Có thai!
← Ch.027 | Ch.029 → |
Long y hoàng yên vị ngồi xuống cái ghế phía sau bình phong, cái ghế được làm từ gỗ lim nguyên chất vô cùng chắc chắn, sợi tơ màu hồng được buộc nhẹ nhàng vào huyệt đạo trên tay nàng (nguyên bổn là như thế này ta cũng không biết edit như thế nào nữa mong mọi người bỏ qua cho ta nhé!: "thiển sắc - sợi tơ tại thủy sa tú trứ mai lan trúc cúc"), Phượng vũ thiên thật sự quá tốt, từ từ đi đến phía sau bình phong kia, cố dỏng tai lên tỉ mỉ nghe bọn hắn nói chuyện, hô hấp ngày càng trở nên thận trọng. Thật lâu, cũng không có động tĩnh gì truyền tới, trong lúc Phượng vũ thiên cho là Long y hoàng đã lặng yên không phát ra hơi thở gì nữa , đúng lúc đó truyền đến thanh âm lạnh như băng của nàng, thị nữ bốn phía buông ra: "Những người không liên quan, lập tức ra ngoài hết đi." "Thái tử phi, ta..." Oanh nhi cẩn thận nhắc nhở nàng, thanh âm quyết đoán cùng kiên quyết chưa bao giờ có của Long y hoàng lạnh lùng buông ra: "Ngươi cũng đi ra ngoài, nhớ kỹ, không được cho bất kỳ kẻ nào tới cho bất luận kẻ nào tới gần nơi này, trừ phi ta rời đi." "Là, thái tử phi." Mặc dù lòng tràn đầy cũng là cảm thấy lời của Phượng Vũ Thiên rất là tốt bảo nàng đứng cạnh hầu hạ Long Y Hoàng, nhưng mệnh lệnh chủ tử là không thể cãi lời, Oanh nhi cũng là bất đắc dĩ dời đi. Đến tột cùng là có chuyện gì, ngay khi Oanh nhi mở cửa. Nỗi lo lắng của Phượng Vũ Thiên lai lần nữa tăng lên, đại khí cũng trở nên nghiêm túc hơn tất cả như không dám thở nữa, chỉ sơ so suất một chút thôi là không nghe được nội dung quan trọng, mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên thật lâu, thanh âm Long y hoàng lại lần nữa vang lên: "Đại phu... Chỉ nói vậy thôi, đến cuối cùng là làm sao vậy?" Phượng vũ thiên không nhìn thấy được sắc mặt Long y hoàng lúc đó tái nhợt thế nào, lòng bàn tay đang nắm chặt kia đều là mồ hôi lạnh, sau khi đại phu chẩn bệnh xong, nàng thu tay vào trong tay áo, mồ hôi lạnh từ lòng bàn tay này từ từ cọ xát sang lòng bàn tay kia, dĩ nhiên có chút lo lắng. Nàng mặc trường bào tím tinh sảo, cổ áo cùng tay áo thượng đều là đường viền hoa màu bạc tinh xảo, hiện tại thoạt nhìn, trang sức kia ... rất lạnh(kiểu hợp thành gam màu lạnh ý). "Chúc mừng thái tử phi, ngài đã có thai, tin vui như vậy, cần phải cho thái tử biết sớm mới được." Đại phu cung kính, trong giọng nói kiềm chế không được hưng phấn cùng kích động. Oanh! Tin trấn động vang trời như vậy, nàng như kiểu bị ném từ trên xuống dưới, Long Y Hoàng sớm đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe được câu trả lời của đai phu cũng không giữ được bình tĩnh nữa. Nàng mím chặt môi, vệt son lúc sáng cũng biến mất mà thy vào đó là đôi môi trắng bệch nhợt nhạt. Bất quá, bị sét đánh tiêu - không chỉ có nàng, còn có người trốn phía sau bình phong một mực nghe lén - Phượng vũ thiên, lời vừa rồi như một tiếng sét ngang tai hắn, liền khiến hắn thành tượng đá. "Ngài, ngài chắc chắn chứ? Chuyện như vậy có thể hay không?" Nàng cố giữ lấy tia may mắn cuối cùng, Long y hoàng nhịn không được hỏi, dù sao, nàng cùng Phượng trữ lan mới có một lần mà thôi, sao lại có thể trùng hợp thế... Liền một lần..."Cựu thần đến nay, chưa bao giờ chẩn bệnh sai lần nào, hơn nữa thái tử phi có thai biểu hiện đã rất rõ ràng, thân thể biến đổi cũng rất lớn, rất dễ dàng nhìn ra được, có thai là chuyện tốt, hiện tại ngàu chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là, chú ý điều dưỡng thân thể, cố gắng chờ đời 9 tháng 10 ngày sau con ngài chào đời." Đại phu rất mừng rỡ, lại nói tiếp: "Thần sẽ đi bẩm báo tin vui này với thái tử, sau đó sẽ tới hoàng cung áo tin vui này, tin tưởng Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ rất vui." Long y hoàng suy nghĩ một chút, lại muốn nghĩ, lòng bàn tay vô ý thức xoa xoa bụng, lại lập tức giống như điện giật ...