Vay nóng Tima

Truyện:Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 084

Lãnh Cung Thái Tử Phi
Hiện có 145 chương (chưa hoàn)
Chương 084
Bói toán (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-145 )

Siêu sale Shopee


Ed: Tinh Dạ Tử Yên. Long y hoàng chưa từng hành động như vậy, nàng cơ hồ là chạy ra ngoài, không ít cung nữ bị hành vi của nàng dọa hoảng sợ, nàng chạy tới một nơi rất xa mới dừng lại, thở hổn hển lấy tay chống thân cây. Ánh mắt thất thần chật vật, Long Y Hoàng bất chấp nhiều như vậy chỉ là muốn chạy trốn. Nàng nghĩ, nàng sẽ không bao giờ tới đó, sẽ không bao giờ bước nửa bước vào gian phòng đó! "Thái tử phi nương nương, thì ra ngài ở đây, hoàng hậu nương nương đang ở Tê phượng các, thỉnh ngài tới." Không để Long Y Hoàng nghỉ ngơi, không biết từ đâu một cung nữ chạy tới làm nàng giật mình, cung nữ có vẻ hơi gượng gạo thậm chí không dá ngẩng đầu nhìn nàng. Long Y Hoàng thở dài nói: "Mẫu hậu tìm ta có chuyện gì?" "Nô tỳ không biết, Hoàng hậu nương nương chỉ giao cho nô tỳ triệu ngài tới." Cung nữ nói. "Nha...vậy ngươi quay lại trước đi, ta sẽ tới sau." Long Y Hoàng đè ngực chấn áp lại tinh thần, nói với cung nữ, nhưng cung nữ không có lui xuống. Cung nữ vẫn cúi đầu, khẩu khí bắt đầu cứng lại: "Hoàng hậu nương nương đã phân phó, nhất định nô tỳ phải chính mắt thấy thái tử phi đi mới có thể quay về." Tay Long Y Hoàng trở nên đông cứng, qua lời của cung nữ nàng mơ hồ đoán được hoàng hậu đang muốn làm gì.. thái độ như vậy, ngữ khí mạnh như thế, nhất định là dùng thủ đoạn nhốt nàng trong cung, cho nên, bây giờ mới để cung nữ theo dõi nàng thế này. Hơn nữa, những cung nữ này chỉ là hành sự theo lệnh, bản thân cũng không thể vô cớ nổi giận với các nàng được. Long Y Hoàng cũng không còn tức giận nữa, nàng chỉ có thể nói: " Được rồi, ta và ngươi cùng tới Tê phượng các, nhưng là, ta thật sự muốn biết nguyên nhân mẫu hậu gọi ta đến." "Nô tỳ không thể nói cho ngài biết, Hoàng hậu nương nương cần lời giải thích cho những việc mà ngài đã làm." Cung nữ cúi đầu nói, sau đó đi tới trước mặt Long Y Hoàng, làm tư thế cung kính, sau đó đi trước. Long Y Hoàng chậm rãi theo sau, cước bộ thực sự rất chậm, cung nữ đang đi cũng phải dừng lại, xoay người nói với nàng: "Thái tử phi nương nương, mong ngài nhanh lên một chút, Hoàng hậu nương nương còn chuyện quan trọng cần làm." Long y hoàng cắn răng, chỉ có thể theo sau... Hiện tại chỉ có thể ...tạm thời nhẫn nhịn trước, nhìn hành động của hoàng hậu, mình cũng không thể phản kháng, để tránh hoàng hậu lấy cớ chút giận. Bên trong Tê phượng các, hoàng hậu như ngày xưa, vẫn ngồi trang nghiêm trong chính đường, phượng bào màu vàng ở hai bên giống như kim phượng giương cánh. Long y