Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão!* (1)
← Ch.106 | Ch.108 (c) → |
*nắm tay nhau cùng chung sống tới già
"Chủ nhân chỉ là quá mệt mỏi thôi."
Tiểu Bảo nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mà nói.
Nạp Lan Tịch giận quá hóa cười: "Tiểu Bảo, ngươi cho là ta ngốc sao?"
Tiểu Bảo bỗng chốc nâng lên đầu lớn, đỏ hồng mắt quát: "Chủ nhân nói không có việc gì sẽ không có việc gì, hiện tại nàng cần là nghỉ ngơi, nghỉ ngơi!"
Nạp Lan Tiêu mắt thấy không khí trở nên khẩn trương, vội vàng tiến lên nói: "Mộc Thành có một vị lão thần y, ta đây phái người đi mời ông ta đến. Tiểu Tịch, ngươi tạm thời liền tin tưởng gia chủ đi."
Nạp Lan Tịch mấp máy miệng, trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng: "Nhanh lên."
"Được được được." Nạp Lan Tiêu vung tay lên, phân phó một thị vệ đứng bên ngoài trước cửa: "Lập tức phái người đi thỉnh Ngô lão thần y, cần phải thật nhanh!"
Nạp Lan Tịch từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai cái chăn lông, nói với Tiểu Bảo gắt gao che chở Nạp Lan Yên: "Mang Tam tỷ đến đây đi, hiện tại hai người bọn họ đều cần nghỉ ngơi."
Tiểu Bảo nhẹ nhàng trườn thân mình, chậm rãi đặt Nạp Lan Yên ở trên một nhuyễn tháp khác.
Nạp Lan Tịch đắp chăn cho hai người, liền lẳng lặng đứng ở một bên, không nói một lời, hai mắt che kín tơ máu màu hồng chuyển qua lại không ngừng ở trên người hai người.
Tiểu Bảo nhìn chủ nhân, lại nhìn Nạp Lan Tịch.
Cuối cùng nhẹ nhàng tiến đầu đến bên người Nạp Lan Tịch, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, vừa mới không nên hung như vậy."
Tiểu Bảo biết, Nạp Lan Tịch chính là lo lắng cho chủ nhân, lo lắng đến mức mấy ngày nay đều vẫn không ngủ không nghỉ canh giữ ở bên ngoài, chờ tin tức.
Nhìn tiều tụy trên mặt thiếu niên nho nhỏ, lại nghĩ đến vừa mới nó còn rống lên với thiếu niên, trong lòng Tiểu Bảo dâng lên áy náy, trườn tiến lên nói xin lỗi với hắn.
Nạp Lan Tịch nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Không quan hệ."
Sau khi Tiểu Bảo xác định Nạp Lan Tịch thật không có tức giận, liền rụt lui đầu, biến nhỏ thân mình đến quấn quanh trên cổ tay của Nạp Lan Yên.
Sau giây lát.
Theo một trận tiếng bước chân rối loạn truyền đến, ngoài cửa đồng thời vang lên giọng nói của thị vệ: "Gia chủ, Ngô lão thần y đến!"
"Mau mời vào!" Nạp Lan Tiêu ánh mắt sáng ngời vội vàng nói, nhưng mà một đạo bóng dáng khác so với hắn nhanh hơn mở ra của lớn của bế quan thất, Nạp Lan Tịch vừa nhìn thấy lão giả tóc trắng xoá kia liền không nói được một lời giữ chặt tay hắn đi vào trong.
Lão giả thoạt nhìn hơn sáu mươi tuổi, nhìn bộ dáng lo lắng của tiểu Tịch, thần thái hiền lành cười cười: "Hài tử, ngươi không buông ra ta, như thế nào lão phu có thể chẩn đoán cho bọn hắn đây?"
Nạp Lan Tịch buông tay của lão giả ra: "Ngài mau nhìn xem."
Ngô lão thần y gật gật đầu, đưa tay khoát lên trên cổ tay của Nạp Lan Vũ trước, tra xét rõ ràng rồi nói: "Ngoài thể cốt có chút suy yếu, cái khác cũng không đáng lo ngại, lão phu kê một đơn thuốc điều dưỡng thân mình uống vài ngày sẽ không có chuyện gì."
Tảng đá lớn trong lòng Nạp Lan Tiêu, nặng nề rơi xuống!
Tiểu Vũ không có việc gì, không có việc gì là tốt rồi!
Chỉ là ngay sau đó trái tim của hắn lại vọt lên, chỉ thấy trong quá trình Ngô lão thần y bắt mạch cho Nạp Lan Yên, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, mày cũng là càng nhăn càng chặt.
Nạp Lan Tịch, Nạp Lan Tiêu mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm Ngô lão thần y, ngay cả hô hấp cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Thật lâu, Ngô lão thần y mới buông cổ tay của Nạp Lan Yên ra.
Ngô lão thần y lắc lắc đầu, nói: "Nạp Lan gia chủ, mạch tượng (trạng thái mạch đập) của vị cô nương này cực kỳ suy yếu, nhưng trong cơ thể nàng có một cổ lực lượng đang không ngừng tẩm bổ chữa trị, có lẽ vấn đề không lớn, cụ thể phải chờ sau khi nàng tỉnh lại mới có thể kết luận."
Nạp Lan Tịch truy hỏi: "Bao lâu sẽ tỉnh?"
"Không thể xác định." Ngô lão thần y vuốt tay, bất đắc dĩ nói, "Nhanh thì một hai này, lâu thì một hai tháng. Hiện tại tình huống của thân thể nàng thật sự rất hư nhược rồi, tồn tại của cổ lực lượng kia làm cho lão phu cũng không có biện pháp thi châm chẩn trị cho nàng."
Tiểu Bảo ngẩng cao đầu, âm thanh không lớn lại mang theo sự uy nghiêm làm người ta tin phục: "Chủ nhân không có việc gì."
"Đa tạ lão thần y." Nạp Lan Tiêu thấy Ngô lão thần y cũng không có biện pháp, chỉ có thể tạm thời cảm ơn sau đó gọi người đưa lão nhân gia rời đi.
Sau khi Ngô lão thần y đi rồi, Tiểu Bảo nói với Nạp Lan Tịch: "Không cần lo lắng."
Nạp Lan Tịch gật gật đầu, chuyển cái ghế đến bên cạnh nhuyễn tháp (giường êm), hai mắt nháy cũng không nháy nhìn Nạp Lan Yên đang mê man, giống như sợ rằng chỉ cần một chút lơ là không có chú ý tới thì sẽ không biết Nạp Lan Yên đã tỉnh lại.
Tiểu Bảo nhìn hắn kiên trì, cũng không có nhiều lời nữa.
Cứ thế, lại qua ba ngày.
Khi Nạp Lan Yên từ trong mê man tỉnh lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tiểu Tịch và Tiểu Vũ sắc mặt tiều tụy canh giữ ở trước giường của nàng, không khỏi nở một nụ cười: "Hai người các ngươi đã không tắm rửa mấy ngày rồi?"
Vừa thanh tỉnh trong giọng nói suy yếu còn mang theo khàn khan nhàn nhạt, nhưng nụ cười của nàng lại vô cùng ấm áp.
Ấm đến mức làm lo lắng hai huynh đệ Tiểu Vũ và tiểu Tịch đã lo lắng suốt ba ngày đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, đỏ hốc mắt.
"Chậc chậc chậc, hai đại nam tử hán còn rơi nước mắt? Được rồi, ta chỉ là mệt nên ngủ một giấc thôi." Nạp Lan Yên ngẩng đầu nhìn hai người bên cạnh một cái, lập tức ghét bỏ phất phất tay, "Trên người đều thối, hai người các ngươi mau chạy đi tắm rửa rồi ngủ cho ta!"
Nạp Lan Vũ cắn cắn môi, hỏi: "Tam tỷ, người...... Bây giờ còn khó chịu không?"
Nạp Lan Yên cười cười: "Một chút cũng không có."
"Có......" Nạp Lan Vũ còn chưa nói xong, đã bị tiểu Tịch bên cạnh đánh gãy.
