Đánh Nạp Lan Lâm Hải tơi bời!
← Ch.057 | Ch.059 → |
"Bổn tọa cho ngươi đi bóc trần hang ổ của bọn họ."
Hỗn Độn đại sư tôn nóng nảy lặp lại một lần, tiếng nói bình tĩnh giống như là bảo ngày mai ăn cơm gì.
Nạp Lan Yên nhíu mi, dùng thực lực bây giờ của nàng cho dù đã tìm hiểu rõ kẻ địch, nhưng đơn độc xâm nhập vào trại địch cũng là chịu chết đi?
"Sợ?" Lời nói của Hỗn Độn hàm chứa khinh thường, "Ai nói với bổn tọa không thích tư vị sinh mệnh bị người khác nắm trong tay?"
"Sợ?" Nạp Lan Yên nhướng mày, giữa mặt mày lơ đãng lộ ra một chút tự tin và ngạo nghễ, "Nạp Lan Yên ta còn chưa bao giờ từng sợ cái gì."
Hỗn Độn đại sư tôn nghe vậy lập tức giải quyết dứt khoát: "Chuẩn bị chuẩn bị, ngày mai xuất phát!"
Nạp Lan Yên lập tức suy sụp hạ bả vai: "Đế đô bên này......"
Hỗn Độn đại sư tôn đánh gãy lời của nàng: "Ngay cả chút phiền toái nhỏ này mà nam nhân của ngươi cũng giải quyết không được?"
"Đương nhiên không có khả năng!" Nạp Lan Yên lập tức thẳng lưng, khi Tam gia nhà nàng tung hoành giới hình cảnh quốc tế đã bày ra bao nhiêu thiên la địa võng, kẻ bỏ mạng trên tay hắn nhiều không kể xiết.
"Ừ." Hỗn Độn đại sư tôn lười biếng lên tiếng, "Cho ngươi thời gian một ngày đi từ giã (nói lời tạm biệt) đi."
Nhị Khuyết nhìn bộ dáng lão đại nhà mình đắm chìm ở trong thế giới của mình không thể tự kềm chế, vẻ mặt khủng hoảng lắc lắc bả vai của nàng: "Lão đại! Ngươi không bệnh đi? Không cần làm ta sợ nha!"
"Ngươi mới có bệnh." Nạp Lan Yên ghét bỏ đánh tay Nhị Khuyết, nhìn chằm chằm gương mặt thông minh đẹp trai tràn đầy khẩn trương kia của Nhị Khuyết, cười tủm tỉm nói, "Nhị Khuyết à, muốn cùng ta đi lật tung hang ổ của Địa Tinh tộchay không?"
"Kích thích như vậy?" Hai mắt của Nhị Khuyết nháy mắt sáng lên, tay nắm thành đấm, "Phải đi! Huống chi một thân thực lực này cũng không thể lãng phí trên tay ta."
Cung Vô Khuyết thức tỉnh chính là Kim phẩm Linh căn vạn người mới có một, thiên phú bưu hãn hơn nữa được vài vị nữ cường nhân Cung gia dạy dỗ, một thân thực lực đã đến Linh Sư đỉnh phong!
Nhưng từ lúc Nhị Khuyết trọng sinh đến giờ lại ngay cả một phần năm thực lực cũng không xuất ra được.
Hắn vốn là có ý tưởng lịch lãm, hiện nay Nạp Lan Yên đề nghị thật sự là gãi đúng chỗ ngứa.
"Đi, đi về từ giã người nhà ngươi đi, sáng ngày mai xuất phát." Nạp Lan Yên nhẹ nhếch môi, hai mắt lấp lánh, một quyền đụng vào bờ vai của hắn, "Nhiệm vụ thứ nhất?"
Nhị Khuyết nhướng mày, dào dạt đắc ý: "Lão đại, bọn Kỳ Lân, Yêu Nghiệt sẽ hâm mộ ghen tị hận chết đi? Có cơ hội nhất định phải khoe khoang với bọn họ thật tốt!"
"Sẽ có cơ hội."
Giọng nói thanh thúy nói năng có khí phách, ánh mắt Nạp Lan Yên nhìn phía chân trời xanh thẳm rộng lớn, trong mắt xẹt qua một tia kiên định!
"Ừ, nhất định còn có cơ hội!" Nhị Khuyết muốn cho thấy chính mình có chút quyết tâm, tiếng nói lại nghẹn ở yết hầu, quay đầu dấu đi đáy mắt chua xót, nói: "Ta trở về chuẩn bị."