hoàng theo cung nữ vào, thấu Phượng Trữ Lan cũng đang ở đó, bên kia là vài lão ma ma mặt mày hung hãn, xem ra, đích thật là có chuyện. Nàng tới giữa các, liếc mắt nhìn Phượng Trữ Lan, đi tới trước mặt Hoàng hậu cung kính quỳ gối hành lễ: "Nhi thần tham kiến mẫu hậu...." "To gan!" Không chờ nàng chào xong, một vị lão ma ma đột nhiên lên giọng quát: "Hoàng hậu là quốc mẫu cao quý, dù là thái tử phi, nhưng cũng không thể bỏ qua lễ tiết, ở chính điện, nhất định phải cúi lạy ba cái, thái tử phi bây giờ không quỳ, chẳng phải là khinh thường phượng uy của hoàng hậu sao." Long y hoàng trợn to mắt, lại nhìn hoàng hậu, thấy nàng nãy giờ không nói gì, cũng là nhẫn nhịn, Phượng Trữ Lan đột nhiên thấy có phần không đúng: "Mẫu hậu..." "Thái tử, con không cần quan tâm, thái tử phi năm lần bảy lượt làm trái với quy tắc trong cung, dám lén ra khỏi cung, đã ảnh hưởng tới tôn nghiêm của hoàng thất, bây giờ Bổn cung chỉ là muốn dạy dỗ nàng thôi." Hoàng hậu lúc này mới giơ móng tay vàng lên chỉ chỉ Phượng Trữ Lan. "Nhưng mẫu hậu, Y Hoàng nàng..." Phượng Trữ Lan vội vàng nói, bất quá, hắn chưa nói hết câu, hoàng hậu đã tức giận lớn tiếng mắng: "Thái tử! Hôm nay mọi chuyện thế này, con cũng đã thấy, mặc dù là thê từ của con nhưng có người theo đuổi, dù hoàng thượng không nói, nhưng nếu bổn cung không nhắc nhở, chẳng phải sẽ bị ngoại nhân chế giễu sao! Có thai thì có thể vô pháp vô thiên không coi lễ phép ra gì sao, hành vi như vậy, tuyệt đối không thể dung tha!" Hoàng hậu từ trước tới nay không bao giờ nổi giận như vậy, mũ phượng lấp lánh tựa hồ muốn đốt Long Y Hoàng ra thành tro tàn. Long Y Hoàng thở dài, kiếp nạn này nàng không thể thoát, tránh để Phượng Trữ Lan vì mình mà quan hệ với Hoàng hậu trở nên căng thẳng hơn, còn không bằng mình nên tự thừa nhận trước, hơn nữa, hậu quả bây giờ cũng đểu do một tay nàng tạo thành...Long Y Hoàng nói: "Thái tử, lần này thần thiếp đích thật là đã tự ý làm bậy, mẫu hậu xin cứ trách phạt, ngài không cần tranh cãi với hoàng hậu nữa." Ngữ khí của nàng hôm nay khiến Phượng Trữ Lan không khỏi kinh gạc, nàng từ từ quỳ xuống trước mặt hoàng hậu, năm ngón tay khép lại, mặc dù thân hình lúc này không tiện nhưng nàng vẫn cố chịu đựng, nàng bắt đầu thực hiện đại lễ tam quỵ cửu khấu. Nàng bây giờ không thể hành động tự tiện, nếu lại trở mặt với hoàng hậu sẽ chỉ khiến mình thêm mệt mỏi, mà bây giờ một cái Phượng Ly Uyên và Vân Phượng Loan cũng đủ khiến nàng mệt mỏi. Cuối cùng nàng cũng hành lễ xong, lão ma ma sợ nàng sẽ đi trước, lập tức nói: "Hoàng hậu chưa phân phó...." Long y hoàng tiếp tục thở dài, quỳ thẳng lưng trên mặt đất tiếp tục hứng chịu lời nói của lão ma ma: "Hoàng hậu chưa cho đứng dậy, không thể tự tiện đứng