"Tam tỷ, chúng ta đi hâm nóng canh mang đến đây cho người." Tiểu Tịch nói xong, lôi kéo Nạp Lan Vũ đi ra khỏi phòng.
Nạp Lan Yên nhíu mày, hai tiểu tử này làm gì mà muốn nói lại thôi như vậy?
Tiểu Bảo cọ cọ đầu nhỏ ở cổ của Nạp Lan Yên: "Chủ nhân ngưừoi hù chết Tiểu Bảo rồi."
Trên thực tế, ba ngày này tất cả mọi người bao gồm cả Tiểu Bảo đều không tốt, bởi vì trong ba ngày Nạp Lan Yên hôn mê không ngừng sốt cao, tình huống thân thể suy yếu càng ngày càng nhiều nghiêm trọng, mỗi người bọn họ lại chỉ có thể đứng nhìn, ngay cả một chút chuyện cũng không làm được cho nàng.
"Không có việc gì." Nạp Lan Yên điểm điểm đầu của Tiểu Bảo, cười nói, "Hơn nữa chủ nhân của ngươi là ta còn nhân họa đắc phúc (vì họa mà đạt được phúc) đột phá đến Tiên Thiên cao thủ đấy!"
"Nhưng mà Tinh Thần Lực......" Tiểu Bảo thì thào lắc lắc đầu, nó có thể cảm giác được nay Tinh Thần Lực của chủ nhân vẫn ở vào một loại trạng thái cực độ khô cạn như trước.
"Lại tu luyện là được." Nạp Lan Yên không sao cả cười cười, "Hơn nữa Luyện Khí là có thể ngưng tụ Tinh Thần Lực đấy, ngươi đã quên à?"
Tiểu Bảo hừ hừ không lên tiếng, nhưng chính là đau lòng cho chủ nhân của bản thân.
Những lời này, tất cả đều bị Nạp Lan Vũ và Nạp Lan Tịch đứng ở ngoài cửa nghe vào trong tai.
Nạp Lan Vũ nắm thật chặt hai nắm đấm, đáy mắt vô cùng kiên định!
Hắn nhất định sẽ cố gắng tu luyện, cố gắng học tập y thuật, tuyệt không phụ những gì Tam tỷ trả giá!
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang cúi xuống của Nạp Lan Tịch cũng tràn đầy kiên định dứt khoát!
"Gia chủ tỉnh rồi à?" Giọng nói lớn của Nạp Lan Tiêu truyền tới từ thật xa, đôi chân to của ông cũng đã bước vào tiền thính, nhìn Tiểu Vũ và tiểu Tịch đứng ở ngoài cửa, lại hỏi một lần, "Gia chủ tỉnh rồi à?"
Nạp Lan Vũ thu lại vẻ mặt, khẽ gật đầu: "Tỉnh."
Nạp Lan Tiêu nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài: "Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi."
Lạch cạch.
Cửa phòng từ trong mở ra, Nạp Lan Yên đã thay xong quần áo, mặc dù sắc mặt còn có chút tái nhợt, nhưng nụ cười vẫn là ấm áp động lòng người: "Ta không sao, mấy ngày nay làm cho mọi người lo lắng rồi."
"Không không không, gia chủ ngàn vạn lần người đừng nói như vậy." Nạp Lan Tiêu xua tay, "Gia chủ người không có việc gì thì tốt rồi, bằng không hai tiểu tử này sẽ hủy đi phân gia phủ của ta."
Nạp Lan Vũ và Nạp Lan Tịch bình tĩnh nhướng mày, khi nào thì bọn họ muốn hủy phủ?
Nạp Lan Yên bật cười: "Tiêu gia chủ, phiền toái ngươi đưa đệ tử trẻ tuổi trong tộc đến Diễn Võ Trường, xế chiều hôm nay bắt đầu chọn lựa."
"Nhanh như vậy?" Nạp Lan Tiêu có chút lo lắng nói, "Gia chủ thân thể của ngài chịu đựng được sao?"
Nạp Lan Vũ và Nạp Lan Tịch cũng nhìn Nạp Lan Yên, không đồng ý nhíu mày.
Nạp Lan Yên cười nói: "Không có việc gì."
