Vô Tâm chi thất
← Ch.017 | Ch.019 → |
Một hồi vu sơn mây mưa tàn khốc thô bạo dần dần bình ổn xuống. Phượng trữ lan thở dốc, đột nhiên thả cổ tay Long y hoàng - cổ tay, mới vừa rồi một mực bị hắn kiềm chế, đã trở nên sưng đỏ. Hắn rời khỏi thân thể đối phương, nhìn mãn giường điểm một cái chất lỏng màu đỏ tươi, trong mắt nhiệt độ cũng hạ xuống, bước thẳng xuống giường, cầm lấy y phục mới vừa rồi hắn vứt xuống mặc vào, cột lại tóc rối của hắn về phía sau đầu, đồng thời cũng cài lại thắt lưng, đi thẳng tới cửa. Người nằm ở trên giường, ngực cũng phập phồng kịch liệt, thân thể buồn thiu của nàng chậm rãi lật qua, hai tay mới vừa rồi bị Phượng trữ lan nắm đến chết lặng, nàng mang chiếc chăn đơn bên cạnh quấn lại bên người che đi đôi ngực trần đang phập phồng kia. Cùng với động tác của nàng, tóc dài từ trán nhẹ nhàng rơi xuống khắp giường, che đi cái chiến trường đã để lại dấu vết máu đo đỏ trên đó, bởi vì mới vừa rồi nàng cắn chặt môi_ ẩn nhẫn, khóe miệng chậm rãi có vết máu chảy ra, bởi vì mớ tóc rối bù của nàng, mà nhìn không rõ vẻ mặt, thứ duy nhất thấy được lúc này là thân thể không ngừng run rẩy của nàng. Da tay trắng nõn của nàng ứ đọng dấu vết thâm tím, vết máu từ hai chân vẫn không ngừng chảy xuống. "Phượng trữ lan..." Long y hoàng - thanh âm hờ hững truyền đến. Phượng trữ lan dừng lại cước bộ, định xoay người sang định nói cái gì đó, ngay lập tức một cái tát thẳng gương mặt hắn mà tiến tới. "Ba!" Một cái bàn tay nặng nề đầy oán độc kia lạnh lùng mà ráng xuống vô cùng chuẩn xác. Long y hoàng chỉ là lấy chiếc chăn đơn bao lấy thân thể, bởi vì phẫn nộ, hai mắt đã hơi hơi đỏ, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt hắn. Phượng trữ lan đầu tiên là sững sờ, sau đó từ từ quay đầu lại, như nghênh đón cũng lại như là bỏ mặc cái tát vừa rồi. Bất quá lần này đây, hắn vững vàng bắt được tay Long y hoàng. Không cho cái tát tiếp theo xuất ra. "Cầm thú!" Long y hoàng vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, ngay bây giờ nàng mới bắt đầu lên tiếng, khoang miệng nội một mảnh màu đỏ tươi, khóe mắt, vẫn còn là lệ ngân chưa khô. "Ta là bị ngươi bức, nếu như có thể, ta thậm chí cũng không muốn gặp lại ngươi một lần, " Phượng trữ lan nắm tay nàng hất ra, lạnh nhat nói: "Dù sao, sau này ta cũng sẽ không gặp mặt ngươi, mà ngươi, tốt nhất nên an phận cho ta! Nếu như bị ta tìm được sơ hở, sẽ khiến không ai vui vẻ!" Sau đó, liền như vậy rời đi. Lúc rời đi hắn còn dùng lực đạo vô cùng mạnh đóng cửa, biểu hiên vô cùng thống hận cùng phiền não. Đêm hôm đó, trong phòng sáng điện cả đêm, cơ hồ có tiếng khóc truyền ta từ bên trong. Sáng sớm, Oanh nhi dựa theo lệ đi tới hầu hạ Long Y Hoàng, nhưng là đã đứng ở ngoài cửa gọi rất lâu vẫn không có động tĩnh. Đột nhiên nhớ ra tối hôm qua ở trong phòng tiếng ồn ào đã kinh động cả thái tử phủ, Oanh nhi chần chờ một lúc rồi cũng đẩy cửa đi vào. Mọi thứ trong phòng đều rất chỉnh tề, ngoại trừ đống hỗn độn trên giường kia, đệm chăn cùng mãn rèm đều bị rách tả tơi, biểu hiện một đêm vô cùng khủng khiếp. Thậm chí vẫn còn thấy được trên đệm xót lại dấu vết chưa sach