Không phải không muốn, chính là không dám nghĩ. Không dám nghĩ đến tình hình của bọn Kỳ Lân, không dám tưởng tượng khi bọn họ nhận được tin tức chính mình và đội trưởng đã.......
Sáu người trong Vương giả dong binh đoàn sống nương tựa lẫn nhau suốt 7 năm, 7 năm, là lúc tốt đẹp nhất của tất cả tuổi trẻ khinh cuồng.
Nạp Lan Yên nhắm mắt, thu lại cảm xúc trong con ngươi, đi đến bên cạnh bàn lấy tới giấy bút viết lại tất cả đặc tính và nhược điểm của Địa Tinh tộc trên khắp mặt của hai tờ giấy lớn, thỉnh thoảng nhíu mày trầm tư, ở dưới ghi chú giải thích và phương pháp đánh địch của mình.
Lúc Lãnh Thiếu Diệp đến thiên điện liền nhìn thấy sườn mặt tuyệt mỹ của Nạp Lan Yên đang chăm chú, tim đập lỡ một nhịp, lặng yên không một tiếng động đi đến bên người nàng, khi tầm mắt lại ở chạm đến chữ viết trên tờ giấy thì hơi hơi co rụt lại, mày kiếm sắc bén nhăn lại.
"Tam gia?"
Nạp Lan Yên quay đầu liền nhìn thấy nam nhân bên cạnh một thân lãnh khí cuồng tiêu, hạ xuống vài nét bút cuối cùng, vuốt ve cổ tay mỏi nhừ: "Thành quả của ba ngày này đại khái có từng này ích lợi, đều cẩn thận nhìn kỹ, không chừng có thể sử dụng đấy."
Lãnh Thiếu Diệp cầm tay phải của Nạp Lan Yên nhẹ nhàng mát xa, giọng nói có chút ám trầm: "Vợ, nàng viết cái này làm gì?"
Hắn biết được Hồ Ly nhà hắn có bản lãnh gần như đã gặp qua là không quên được, nếu không phải tình huống đặc biệt Nạp Lan Yên là tuyệt không sẽ không tổng kết tin tức trong đầu ghi lại trên giấy.
Nạp Lan Yên sờ sờ cái mũi: "Tam gia, ta muốn đi ra ngoài một chuyến."
"Đi chỗ nào?" Tay Lãnh Thiếu Diệp nắm tay nàng hơi hơi buộc chặt, mày mặt nhăn thành một đoàn, đáy mắt trào ra một vòng sáng lạnh nguy hiểm.
"Địa Tinh tộc." Trước khi Lãnh Thiếu Diệp tức giận, Nạp Lan Yên kiễng mũi chân ngăn chặn cái miệng của hắn, hai tay ôm hắn cổ, đầu lưỡi đẩy ra môi lưỡi của hắn nhân cơ hội trượt đi vào, gắn bó giao hòa, tình ý kéo dài.
Tam gia có giận phát không ra, bàn tay to chế trụ cái ót của nàng đoạt lại quyền chủ động, vợ hắn luôn biết như thế nào chọc vào xương sườn mềm của hắn.
Đầu ngón tay của Tam gia vuốt ve mái tóc mềm mại của Nạp Lan Yên: "Phải đi?"
"Nếu Địa Tinh tộc dám đánh chủ ý tới trên người của Liệt Diễm, như thế nào chúng ta lại không thể đánh chủ ý tới trên người chúng nó?" Trong con ngươi của Nạp Lan Yên xẹt qua một chút ánh sáng, "Chàngyên tâm, đánh không lại ta sẽ bỏ chạy ~ dù sao khẳng định là chúng nó đuổi không kịp."
Thế mạnh của Địa Tinh tộc bọn họ là độc dược và năng lực nghiên cứu, nhưng bàn về thực lực và tốc độ, một người vứt lại mười chúng nó cũng không thành vấn đề.
Huống chi loại độc đồ chơi này...... Khóe môi Nạp Lan Yên kéo ra một độ cong có nhiều thâm ý, không đi xem một chút chẳng phải rất đáng tiếc?
Hắn hiểu rõ tính cách của Hồ Ly nhà mình hơn ai hết, Lãnh Thiếu Diệp chỉ có thể dặn dò nói: "Cẩn thận làm việc, đừng cậy mạnh."
