Bệ hạ, ngài nên làm chủ cho nô tì nha!
← Ch.083 | Ch.085 → |
"Nếu lão gia tử biết chuyện này, chỉ sợ cao hứng đến hỏng mới đúng."
Lãnh Thiếu Diệp nhẹ nhàng cười, "Lão gia tử cũng không ít lần nhắc tới nàng, hơn nữa oán niệm nàng không phải là chiến sĩ thuộc hạ của ông."
Lão gia tử Lãnh gia là anh hùng từ trên chiến trường đi xuống, từng mang theo thủ hạ huynh đệ lập nhiều chiến công hiển hách, sau khi lui xuống lại càng là tích tài (luyến tiếc người có tài) không thôi, mỗi lần nhìn đến binh sĩ nào có tài đã nghĩ khuyến khích người đi tham gia quân ngũ, không có việc gì còn có thể tự mình đi dạy dỗ vài người.
Từ sau khi lão gia tử nhận thức Nạp Lan Yên, thực tại không ít lần nhắc tới ở trước mặt bọn họ, thậm chí còn chạy tới cục bí mật quốc gia vỗ bàn muốn đoạt lại người đưa đi chiến doanh đặc biệt của đất nước, kết quả...... Đương nhiên là không có kết quả.
Nạp Lan Yên cũng nghĩ đến chuyện này, khóe miệng không khỏi co rút: "Để cho một tên lính đánh thuê quốc tế tiến vào chiến doanh đặc biệt, cũng chỉ có lão gia tử nhà chàng dám nghĩ như vậy thôi."
Chính là hiện tại nhớ tới tình cảnh lão gia tử Lãnh gia vỗ bàn muốn để cho nàng tiến vào chiến doanh đặc biệt ngày đó, vẫn là không nhịn được líu lưỡi.
Lão gia tử kia không sợ nàng dẫn dắt sai lệch toàn bộ hạt giống tốt của chiến doanh đặc biệt sao?
"Trước đó lão gia tử cũng là xuất thân thổ phỉ." Lãnh Thiếu Diệp nhún nhún vai, "Theo như lời ông nói, chính là thân phận bối cảnh còn không bằng cái rắm có tiếng vang, chỉ cần là binh sĩ từng làm thuộc hạ của ông, làm một ngày liền phải tuân thủ quy củ của ông một ngày, không phục liền ném hết đi tuần trên đường phố!"
Nhị Khuyết nghe được ánh mắt phát sáng, treo lên bóng đèn 100 oát (100W) liếc tới: "Lão gia tử này đủ khí phách!"
Ba người ngồi xếp bằng ở trên lưng Tử Kim Bằng, cho dù gió lạnh gào thét, cũng vẫn thấy ấm áp như cũ.
Lãnh Thiếu Diệp một tay khoát lên trên đầu gối, nhìn mắt Nhị Khuyết hai mắt tỏa sáng: "Khi ta còn bé, Phan Long và Lôi Tử ở bên ngoài đại viện bị người đánh cho chết khiếp, sau khi lão gia tử biết, sửng sốt một chút liền trực tiếp xông đến nhà người ta kiếm chuyện đánh một trận."
Nhị Khuyết nghe được lập tức sửng sốt: "Ai dám ở bên ngoài đại viện nhà các người đánh các ngươi?"
Tuy rằng hắn không thường quay về Trung Quốc, nhưng đối với một ít Thái tử gia (con nhà có tiền có quyền có thế) trong thủ đô vẫn là hiểu biết, theo hắn biết bất luận là Lãnh Thiếu Diệp, hay là Phan Long và Lôi Tử trong miệng hắn, đều là người đứng đầu ở vòng (lee: ở đây ý nói, những người đó đều là những người đứng đầu trong số những nhà có tiền có quyền có thế á).
"Tống gia?" Nạp Lan Yên nhướng mày hỏi, dám đánh con cháu ba nhà Lãnh gia, Lôi gia và Phan gia ở trước cửa, cũng chỉ có người Tống gia dám đi?
"Không hổ là vợ của gia, đoán được thực chuẩn." Lãnh Thiếu Diệp một tay ôm bả vai của nàng, nhếch môi nói, "Về sau trở về vợ đừng quên báo thù cho gia nha!"