lên, hơn nữa ta cũng đang là người chịu tội, thỉnh mẫu hậu xử lý." Hoàng hậu cũng hơi ngạc nhiên, Long Y Hoàng hôm nay...không có tranh cãi với nàng như trước, đã vậy lại còn ngoan ngoãn nghe lời nàng, nàng nói: "Xem ra lễ giáo của Thái tử phi vẫn chưa mất, như vậy sao lại có thể tự tiện ra ngoài cung ba bốn lần như vậy, không còn coi mặt mũi hoàng thất ra gì." "Là nhi thần lỗ mãng, không nên làm vậy, cho nên mới giám khinh nhờn tôn nghiêm hoàng thất...thỉnh mẫu hậu trách phạt, nhi thần tuyệt không kêu một câu oán hận." Ánh mắt Long Y Hoàng vẫn nhìn chăm chú xuống mặt đất, tựa hồ mê man như uống rượu vậy. Phượng Trữ Lan nhìn bộ dạng của nàng, có chút không yên tâm, nhưng cũng bình tĩnh xem nàng sẽ làm gì tiếp theo, chỉ sợ khi hắn nhúng tay vào hoàng hậu sẽ càng tức giận. "Thái tử phi, con cho bổn cung biết, những lần chốn ra ngoài thì đã đi đâu? Con thậm chí cũng không nói chuyện này cho chúng ta, đến cuối cùng là con đã đi đâu?" Hoàng hậu bắt tay đặt lên bàn, bộ y phục vàng trên người nàng khẽ đung đưa. "Mẫu hậu xin cứ trách phạt nhi thân, nhi thần nhất định sẽ không oán trách, nhưng xin thứ lỗi cho nhi thần thất lễ, chuyện này nhất định không thể nói." Nếu nói mấy lần nàng ra ngoài đều là vì tên tiện nhân Mộ Dung Hách Nguyệt kia, thật không biết hoàng hậu sẽ nghĩ thế nào, chỉ dựa vào ánh mắt sắc bén của hoàng hậu kia mà phát hiện ra quan hệ của nàng và Phượng Ly Uyên, thì nhất định nàng sẽ không yên ổn, Phượng Ly Uyên nhất định cũng bị liên lụy. Hoàng hậu là loại người không khéo, như thế nào lại không nhìn ra? Nhưng là...trước khi lộ ra chân tướng trước mặt hoàng hậu, còn không bằng để nàng tự lỡ miệng, cứ như vậy lại có thể còn có cơ hội. "Không nói! Chẳng lẽ con có ẩn tình muốn gạt bổn cung!" Lửa giận của hoàng hậu lại lần nữa ngùn ngụt, nàng nắm chặt tay, tiếp tục hỏi: "Con ngay lập tức nói ra cho bổn cung! Nếu không, người chịu khổ chỉ có con." Bộ dáng Long Y Hoàng vẫn là không sợ trời không sợ đất, bình tĩnh đáp lời: "Thỉnh mẫu hậu trách phạt." "Ha ha...tốt...nhìn xem...thái tử phi của chúng ta quả là ngông nghênh, thà để mình mình bị phạt cũng không có trả lời ta! Tiện nhân!" Hoàng hậu rít qua kẽ răng: "Người đâu! Mang gia pháp hoàng cung tới đây! Để thái tử phi của chúng ta có thể tỉnh lại chút!" Lão ma ma bị mệnh lệnh của hoàng hậu uy hiếp, mấy người đó chỉ biết nhìn nhau, không biết phải làm thế nào, phía sau mấy cung nữ đã mang đình trượng tới(p/s: chắc là gậy để "xử" Long Y Hoàng chăng? ~~ ta cũng không chắc.. nếu chưa chuẩn mọi người cho ý kiến nhé!), lúc này bọn họ mới hiểu, lần này hoàng hậu thực sự muốn động thủ. "Mẫu hậu! Y hoàng hiện tại đang mang thai, người làm vậy là muốn lấy mạng nàng sao!" Phượng Trữ Lan phát hiện mọi chuyện ngày càng nghiêm trọng, lập tức đến chắn trước mặt Long Y Hoàng. "Có thai.. có thai thì sao?! Không biết tốt xấu như thế, thật sự là muốn đối chọi với bổn cung.. coi như là Hoàng tôn của hoàng thất cũng không thể cứu mạng nàng lúc này! Đánh cho ta!" Hoàng hậu bây giờ đã phẫn nộ đến mất hết lý trí, nàng hung tợn trừng mắt nhìn Long Y Hoàng, tựa hồ tất cả phẫn nộ từ trước tới giờ đều đổ lên người Long Y Hoàng lúc này. Thị vệ thi hành nhiệm vụ không dám nhìn Phượng Trữ Lan: "Thái tử.. thái tử phi...thuộc hạ đắc tội rồi!" Ở đây, hoàng hậu mới là người quyền uy nhất, nàng đã ra lệnh, không ai dám cãi lời. Long Y Hoàng bây giờ cũng không có hy vọng gì, trong lòng vẫn bình tĩnh, nhắm chặt mắt chờ đình thượng ráng xuống. Trong nháy mắt, nàng bỗng nhiên như tỉnh ra. Hài tử.. con của mình. Bỗng nhiên, hai chữ Hài tử hiện lên trong đầu nàng, nàng lúc này mới tỉnh táo hoàn toàn, đột nhiên mở mắt, nhưng không kịp nữa rồi, đình thượng đã chuẩn bị ráng xuống. Chính là, đình trượng sao lại không có đánh xuống người nàng, Long Y Hoàng kinh ngạc toát mồ hôi lạnh, lập tức nhìn thấy Phượng Trữ Lan phía sau đã vọt lên trước người chắn cho nàng, nắm chặt đình trượng, đẩy nó sang một bên, xoay người, kéo Long Y Hoàng đứng lên, nghiêm cẩn nhìn hoàng hậu:: "Mẫu hậu, người không cần làm đến thế này! Y Hoàng có nỗi khổ riêng, không muốn nói, người cần gì tra khảo nàng như vậy!" "Thái tử! Con không phải cũng muốn đối chọi với ta sao!"Hoàng hậu tức giận đứng lên, chỉ trích nói. "Nếu người cho rằng như vậy, nhi thần cũng không còn cách nào khác!Bây giờ, người nhẫn tâm như vậy, ngay cả cháu mình cũng không tha! Mẫu hậu, người vì muốn quyền thế, mà cái gì cũng có thể hi sinh sao? Như vậy, sao người không ráng xuống người nhi thần, cớ sao lại nhằm vào hài tử vô tội!" Phượng Trữ Lan cũng bắt đầu tức giận. "Hoàng thất không có cho phép người trút giận lên hoàng tôn, nếu là người khác, thì cần phải đến tìm phụ hoàng!Hôm nay người đã là quốc mẫu, người còn muốn tham lam tới khi nào!" "Thái tử, con đừng ăn nói xằng bậy! Bổn cung chỉ muốn chỉnh đốn lại hậu cung! Nếu thái tử phi không thể hoàn thành tốt bổn phận của mình thì sao có tư cách trở thành thái tử phi? Con cần phải hiểu điều đó." Hậu hậu vung tay áo, lòng tràn đầy giận dữ, bộ y phục vẽ lên không trung một đường cong. "Hiền thê lương mẫu? Là nhi thần không hiểu, trong mắt người, chức quyền quan trọng thế sao, khiến người thay đổi nhiều như vậy, chức danh quốc mẫu nhất định giúp ngài bảo vệ quyền thế của mình, nhưng lại làm thay đổi con người người! Đây là tất cả thứ mà hiền thê lương mẫu có ư? Nhi thần ở bên cạnh người mười mấy năm, thật sự là không hiểu!"Phượng Trữ Lan tức giận