Phản uy hiếp
← Ch.004 | Ch.006 → |
Giãy dụa mắng nhiếc không hề có một chút hiệu quả, tay của nam nhân vẫn ở trên người Long Y Hoàng làm loạn. Long Y Hoàng đột nhiên bất động, không hề giãy dụa cùng phản kháng, nam tử cười đắc ý: "Như thế nào? Mỹ nhân đã suy nghĩ kỹ?" Long Y Hoàng nắm lấy trong tay rút ra một chiếc vòng đặt lên cổ hắn, trên mặt không còn có lấy một điểm sợ hãi, hoảng hốt, ngược lại cười khẽ: "Đúng vậy, ta đã suy nghĩ kỹ." Trên tay nàng là một chiếc vòng rất tinh sảo, nàng từ từ si chuyển chiếc vòng ra phía sau cổ hắn, tay trái nhẹ nhàng lắc lắc chiếc nhẫn, trong nháy mắt, ở trong khe hở của chiếc vòng, xuất hiện một cây ngân châm vô cùng nhỏ, ánh mắt nàng lóe lên một tia sáng lạnh thấu xuống. Chỉ cần từ từ xoay ngân châm một chút, là sẽ đâm đúng mạch máu hắn, Long Y Hoàng lại lần nữa cười một tiếng, nói: "Ta nghĩ tốt lắm." "Ngươi!" Nam tử lập tức cảm thấy lạnh lạnh ở cổ, thân thể cứng ngắc, mâu quang tức giận: "Đó là cái gì!" "À, ngươi đã nghe nói qua Vân Tẫn bao giờ chưa?" Long Y Hoàng cười cằm giơ lên, mũi hơi hướng lên mặt hắn, tư thế mập mờ, nhưng trong tay nàng lại là ngân châm cực độc. "Ta biết, Chiến Ma nổi danh trên chiến trường, thủ pháp dùng độc quái dị và tàn khốc." Nam tử tỉnh táo đáp. "Hắn là bằng hữu của cha ta khi còn sống, là thúc thúc thương yêu ta nhất, " Long Y Hoàng ghé vào lỗ tai hắn thổi khí, châm chọc nói: "Ta vừa xuất giá, hắn sợ ta bị người khác khi dễ, cho nên đưa cho ta một đống ám khí cùng độc kỳ quái, mỗi dạng ám khí, độc này chưa từng được nhắc đến, đều là thứ hắn mới nghiên cứu ra, nghe nói, có thể giết người trong nháy mắt, cho tới bây giờ, không có ai có thể giải." "Để tay... xuống!" Nam tử thẹn quá hóa giận, thoáng cái liền đoán được ý tứ trong lời nói của nàng. "Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên lộn xộn, bởi vì...thứ độc này, chỉ cần cắt qua da tay sẽ lập tức đi đến lục phủ ngũ tạng, hiện tại chỉ cần ngươi cử động thoáng cái, ta xoay người cho ngươi chuẩn bị ngay quan tài." "Ngươi!" "Đẹp vậy đừng nóng giận nha! Sinh khí rất khó coi, chỉ cần ngươi không động, ta cam đoan tính mạng ngươi được bảo toàn." Long Y Hoàng vừa nói, vừa vươn tay lấy mặt nạ của hắn. Nam tử không thể tránh được, mặc dù không cam lòng, nhưng mà không thể chống lại kịch độc trong châm của nàng. Tình thế đảo ngược. Long Y Hoàng thuận lợi gỡ xuống mặt nạ, trước mặt nàng là một nam nhân tuyệt sắc cực phẩm, mặc dù ánh mắt cực kì ngoan độc. "Tiểu tử khả ái, tỷ tỷ ta hôm nay tâm tình không tệ, không muốn đả thương người, nhưng nếu ngươi làm ra hành động kia một lần nữa, ta nhất định cho độc dược này trị ngươi." Nàng cười, từ từ thu hồi tay phải. Không còn có gì uy hiếp, nam tử đẩy Long Y Hoàng ra, nhanh chóng dùng khinh công rời đi khỏi gian phòng. Long Y Hoàng sửa sang váy, như không có việc gì xảy ra tiêu sái ra khỏi gian phòng. Bên ngoài là một mảnh đất hoang, nàng đi chưa được mấy bước, đã nhìn thấy Vân Lang. Long Y Hoàng thật sự rất giỏi trấn tĩnh, mỉm cười như vừa mới đi dạo. "Quận chúa, ngài không có việc gì chứ!" Vân lang đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đi tới trước mặt nàng hỏi. "Ta không sao a, ngươi nhìn ta giống như có chuyện gì sao?" "Mới vừa rồi phát sinh chuyện gì?" "Không có gì, dù sao không phải đại sự là được, được, vị...kia lão tướng quân đâu? Hình như hắn bị người đả thương, ta nghe có tiếng rên rỉ rất thống khổ." "Đã phái người chăm sóc tốt, thỉnh Quận chúa yên tâm." "Sao được, ta phải tới xem hắn, sắc trời cũng không còn sớm, Vân lang, ngươi đi nghỉ sơm một chút, ngày mai còn lên đường." "Vâng, Quận chúa." Long y hoàng không nói thêm một câu nào cùng Vân Lang, nàng trở lại trạm dịch, đi trước thăm lão tướng quân bị thương, Vân lang đứng đăng sau nàng, sau đó hộ tống nàng trở về phòng. Dọc theo đường đi, hai người đều duy trì trầm mặc. Ngày thứ hai, như nàng mong muốn, lộ trình được đẩy lên nhanh hơn. Long y hoàng ngồi ở cỗ kiệu hoa lệ, bóng mình trong gương ở trên tay thị nữ. Nàng càng lớn càng giống mẫu thân, tuyệt mĩ ngũ quan khiến ai nhìn thấy liền nhớ mãi không quên. Người kia nói, trên người Y hoàng có cái bóng của ngươi, ta xem đến nàng, liền nhớ đến ngươi! Nếu là ta thật sự cưới nàng, vô luận thế nào đều là lừa mình dối người! Người kia nói, nếu có thể dễ dàng yêu người khác, năm đó ngươi sẽ không lựa chọn Long Tử Khanh mà bỏ ta. Người kia nói, ngươi không cần ác độc đến như vậy, ta với người chỉ có hồi ức ngươi chẳng lẽ cũng không cho nghĩ đến. Người kia nói, thấy ngươi hạnh phúc, ta cái gì cũng có thể làm.
← Ch. 004 | Ch. 006 → |