"Chàng cũng vậy." Nạp Lan Yên thay hắn sửa lại cổ áo, ánh mắt nghiêm túc, "Mạng này của chàng thế nhưng là của ta đấy, không cho phép xảy ra bất cứ vấn đề gì."
"Chủ tử!" Thương đột nhiên ở bên ngoài gõ cửa, giọng nói có chút lo lắng, "Chủ tử?"
Nạp Lan Yên nghe vậy mở ra cửa phòng, nhìn thần thái lo lắng trên mặt Thương, sửng sốt hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Xảy ra chuyện gì mà có thể làm cho người luôn luôn giấu diếm cảm xúc như Thương gấp thành bộ dạng này?
Môi sắc (màu sắc đôi môi) của Thương có chút tái nhợt, khó khăn cắn ra vài chữ: "Gia chủ bệnh tình nguy kịch!"
"Cái gì?"
"Ta đi nhìn xem!" Sắc mặt Nạp Lan Yên lập tức đại biến, quay lại bỏ lại một câu với Lãnh Thiếu Diệp, vận khởi linh lực dưới chân lắc mình vài cái liền biến mất ở trong phủ Chiến Vương.
Vài ngày trước lão gia tử vẫn còn tốt, như thế nào có thể đột nhiên liền bệnh tình nguy kịch rồi?
Nạp Lan Yên bằng tốc độ nhanh nhất đuổi tới trúc ốc (nhà làm bằng trúc), nhưng mà lúc nàng muốn đẩy cửa mà vào, một đạo âm thanh quát lớn từ bên trong truyền đến: "Nạp Lan Lâm Hải, ngươi cút ra ngoài cho lão tử! Phốc khụ khụ......"
Nạp Lan Yên một phen đẩy ra cửa phòng trúc, lọt vào trong tầm mắt chỉ thấy Nạp Lan Lâm Hải đứng ở bên giường từ trên cao nhìn xuống lão đầu nhi, mà sắc mặt lão đầu nhi trắng bệch từng ngụm máu từ miệng ho ra ngoài, sau khi đôi mắt đục ngầu nhìn thấy Nạp Lan Yên, như là kiên trì chờ đến được, hai mắt khép lại hôn mê bất tỉnh.
Nạp Lan Yên tiến lên xé mở quần áo của lão gia tử, 'bá bá bá' đâm ngân châm vào huyệt đạo, sau khi xác định tính mạng của lão gia tử tạm thời ổn định, quay đầu nhìn Nạp Lan Lâm Hải há miệng thở dốc đang chuẩn bị nói chuyện, lửa giận 'vụt' một cái tang vọt, linh lực toàn thân hội tụ trên cánh tay phải, bước nhanh về phía trước mãnh liệt giơ tay đánh tới Nạp Lan Lâm Hải bay đập vào bàn!
Oanh!
Cái bàn gỗ trong nháy mắt nát trên đất, thẳng đến khi cảm giác đau đớn đầu rơi máu chảy kích thích đến thần kinh Nạp Lan Lâm Hải mới từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần: "Nạp Lan...."
Phanh!
Nạp Lan Yên ánh mắt tàn nhẫn đè người trên mặt đất, một quyền mạnh mẽ lấp kín miệng của Nạp Lan Lâm Hải: "Ngươi thật cho rằng mấy ngày hôm trước ta không ra tay là vì lão nương sợ ngươi sao?"
Phanh!
Một quyền lại một quyền nặng như núi dừng ở trên người Nạp Lan Lâm Hải, mắt hồ lợi hại như đao:n"Hôm nay ta liền trực tiếp thay thế gia gia đánh chết súc sinh bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa này!"
Nạp Lan Lâm Hải mới bắt đầu là giãy dụa tức giận mắng rồi đến miệng đầy hộc máu lại đến hấp hối, cuối cùng nằm trên mặt đất gương mặt thũng có thể so với đầu heo, miệng đầy răng cũng bị đánh nát một nửa, bộ dáng thê thảm lúc này rơi vào trong mắt của Nạp Lan gia lão gia cũng có chút nhận thức không được.
Đây gọi là đánh tới ngay cả cha ruột hắn cũng không nhận thức.
Lúc Nạp Lan Yên hạ xuống một quyền cuối cùng, cả người Nạp Lan Lâm Hải lạnh lẽo, chưa bao giờ thân thiết cảm nhận được hàm nghĩa của hai từ tử vong (chết) giống như giờ khắc này.