nói. "Thái tử!" Thanh âm hoàng hậu cất lên "Thỉnh con chú ý lời nói và hành động của mình, đừng quên thân phận của con!" "Được...nguyên lai trong mắt mẫu hậu.. cũng không có bóng dáng huyết nhục của mình? Nhi thần thật đúng là đánh giá thấp ngài, cứ tưởng rằng người đối với Long Y Hoàng là ngoại lệ, không ngờ rằng tất cả chỉ là giả dối! Vì quyền lợi của mình mà hy sinh cả cháu...thậm chí là liên lụy cả những người xung quanh, trên đời này, người như người thật là ít! Hôm nay con ở đây, chỉ là muốn đưa Y Hoàng đi, nếu người không đồng ý, vậy hãy cho nhi thần thời gian, chúng ta sẽ bàn chuyện này sau."Phượng Trữ Lan nói xong, kéo tay Long Y Hoàng đi thẳng ra ngoài cung. Lúc nãy, Long Y Hoàng không có cơ hội nói chuyện, lúc này cơ hội mới đến: "Phượng Trữ Lan, ta không nghĩ ngươi dám làm vậy.. tất cả đều vì ta quá ích lỷ, ta cũng không lo lắng chu toàn nên mọi chuyện mới thành như vậy." "Ta không vì nàng, cho nên nàng không cần áy náy." Phượng Trữ Lan, kéo nàng tới hậu hoa viên, vội vàng trả lời câu hỏi của nàng. Long Y Hoàng lập tức nhớ ra, mới không lâu trước đây, hắn đã đánh nàng năm mươi trượng, mặt nàng nhăn nhó nói: "Ngươi đã đánh ta năm mươi trượng, bây giờ mới cản một lần, còn bốn chín lần nữa, ta vẫn nhớ." "..." Phượng trữ lan bước nhanh hơn, đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng nàng. "Ta nói rồi, lòng dạ ta rất hẹp hòi, ta vẫn còn thù hận, cho nên lần này không thể xí xóa tất cả." Long Y Hoàng gắn từng tiếng, sau đó hong thả đi tiếp bỏ mặc Phượng Trữ Lan khổ sở. "Nàng còn tâm tình nói những chuyện này! Những lời vừa rồi mẫu hậu nói, ta không tin nàng có thể quên nhanh như vậy!" Hắn lại nắm chặt tay nàng, tức sùi bọt mép. "Ta biết, nàng chỉ là mang thù mới cùng thù cũ chút lên người nàng, sau đó lấy cớ, cố ý cho ta thấy, để ta hiểu, nơi đây là địa bàn của nàng, ta không được làm trái lệnh nàng." Long Y Hoàng nói."Ta còn tưởng rằng ngươi không hiểu! Vậy tại sao vừa nãy không tránh, tại sao lại để mẫu hậu thiếu chút nữa hại hài tử." Phượng Trữ Lan tiếp tục hỏi nàng. Long y hoàng sững sờ, từ từ cúi đầu, ấp úng: "Ta... Mới vừa rồi có chút thất thần." "Đang suy nghĩ tới Phượng ly uyên?" Phượng trữ lan hỏi. Long y hoàng không e dè - gật đầu. "Nàng còn làm như vậy, nhất định sẽ sớm mất mạng, mẫu hậu đã bất mãn với nàng như vậy, chỉ sợ tiếp theo, sẽ không có vận may như hôm nay đâu!" Phượng Trữ Lan hất tay nàng nói. "Hoàng hậu tuyệt tình...Phượng Trữ Lan, khi nào hài tử ra đời, ta không muốn lo nghĩ nhiều như bây giờ, thật sự, ta muốn bình tâm một thời gian, chờ hài tử ra đời, ta mới đối phó nàng, bây giờ ta thật lực bất tòng tâm." Long Y Hoàng mệt mỏi nói. "Ta biết, hiện tại chuyện minh võ lâm và Phượng Ly Uyên