Long mạch của Liệt Diễm đế quốc!
← Ch.027 | Ch.029 → |
Nắng gắt như lửa, hào quang đẹp mắt.
Nạp Lan Yên hơi liếc mắt, ánh mắt rơi vào trên người Lãnh Thiếu Diệp cao lớn tuấn mỹ đang đưa lưng về phía ánh mặt trời.
Chỉ cảm thấy nam nhân nào đó đang khiêu mi khoe khoang; giờ phút này thật sự vô cùng đẹp trai.
Nạp Lan Yên cong khóe miệng, giơ ngón tay cái về phía Lãnh Thiếu Diệp: "Làm tốt lắm!"
Nói xong, lại bỏ thêm một câu: "Ta thích!"
Tam gia lập tức cong đôi mắt. (cười á)
Khóe mắt Bách Lý Phượng Vũ giật giật, trong lòng gào thét người nam nhân chỉ thiếu hai lỗ tai một cái đuôi kia là ai?
Thật sự là vị Chiến Vương mặt lạnh mà nàng biết sao?
Thật sự là vị chiến thần của Liệt Diễm quốc mà nàng nghe nói sao?
Ánh mắt lấp lánh kia, bộ dáng con chó trung thành kia, vẻ mặt dương dương đắc ý kia....
Thế giới quan (1) của Bách Lý Phượng Vũ giống như bị đảo điên rồi.
(1)Thế giới quan: là tầm nhìn của con người ở các vị trí trong thời gian khác nhau để xem xét đánh giá mọi thứ, là phản ứng đánh giá của con người.
Lãnh Thiếu Diệp liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh lẽo làm cho Bách Lý Phượng Vũ ngay lập tức tỉnh táo lại, nhìn Chiến Vương gia trước mắt, khuôn mặt tuấn mỹ vô song vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt u ám lại lạnh lẽo, đúng là Chiến Vương gia nàng biết.
Bách Lý Phượng Vũ nhìn lên trời, vừa rồi thật sự là hoa mắt.
Tiểu Bảo vẫn quấn ở trên cổ tay Nạp Lan Yên lười biếng thò đầu ra, khinh bỉ nhìnBách Lý Phượng Vũ một cái.
Không chịu nổi chuyện này?
Nam nhân kia còn có bộ dáng cực kỳ vô lại da mặt dày đấy.
Nạp Lan Yên xoa mái tóc mềm của Bách Lý Phượng Vũ, sau đó nhếch miệng đi đến bên người Nạp Lan Lâm, ngồi xổm người xuống, một tay nhấc cằm của nàng ta lên, nở nụ cười lạnh lẽo: "Nạp Lan Lâm, làm sao ngươi biết người trong sơn mạch lúc trước, là ta đây?"
Nạp Lan Lâm đau đớn mồ hôi lạnh chảy ròng, răng nanh run lên, hốc mắt đỏ hồng: "Nạp Lan Yên, ngươi không thể bỏ ta ở đây, không thể...."
Nạp Lan Yên vui vẻ: "Tại sao ta không thể bỏ ngươi ở đây?"
Sắc mặt Nạp Lan Lâm càng thêm trắng bệch, khó khăn nói: "Ta là đường tỷ của ngươi, nếu ta gặp chuyện không may, ngươi cũng.... Ngươi cũng, không tốt được, cha ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi...."
Nạp Lan Yên thu lại nụ cười trong nháy mắt, đáy mắt lộ ra sát ý, một tay giữ chặt cằm của nàng ta, giọng nói âm lãnh giống như truyền ra từ trong địa ngục: "Nạp Lan Lâm, yên tâm, rất nhanh ta sẽ cho người một nhà các ngươi đoàn tụ."
Nạp Lan Lâm mở to hai mắt, trong con ngươi tràn đầy hoảng sợ, lời nàng nói có ý gì?
Nạp Lan Yên nhẹ nhàng ghé sát tai Nạp Lan Lâm, lạnh lùng nói: "Người làm tổn thương Nạp Lan Yên, một người ta cũng sẽ không bỏ qua."
'Rắc' một tiếng, tiếng cổ bị bẻ gãy giờ phút này đặc biệt vang dội.
Con ngươi của Nạp Lan Lâm trợn to, đến chết cũng không dám tin tưởng đối phương thực sự dám giết nàng.