kia. Oanh nhi đứng sửng sờ ở cửa, ánh mắt nhìn chăm chú lên mớ hỗn độn trên giường mà không có để ý người bên cạnh đang dần dần đến gần người mình. "Tại sao ngươi dám vào đây?". Long Y Hoàng tựa quỷ mị đột nhiên xuất hiện, thanh âm lạnh như băng mà hơi có vẻ khàn khàn cất lên bên tai Oanh nhi. "Thái, thái tử phi, " Oanh nhi cả kinh, vội vàng xoay người hành lễ: "Oanh nhi là tới hầu hạ thái tử phi khởi hành, chỉ là ở ngoài kia gọi mãi mà chưa nghe thấy có động tĩnh gì nên mới tùy tiện xông vào." "Nha." Long y hoàng ứng một tiếng, đi tới trước bàn trang điểm, ngồi xuống, từ từ sửa sang lại đầu tóc. Long y hoàng vừà đi ra từ phía sau chiếc bình phong kia, trên người lúc này vẫn còn sót lại khí tức lạnh như băng, hiển nhiên là cho thấy nàng vừa tắm. Cảnh tượng chật vật, đau khổ tối hôm qua của nàng đã hoàn toàn biến mất, Long Y Hoàng của hiện tai ăn mặc rất chỉnh tề, tóc dài cũng đã được chải thẳng, chính là Oanh nhi trước mắt nàng trong nháy mắt cũng không dám thở. Trải qua một đêm hành hạ, ánh mắt Long Y Hoàng đều là mỏi mệt, trên môi vẫn còn đọng lại vết máu, mà trong mắt cũng còn cả tơ máu hiện rõ. Thậm chí là trên tay có vô số những vết bầm tím còn đọng lại. Tại phía trên tay nàng vẫn còn những vết cào màu đỏ, đây rõ ràng là dấu vết còn mới, hơn nữa còn dùng một lực rất mạnh gây ra. Nhất định là muốn xóa đi dấu vết trên người nên mới có thể biến thành như vậy, chính là làm như vậy càng tăng thêm nhiều vết thương hơn. Oanh nhi cố gắng ổn định lại tâm thần, đi lên phía trước chuẩn bị cho Long Y Hoàng. « Không cần, ta tự làm ». Long Y Hoàng nhẹ nhàng đẩy tay Oanh nhi ra, thanh âm hơi khàn khàn. Oanh nhi thoáng cái hơi giật mình, vừa rồi nàng vừa chạm vào tay thái tử phi, căn bản là không cảm thấy chút nhiệt độ nào. ! Cảm giác như vừa chạm vòa tảng băng lạnh vậy Nhìn lại làn da tay tái nhợt kia chẳng lẽ cả đêm qua đã ngâm nước lạnh? Thấy thái độ kiên quyết kia của Long Y Hoàng, Oanh nhi cũng khó mà nói ra được lời nào, lặng lẽ xoay người sang chỗ khác sửa sang lại mớ chăn đệm hỗn độn kia. Dâu vết mầu đỏ sậm kia, như trước là vẫn khiến người khác ghê người. « Không cần phải sửa sang lại, đốt, toàn bộ đốt hết cho ta! » Long Y Hoàng ngừng tay cầm lược lại, nắm thật chặt trong tay, lớn tiếng phân phó, nhưng không có quay đầu lại giường kia: « ta không muốn nhìn thấy những dấu vết đó! Tiêu hủy tất cả đi cho ta! » "Là, thái tử phi." Đối mặt với cơn giận dữ của Long Y Hoàng, Oanh nhi ngay cả thở cũng cảm thấy dè dặt. Nàng đi tới cửa, vỗ tay gọi thêm vài tên thị nữ, dặn dò các nàng đem hết chăn màn ra ngoài. Sau đó cả căn phòng lai chìm vào yên lặng. « Ngươi đã làm rất tốt! Oanh nhi!" Long Y Hoàng mở đầu phá vỡ sự im lặng, đột nhiên mở miệng khiến Oanh nhi trở tay không kịp, thanh âm lạnh như băng so với nhiệt độ da tay nàng chỉ có hơn chứ không kém. "Thái tử phi, ngài đang nói cái gì? Oanh nhi hồ đồ." Oanh nhi rất khó khăn gượng cười, không đủ sức hỏi ngược lại nữa. « Ngươi đã chơi ta rất tốt sao? » Long Y Hoàng dùng lược ngọc gõ lên mặt bàn trang điểm, thoáng cái khắc cốt minh tâm: « Ta nói, ngươi nhìn thấy bộ dạng