"Lão gia tử quả thực rất ngưu (*)!"
(*) rất ngưu: rất trâu bò, nghĩa là rất mạnh mẽ, ý khen!
Nhị Khuyết giơ ngón tay cái lên sợ hãi than, không thể tin được, lão gia tử Lãnh gia lại có thể bao che khuyết điểm đến trình độ này!
Vì cháu trai, trực tiếp xông vào Tống gia, hung ác trách mắng đứa nhỏ!
Ngưu!
Hắn thích!
Nhưng mà chỉ chớp mắt nhìn một mặt chân chó như thế của Lãnh Thiếu Diệp, Nhị Khuyết kéo kéo khóe miệng: "Ta nói này, Lãnh Thiếu Diệp, ngươi vẫn là Lãnh Tam gia lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết sao?"
Lãnh Thiếu Diệp nhìn hắn, nhìn đến khi Nhị Khuyết cả người sợ hãi, mới vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói lời vô cùng thấm thía: "Nhị Khuyết, loại người độc thân giống ngươi này sẽ không thể hiểu được."
Mẹ nó nó nó nó......
Nhị Khuyết tức giận đến cái mũi cũng sắp lệch, đỉnh đầu toát ra ba đạo khói xanh: "Lãnh Lãnh Lãnh Thiếu Diệp! Thiếu gia độc thân thì như thế nào? Thiếu gia độc thân thiếu gia kiêu ngạo! Ngươi có ý kiến gì ngươi nói đí ngươi nói đi! Ngươi nói thiếu gia cũng sẽ không đổi!"
Tức giận, Nhị Khuyết được gọi là một người đang tức giận!
Độc thân thì làm sao? Độc thân thì không có nhân quyền (*) à?
(*) nhân quyền: quyền lợi cơ bản của con người.
Nhị Khuyết tức giận đến mức hai mắt đều đỏ, chuyển mắt nhìn về phía Nạp Lan Yên, lấy tay áo che mặt, tràn đầy ủy khuất, cả người run run: "Bệ hạ! Muội muội, muội muội làm sao hắn có thể nhục nhã nô tì như vậy, ngài nên làm chủ cho nô tì nha......"
"Phốc......"
Nước trà vừa vào trong miệng của Nạp Lan Yên lập tức phun ra ngoài, nhìn Nhị Khuyết trước mặt nước mắt đều sắp rơi xuống, hoạt động cổ tay, cắn răng cười gằn: "Tốt, trẫm liền làm chủ cho ngươi!"
Tuy là sớm thành thói quen, nhưng mỗi lần khi nhìn thấy vẻ mặt say mê đắm chìm diễn trò ở trong vở kịch cẩu huyết (*) không thể tự kềm chế của Nhị Khuyết, nắm đấm của Nạp Lan Yên liền nhịn không được ngứa!
(*) cẩu huyết: những tình huống, hoàn cảnh lặp đi lặp lại đến nhàm chán.
Nhị Khuyết nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt hoảng sợ và tuyệt vọng: "Bệ hạ, ngài, ngài có hắn, thật sự một chút cũng không yêu nô tì......" Sao.
Vù!
Một ly trà nhỏ bay sượt qua tóc mai của Nhị Khuyết, thành công làm cho hắn nuốt lại một chữ vào bụng.
Nạp Lan Yên cười: "Tiếp tục đi, trẫm nghe đây."
Nhị Khuyết 'xoát' một cái nhảy dựng lên: "Lão đại. xin chào; lão đại, gặp lại! Thiếu gia vừa bấm ngón tay tính toán, lúc này tu luyện chính là thời cơ tốt!"
Vừa nói xong, bóng dáng đã chạy đến một chỗ bên cạnh trên lưng Tử Kim Bằng, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại một bộ dáng 'Thiếu gia đã bế quan, người bên ngoài chớ quấy rầy'.
Nạp Lan Yên đỡ trán, thế nào cảm thấy chuyện Nhị Khuyết một người đơn độc xông vào Mộ Tư sơn mạch này lại càng không đáng tin cậy rồi hả?