khiến nàng lực bất tòng tâm, cho nên ta không muốn nàng xen vào nữa, bây giờ mẫu hậu đang tận dụng cơ hội hành hạ nàng, nàng sau này phải làm thế nào?" Khẩu khí Phượng Trữ Lan cũng trùng xuống. "Ta chỉ là không kìm chế được mình, mỗi lần nhìn...lại không thể không ra ngoài, việc này ta chỉ có thể tự làm mới an tâm được." Long Y Hoàng nhìn hai tay mình nói. "Tự làm.. nhưng bây giờ, mẫu hậu đang nổi cơn thịnh nộ, chúng ta ở đây cũng không an toàn, nhất định khi phụ hoàng biết chuyện sẽ nói giúp nàng vài câu, như vậy, mẫu hậu cũng chỉ có thể ẩn nhẫn chờ thời, lúc này nàng chỉ cần không gây chuyện với mẫu hậu nữa thì nhất định một thời gian ngắn nữa, mẫu hậu cũng nguôi giận, dù sao, mẫu hậu cũng không chỉ nhằm vào mình nàng." "A! Ta không biết...Ta còn có thể chịu được đến lúc này, Mộ Dung Hách Nguyệt nếu như thật sự không chết, ta đây tuyệt đối lại muốn tới gặp hắn, muốn chấm dứt hoàn toàn, sau đó mới yên tâm nghỉ ngơi được." Long Y Hoàng đáp lời. Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Trữ Lan dần đen lại, nhanh chóng kéo nàng tới tẩm cung, lạnh lùng nói: "Quay về!" Trong dự liệu của hắn, sau khi bọn họ dời đi không lâu, hoàng thượng nhất định sẽ lại tới tìm hoàng hậu, nói gì đó, không ai biết, chỉ biết là lúc ra hai người đều vô cùng tức giận, nhưng sau đó hoàng hậu lại không còn nhắc tới chuyện của Long Y Hoàng nữa, dù lòng còn đầy oán giận nhưng không dám cãi lời hoàng thượng. Long Y Hoàng bị Phượng Trữ Lan nhốt trong phòng suốt một ngày, không cho gặp ai, bản thân hắn cũng không bước ra khỏi phòng, không lâu sau, tùy tùng của hắn quay trở về, bẩm báo chuyện hoàng thượng đã đi gặp hoàng hậu, thần sắc Phượng Trữ Lan lúc này mới dịu đi được một chút. "Lần này, ta đã làm tốt ý nguyện của hoàng thượng, dù cho là hắn, ta cũng không thể giữ được nàng." Hắn để tay lên mặt bàn, nói với Long Y Hoàng. "Phụ hoàng...." Chỉ là vì có thể giữ được Phượng Ly Uyên ở lại hoàng thất, nàng nguyện ý trở mặt với hoàng hậu, Long Y Hoàng vừa định nói ra những lời đó, nhưng không.. nàng chỉ gật đầu. "Sau này tuyệt đối không được có bất cứ nhược điểm nào, dù Mộ Dung Hách Nguyệt có náo loạn bên ngoài kia, nàng cũng coi như không nhìn thấy, nếu có chuyện gì... cũng đừng ra mặt, chỉ cần chú ý chăm sóc bản thân thật tốt là được." Phượng Trữ Lan rèn sắt khi còn nóng, nhanh chóng nói. Long Y Hoàng lại gật đầu, trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nói: " Cái...này... có thể sắp xếp ổn thỏa không? Lần nào ta cũng nhịn không được muốn xử lý hắn, cho nên ta bây giờ gật đầu cũng không dám." "Ta đã nói rồi, nhưng nếu nàng thật sự nghĩ cho mình thì hãy coi như mắt điếc tai ngơ đi, nếu không nàng sẽ không giữ được tính mạng hài tử