ta lúc này có cảm thấy là ngươi đã chơi ta rất tốt sao? » "Thái tử phi, nói vậy ngài đã hiểu lầm Oanh nhi rồi... » "Ngươi đã biến ta thành thế này! Ngươi cảm giác được đã chơi rất tôt sao! » Thanh âm Long Y Hoàng đột nhiên trở lên nghiêm nghị, lược ở trong tay bởi vì dùng lực quá lớn mà lập tức vỡ thành hai đoạn."Oanh nhi không biết..." "Ta sẽ không làm ảnh hưởng đến tình cảm của ngươi đối với Lang Ly Uyên, chính là hắn thích ai đấy là chuyện của hăn, ta không xen vào! Ta cũng không tỏ thái độ gì với hắn, càng không có chuyện câu dẫn hắn, nhưng là ngươi đã vậy còn trả thù ta. Chẳng lẽ hiện tại ... ta trở thành thế này đúng theo mưu đồ của ngươi! » Long Y Hoàng đột nhiên đứng lên từ từ đi tới gần Oanh nhi, mãi đến khi hai mắt nhìn nhau, Oanh nhi mới chột dạ sau đó khẽ gật đầu. "Thái tử phi, ta..." "Có tin hay không ta hiện tại có thể giết ngươi!" Long y hoàng đột nhiên xuất thủ, bóp lấy cổ Oanh nhi, nhón tay mĩ lệ của nàng từ từ nắm chặt, lại lần nữa lôi ra giới chỉ trí mạng kia, mà độc châm lúc này đã sớm ra khỏi vỏ, chỉ kém một phân nữa thôi là lập tức có thể lấy mạng người trước mặt kia "Thái, thái tử phi..." Thanh âm của Oanh nhi vang lên vô cùng khó khăn " Dựa vạo vị thế của ta bây giờ cũng có thể dễ dàng để cho ngươi biết được cảm giác thế nào là bị người khác chiếm đoạt! » "..." "Ta nghĩ đến ngươi chỉ là bởi vì ghen ghét mà trả thù ta, chính là không ngờ lại khiến Phượng trữ lan đối ta... »Long y hoàng đột nhiên nói không được, nhìn Oanh nhi đang khóc trước mặt, chậm rãi để tay đang uy hiếp xuống: « Đó là cả một cơn ác mộng đối với ta... đây là sư trả thù của ngươi sao? Oanh nhi? Ân? Như vậy là ngươi đã trả thù thành công rồi đó, Oanh nhi ta có cần phải chúc mừng ngươi không? Ngươi khiến Phượng trữ Lan dễ dàng cưỡng chiếm thân thể ta, cũng thuận lợi khiến quan hệ của ta và hắn ngày càng xấu đi, kết cục này tất cả đều do ngươi? Hả, hẳn là tâm cơ ngươi lúc đầu cũng không nghĩ tới là mình lại có thể làm được đến như vậy a... » "Oanh nhi có lỗi với thái tử phi... » "Ngươi đi ra đi, ta không muốn giận chó đánh mèo ngươi, ngươi cũng là bởi vì tình yêu làm cho mờ mắt thôi ». Long Y Hoàng quay lưng đi, phất tay, phát ra một tiếng cười khổ: « Chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi... ta cũng không muốn vì thế mà giận chó đánh mèo lên người ngươi, ngươi cũng là vì bị tình yêu làm mờ mắt » Long Y Hoàng quay đi, phất tay, hít một hơi sâu rồi sau đó cười khổ: « chuyện cũng đã qua rồi ta cũng không muốn bởi vì vậy mà để ngươi mất mang trong tay ta. » "Chỉ là, Oanh nhi, " Long y hoàng suy nghĩ thoáng cái, nói thêm: "Hiện tại ta đối với ngươi không có chuyện tha thứ, nhưng là cũng không nói là sau này sẽ không bảo ngươi theo ta nữa, chỉ cần là người thì nhẫn nại cũng là có giới hạn, việc này cũng không thể trách ngươi...chính là nếu ngươi còn dám nhúng tay vào chuyện của ta và Phượng Trữ Lan, khiến ta và hắn có chuyển biến xấu, chỉ sợ lúc đó không cần ta động tay mà cũng sẽ có người... ». Oanh nhi không dám lên tiếng, thật lâu, Long y hoàng lại lần nữa thở dài: "Hoàng hậu..."
← Ch. 017 | Ch. 019 → |