Nạp Lan Tiêu vẫn còn có chút lo lắng, nhưng ở dưới ánh mắt kiên định của Nạp Lan Yên, vẫn là yên lặng rời đi đi đến tiền thính tuyên bố tin tức.
Nạp Lan Yên thì bưng một chén cháo, ngồi ở ghế trên từng ngụm từng ngụm nhỏ uống.
Lông mày của Nạp Lan Vũ vẫn luôn nhíu chặt không có buông ra: "Tam tỷ, người nên nghỉ ngơi thêm."
"Thôi đi, đã ngủ nhiều ngày như vậy rồi, ngủ nữa xương cốt đều mềm mất." Nạp Lan Yên quay mặt nhìn ánh mặt trời xán lạn ngoài cửa sổ hất hất cằm, "Ngày đẹp như vậy không đi ra ngoài phơi nắng, quả thực thực phải xin lỗi thời tiết hôm nay."
"Tam tỷ, không cần thiết phải gấp như vậy, chúng ta có thể lùi lại mấy ngày thời gian đi Thánh Thành." Nạp Lan Tịch biết Tam tỷ là lo lắng đến Thánh Thành trễ, nhưng mọi chuyện đều không quan trọng hơn thân thể, không phải sao?
"Ừ." Nạp Lan Yên uống xong một ngụm cháo cuối cùng, đặt cái bát không ở trên bàn, "Cho dù hiện tại không có Tinh Thần Lực, ta một người đánh mười người các ngươi vẫn không thành vấn đề như cũ, huống chi chỉ là Tinh Thần Lực khô cạn, trên đường ta luyện mấy đồ vật nhỏ cũng từ từ tu luyện trở lại."
Nghe Nạp Lan Yên đã nói như vậy, tiểu Tịch và Tiểu Vũ liếc nhau, không có biện pháp, chỉ có thể thỏa hiệp.
Vừa qua buổi trưa, mặt trời rực rỡ từ trên cao chiếu xuống.
Trong Diễn Võ Trường rộng lớn, bốn mươi đệ tử trẻ tuổi của phân gia Mộc Thành tinh thần phấn chấn mạnh mẽ đứng ở giữa sân, trong đó tuổi lớn nhất ước chừng mười bảy mười tám tuổi, ít nhất mới năm sáu tuổi, người người đều là sống lưng thẳng tắp, hai mắt sáng ngời có thần!
Nạp Lan Yên nhìn từng thiếu niên thiếu nữ một, tâm tình lập tức trở nên vui sướng!
Chẳng trách mấy năm nay sĩ khí (tinh thần binh sĩ) của phân gia càng thêm khổng lồ, ngay cả bổn gia trước kia cũng tam qua lưỡng tảo (*), thật sự không thể so sánh với những thiếu niên thiếu nữ trước mắt này!
(*) tam qua lưỡng tảo: ẩn dụ chỉ không đáng kể đến.
Chỉ là ---
Nạp Lan Yên nhìn thoáng qua danh sách phân gia Mộc Thành, lại nhìn đệ tử giữa sân, mày hơi hơi cau lại hỏi Nạp Lan Tiêu bên cạnh: "Tiêu gia chủ, ta xem trên danh sách viết có bốn mươi tám vị trong thế hệ trẻ, như thế nào thiếu một người?"
Nạp Lan Tiêu ngẩn người, cẩn thận nhìn giữa sân quả nhiên phát hiện thật thiếu một người.
Đứng ở phía sau Nạp Lan Tiêu, một vị quản sự biến sắc, vội vàng cúi người nhỏ giọng nói: "Gia chủ, Đông Dương thiếu gia phía sau sài viện (sân chứa củi)."
Vẻ mặt của Nạp Lan Tiêu cũng trở nên có chút khó coi: "Hắn là chuyện gì xảy ra?"
Quản sự vội vàng nói: "Không phải ngài nói tất cả các đệ tử ưu tú sao? Phế vật như Đông Dương thiếu gia...... Đi ra chẳng phải là mất mặt người phân gia Mộc Thành chúng ta sao?"
Vừa dứt lời, giọng nói tự tiếu phi tiếu (giống như cười mà không phải cười) của Nạp Lan Yên lập tức truyền ra: "Như thế nào, không có thiên phú tu luyện chính là làm mất mặt người?!"
