Lời quan trọng
← Ch.033 | Ch.035 → |
"Tình trạng nàng thế nào? Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Như thế nào lại đột nhiên..." Lang Ly Uyên hướng đại phu hỏi, khiến cho bất cứ ai cũng không dám kháng lệnh. Đại phu liếc mắt oán độc nhìn hắn, kéo màn trúc xuống, Lang Ly Uyên đi theo sau hắn, đại phu nói: "Dù có không muốn có hài tử đi nữa cũng không cần dùng độc mạnh như vậy, như vậy sẽ khiến cơ thể tổn hại, khả năng là sau này rất khó có hài tử đươc nữa" "Cái gì? Hài tử?" Lang ly uyên sửng sốt. "Sau này nếu là không muốn hài tử, chỉ cần uống thuốc bình thường phá thai thôi là được, thật sự là muốn sau này mãi mãi không có hài tử ah? Có biết là như thế rất ảnh hưởng đến cơ thể me không? Người trẻ tuổi bây giờ thật manh động nha." Đại phu một mực lắc đầu, hoàn toàn không để ý khuôn mặt ngày càng xanh mét của Lang Ly Uyên, tiện tay đẩy cửa phòng ra ngoài, Lang Ly Uyên đi vào, lẳng lặng nghiêng người về phía Long Y Hoàng đang nằm trên giường kia, điềm tĩnh, bên cạnh có một vài thị nữ tới thu dọn. "Nạo thai..." Hắn trong mắt mê mang, đứng ở ngoài cửa phòng nhìn người trên giường, nỉ non theo bản năng. "Bây giờ cần nghỉ ngơi môt thời gian dài, trong lúc nghỉ ngơi có nhiều điều cấm kỵ, ta liền không thể nói ra một lúc, mọi thứ đều viết trong tờ giấy này, hy vọng công tử có thể nghiêm túc lo liệu, nếu không, hâu quả như thế nào tại hạ không chịu nổi." Từ trong tay áo, đại phu lấy ra một tờ giấy, Lang Ly Uyên tiếp nhận: "Là, ta hiểu rồi... Vậy tình trạng hiện này của nàng ấy thế nào?" Đại phu nhắm mắt nói: "Trước mắt tạm thời không có gì đáng ngại.". Vậy bây giờ ta có thể vào xem nàng không?" Lang Ly Uyên câm lấy tờ giấy, lòng như lửa đốt chăm chú nhìn vào người trong phòng kia. "Có thể, bất quá không cần kinh động nàng, hiện tại để nàng nghỉ ngơi thật tốt." Đại phu vẫy vẫy tay áo, tiêu sái rời đi, nô tì trong phòng sau khi đã thu dọn xong, liền theo hắn đi ra ngoài. Lang ly uyên mở trang giấy nhìn thoáng qua, cố nhớ những điều cầm kỵ, sau đó thu hồi lại, cẩn thận đi vào trong phòng, quay lại đóng cửa. Long y hoàng vẫn đang ngủ say, nghiêng thân thể lại, Lang ly uyên lấy tay vuốt nhẹ hai bên mặt nàng, nhỏ giọng nói: "Nạo thai? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Long y hoàng này cho tới bây giờ mới có một giấc ngủ bình yên đến thế, Lang Ly Uyên ở bên cạnh giúp nàng pha thuốc, thập phần kiên nhẫn chờ nàng tỉnh lại. Đến khi hoàng hôn xuống, ánh tà dương dần thay thế ánh thiên nhai. Long Y Hoàng tự nhiên tỉnh lại, ánh mắt còn không mở ra hoàn toàn, nàng cảm nhận thấy có người nào đó cầm thuốc vọt đến bên giường nàng, một tay đỡ nửa người trên nàng dậy, một tay kia mang dược tới trước mặt nàng: "Tỉnh rồi sao? Mau... Uống thuốc trước đi." Trước mặt Long Y Hoàng mơ hồ ngày càng cảm nhận được rõ ràng, nàng muốn nhìn rõ mặt người đang ôm lấy người nàng tư thế vô cùng thân mật kia, nhưng chính là kinh ngạc: "Lang Ly Uyên?" "Là ta, ngoan, ...