Quyến luyến
← Ch.041 | Ch.043 → |
"Thật khó có dịp được thái tử điên hạ nói cảm ơn." Long Y Hoàng cười cười nói: "Nếu như hắn chết, ngươi có lẽ sẽ điên lên mất, mà ta lại không muốn chăm sóc cái người điên cả đời, cho nên ta mới cứu hắn, ngươi không cần cảm kích." Phượng trữ lan nhìn sang chỗ khác, dè dặt ôm lưng Khuynh Nhan, giống như đang che chở cho trân châu bảo ngọc vậy, từ từ mang hắn rời đi. Nhìn bọn họ rời đi, Long y hoàng mới quay trở về phòng, nhưng là Lang Ly Uyên nãy giờ vẫn không thấy bóng dáng, mặc cho nàng đã tìm kiếm khắp mọi nơi, Lang ly uyên đó phảng phất như gió đến rồi đi không thấy tăm hơi. Long Y Hoàng đã hỏi Xích Nhiễm cùng Tử tuyển, các nàng đều lắc đầu, nói bản thân cũng không biết, vì chuyện này đã khiến Long Y Hoàng buồn bực cả một ngày. Hình như ngạn chỉ đinh lan kia không hiểu có lực hấp dẫn đến đâu, hết nhóm người này đến nhóm người khác, trong hai ngày sau khi Lang Ly Uyên mất tích, hoàng hậu tự dưng tới thăm, theo sau nàng là cả một hàng dài thuộc hạ, ở giữa là một cỗ kiệu màu vàng hoa lệ, một đoàn ngạn chỉ đinh lan đều ở đây oanh oanh liệt liệt, mí mắt Long y hoàng trước khi biết tin thì liên tục nháy, sáng sớm ngồi đã thấy bất an, không hiểu sao lại cảm thấy phiền lòng. Rồi điều gì đến cũng phải đến, ngay khi vừa biết tin, Long Y Hoàng liền chạy tới cửa nghênh đón Hoàng hậu nương nương, nhìn hàng dài thủ hạ trước mắt, cỗ kiệu màu vàng, dây màu vàng, một cung nữ ngàn vẹn tao nhã đẩy sa mạn hai bên kiệu, bên trong một mảng hào quang bảo thạch lóng lánh, bộ móng vuốt châu tròn ngọc sáng được bảo dưỡng cẩn thận từ bên trong vươn dài ra, giới chỉ cùng thủ trạc được cài trên tóc đầy tinh xảo rực rỡ muôn màu, một tên trang phục thái giám hoa lệ vội vàng đi tới bên cạnh, đỡ bộ móng vuốt vừa nhìn cũng biết rất xa xỉ kia, từ từ đỡ người ở bên trong đi ra. Người đi ra kia kì thực diện bộ trang phục vô cùng sặc sỡ lóa mắt, từ đầu tới chân một mảnh kim quang lòa loẹt, mũ phượng màu vàng, bộ kim diêu, trường bào màu vàng, trang sức màu vàng... Phỏng đoán sau này Long Y Hoàng không bao giờ muốn nhìn thấy màu vàng nữa. Thấy nhân vật chính đã giá lâm, nàng hạ thấp người tỉnh an: "Cung nghênh mẫu hậu." Phượng nhãn lợi hại của hoàng hậu, nhanh chóng đánh giá đình viện phía sau Long Y Hoàng, sau đó chính mình đến đỡ thân thể Y Hoàng: "Miễn lễ, miễn lễ, đều là người nhà cả." Hoàng hậu nhẹ nhàng kéo tay Long y hoàng, ánh mắt vẫn đang không muốn dời ngạn chỉ đinh lan, nói: "Đưa bổn cung vào xem." "Vâng" Long y hoàng đến thở mạnh cũng không dám, cùng hoàng hậu đi vào đình viện, nàng quay đầu lại đi, nhìn Xích Nhiễm cùng Tử Tuyển phía sau lãnh nhược băng sương, hơi nhíu mi có chút lo lắng. Ngự lâm thị vệ phía sau cùng cung nữ đi theo động tác có chút gượng gạo, đi nhanh đến dàn hàng ra hai bên đường trải đá xanh kia, đợi phân phó mệnh lệnh, Long Y Hoàng đi theo sau hoàng hậu, một mực nhìn hoàng hậu không ngừng đánh giá Ngạn chỉ đinh lan_ Biệt viện của mình. "Không tệ quả thực không tệ, đáng tiếc là đi quá xa, hơi cũ nát một tí, nhưng tiết kiệm được là chuyện tốt, bất quá, ngươi hiện tại là thân phận thái tử phi, ở nơi keo kiệt, cũ nát thế này cũng không sợ người ngoài chê cười." Hoàng hậu bỗng nhiên cười lạnh, Long y hoàng bỗng nhiên nổi da gà, hoàng hậu tiếp tục nói: "Sau này, biệt viện như thế, ngươi nên tìm người sửa chữa lại, tránh để người ngoài đồn đãi chuyện nhảm." Long y hoàng hiểu tại sao hoàng hậu hiện tại lại nổi cơn thịnh nộ như vậy, nàng hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng - phản bác: "Nhi thần chỉ là ở tạm thời vài ngày, không cần phải xa hoa như vậy, như vậy cũng tốt rồi mà." "Chính là thân phận của ngươi thì không giống, không chỉ là quốc mẫu tương lai của Huy quốc, mà còn là Quận chúa của Huyền quốc, mọi hành động lời nói của ngươi đều được mọi người trong thiên hạ theo dõi, vô luận làm chuyện gì cũng không thể chỉ lo đến cảm xúc của bản thân." Thanh âm lạnh lùng của hoàng hậu, nàng đi vài bước tới thạch bàn phía trước, ngồi xuống cái ghế đá cạnh đó, nhẹ nhàng thở dài, tay Long Y Hoàng bây giờ vẫn còn đang nắm chặt "Ta biết, ngươi muốn lấy thân mình cái gì tiết kiệm được thì tiết kiệm, chính là không biết lúc đầu còn tưởng ngươi bị thái tử đánh vào lãnh cung, cho nên có bất cứ chuyện gì, đều phải nhìn toàn diện, không cần để ý đến hạng tiểu nhân khác." "Cái chỗ này mặc dù tốt, mặc dù tự do, nhưng là nếu ngươi ở lâu, chỉ cần trên người của ngươi vẫn còn giữ được giọt máu của hoàng thất, ngươi cũng vẫn có thể bị trói buộc trong hoàng thất, biết là đối với ngươi như thế thật không công bằng, nhưng đó là chuyện không thể tránh được... ta tới thăm ngươi một chút, nhân tiện nhắc nhở ngươi, nhiều nhất là ở thêm hai ngày nữa, sau đó phải lập tức hồi cung." Hoàng hậu nghiêm túc nói, Long Y Hoàng sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch, nàng cắn môi. "Dạ vâng.. Nhi thần hiểu." Hoàng hậu nhìn ánh mắt cô đơn của Long y hoàng cô đơn, trong lòng có chút không đành lòng, nàng vỗ vỗ mu bàn tay Long Y Hoàng an ủi nói: "Y Hoàng... bổn cung có thể hiểu được tâm tình hiện tại của ngươi, bất quá, đây là việc liên quan đến tính mạng của ngươi, ai kêu ngươi lấy vào bậc đế vương, có rất nhiều việc không thể ích kỷ nghĩ cho riêng mình, nhưng là lại không thể không bỏ qua... Ngươi hiện tại vẫn còn quyến luyến cái gì ở nơi này sao?" Long y hoàng nhìn Xích Nhiễm cùng Tử Tuyển một mực yên lặng không lên tiếng, gật đầu rồi lại lắc đầu:"Không, không có..." "Vậy là tốt rồi, ngươi không nên có quá nhiều ràng buộc, nên cắt đứt, như thế sẽ không còn gì vướng bận, ngươi trong hai ngày này hãy thu dọn moi thứ, Bổn cung sẽ phái người tới đón ngươi, lúc rời đi yên lặng, nhưng lúc trở về, cũng không thể quá tùy ý, tránh có nhiều lời bàn tán, muốn một lần ngăn chặn nhất định phải bằng hành động." "Nhi thần, hiểu..." Thanh âm Long y hoàng càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, mãi đến hoàn toàn nghe không được. Hoàng hậu ở tới tận xế chiều, cùng nói chuyện với nàng ở trong phòng rất lâu cũng có rất nhiều chuyện để nói, hoa ở trên bờ sông cũng đều bị ngắt hết, hoàng hậu nói: "Năm đó ta may mắn đã từng gặp qua mẫu thân của ngươi Dực Vương Phi, nàng thật là một nữ tử không tầm thường, nàng có bản lĩnh cùng cá tính như vậy, không cần tốn nhiều sức lực cầm quyền hậu cung, tung hoành thiên