Con ngươi lồi ra, chết không nhắm mắt.
Nạp Lan Yên ném thi thể xụi lơ trên tay ra ngoài, lấy khăn tay ra lau tay, nhìn về phía Lãnh Thiếu Diệp: "Tam gia, nên nhớ diệt cỏ phải diệt tận gốc."
Chuyện lật thuyền trong mương (2), đã xảy ra không ít.
(2)Lật thuyền trong mương: xảy ra chuyện không như tính toán.
Nạp Lan Yên không phải là người lương thiện gì, hơn nữa đám người Nạp Lan Lâm còn thiếu ngốc cô nương đời trước này một cái mạng.
Nếu nàng tiếp nhận thân thể này, đám người Nạp Lan gia nên chôn cùng, một người nàng cũng không bỏ qua!
Nạp Lan Lâm, chỉ là mới bắt đầu.
Trong con ngươi đen như mực của Nạp Lan Yên xẹt qua một vòng ánh sáng u ám, sát khí tỏa ra bốn phía.
Bách Lý Phượng Vũ chớp mắt to sáng trong, ánh sáng lưu chuyển trong con ngươi, 'phịch' hai tay hai chân nhỏ bổ nhào vào trong lòng Nạp Lan Yên: "Bằng hữu ~ bằng hữu, rất đẹp trai!"
Nạp Lan Yên nhướng mày nhìn nàng: "Không thấy rất tàn nhẫn?"
Bách Lý Phượng Vũ nhăn cái mũi nhỏ, giơ cánh tay bị thương lên: "Vừa rồi nếu không phải ta tránh kịp, một kiếm của nàng ta đã đâm vào cổ họng ta rồi."
"Huống chi...." Bách Lý Phượng Vũ nhìn lướt qua Nạp Lan Lâm trên mặt đất, ánh mắt tàn ác như con sói nhỏ: "Chính là ngươi không giết nàng, ta cũng sẽ không để nàng sống đến ngày mai."
"Tốt." Nạp Lan Yên nhịn không được thoải mái cười, xoa nhẹ đầu Bách Lý Phượng Vũ: "Có phong phạm của lão nương!"
Được khen ngợi, Bách Lý Phượng Vũ nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng nhỏ trắng đều cùng hai lúm đồng tiền nho nhỏ, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu càng nổi bật làm cho người ta yêu thích.
Tiểu Phượng Vũ cao hứng, Tam gia khó chịu.
Lãnh Thiếu Diệp bước nhanh lên phía trước, ôm thắt lưng Nạp Lan Yên kéo vào trong ngực, cúi đầu hung hăng hôn lên môi Nạp Lan Yên, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Bách Lý Phượng Vũ: "Nhìn thấy chưa? Người của gia, về sau tránh xa một chút."
Bách Lý Phượng Vũ hừ lạnh một tiếng, cằm nhỏ giương lên: "Ngươi nói không tính."
Nói xong, tiểu loli đáng thương nhìn Nạp Lan Yên, bằng hữu, ngươi không quan tâm ta sao?
Lãnh Thiếu Diệp cúi đầu nhìn Nạp Lan Yên trong lòng, con ngươi đen ai oán, Hồ Ly ngu ngốc, gia không thích ngươi ôm nàng.
"Hai người thôi đi." Nạp Lan Yên nhìn hai người cười mắng một câu, sau đó nói: "Trước chạy nhanh đi, nơi này không an toàn."
Trong sa mạc một khi xuất hiện mùi máu tươi, mức độ nguy hiểm không kém một đàn cá mập trong biển rộng.
Nói đi liền đi, Nạp Lan Yên một tay kéo Bách Lý Phượng Vũ, một tay giữ chặt Lãnh Thiếu Diệp đang chuẩn bị nhanh chóng rút khỏi.
"Tê tê...."
Lúc này Tiểu Bảo đột nhiên lo lắng lắc lắc đầu nhỏ với Nạp Lan Yên, giương nanh múa vuốt không ngừng 'tê tê' gọi.
Nạp Lan Yên dừng chân: "Tiểu Bảo, ngươi nói không thể đi?"
Tiểu Bảo dùng sức lắc đầu, vươn đầu về phía bên phải, chủ nhân, sai phương hướng, sai lầm rồi, bên kia, bên kia có thứ tốt.
Tuy Nạp Lan Yên và Tiểu Bảo không thể trực tiếp trao đổi, nhưng Tiểu Bảo muốn nói gì hầu như nàng đều cảm nhận được, vừa nghe nói có thứ tốt, Nạp Lan Yên vốn tham tiền làm sao có thể buông tha: "Đi, có việc!"
Lãnh Thiếu Diệp như có điều suy nghĩ nhìn Tiểu Bảo đang nhe răng về phía hắn, lật tay nắm chặt tay Nạp Lan Yên đi về phía bên phải.
Bách Lý Phượng Vũ bước chân nhỏ sung sướng theo sát một bên, thừa dịp Nạp Lan Yên không chú ý nhe răng về phía Lãnh Thiếu Diệp.
Bộ dáng kia, rất giống Tiểu Bảo.
"Có người."
Lãnh Thiếu Diệp nheo con ngươi đen, kéo Nạp Lan Yên dừng lại, vung ống tay áo làm xuất hiện một đồi cát lớn, ba người nấp sau đồi cát.
Thật mạnh!
Khí thế vừa mới vung tay áo kia, ngay cả cha của nàng có khi cũng thua kém.
Bách Lý Phượng Vũ đột nhiên cảm thấy cướp người từ trên tay người này, con đường của mình còn rất xa.
"Lãnh Thiếu Kỳ...." Nạp Lan Yên thấy phía trước có một bóng dáng hơi chật vật, khẽ nhíu mi, phía sau hắn là...."Lãnh Thiếu Lân."
Thái tử và Ngũ Hoàng tử.
Hai người này, một người bề ngoài là kẻ địch của Tam gia, một người là huynh đệ tốt của Tam gia.
Lãnh Thiếu Lân giọng điệu tươi cười, vẫn cởi mở tươi sáng như trước: "Ngũ đệ, ngươi thiếu đại ca một cái mạng."
Trên khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Thiếu Kỳ lộ vẻ châm biếm: "Mạng này của ta nếu ngươi muốn lấy, lúc này còn giả bộ cái gì, không mệt mỏi sao, đại ca?"
Lãnh Thiếu Lân biến sắc: "Lãnh Thiếu Kỳ, ngươi có biết vì sao ta cố tình đưa ngươi đến nơi này?"
Lãnh Thiếu Kỳ trào phúng nói: "Giết người diệt khẩu?"
Lãnh Thiếu Lân lộ ra một vẻ mặt thống khổ: "Thiếu Kỳ, ta và ngươi là cùng một mẫu thân sinh ra, ta có thứ gì tốt đều nhớ đến ngươi, nhưng tại sao ngươi.... Lãnh Thiếu Diệp hắn đối với ngươi như thế nào ngươi còn không biết? Lần tụ hội này hắn có liếc mắt nhìn ngươi một cái sao? Rõ ràng là hắn đã bắt đầu nghi ngờ ngươi!"
Đáy mắt Lãnh Thiếu Diệp hiện lên một chút ảm đạm, lại lập tức biến mất, thu lại tất cả cảm xúc, bình tĩnh nói: "Đại ca, câu cùng một mẫu thân sinh ra của ngươi ta nghe thật buồn cười."
Lãnh Thiếu Lân giận quá hóa cười: "Tốt, tốt! Ta nói cho ngươi mục đích ta dẫn ngươi đến đây."
Lãnh Thiếu Lân chỉ vào một một gốc cây cao cỡ nửa người cách đó không xa, tức giận nói: "Cây đó, là tiên nhân thụ trăm năm, phía dưới là là long mạch của Liệt Diễm đế quốc ta! Nếu không phải coi ngươi là huynh đệ, ta sẽ dẫn một mình ngươi đến đây sao?"
Lời này vừa nói ra, Lãnh Thiếu Kỳ ngây ngẩn cả người.
Nấp ở sau đồi cát, Nạp Lan Yên, Lãnh Thiếu Diệpvà tiểu Phượng Vũ cũng ngây ngẩn cả người.
Long mạch của Liệt Diễm?
