người, khổ thân hoàng tẩu đã lấy mẫu hậu ra." Lời của Long Y Hoàng tựa hồ đâm trúng điểm yếu của Phượng Mộ Tử, ánh mắt của nàng trở nên không vui, căm giận mà nghiêng đầu sang nơi khác."Mộ Tử, đừng càn quấy." Phượng Trữ Lan nhẹ giọng trách cứ nàng. Phượng Mộ Tử dường như sợ Phượng Trữ Lan, nàng quay đầu lại, giận dữ nói: "Hoàng tẩu, không biết ngươi có nghe nói hay không, Vân Phượng Loan nữ tiện nhân kia mang thai, phụ hoàng vô cùng cao hứng đó, bây giờ đều ở chỗ của bọn họ, phiền chết." "À, ta có nghe, đây là chuyện tốt." Long Y Hoàng gật gật đầu, mỉm cười."Hừ! Hy vọng ông trời phù hộ cái thai của nữ tiện nhân kia sẽ sớm chết non, tiểu hoàng tử của hoàng tẩu sớm ngày bình an sinh ra." Phượng Mộ Tử cầu nguyện. Long Y Hoàng cúi đầu, bàn tay vẫn đặt trên bụng như cũ, ngẫu nhiên cảm nhận được đứa bé đạp, bây giờ bảo vệ cho đứa nhỏ an toàn, nó là an ủi duy nhất của nàng. Cung nữ đứng đợi ở ngoài cửa bẩm báo: "Thái tử, Thái tử phi nương nương, nô tỳ đem thuốc đã sắc xong đến." "Vào đi." Long Y Hoàng đáp. Cung nữ cẩn thận đem chén thuốc đến, cúi người đặt trước mặt Long Y Hoàng. Long Y Hoàng cầm chén thuốc, nhìn vào bên trong thuốc không hề chớp mắt, mới xoay người đưa cho Phượng Trữ Lan: "Uống đi rồi ngủ tiếp." "Không cần khẩn trương như thế." Phượng Trữ Lan vừa nói vừa nhận lấy chén thuốc."Mọi chuyện đều phải chú ý, lúc nào cũng tốt, để ngừa vạn nhất." Long Y Hoàng đáp. Phượng Trữ Lan uống xong chén thuốc, đưa chén không cho cung nữ: "Không sao." "Vậy là tốt rồi, " đột nhiên Long Y Hoàng đứng lên: "Ta cùng Mộ Tử đi ra ngoài trước, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, tối nay ta sẽ trở về." "Ừm." Phượng Trữ Lan gật đầu, bởi vì do bị thương, không thể có động tác quá mạnh, cũng chỉ có thể gật đầu."Chúng ta đi ra ngoài đi, Mộ Tử công chúa, " Long Y Hoàng mỉm cười nhìn Phượng Mộ Tử:" Hoàng huynh của muội đang rất mệt, để hắn nghỉ ngơi cho tốt." "Vậy được rồi." Phượng Mộ Tử mặc dù hơi mất mát, nhưng cũng không cự tuyệt được, cũng đành phải đứng lên, nói với Phượng Trữ Lan rằng: "Hoàng huynh, vậy Mộ Tử cáo từ." "Ừ." Phượng Trữ Lan gật đầu. Long Y Hoàng mỉm cười nhìn hắn, sau đó xoay người ra khỏi phòng, Phượng Mộ Tử cũng rời đi theo sau nàng."Thái tử phi, Hoàng hậu nương nương cho mời." Mới vừa bước ra cửa không được bao lâu, giọng một cung nữ đột ngột vang lên từ bên cạnh làm hai người sợ tới mức giật mình, Long Y Hoàng suy nghĩ chút rồi bước đến, phát hiện là một cung nữ đang cúi đầu."Xem ra ta vẫn đi chơi không thể với ngươi, " Long Y Hoàng chần chờ một hồi, nhìn cung nữ kia liếc mắt nhiều lần, xoay người nói với Phượng Mộ Tử: "Mà hoàng huynh của ngươi bây giờ rất