hạ, đích thực là không ai sánh bằng ...Bổn cung tin tưởng, ngươi nếu là nữ tử ruột thit của Dực Vương phi, chắc chắn cũng được truyền lại bản tính của nàng, việc xử lý hậu cung nhất định không quá khó khăn, ngươi hiện tại cần phải thích ứng, tương lai mới có thể đối phó với những thay đổi bất thường của cung đình." Long y hoàng mặc dù gật đầu, nhưng là nàng thật sự rất muốn nói, bản thân mẫu thân cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, nàng chỉ là một mực yêu phụ thân, không đành lòng khiến phụ thân tổn thương bất cứ điều gì, mới có hành động cực đoan như vậy, cầm quyền hậu cung? Nàng chư bao giờ làm. Tung hoành thiên hạ, nàng không quan tâm, nàng chỉ mong muốn, cả nhà mình bình an vô sự, yêu trượng phu, chấp tử chi thủ, sông đến bách niên giai lão.... Sau đó, mẫu thân nàng mới chỉ đánh nàng có ba cái nhưng chưa bao giờ bắt nàng thôi bản tính tiểu quỷ nghịch ngợm... Long Y Hoàng muốn nói, nếu như, người nàng yêu chính là Phượng Trữ Lan, thì hành động của nàng cũng sẽ không giống với mẫu thân, nhưng là nàng và Phượng Trữ Lan, đến người xa lạ cũng không bằng. Hoàng hậu trước khi đi, mới nói tới vấn đề mấu chốt, đôi mắt u sầu của nàng đột nhiên có tia sát khí hung ác hiện lên, nhìn Long Y Hoàng rồi lại bình tĩnh: "Sườn phi của thái tử, cái nữ nhân gọi là Nhan phi, là mang thai thật?" Long y hoàng đầu tiên sững sờ, không rõ tại sao hoàng hậu đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhưng là cũng gật đầu: "Là, bất quá..." "Tại chính cung có tin tức trước, thiếp phi mang thai trước? A, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra... Ngươi biết tại sao chưa bao giờ có không? Coi như là ngoài ý muốn cũng tốt, chuyện thiếp phi mang thai trước chính phi nếu có, thì cũng chưa từng có hài tử nào trụ được, còn cái này ngoài ý muốn sao? Liệu có ai quan tâm không." Hoàng hậu bỗng nhiên cười lạnh, Long Y Hoàng muốn mặc thêm y phục mùa đông, nàng kinh ngạc khi hiểu ra ý tứ trong lời nói của hoàng hậu. "Chính là mẫu hậu, Na dù sao cũng là..." "Mặc kệ là cái gì, chính cung muốn bảo trụ địa vị, nhất định phải sử dụng bất kỳ thủ đoạn gì, Y hoàng, Bổn cung hiểu ngươi tâm địa thiện lương, chính là nếu như ngươi không dám động thủ, Bổn cung sẽ thay ngươi động thủ, tóm lại, hài tử của Nhan phi, không thể lưu! Nếu không có hài tử để xem nàng có dám hành động bừa bãi không! Mà ngươi phải nhanh nhanh cố gắng." Hoàng hậu vô cùng nghiêm túc nhìn Long Y Hoàng, Y Hoàng bỗng nhiên ngẩn ra nói không ra lời. Sau khi Hoàng hậu rời đi đã lâu, Long Y Hoàng cũng không có ý định đi thu dọn đồ đạc, một mực ngẩn người ngồi ở trước cửa sổ, không biết qua bao lâu, nàng mới đi ra khỏi phòng, mà Xích Nhiễm cùng Tử Tuyển, một mực canh giữ ở cửa, chưa từng rời đi môt bước. "Xích nhiễm, ngươi thành thật nói cho ta biết, Lang ly uyên cuối cùng đã đi đâu?" Nàng bình tĩnh vô cùng nhìn Xích nhiễm. Mới vừa rồi nàng cùng hoàng hậu nói chuyện Xích nhiễm nghe được rất rõ ràng, nàng do dự một chút, đột nhiên tỏ ra quyết tâm: "Minh chủ hắn vừa nhận được tin, minh võ lâm xảy ra chuyện, cho nên hắn phải trở về giải quyết... Hắn không hi vọng ngài lo lắng, cho nên mới không nói cho ngài biết." Xích