← Ch.03 | Ch.05 → |
Cô bị đuổi ra ngoài.
Có lẽ nói như vậy không chính xác lắm, dù sao anh cũng không thật sự lấy cây chổi đuổi cô, hoặc là chửi ầm lên đẩy cô ra khỏi cửa, anh chỉ đột nhiên vội vàng hơn. Vội vàng pha trà cho cô, vội vàng nói chuyện điện thoại, ân cần nhìn cô ăn xong, mỉm cười đưa cô ra cửa.
Mỉm cười, không sai, trên mặt anh luôn luôn mỉm cười.
Nhưng nụ cười này giả dối kinh khủng. Chờ khi cô lấy lại tinh thần, cô đã ngồi trên xe mình, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, duy nhất xác định được một chuyện──
Cô bị đuổi...... Không, cô bị mời ra rồi.
Lần đầu tiên hẹn hò đã bị người ta lặng lẽ mời ra ngoài, không biết có bao nhiêu cô gái gặp phải tình huống này?
Ngồi xổm ở sân sau rửa sọt đựng rau, xấu hổ lúng túng cùng uể oải dần hiện lên khuôn mặt cô.
Là cô biểu hiện quá rõ ràng sao? Hay là cô nói sai cái gì?
Cô cũng đâu có nói gì nhiều, cô chỉ nói cho anh, cô là bạn học cấp hai của anh mà thôi, chứ cô đâu có nói những ngày sau này sẽ thường xuyên đến nhà anh, quấn lấy anh không buông.
Ngày hôm đó, ở trong chợ nhận ra anh, cô thật sự hoảng hốt đến nhảy dựng.
Dù sao không phải ai cũng có thể tình cờ gặp lại mối tình đầu sau nhiều năm như vậy── không đúng, là đối tượng thầm mến.
Cô bỏ rau quả ủng dưới đáy, sắp xếp số còn thừa chưa bán được ít ỏi, bề ngoài vẫn ổn để lại lần sau bán tiếp. Cô thu dọn hết đồ sau đó xách vào phòng bếp nấu canh rau.
Nhiều năm trôi qua như vậy, A Lãng thay đổi không ít, đương nhiên anh trở nên càng thêm cao lớn, cường tráng, cũng trở nên lễ phép, ôn hòa hơn, không hận đời như xưa nữa. Nhưng cô vĩnh viễn nhớ được đôi mắt to đen nhánh xinh đẹp kia, còn có nụ cười xấu xa không kìm chế được mang theo chút lang thang tiêu sái của anh.
Trước kia ở trường học, tầm mắt của cô sẽ luôn bất giác đuổi theo bóng dáng ngăm đen của anh.
Khi cô mới bắt đầu chú ý tới anh, anh luôn ở một mình, giống như con sói. Các học sinh khác đều sợ anh, kể cả đám nam sinh hay tụ tập quậy phá cũng không dám chọc anh.
Nếu theo cái nhìn của quần chúng, A Lãng trăm phần trăm là học sinh hư bất trị, anh trốn học, đánh nhau, quần áo không chỉnh tề, thường đến trễ, vô lễ với thầy cô giáo, tính cách bướng bỉnh lỳ lợm.
Nhưng anh hấp dẫn tầm mắt của mọi người, cô biết, bởi vì cô luôn luôn nhìn anh, giống như những người khác.
Anh khác đám nam sinh chỉ biết to mồm, cãi cọ đánh nhau. Anh rõ ràng hiểu được bản thân đang làm gì, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ trốn học, nhưng anh luôn duy trì thành tích ở mức trên trung bình.
Thời niên thiếu, anh thật ra rất ít cười.
Anh trốn lớp không phải vì đi chơi, mà vì ngủ.
Cô biết buổi tối anh làm công ở cảng cá, cũng từng thấy anh ngậm cỏ, để trần nửa người trên, nhíu mày ngồi dưới bóng cây xem sách giáo khoa tiếng Anh.
Sau này, anh kết bạn với một người bạn tốt, từ đó về sau, cô mới bắt đầu thấy anh ngẫu nhiên cười. Tuy rằng vẫn rất ít, nhưng rất thật lòng, từng nụ cười xán lạn, đều khiến tim cô đập nhanh hơn.