đừng nói gì vội, mau uống thuốc đi." Lang Ly Uyên nhẹ nhàng nói, mang chén thuốc để lên tay nàng. Vừa nghe nói tới thuốc Đông Y đặc biệt có vị đắng, Long Y Hoàng nhướng mày: "Ta không muốn uống"."Hảo, vậy để ta đưa đi" Lang Ly Uyên cũng không nói nhiều lời, trực tiếp thu hồi chén thuốc, đặt trên bàn, cánh tay ôn nhu ôm lấy lưng Long Y Hoàng, nhẹ giọng nói: "Vậy ngươi nói cho ta biết, trong khoảng thời gian này đã có chuyện gì xảy ra?" "Trước khi ta trả lời vấn đề này, ngươi có thể hay không buông ta ra trước? Nếu như bị người ngoài thấy, ta và ngươi thanh danh liền bị hủy hoại." Long Y Hoàng cười, khẽ đẩy cánh tay hắn, nhưng là lần này, Lang Ly Uyên một mực quyết tâm, ngươc lại còn ôm nàng chặt hơn: "Ta không cần biết người khác nói thế nào, không buông". "Nếu như ta không phải hòa thân - Quận chúa, ta cũng không quan tâm chuyện đó." Long Y Hoàng lạnh nhạt, buông ra một câu nói vô thường, so với sự liều chết giãy dụa của nàng bây giờ có khi còn hiệu quả hơn, Lang Ly Uyên toàn thân cứng đờ, từ từ nới lỏng tay, Long Y Hoàng tiếp tục nói: "Nếu như ta là môt người bình thường, chỉ sống vì bản thân, chính là ông trời trêu gẹo... Con đường này do bản thân ta chọn, mọi trách nhiệm ta phải gánh chịu tới cùng." "Cho nên, ngươi cứ chịu nhục như vậy, thà rằng để ủy khuất của bản thân nuốt xuống bụng, cũng không muốn phá hư đám hỏi của lưỡng quốc lúc đó?" Lang Ly Uyên không tin nói: "Ta nên nói như thế nào ngươi mới tin, đáng giá sao!" "Ta không còn cách nào khác, ngay từ đầu ta đã hiểu, Phượng Trữ Lan là hận ta tân xương tủy, coi như ta đứng trước mặt hắn có thế nào cũng vô dụng, còn không bằng nên nghỉ ngơi dưỡng sức, tránh né mũi nhọn của hắn, nếu ta cùng hắn cứ muốn tiến triển thêm, thật sự còn càng không thể tác hợp nữa, nói nữa, ta cũng mặc kệ hắn, người như vậy, không đáng để ta lưu tâm." "Vậy sao" Lang ly uyên bỗng nhiên nâng cằm nàng lên, quả quyết nói: "Ngươi đừng trở lại thái tử phủ nữa, đi tới nhà của ta đi, dù sao hắn ta cũng sẽ không quan tâm ngươi đã đi đâu đâu.""Hắn là không quan tâm, chính là trong cung tai mắt đông đảo, khó tránh khỏi người không có ý tốt, nếu như Long Y Hoàng ta không phải thái tử phi, ta nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu ngươi." Long Y Hoàng cười cười thử rút tay về, không có kết quả, Lang Ly Uyên nắm quá chặt. "Dù sao ngươi không thể trở về nữa! Trở về làm gì, bị hắn khi dễ như vậy! Ta không cho ngươi đi!" "Ta cũng không muốn tái trở lại thái tử phủ, hiện tại ta cùng hắn tốt nhất là không nên gặp mặt mới có thể sẽ có hảo cảm... Chính là thái tử phi không thể vô duyên vô cớ mất tích, ta còn cần phải trở về, lấy lý do điều dưỡng thân thể, chuyển tới sống ở biệt viện, như vậy mới có thể che mắt được tai mắt." "Ngươi chuyện gì đều muốn chu đáo như vậy, nhưng lại không bao giờ nghĩ tới mình." Lang Ly Uyên có chút oán giận nàng. "Ta không hay suy nghĩ, hiện tại chỉ cần chăm chỉ cố gắng là được, ta sẽ không suy nghĩ vì bất cứ ai nữa." Long y hoàng lắc đầu. "Ngươi còn làm như vậy, đừng trách ta giở thủ đoạn!" "..." Long y hoàng trừng hắn. "Tốt lắm tốt lắm, không nói, uống thuốc trước