Nạp Lan Lâm Hải không chút nghi ngờ, nếu một quyền này dừng ở trên đầu hắn, óc của hắn tuyệt đối là sẽ phát nổ trong nháy mắt!
Nhưng mà hắn lại trốn không thoát, tránh không xong......
"Không cần! Không nên!" Nạp Lan Lâm Hải từ từ nhắm hai mắt khóc kêu cầu xin tha thứ, giữa chân ẩn ẩn truyền đến một cổ hương vị khó ngửi......
Nắm đấm của Nạp Lan Yên dừng lại ở vị trí cách hắn không đến 1 cm, ở lúc Nạp Lan Lâm Hải nghĩ rằng rốt cuộc mình cũng được cứu vớt, bên tai truyền đến giọng nói thanh thúy êm tai lại như địa ngục sứ giả vậy: "Nạp Lan Lâm Hải, hưởng thụ thật tốt những giây phút cuối cùng của ngươi ở thế giới này đi."
Nạp Lan Lâm Hải mở mắt ra liền đụng đến một đôi con ngươi âm lãnh sâu thẳm, trong đầu xuất hiện cảnh tượng khủng bố huyết nhục (máu thịt) trên người hắn từng tấc (*) lại từng tấc bị cắt bỏ, đau đớn, chết lặng, tuyệt vọng, đồng tử dần dần tan rã, ôm đầu hô lớn: "Ma quỷ! Ma quỷ! A ~~"
(*) tấc: đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ.
Nạp Lan Yên lạnh lùng nhếch khóe miệng: "Hưởng thụ thật tốt thịnh yến trước khi lâm chung này đi, Nhị thúc."
Nạp Lan Yên lau vết máu làm người ta ghét ở trên tay, đi đến bên người Nạp Lan Phụng Thiên tinh tế bắt mạch, ánh mắt cũng theo đó càng ngày càng lạnh, cắn răng mắng: "Thực con mẹ nó súc sinh!"
Lão gia tử cũng không có trúng độc, mà là một loại bệnh mạn tính tử vong (*), nhưng nếu không phải có người có tâm cố ý làm hại, lấy thực lực Đại Linh Sư đỉnh phong của lão gia tử căn bản không có khả năng thân thể xảy ra vấn đề.
(*) Mạn tính tử vong hay mãn tính tử vong: chết chậm, nghĩa là cơ thể dần bị hao mòn từ từ đến chết.
Bệnh mạn tính tử vong đối với Nạp Lan Yên xem ra không tính là chứng bệnh phức tạp nghi vấn khó xử lý, chỉ cần mỗi ngày đúng hạn dùng thuốc nàng điều phối tốt, nửa tháng cơ bản là khỏe hoàn toàn.
Nhưng nàng vạn lần thật không ngờ Nạp Lan Lâm Hải sẽ phát rồ như thế, nhưng lại cho lão gia tử uống độc dược, hẳn là kịch độc phải chết không thể nghi ngờ!
Nếu mà nàng đến trễ thêm nửa phút......
Ánh mắt của Nạp Lan Yên giống như lưỡi đao rơi vào trên người Nạp Lan Lâm Hải giống như kẻ điên, lão gia tử nằm ở trên giường trước mắt này là thân sinh phụ thân (cha ruột) sinh hắn dưỡng hắn!
Như thế nào có thể ra tay độc ác như thế, làm sao hắn dám, làm sao dám?
Thực con mẹ nó một đám súc sinh nên thiên đao vạn quả (phanh thây xé xác)!
"Thương, ngươi ở trong này trông coi lão gia tử."
Nạp Lan Yên hít sâu một hơi, xoay người túm tóc của Nạp Lan Lâm Hải ném người ra khỏi trúc ốc, ngân châm đâm vào mấy huyệt ít nhất có thể ổn định nửa canh giờ, mà này nửa canh giờ cũng đủ để nàng giải quyết tất cả mọi chuyện rồi!
Một đầu tóc đen theo gió khiêu vũ, hồng y liễm diễm, một tuyệt mỹ dung nhan lạnh như hàn sương ngàn năm, mắt hồ lăng lệ ác liệt xẹt qua một vòng sắc bén ngoan tuyệt!
Nếu bọn họ khẩn cấp muốn chết như thế, nàng không ngại hôm nay sẽ đưa toàn gia bọn họ toàn bộ đến địa phủ chôn cùng Ngũ tiểu thư đã chết!
← Ch. 057 | Ch. 059 → |