đâu." Phượng Trữ Lan tức giận nói. "Ta không làm được." Long Y Hoàng trầm tư hồi lâu, đột nhiên lắc đầu: "Ta làm không được, Phượng Trữ Lan, rõ ràng nếu đối mặt với Mộ Dung Hách Nguyệt có thể ngăn cản được nhiều chuyện phát sinh, nhưng ngươi lại muốn ta tự bảo vệ mình mà coi như không thấy hắn, chỉ nhìn hắn dùng thủ đoạn đối phó ta, sau đó bức Phượng Ly Uyên...ta không thể ích kỷ như vậy, ta không thể để hắn làm hại Phượng Ly Uyên." "Ta chỉ có thể nhốt nàng lại, bây giờ hoàng hậu đang rất tức giận, nếu nàng bị bại lộ, nhất định người sẽ không bỏ qua cho nàng." Phượng Trữ Lan tiếp tục giận. "Ai... Phượng Trữ Lan.. ngươi.. trước tiên đừng nói đến chuyện này, hãy để ta suy nghĩ, để ta nghỉ ngơi một chút." Long Y Hoàng lên giường nằm, vắt tay lên trán, trầm tư đến thống khổ. "Nàng cần biết thân phận mình, nàng tới đây là vì đám cưới của hai nước, mà không phải vì Mộ Dung Hách Nguyệt." Phượng Trữ Lan lôi ra đòn sát thủ cuối cùng. "Tình thế cũng có thể thay đổi.. ta làm sao biết được lại có nhiều chuyện phát sinh nhưu vậy." Long Y Hoàng trở mình, kéo chăn lên chùm kín mặt, nói: "Ta muốn ngủ, Phượng Trữ Lan, ngươi hãy để ta một mình, dù sao bây giờ ta cũng không thể chạy trốn được." "Trừ phi nàng chết, nếu không ta vĩnh viễn không thể yên tâm" Phượng Trữ Lan ném ra một câu, sau đó ngồi lên ghế, khuỷu tay chống lên tay vịn, hai bàn tay chống đỡ lên chiếc cằm xinh đẹp, đôi mắt như làn nước mùa thu kia chăm chú nhìn Long Y Hoàng ngủ. Cứ như thế, Long Y Hoàng tạm thời nghỉ ngơi được vài ngày. Vài ngày sau, hoàng hậu đột nhiên tới, khôi phục nụ cười trưởng bối ngày xưa, vẫn là phượng bào màu vàng, xuất hiện trước mặt Long Y Hoàng. Long Y Hoàng nhìn nụ cười của nàng, đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc, mới mấy ngày trước nàng còn tức giận như vậy, hoàn toàn tức giận khi nàng bảo vệ Phượng Ly Uyên cho nên mới tra tấn nàng như vậy, lại càng không nghĩ đến nhất định sẽ mãi mãi quay lưng với Long Y Hoàng, hoàng hậu lúc đó giận như vậy, suýt nữa còn làm hại tới tính mạng hài tử. Long Y Hoàng nghĩ tới đây không khỏi toát mồ hôi lạnh, bản thân quen thói phóng đãng, nhưng bây giờ còn có hài tử, vạn nhất hoàng hậu hạ thủ thì phải làm sao? Giống như Phượng Trữ Lan nói, coi như nàng "cửu mệnh miêu yêu" (p/s: câu này chắc là hại thế nào cũng không chết.... ý nó đại loại thế^^)nhưng hoàng hậu có thể lấy tính mạng hài tử ra đe dọa nàng. Thấy hoàng hậu đã tới, phía sau là vài vị lão ma ma khuôn mặt nghiêm túc, nàng không nói nhiều, lập tức thực hiện "quy củ" quỳ xuống trước mặt hoàng hậu, nhưng chưa kịp quỳ thì hoàng hậu đã tiến lên, ngăn lại hành động nàng. Hoàng hậu cười ôn hòa: "Y Hoàng, trước đây là bổn cung quá tức giận, nên mới mất