đi, đây là thuốc tốt đấy." Lang ly uyên một bên nói sang chuyện khác, một bên đem chén thuốc tới chỗ nàng: "Uống, thân thể mới có thể khôi phục được." Long y hoàng trái lại tiếp nhận chén thuốc, chầm chập uống hết thuốc, cạn dần, cười một tiếng: "Lang ly uyên, ngươi thật sự rất đủ tư cách trở thanh ca ca ta, so với thân ca ta thậm chí còn có điểm tốt hơn." Lang ly uyên vừa nghe, thiếu chút nữa liền lửa cháy đến nơi: "Ta không phải ca ca của ngươi!" "Không nói cái...này, được, ngươi cùng Oanh nhi lúc trước không phải rất tốt sao? Hôm nay là làm sao vậy, ngươi khiến nàng khóc?" Long y hoàng mặt trở nên nghiêm túc. "Ngươi còn có tâm tình lo cho người khác, bản thân cũng không cố hảo!" "Ta đều nói ta không lo cho ai hết, cho tới bây giờ đều là tùy tiện thôi." Lang ly uyên đột nhiên dừng động tác: "Ngươi thật sự muốn biết? Vậy ngươi hãy trả lời ta trước, tại sao lại không tới? Ngược lại gọi Oanh nhi tới nói với ta một đống lời khó hiểu." "Ta nghĩ đi cũng không có cách nào đi, hoàng hậu đột nhiên tới, ngươi cứ nói, ta có thể đi tới đâu? Oanh nhi nói cho ngươi cái gì?" "Nàng nói, ngươi không muốn gặp ta, rất chán ghét ta, hơn nữa lại muốn cảnh cáo ta, sau này cũng đừng bao giờ tới làm phiền ngươi, cuối cùng còn đặc biêt nhấn mạnh, ngươi không bao giờ muốn gặp ta nữa. Co bản là như vậy." Ngẫm lại thì, hắn cũng đã công phu chuẩn bị mọi thứ, chuẩn bị sẵn hào khí nữa, chỉ chờ có Long Y Hoàng tới, chính là lại bị Oanh nhi phá hủy tất cả, hắn tức giận lập tức bỏ đi. Long y hoàng nói: "Ta không phản đối." "Na hôm nay, ta cố ý viết thư cho ngươi, ngươi như thế nào lại không có tới?" Nói lại lần nữa, cơn tức trong người Lang Ly Uyên lại nổi lên, đích xác, cũng khó trách hắn sao lại để bụng chuyện đó, công phu chuẩn bị mọi thứ để nối lại tình xưa, kết quả bị Oanh nhi tới phá hủy, trong cơn tức hắn liền lôi Oanh nhi vào thanh lâu, cố ý lên giường cùng nữ tử khác, ép nàng phải chay về thái tử phủ. "Lá thư này nàng xem, ta không được đọc, nàng cùng ngươi cuối cùng đã nói những gì nữa." "Nàng nói, ngươi lại lần nữa đặc biệt cảnh cáo ta, sau này nếu lại tới quấy rầy ngươi, ngươi sẽ đi báo quan phủ, mặt khác..." Mặt khác, Oanh nhi rưng rưng thông báo với hắn, thông báo này vô cùng chân thành, không biết có tính không? "Thiên, ta đối nàng thật là ***" Long y hoàng nói không ra lời, nghẹn thật lâu, nàng tài thở dài nói: "Như vậy, ngươi khi đó muốn nói với ta điều gì quan trọng? Hiện tại cũng có thể nói này? Ta một chữ trong thư đó vẫn chưa đọc được." "Ngươi thật sự muốn biết?" Lang ly uyên nghiêm túc nhìn nàng. "Ân, ngươi liền nói đi, biệt treo ta ăn uống." Long y hoàng gật đầu, ngay sau đó, nàng đột nhiên bị Lang Ly Uyên kéo vào lòng, cả kinh, phản kháng theo bản năng: "Ngươi làm chi?" Lang ly uyên không để ý đến sự phản kháng của nàng, chỉ là đầu hắn hơi cúi sát vào tai nàng, nhẹ nhàng mà ôn nhu nói vào tai Long Y Hoàng ba chữ. Long y hoàng hóa đá tại trong lòng hắn, đầu óc không kịp phản kháng. Lang ly uyên nói với nàng: "Ta yêu nàng."
← Ch. 033 | Ch. 035 → |