Hít......
Sắc mặt của Nạp Lan Tiêu và người quản sự này đồng thời trắng nhợt, lúc này hai người mới giật mình nhớ tới, vị gia chủ hiện nay của Nạp Lan gia tộc Nạp Lan Yên này bị truyền đi vô cùng kỳ thần, đã từng cũng không thể tu luyện đầu óc lại có vấn đề...... Phế vật ngốc tử sao?
"Không không không."
Nạp Lan Tiêu vội vàng khoát tay áo, "Còn không mau đi mời Đông Dương thiếu gia đến!"
Không bao nhiêu lâu.
Một vị thiếu niên gầy yếu mặc bố y (vải gai) thông thường bị quản sự mang vào Diễn Võ Trường, quần áo mộc mạc, lại sạch sạch sẽ sẽ.
Mặc dù thiếu niên cúi đầu, tỏ vẻ có chút hèn mọn, nhưng Nạp Lan Yên lại hơi hơi nheo lại ánh mắt, thiếu niên này thân thể căng cứng, hai bàn tay giấu ở trong tay áo nắm thành quyền, giống như vừa thấy có nguy hiểm sẽ lập tức ra tay, hiển nhiên là thời khắc đều ở trạng thái chuẩn bị công kích.
Nạp Lan Yên nhẹ nhàng giương lên khóe miệng, so với thiên tài có được thiên phú hơn người, nàng lại càng xem trọng thiếu niên trưởng thành trong nghịch cảnh trước mắt này.
Sau khi mọi người đến đông đủ, Nạp Lan Yên chậm rãi từ trên chỗ ngồi đứng lên, âm thanh ẩn chứa Linh Lực to rõ truyền vào trong tai của mọi người: "Hôm nay đứng ở chỗ này, đều là đệ tử ưu tú của Nạp Lan gia tộc ta, nguyện ý theo ta về bổn gia ở đế đô tu luyện, ta đều hoan nghênh!"
"Ta không quan tâm thiên phú hiện tại của các ngươi, cũng không để ý thực lực hôm nay của các ngươi, bởi vì trên đời này, chưa từng có thiên tài tuyệt đối, càng không có phế vật tuyệt đối!"
"Cho tới bây giờ cơ hội đều là lưu cho người có chuẩn bị, như vậy hiện tại lớn tiếng nói cho ta biết, các ngươi, chuẩn bị tốt sao?!"
Mấy câu nói ngắn ngủi, lại nháy mắt châm lên tình cảm nhiệt huyết của mọi người trong Diễn Võ Trường!
"Chuẩn bị tốt rồi!"
Hơn bốn mươi người cùng hét to hô lên, không có chút do dự cùng chần chờ!
"Tốt lắm, như vậy kế tiếp ta muốn nói cho các ngươi là, sau khi tiến vào bổn gia ta sẽ tự mình an bài tu luyện hằng ngày của các ngươi." Khóe miệng của Nạp Lan Yên nâng lên một độ cong nguy hiểm, "Mà những tu luyện đó...... Sinh tử bất luận (không bàn sống chết, tức là có thể chết bất cứ lúc nào)!"
Hít......
Sinh tử bất luận!
Bốn chữ to vừa rơi xuống, toàn trường cùng hít một ngụm khí lạnh, không phải là tu luyện tầm thường sao? Như thế nào có thể sinh tử bất luận đây?
Nạp Lan Yên ngoéo khóe môi một cái: "Cụ thể, các ngươi có thể hỏi hỏi Tiểu Vũ và Tiểu Tịch."
Nạp Lan Vũ và Nạp Lan Tịch bị điểm danh thân mình đồng thời cứng đờ, ở trong ánh mắt chờ mong của mọi người, vẫn là Nạp Lan Vũ làm một người đại biểu trả lời một câu: "Không sợ chết mà nói, thì tới đi. Cho dù sau khi ba tháng đặc huấn (huấn luyện đặc biệt) chấm dứt, tất cả phân gia đệ tử có thể thành công ở lại đế đô chỉ có ba mươi người, nhưng ta có thể cam đoan, chỉ cần vượt qua ba tháng đặc huấn này, các ngươi tuyệt đối có thể mạnh hơn hiện tại gấp mười lần thậm chí nhiều hơn!"