nhiễm đối diện với Tử tuyển đang mở to hai mắt, nhưng là không dám nói gì. "Nha." Long y hoàng lạnh nhạt ứng một câu, xoay người trở về phòng, để lại Xích nhiễm cùng tử tuyển hai mặt nhìn nhau. Hai ngày sau, nàng đơn giản thu thập xong quần áo của bản thân, lẳng lặng ngồi trong phòng chờ tin tức, mà trong hai ngày này, nàng cũng chưa có một lần gặp lại Lang Ly Uyên. Đứng ở tầng cao của đình viện, ở phía xa xa là một đội nhân mã triều đình theo hướng ngạn chỉ đi nhanh tới, vung lên vô số khói bụi phía sau, nàng nhìn thấy đoàn nhân mã, nhìn lại không thấy tin tưc Lang Ly Uyên nàng trở vào phòng, cảm thấy có chút cô đơn, ở bên cạnh nàng là Xích Nhiễm cùng Tử tuyển cũng lòng như lửa đốt, các nàng không biết phải làm thế nào... Nếu Lang Ly Uyên biết Long Y Hoàng rời đi, hắn nhất định sẽ liều lĩnh chạy tới, chính là, nếu hắn liều lĩnh chay tới ... trong Minh Võ Lâm nhất định sẽ lại có đại loạn, vì thế nàng không muốn nói tin tức kia cho Lang Ly Uyên biết. Long y hoàng nhìn hành lý của mình đơn giản đến không thể đơn giản hơn, đột nhiên cười môt tiếng: "Xích nhiễm, nếu ngươi có gặp Lang Ly Uyên, thì chuyển lời từ biệt của ta tới hắn, ta đi." Xích nhiễm từ từ hạ thấp người, nói: "Vâng " Long y hoàng cầm hành lý đi tới cửa ngạn chỉ, người tới đón nàng cũng đã từ trên xe ngựa xuống... Nhưng cũng khiến nàng rất khiếp sợ. Đón nàng nhất định không thể có khả năng là Phượng Trữ Lan. Phượng trữ lan đi tới trước mặt nàng, lần đầu tiên yên bình như thế:"Ta tới đón ngươi." "Mặt trời hôm nay hình như moc từ đằng tây." Long y hoàng lạnh nhạt cười một tiếng. "Đây là chủ ý của mẫu hậu." Phượng trữ lan nói. "Vậy ngươi cứ như vậy phục tùng mệnh lệnh của nàng sao?" Long Y Hoàng cũng dừng lại cước bộ, đối diện với hắn tại đình viện. "Ngươi đac cứu hắn." Phượng trữ lan đột nhiên đáp lại câu hỏi của Long Y Hoàng. "Sau đó sao?" Long y hoàng truy nguyên. "Ta phải báo đáp ngươi." "Nha." Long y hoàng lên tiếng, không nói gì thêm, từ từ đi ra đình viện, thẳng hướng xe ngựa đi tới. Phượng Trữ Lan nhìn thoáng bốn phía, cùng đứng tại chỗ hai người Xích Nhiễm cùng Tử Tuyển, rồi đi theo phía sau nàng lên xe ngựa. Không biết là ai ra lệnh, đội ngũ từ từ quay đầu, trở về bằng con đường vừa tới. "Lệnh bẩm báo minh chủ thế nào?" Tử tuyển đội ngũ đã đi xa rồi, hỏi. "Không... Cũng đã hết sức giấu giếm tin tức rồi, đợi minh chủ xử lý xong báo cũng không muộn... Đừng làm cho hắn phân tâm. » Xích nhiễm đáp. "Sao! ta đã hiểu." Xe ngựa bởi vì con đường gồ ghề mà xóc lên xóc xuống, tua cờ ở đầu cũng vì thế mà bay tán lạn, Long Y Hoàng tựa vào trên vách, ngẫu nhiên đẩy hai bên rèm cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, chính là yên bình hoang sơ. "Thương thế của hắn đã tốt hơn chưa? » Đột nhiên nàng không đầu không đuôi hỏi ra một câu, Phượng Trữ Lan hơi khó hiểu, lập tức phản kháng lại, Long Y Hoàng đang nói tới Khuynh Nhan. "Khá." Hắn đáp. "Ân, hắn lớn lên rất đẹp, so sánh với nữ tử thông thường phải đẹp hơn rất nhiều, tính cách thật dịu dàng thật tôn quý. » Long Y Hoàng để rèm cửa xuống, nhắm mắt dưỡng thần. Phượng trữ lan có chút không tin nhìn nàng: "Ngươi... Chẳng lẽ ngươi không tò mò