Nạp Lan Yên và Lãnh Thiếu Diệp liếc nhau, gạt bỏ hết nhận định trong nội tâm bắt đầu suy đoán, chính là không nghĩ tới chỗ này lại là phía trên long mạch của Liệt Diễm.
Cùng một ít thế lực hạng trung, dám xưng làm đế quốc, dám tự xưng Hoàng đế, thì ra là vì có một cái long mạch thuộc về mình.
Long mạch, tượng trưng cho điềm lành, thuộc về lợi ích.
Nếu có thể tiến vào long mạch tu luyện, chắc chắn làm chơi ăn thật!
Mà toàn bộ Liệt Diễm đế quốc, hàng năm có thể tiến vào long mạch tu luyên chỉ có ba người.
Nạp Lan Yên cũng không ngạc nhiên khi Lãnh Thiếu Lân biết được chỗ long mạch, dù sao cũng là Thái tử của Liệt Diễm, chuyện này mà cũng không biết, vậy mấy năm nay lăn lộn cái quái gì.
Chính là Lãnh Thiếu Kỳ này....
Nạp Lan Yên liếc mắt, chỉ thấy đôi mắt thâm trầm của Tam gia bên cạnh, mặt không chút thay đổi.
Nạp Lan Yên giật giật khóe miệng, cũng không hỏi cái gì, phía trước Lãnh Thiếu Kỳ đang trầm mặc đột nhiên bạo phát, hốc mắt ửng đỏ tức giận nói: "Lãnh Thiếu Lân, ngươi con mẹ nó ở chỗ này mèo khóc chuột giả bộ từ bi!"
"Lãnh Thiếu Kỳ!" Sắc mặt âm trầm của Lãnh Thiếu Lân đều nhanh trở thành than đá rồi, vẫn chưa có ai dám ở trước mặt hắn chửi con mẹ nó.
Lãnh Thiếu Kỳ đột nhiên có chút suy yếu mệt mỏi nói: "Đại ca, mười năm trước một đao kia ngươi có thể quên, nhưng ta không thể quên."
Vẻ mặt tức giận của Lãnh Thiếu Lân lập tức biến mất, có chút tái nhợt nói: "Ngươi...."
Lãnh Thiếu Kỳ cười khổ: "Làm sao ta sẽ nhớ rõ?"
Sắc mặt Lãnh Thiếu Lân âm tình bất định.
Giọng nói của Lãnh Thiếu Kỳ vừa như là khổ sở, vừa như là khóc: "Đại ca, mẫu phi của ta là ai, ngươi hẳn rất rõ ràng. Mẫu phi của ta chết như thế nào, ngươi hẳn cũng lại rất rõ ràng."
Lãnh Thiếu Lân có chút lảo đảo lui từng bước: "Làm sao ngươi biết? Lãnh Thiếu Diệp, có phải hắn nói cho ngươi biết hay không?"
"Không phải." Lãnh Thiếu Kỳ cảm thấy có cái gì đó chảy quanh hốc mắt, lại có thứ gì đó nghẹn ở cổ họng: "Đêm hôm mười ba năm trước đó, ta đã đứng trước cửa phòng của ngươi."
Lãnh Thiếu Lân như là nghĩ đến cái gì đó, giơ tay lên ngã xuống từ trên không trung, giọng nói có chút run rẩy: "Cho nên, cho nên đây là lý do ngươi phản bội ta đi theo lão Tam? Nhưng năm này ngươi vì lão Tam khắp nơi đối nghịch với ta, cũng bởi vì những chuyện năm đó?"
Lãnh Thiếu Kỳ lau mặt, mắt nhìn thẳng vào Lãnh Thiếu Lân, nói: "Từ nhỏ đến lớn, ngươi âm thầm hại ta mười bảy lần. Có ba lần là ta mạng lớn, có mười bốn lần là Tam ca đã cứu ta."
"Mười bảy lần, mười bốn lần...." Lãnh Thiếu Kỳ cúi đầu cười, nhìn sắc mặt càng ngày càng tái nhợt của đối phương, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia tàn nhẫn bướng bỉnh, hắn nói: "Lãnh Thiếu Lân, mặc dù ngươi là Thái tử này, nhưng vị trí Thái tử này chỉ cần Tam ca muốn, ta dù có liều mạng cũng sẽ đoạt cho hắn!"
← Ch. 027 | Ch. 029 → |