hết lý trí nhưu vậy, may là vẫn chưa gây ra sai lầm nào lớn, bổn cung hôm nay tới là để chuộc lỗi, không biết con còn giận bổn cung không?" Long y hoàng vội vàng lắc đầu, nhưng trong lòng vẫn còn tức, nếu không phải vì hài tử, nàng bây giờ chắc chắn là cho hoàng hậu một cái tát, sau đó nắm cổ áo hoàng hậu mà hét lớn: "Ngươi nói tha thứ ta liền tha thứ, ngươi nghĩ bổn tiểu thư là ai!" Bất quá cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi! "Mẫu hậu nói đúng, tất cả đều do Y Hoàng đã sai, là do Y Hoàng quá mức phóng tứ thôi." "Con nhìn xem, nói những lời này nhất định là chưa tha thứ cho bổn cung rồi..." Hoàng hậu áy náy nói: "Y Hoàng, lần này bổn cung lấy công chuộc tội, có một vị pháp sư vừa đi qua đây, bị bổn cung giữ lại, bây giờ, có phải con cũng nên xem thử thiên mệnh mình một chút không." Long y hoàng toát mồ hôi lạnh, nàng chưa bao giờ tin những cái này, nhưng nhìn ánh mắt hoàng hậu, mặc dù biết nhưng nếu cự tuyệt e rằng.... : "Y Hoàng đa tạ hảo ý của mẫu hậu, bất quá, thiên mệnh Y Hoàng là sao?" "Chính là hài tử." Một ánh sáng lóe lên trong mắt hoàng hậu. Nàng mời một hòa thượng không biết từ đâu tới, cuối cùng chỉ muốn biết xem hài tử là nam tử hay nữ tủ! Thật là hết sức trắng trợn mà."Ha ha, ha ha..." Nàng cười khan nói: "Đa tạ mẫu hậu quan tâm, như vậy... là đi luôn sao?" "Đây chỉ là ngẫu nhiên thôi, vị hòa thượng đó đã ở ngay ngoài cửa rồi, bổn cung sợ con vẫn còn giận nên cố ý đến đây, không biết Y Hoàng có thể giữ cho bổn cung chút thể diện không?" Hoàng hậu nói. "Đương nhiên là được, chúng ta nên đi thôi." Long Y Hoàng không còn gì để nói, Phượng Trữ Lan từ nãy đến giờ vẫn không nói được gì, chỉ là lẳng lặng đi theo bên cạnh nàng. "Khỉ thật! Ta chưa bao giờ tin mấy thứ này..."Nàng nhíu mi, tà oán cố tình nói nhỏ sau lưng hoàng hậu. "Ta cũng không tin." Phượng Trữ Lan cũng hiểu ý, nhàn nhạt nói. "Mẫu hậu khôn khéo như vậy, chắc cũng không phải hạng mê tín, nhưng sao có thể tin mấy thứ này?" Long Y Hoàng nghi vấn nói. "Ân...ta nghe nói lúc mẫu hậu sinh ra, cũng gặp một thần tăng thế này, khi đó nàng mới chỉ là một phi tử, phải tìm tới bói toán, kết quả thần tăng nói là một nam tử." Phượng Trữ Lan tinh tế hồi tưởng lại, tựa hồ là không sai, từ đó hoàng hậu rất tin vào quỷ thần. "Cho nên, ngươi cứ như vậy ra đời." Long Y Hoàng khẽ liếc hắn. "..." Phượng trữ lan chỉ nhìn lại, không nói gì. "Kỳ lạ." Long Y Hoàng tiếp tục đi, vẻ mặt vẫn là không cam tâm. Nàng chưa bao giờ tin vào những thứ quỷ thần thế này. Nhưng...nàng hy vọng đó là một nữ nhi...như vậy có thể tránh khỏi phân tranh trong hoàng cung, tự do tự tại như Phượng Mộ Tử vậy. Ed: Tinh Dạ Tử Yên.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-145 )