mệt mỏi, để hắn nghỉ ngơi cho tốt, Mộ Tử, ngươi đi về trước đi, chờ ta từ chỗ mẫu hậu quay về, ta lập tức đi tìm ngươi." "Ai... Thật sự mất hứng, " Phượng Mộ Tử trừng mắt hung tợn, nhìn cung nữ liếc mắt, nói: "Mẫu hậu luôn thích như vậy, chuyên môn làm hứng thú của người khác bay mất, hoàng tẩu, vậy nếu người có thời gian rảnh liền tới tìm ta nha!" Long Y Hoàng mười phần kiên định gật đầu, Phượng Mộ Tử vẫy vẫy tay áo, chỉ có thể lưu luyến không rời mà đi. Trong lòng Long Y Hoàng nhiều cảm xúc tốt nổi lên, nhìn xuống cung nữ, đột nhiên trong lời nói nhiều phần ngạo mạn cùng trào phúng: "Như vậy, dẫn đường đi." "Mời theo nô tỳ, Thái tử phi nương nương." Cung nữ vẫn không ngẩng đầu, chậm rãi xoay người, làm một tư thế mời. Long Y Hoàng hừ nhẹ một tiếng, dưới sự hướng dẫn của nàng ta mà rời đi. Mà hướng cung nữ mang nàng rời khỏi... Là nơi yên tĩnh không bóng người - lãnh cung! "Mẫu hậu gọi ta đi lãnh cung có chuyện gì quan trọng sao?" Bốn phía càng phát ra vẻ yên tĩnh không người, đột nhiên Long Y Hoàng thờ ơ mà hỏi."Cái này, tại sao nô tỳ có thể phỏng đoán được tâm tư của Hoàng hậu nương nương chứ?" Cung nữ cười trộm."Không ai." Long Y Hoàng nhìn nhìn bốn phía, chỉ còn lại có rừng cây dày đặc mà thê lương, cùng lá rụng rơi đầy đất."Vâng, nếu là lãnh cung, làm sao lại có người thừa ở đây." Cung nữ trả lời nhẹ nhàng."Ta là nói, không ai, Mộ Dung Xá Nguyệt, " Long Y Hoàng đột nhiên dừng bước, hung ác nhìn chằm chằm cung nữ: "Ngươi cũng không muốn tiếp tục mặc y phục như vậy sao, hay là, ngươi rất thích y phục nữ nhân? Sớm biết là như vậy, y phục của ta cực kỳ nhiều hẳn là cho ngươi một nửa mới không lãng phí." Cung nữ sửng sốt, không hề nói lời nào."Ngươi chỉ có thể giả dạng thành như vậy mới có thể trà trộn vào đây không phải? Mục đích của ngươi không phải muốn dẫn ta rời đi một mình sao? Đều đã đi xa như vậy, tại sao còn không chịu hiện thân!" Long Y Hoàng nhanh chóng bước đến bên người cung nữ, ngón tay từ trong búi tóc lấy ra ngân châm dài và nhỏ, hướng trên người nàng ta chích vào: "Trên người của ngươi có dòng hương làm ta chán ghét, cho dù dùng nhiều hương phấn hơn nữa, cũng không che dấu được!" "À... Đừng như vậy chứ, nhanh như vậy đã lộ chân tướng, chơi đùa không chơi thật tốt." Vốn dĩ giọng nói cung nữ âm thanh mềm mại uyển chuyển, nhất thời biến đổi, biến thành thanh âm không thôi trêu tức làm Long Y Hoàng quen thuộc, ngay trước lúc ngân châm của Long Y Hoàng chạm vào, nàng ta nhanh chóng chuyển thân, đứng sang một bên, né tránh Long Y Hoàng: "Ta vừa mới đi một vòng từ quỷ môn quan trở về, ngươi vội vã như vậy là muốn đem ta xuống đó nữa sao?"
← Ch. 086 | Ch. 088 → |