Gân xanh trên thái dương của Lãnh Thiếu Diệp nhảy lên, chỉ vào Nhị Khuyết ở một bên hỏi: "Tiểu tử này vừa mới kêu gia...... Muội muội?"
"Xem quá nhiều vở kịch cẩu huyết." Nạp Lan Yên miệng ghét bỏ, đáy mắt lại tràn đầy ý cười nhu hòa, tuy rằng nắm đấm vẫn có chút ngứa như trước.
Khóe miệng của Lãnh Thiếu Diệp kéo ra một độ cong lành lạnh: "Thật là một sở thích không tệ."
Nhìn nụ cười lạnh nơi khóe miệng Tam gia, Nạp Lan Yên không khỏi nhìn về phía Nhị Khuyết cố gắng vô cùng thẳng lưng, lấy tính tình Lãnh Thiếu Diệp lòng dạ hẹp hòi kia mang thù, nhịn không được dưới đáy lòng yên lặng thắp nến cầu nguyện vì Nhị Khuyết.
Hắt xì!
Nhị Khuyết đánh cái hắt xì vang dội, xoa xoa cái mũi, khép khép cổ áo, như thế nào thời tiết quái quỷ này lại càng ngày càng lạnh đây.
Đúng lúc này, Tử Kim Bằng bay như chớp trên không trung đột nhiên ngừng lại, thân thể run run, giống nhau phía trước có cái gì đó làm cho nó sợ hãi.
Lãnh Thiếu Diệp cũng chớp mắt một cái liền đứng lên, nhìn xa xa phía trước, co ngươi đột nhiên co rụt: "Lui!"
Ầm ầm!
Đột nhiên, một cổ lực lượng khủng bố 'oanh' một tiếng nổ tung trên đỉnh đầu!
Lãnh Thiếu Diệp phản xạ có điều kiện nắm chặt chẽ ôm Nạp Lan Yên vào trong ngực bảo hộ, lực lượng mênh mông cuồn cuộn nháy mắt thổi quét ba người một bằng (Tử Kim Bằng á), hung hăng bay ra ngoài!
Phanh!
Ba người không chịu khống chế nặng nề va vào sườn núi, trong phút chốc, vô số khối đá vụn 'ùng ùng' rơi xuống trên đầu, trong nháy mắt đã chôn ba người ở chân núi!
Tất cả cũng không quá trong một cái chớp mắt!
"Tam gia? Tam gia?"
Nạp Lan Yên bỗng chốc bừng tỉnh, nhìn Lãnh Thiếu Diệp chặt chẽ bảo hộ nàng ở trong ngực, hít một ngụm khí lạnh, đầu ngón tay áp vào trên mạch đập của hắn: "Chàng thế nào ròi? Có việc gì không?"
"Không có việc gì." Ngón tay có một lớp vết chai của Lãnh Thiếu Diệp lau đi tro bụi trên mặt hắn, khuôn mặt lạnh lùng một mảnh tái nhợt.
"Khẳng định không có việc gì chứ?" Giọng nói có chút đắc chí của Nhị Khuyết vang lên: "Cũng không nhìn xem hiện tại thiếu gia là thân phận gì."
Nạp Lan Yên thấy được cự thạch (tảng đá lớn) nhô lên chồng chất thành một vòng quây xung quanh bên cạnh bọn họ tạo thành một bình chướng (bức màn che) màu vàng, giơ ngón tay cái lên với Nhị Khuyết: "Lợi hại."
Khóe miệng của Nhị Khuyết cũng sắp vểnh đến lên trời đi: "Đó là!"
Ầm ầm!
Bên ngoài bình chướng cự thạch chồng chất lại là một trận chấn động kịch liệt, Nạp Lan Yên nhịn không được bùng nổ nói tục: "Mẹ nó, rốt cuộc bên ngoài kia xảy ra chuyện gì?"
"Hẳn là hai Thú Vương đánh nhau." Nhị Khuyết nuốt một ngụm nước miếng, "Vừa rồi khi lực lượng kia quấn lấy, thiếu gia còn tưởng rằng chết chắc rồi."
Quá mạnh mẽ.
Loại lực lượng này làm người ta không thể kháng cự!
← Ch. 083 | Ch. 085 → |