sao?" "Tò mò cái gì? Tò mò ngươi cùng hắn trong lúc đó chắc chắn là đang tình tự với nhau? Ta còn không còn biến thái đến mức rình coi bí mật người khác. » Long Y Hoàng có chút khinh thường hừ nhẹ. "Ta nghĩ ngươi sẽ rất phản cảm với loại người như thế... Nam nhân yêu nhau, có rất ít người có thể chấp nhận được, mà hết lần này đến lần khác ngươi bị trượng phu đối xử tệ bạc, ra sức đoạn tuyệt. » Phượng Trữ Lan nhìn chằm chằm Long Y Hoàng, hy vọng sẽ có được đáp án. "Yêu thì yêu, lo lắng nhiều làm gì, chuyện gì mà không thể... Hơn nữa nam nhân yêu nhau, ta cũng không phải thấy lần đầu, so sánh chuyện tình sâu sắc của ngươi và Khuynh Nhan ta cũng gặp qua, còn chuyện gì ta không chịu được? » Long Y Hoàng thanh âm dần dần nhỏ đi. "Nghe Vũ Thiên nói, ca ca của ngươi cũng là..." "Cũng giống với tình huống của ngươi, cho nên các ngươi có yêu như thế nào, không cầm lo lắng đến cảm nhận của ta, cũng không cần lo ta sẽ hủy diệt thanh danh của hắn. » "..." Phượng trữ lan không nói. "Phượng trữ lan, ta cũng không yêu cầu xa vời cái gì, ngươi yêu ai đối với ta cũng không có chuyện gì, ta cũng không can thiệp, chính là ta hi vọng quan hệ của ta và ngươi không nên quá căng thẳng, cứ nhàn nhạt như vậy là tốt rồi. » Phượng trữ lan đột nhiên cắn môi: "Ta thật có lỗi với ngươi." "Ngươi không làm gì có lỗi với ta, người ngươi yêu không thể trở thành chính cung, tâm tình đó ta có thể hiểu được." "Ta nói chính là... chuyện của hài tử, là ta quá nóng vội." Long y hoàng ngón tay trên đùi đột nhiên khẽ nắm lại, mắt vẫn nhắm nói: « Không sao, trong bụng Nhan phi vẫn còn, ngươi chỉ cần bảo vệ tốt hắn, đối với ta cũng là an ủi. » Phượng trữ lan cười đến thoải mái: "Long y hoàng, nếu như không phải tại đám cưới, ta nghĩ chúng ta cũng là bằng hữu tốt. » "Ân." Long y hoàng quay đầu sang chỗ khác, vẻ mặt vừa rồi đã biến mất, ngủ say, không hề nói thêm câu gì. Đi một mạch tới trước haonfg cung, nhà giam này thật lớn mà hoa lệ, nàng liền như vũ dực bị tước mũ phượng, không còn cơ hội choa liệng, bay nhảy. Trong nháy mắt nàng khẽ nhắm mắt lại, hình ảnh trong đầu đột nhiên hiện ra... Dĩ nhiên, dĩ nhiên quyến luyến nàng như thế. Đến lúc nào, mới có thể gặp lại. Trở lại đông cung, hoàng hậu lập tức phái nguwoif tới đưa tin, nói muốn tổ chức yến tiệc, Phượng Trữ Lan, còn có Nhan Phi một người đều không thể thiếu. Bên trong phòng hoa lệ, rộng rãi, vẫn yên tĩnh dị thường, Long Y Hoàng ngồi trước bàn trang điểm, phái sau là vài thi nữ, hồi lâu, Oanh nhi cũng tới giúp nàng trang điểm, sau đó làm đẹp bằng vô số bộ trang sức hoa lệ. Long y hoàng bây giờ là mỹ lệ, là kinh hãi, là cô đơn. Nàng mang ra một cái hộp, mở ra, cây trâm Hông Liên mà Lang Ly Uyên tặng nàng vẫn ở đó, Long Y Hoàng do dự hổi lâu, cuối cùng là có chết cũng không muốn tổn thương nó, từ từ để lại chỗ cũ. Cắt đứt... Nên cắt đứt không còn gì cả, , sứ mang của nàng, không thích hợp quyến luyến mấy thứ này... cũng không có tư cách gì lưu luyến. Long y hoàng đứng dậy, giản ra song chưởng, hai tên thị nữ tiến lên, cởi áo khoác ngoài cho nàng, thay trường bào tú phượng màu vàng vào. Yến tiệc ... Hoàng hậu cuối cùng là muốn làm gì.
← Ch. 041 | Ch. 043 → |