Thực lực của mấy người huynh đệ Nạp Lan Vũ tăng lên, thân là đương sự bọn họ đương nhiên là rõ ràng hơn nhất đấy.
Cho nên mặc dù là nói chuyện giật gân (nói lời đe dọa), nhưng Nạp Lan Vũ vẫn là hy vọng những huynh đệ tỷ muội cùng tộc này lựa chọn đi đế đô trước, bất luận cuối cùng kết quả như thế nào, ba tháng sau tin tưởng thu hoạch mà nhóm bọn hắn nhận được tuyệt đối sẽ vượt quá tưởng tượng.
Chúng đệ tử phân gia liếc nhau, cho dù trong lòng còn có nhiệt huyết chưa tiêu, nhưng từ 'chết' này lại giống một cái búa tạ hung hăng nện ở trong lòng bọn họ.
"Ta muốn đi!"
Bỗng nhiên, một đạo âm thanh cũng không lớn đánh vỡ sự im lặng của Diễn Võ Trường.
Nạp Lan Yên theo tiếng kêu nhìn lại, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, quả nhiên là hắn!
Mở miệng đúng là thiếu niên gầy yếu bị gọi là phế vật, mặc dù sắc mặt của thiếu niên gầy yếu tái nhợt, nhưng này một đôi con ngươi đen kịt lại tản ra tia sáng kiên định quyết tuyệt, dùng ba chữ đơn giản nhất biểu đạt nội tâm ý nghĩ duy nhất của hắn ở giờ phút này.
Hắn muốn đi!
Hắn muốn trở nên cường đại, bất luận cuối cùng có thể hay không ở lại đế đô, hắn cũng muốn bắt được cơ hội trở nên mạnh mẽ trong ba tháng này!
"Tốt!"
Nạp Lan Yên vỗ tay một cái, cười hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Hình như thiếu niên còn có chút khẩn trương, gắt gao nắm chặt hai đấm: "Đông Dương, Nạp Lan Đông Dương."
Nạp Lan Yên mỉm cười: "Đông Dương, ngươi đến bên phải đứng, ngày mai theo ta một đường đi phân gia Thánh Thành trước."
Cái này...... Là được rồi?
Thiếu niên ngơ ngác sững sờ ở tại chỗ, hắn đã muốn làm tốt chuẩn bị bị cự tuyệt bị nhạo báng, nhưng không nghĩ tới hắn thế nhưng thật sự có thể đi theo gia chủ bổn gia đi đế đô trước!
Tất cả mọi người ở đây đều suýt nữa cằm rớt xuống đất!
Phế vật Đông Dương này, thế nhưng lại thật có thể được gia chủ chọn trúng? Đây quả thực là...... Quả thực là kỳ lạ!
Nạp Lan Tịch nhảy tới dưới đài, vỗ nhẹ bả vai của thiếu niên: "Chúc mừng."
Lúc này thiếu niên mới phục hồi tinh thần lại, hốc mắt 'xoát' một cái liền đỏ, thật sâu cúi mình vái chào Nạp Lan Yên, mới theo Nạp Lan Tịch đi vào sân trong bên phải.
Nạp Lan Yên nhìn về phía những người khác: "Không ai nguyện ý sao?"
"Ta! Ta nguyện ý!"
"Còn có ta!"
......
Có thể đứng ở trong này đều hiểu được một cái đạo lý, tại đại lục cường giả vi tôn (kẻ mạnh làm vua) này, không có thực lực, cái gì cũng là chó má!
Nay một cái cơ hội trở nên mạnh mẽ ở ngay tại trước mắt, ngay cả phế vật Đông Dương kia cũng đi, như thế nào bọn họ còn có thể không bắt lấy?!
Lập tức một người tiếp một người đi về chỗ Nạp Lan Đông Dương đang đứng.
Trong thời gian ngắn ngủi, trong Diễn Võ Trường chỉ lại một cẩm y thiếu niên, thiếu niên này ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, tóc dài buộc ở sau ót, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng suất khí.