(mau tránh ra): "Ta..." "Đứa bé này là điều ngoài ý muốn! Lập tức nã điệu hắn! Lập tức!" Phượng vũ thiên trong nháy mắt nói chen vào, thân hình từ phía sau bình phòng ló ra, sắc mặt trông vô cùng khó coi. "Phượng vũ thiên?" Long y hoàng cứng lưỡi, lăng lặng - nhìn hắn cứ như lời vừa rồi không phải nói ra từ miệng hắn vậy. Ánh mắt lo lắng của Phượng vũ thiên khẽ nhìn Long y hoàng: "Tuyệt đối không thể giữ!" "Cửu hoàng tử điện hạ." Đại phu vội vàng hướng hắn hành lễ, kết quả bị hắn bỏ mặc. "Tại sao... Chuyện này không liên quan đến ngươi."Long y hoàng quay đầu đi chỗ khác, trong lời nói cũng mơ hồ có tức giận. Phượng vũ thiên ngẩn ra, lập tức hiểu thái độ mới vừa rồi của bản thân hơi cường ngạnh quá, vội vàng hạ ngữ khí nói, chính là cũng lắc đầu liên tục: "Ta hiểu rất rõ ca ca, tình huống hiện tại như vậy, ngươi mang thai hài tử hắn, hắn không những biến chuyển thái độ với ngươi, ngược lại sẽ càng đối xử tệ hại hơn, khiến ngươi tổn thương nghiêm trọng hơn... trước hết bỏ hài tử này đi, coi như chuyện gì cũng sẽ không còn phát sinh, đến khi tính khí ca ca trở nên xấu đi. Chẳng những là hài tử, khả năng hai mẹ con ngươi cũng sẽ có hại. "Ta cũng không muốn có đứa bé này... Chính là Phượng Vũ Thiên ngươi có biết không? Một cái sinh mệnh đã được hình thành trong bụng ta, cũng như chân với tay ngươi, muốn ngừng mà không thể... Ngươi có hiểu tâm tình một mẫu thân như ta sao?" "Tính khí ca ca hiện tại cũng rất kinh khủng, nếu mà thấy được cái bộ dạng này của ngươi, không chừng hắn sẽ lại càng hành hạ ngươi" Ánh mắt Phượng Vũ Thiên lóe lên tia hoảng sợ."Ta biết ... ta có thể tưởng tượng được..." Nàng chần chừ gật đầu, sau đó giơ lên nói: "Chuyện ngày hôm nay chỉ được có ba người chúng ta biết, không ai được nói ra ngoài... Đại phu, ngươi cũng không được nói ra, nếu không sẽ lại bị vạ lây, hậu quả ngươi cũng không thể gánh vác nổi đâu." Từ cuộc đối thoại của hai người, đại phu cũng dần dần hiểu được hoàn cảnh bây giờ lập tức gật đầu: "Thần hiểu, chính là việc này cũng không thể dấu diếm mãi được, thái từ cuối cùng rồi cũng sẽ biết chuyện mà thôi."Phượng Vũ Thiên hạ mi mắt, lông mi dày kia giúp hắn che đi ánh mắt bất ổn."Ta muốn đích thân nói với hắn, sau đó... Vô luận trở thành bộ dáng gì nữa, Na cũng đều là chuyện của hai chúng ta, tóm lại, trước khi ta nói chuyện này với hắn, ai cũng không được ra ngoài nói lung tung, nếu như không giữ được hài tử... Làm trấn động tới mọi người, bình tĩnh mà làm mọi việc, nếu là Phượng Trữ Lan vẫn còn lương tâm, thì hài tử vẫn có thể bình an, đến lúc đó để tin tức truyền ra ngoài cũng chưa muộn." Long y hoàng tâm tình khó có thể bình tĩnh, lo lắng nắm chặt lấy giới chỉ, kết quả ngân châm đột nhiên đâm ra cắt qua đầu ngón tay nàng. Bị đâm đau khiến tâm trí nàng dần thanh tỉnh, cầm lấy khăn tay từ từ lau vệt máu. "Cứ như vậy ba... Ta mệt chết đi, ta về nghỉ ngơi trước, các ngươi nhớ kỹ, coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra, còn lại, đều là chuyện riêng của ta." Long y hoàng nhu nhu mi tâm, đứng lên chỉnh lại y phục, đi tới mở cửa, Oanh nhi vẫn đang chờ đợi nàng bên ngoài, chủ tớ hai người cùng nhau rời đi. "Cửu hoàng tử, này, này nên làm cái gì bây giờ..." Đại phu mê mang hỏi, thanh âm chuyển hướng sang Phượng vũ thiên. "Cứ làm heo lời nàng nói, ...trước tạm thời không cần phát sinh thêm truyện gì nữa... nếu như ca ca ta thực sự làm gì quá đáng ta sẽ cố gắng ngăn cản hắn, nếu không thể nữa thì đành chịu thôi."Phượng Vũ Thiên chán nản ngồi xuống cái ghế phía sau, nhắm mắt lại an thần. Long y hoàng trở lại sau gian phòng không có trở ra, mãi cho đến sáng ngày thứ hai mây đen đã đi bớt, nàng mới chầm chậm mở cửa ra ngoài, nhưng là tinh thần vẫn không tốt hơn, vẻ mặt tiều tụy cùng mệt mỏi, nàng giống như một xác chết tùy ý để cho thị nữ mặc y phục, trong lúc nàng quyết tâm lấy hết dũng khí đi đến nói rõ mọi chuyện cho Phượng Trữ Lan, một tên nô tì bị kích động chạy vào gian phòng nàng, sợ cả thế giới không biết tới sự xuất hiện của hắn mà nói rõ to: "Khởi bẩm Thái tử phi, tin tức từ Khuynh thiên uyển truyền tới, Nhan phi được chẩn đoán là có thai, hiện nay thái tử đang ở đó, ngài có muốn qua đó xem không?" Long y hoàng nhìn gương đồng thấy vẻ mặt mệt mỏi của mình, khóe miệng nở ra nụ cười nhạt, lơ đãng phẩy nhẹ tay tới chỗ tiểu phúc vừa chạy vào, từ từ đi đến: "Hảo, ta đây liền qua nhìn."
← Ch. 027 | Ch. 029 → |