Nạp Lan Yên nhướng đuôi lông mày: "Ngươi không muốn?"
"Không." Cẩm y thiếu niên nhẹ nhàng cười, rực rỡ như ngôi sao, tự tin mà không tự đại, "Ta chỉ là muốn nói, ta nhất định sẽ trở thành một trong ba mươi người kia."
Thiếu niên nói xong, liền xoay người đi nhanh tới chỗ mọi người đang đứng.
Nạp Lan Tiêu sờ sờ cái mũi: "Gia chủ, bình thường tiểu tử này không tự đại như vậy, lúc này......"
Nạp Lan Yên vô cùng hứng thú cười cười, đánh gãy lời nói của Nạp Lan Tiêu: "Tiêu gia chủ, nếu một đường tu luyện không có tự tin như vậy cũng là không được."
"Hả?" Nạp Lan Tiêu ngẩn người, hắn vốn là sợ hãi tiểu tử kia lưu lại cho Nạp Lan Yên ấn tượng không tốt, hiện tại xem ra nhưng thật ra là hắn suy nghĩ nhiều?
Nạp Lan Yên không đáp hỏi lại: "Tiểu tử này gọi là gì?"
Nạp Lan Tiêu đáp: "Nạp Lan Tích Dương."
Nạp Lan Yên mỉm cười, không có lại nói thêm cái gì, mà là lại lần nữa đứng dậy giương cao giọng nói với bốn mươi tám người này: "Trở về chuẩn bị một chút, sáng mai theo ta đi Thánh Thành trước!"
"Vâng, gia chủ!"
Từng khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy hưng phấn cùng vui sướng, ngược lại là một nhóm các gia trưởng (*) lộ ra không nỡ cùng âm thanh thở dài.
(*) gia trưởng: phụ huynh, người giám hộ, tóm lại là người nhà của bọn thiếu niên thiếu nữ kia ý.
Nạp Lan Tiêu vốn thật cao hứng, nhưng nhìn những tiểu tử kia một đám không tim không phổi chạy khỏi Diễn Võ Trường, không bao lâu thì có chút đau lòng......
Như vậy lập tức, phân gia Mộc Thành chỉ còn lại một đám lão già bọn họ đây.
Nạp Lan Vũ nhìn bóng dáng bỗng nhiên trở nên cô đơn của Nạp Lan Tiêu, nhấp mím môi, thấp giọng nói: "Phụ thân, bọn họ đều sẽ trở nên càng mạnh."
Nạp Lan Tiêu nghe giọng nói này, đã không có suy nghĩ xem hắn nói gì đó, trong đầu không ngừng quanh quẩn chỉ có một câu......
Nhi tử chủ động nói chuyện với hắn!
Nhi tử thế nhưng lại chủ động nói chuyện với hắn!
Nhi tử nó nguyện ý chủ động nói chuyện với hắn!
Tâm tình của Nạp Lan Tiêu giống như lập tức bay lên, khuôn mặt kích động đỏ bừng, nói năng lộn xộn: "Tiểu tiểu tiểu tiểu Vũ, ngày mai con cũng muốn theo gia chủ đi Thánh Thành sao? Hay con ở đây thêm vài ngày, qua ít ngày ta tự mình đưa con về đế đô, được không?"
Nạp Lan Vũ bị lời nói bất thình lình làm sửng sốt một chút.
Bỗng nhiên có chút chua xót chạy lên não.
Nạp Lan Yên vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Tiểu Vũ, hiện tại thân thể đệ cũng không thể chịu đựng mệt nhọc quá mức."
Nạp Lan Tiêu lập tức cảm kích nhìn về phía Nạp Lan Yên, hắn là thật sự muốn đối tốt với Tiểu Vũ một chút, cho dù chỉ là một chút.
Nạp Lan Vũ há miệng thở dốc, lại phát không ra âm thanh nào.
Nạp Lan Tiêu suýt nữa dấu không được thất vọng và cô đơn trong ánh mắt, cười lớn vỗ vỗ đầu của Nạp Lan Vũ: "Không có việc gì không có việc gì, đến lúc đó phụ thân đi đế đô thăm con cũng được, ta đi thăm con."
"Ông." Nạp Lan Vũ trong miệng khô khốc, thốt ra vài chữ: "Ta lưu lại."
"Thật tốt quá!" Nạp Lan Tiêu lập tức mặt mày hớn hở."Ha ha ha nhi tử, mấy ngày nay con vẫn luôn không có thời gian, hiện tại mau đi xem một chút phòng của con, lão cha một lần nữa bố trí cho con!"
Nạp Lan Tiêu đã muốn đã quên đám người Nạp Lan Yên còn ở Diễn Võ Trường, vẫn lôi kéo Nạp Lan Vũ đi về phía biệt viện, vừa đi vừa vô cùng vui vẻ nói cái gì đó với Nạp Lan Vũ, người xung quanh Diễn Võ Trường nhìn xem mà mặt mày co rút.
Nạp Lan Yên nhếch môi cười cười, ôm bả vai của Nạp Lan Tịch: "Đi, tiểu Tịch, bồi tỷ đi ra ngoài ăn đại tiệc!"
Hôm sau.
Hơn bốn mưới thiếu niên thiếu nữ cùng người nhà ở phân gia Mộc Thành lưu luyến tạm biệt, ở bên trong ánh nhìn chăm chú của thân nhân, đại đội chậm rãi đi ra Mộc Thành.
Nạp Lan Vũ nhìn mọi người càng lúc càng xa, trong lòng dâng lên một chút buồn bã.
Nạp Lan Tiêu nắm ở bờ vai của hắn: "Đi, tiểu tử, hiện tại thể cốt ngươi cũng tốt hơn, hai người chúng ta trước đi uống hai chén!"
Nạp Lan Vũ: "......"
Người cha này, như thế nào trong một đêm liền biến thành như vậy đây?
......
Trên đường đi rất vui vẻ.
Nạp Lan Yên mang theo đại đội đi tắt qua rừng cây gần đường lớn, một đường liền không tránh khỏi có dã thú làm bạn, lần này khổ các thiếu gia tiểu thư Mộc gia rồi, tuy rằng có lịch lãm (ra ngoài rèn luyện) qua, nhưng cho tới bây giờ vẫn là đóa hoa trong nhà ấm đấy.
Tóm lại, tất cả những người dưới 12 tuổi Nạp Lan Yên đều để ngồi ở trong xe ngựa, 12 tuổi trở lên cùng cầm vũ khí không ngừng ở phía trước đánh quái mở đường.
Nhưng mà, làm cho Nạp Lan Yên cảm thấy kinh ngạc là, một đường này nhưng lại không ai kêu khổ kêu mệt kêu rời khỏi.
Nhất là Nạp Lan Đông Dương không có chút Linh Lực, lần đầu tiên tiểu tử này cầm đao giết dã thú mà thật tàn nhẫn, nhưng khi nhìn một đám người chung quanh lại cũng là như vậy.
Dọc theo đường đi, Nạp Lan Yên không ngừng chỉ điểm vũ kỹ cận thân (kỹ năng võ thuật) cho mọi người, Nạp Lan Đông Dương lại càng chặt chẽ ghi nhớ mỗi một chiêu mỗi một điểm nàng nói ở trong lòng khắc khổ luyện tập.
Các thiếu niên thiếu nữ khác thiên phú không tệ nhìn Nạp Lan Đông Dương cố gắng như vậy, một người so với một người lại càng dồn hết sức lực khắc khổ cố gắng hơn.
Như thế gần mười ngày đi đường, không ai dám xem thường Nạp Lan Đông Dương không có chút Linh Lực nữa, mà những người khác lại càng là có biến hóa rõ ràng so với mười ngày trước, bất luận là từ thân thủ, ánh mắt hay là khí thế mà nói, đều so với mười ngày trước trở nên càng hung hiểm hơn kiên nghị hơn.
Làm cho khi đại đội đến bên ngoài Thánh Thành, các thiếu niên thiếu nữ tự mình cảm thụ được thay đổi của mình, không khỏi càng thêm tôn trọng cùng sùng kính Nạp Lan Yên.
← Ch. 106 | Ch. 108 (c) → |