Anh đã từng cùng bạn tốt trốn lớp, trong giờ học chạy đến đình viện giữa hai dãy phòng học, tay không trèo lên cây dừa, hái được vài quả dừa ném xuống, khiến cô trợn mắt há hốc mồm.
Cô là người đầu tiên phát hiện anh đang làm cái gì. Từ lúc anh bắt đầu trèo cây, cô ngồi trong phòng học đã chú ý tới rồi. Anh phát hiện tầm mắt của cô, còn nhe răng cười với cô, dựng thẳng ngón trỏ ở trên miệng, ý bảo cô đừng lên tiếng.
Miệng cô há hốc, ngây ra như phỗng xem anh trèo lên cây, bạn anh thì ở phía dưới đón những quả dừa rơi xuống.
Anh lanh lẹ giống như một chú khỉ, gần như hái hết những quả dừa trên cây. Cô biết càng ngày càng nhiều người phát hiện ra anh đang làm cái gì, số học sinh ngồi trong lớp không chuyên tâm nhìn ra ngoài cửa sổ thật sự rất nhiều, tiếng xôn xao càng lúc càng lớn, cuối cùng cả thầy giáo cũng chú ý tới. Chủ nhiệm từ lầu hai nhô đầu ra, quát tháo bọn họ, nhưng các học sinh lại nhiệt liệt vỗ tay hoan hô, tiếng huýt gió càng hăng say.
Khi hai cậu học sinh khiêng cái túi đen đựng đầy dừa nhanh nhẹn chạy đi, A Lãng vẫn không quên quay đầu vẫy tay nhận sự hoan hô của mọi người.
Khi đi qua cửa sổ bên người cô, anh ném một quả dừa cho cô, khiến cô vừa sợ vừa thẹn.
Đó là vài lần tiếp xúc ít ỏi của hai người, cô biết anh không nhớ rõ, nhưng mỗi ký ức có liên quan tới anh cô lại nhớ rất rành mạch.
Cô biết họ tên anh, biết anh học năm mấy, ban nào, lớp nào, cô thậm chí biết nhà anh ở đâu.
Lúc năm nhất mới nhập học, cô cho rằng anh mồ côi cha. Cô thấy mẹ anh đến trường học xin lỗi giáo viên, sau này mới phát hiện, anh có cha.
Cha anh lúc đó đang ngồi tù.
Người đàn ông kia là màu đen đáng sợ, cô không thích ông ta, rất không thích.
Nhớ tới cha anh, cô rùng mình một cái.
Cô luôn luôn cho rằng, loại người này đáng lý không nên thả ra. Sự xuất hiện của ông ta đã hủy đi tất cả.
Như Nhân bỏ rau đã cắt rửa xong vào nồi nước, sau đó cứng đờ, vụt ngẩng đầu lên. Cô bỗng nhiên biết vì sao mình bị mời ra rồi.
Ôm môi, sắc mặt cô tái nhợt, uể oải thở dài ra tiếng.
Đáng chết, cô không nên nói cô là bạn học cấp hai của anh.
Hiển nhiên anh hoàn toàn không hy vọng có người nhớ được anh, hoặc chuyện kia.
Cố tình cô lại nhớ rất rõ.
Cô cô đơn thở dài, cô đoán sau này anh cũng sẽ không tới cửa hàng cô mua đồ ăn nữa.
Bưng canh cà chua đã nấu xong, cô ngồi bên chiếc bàn cơm nhỏ trải khăn hoa, mới đột nhiên nhớ ra, cô vừa ăn cơm anh nấu, giờ cô không đói chút nào. Thở dài, cô lấy hộp giữ đồ ăn ra, ngồi ở bên cạnh bàn ăn ngẩn người, chuẩn bị chờ canh nguội đổ vào hộp cho vào tủ lạnh.
Tại cái thành thị nho nhỏ này, mùa xuân hai giờ chiều ánh mặt trời vẫn ấm áp.
Ngoài cửa sổ, hoa nhỏ lay động theo gió.
Lẽ ra cô nên nhân cơ hội ngủ trưa, tối nay còn có rất nhiều việc phải làm, nhưng không biết vì sao chỉ cảm thấy sức lực cạn kiệt.
Tuy rằng anh luôn luôn không biết, nhưng anh là ánh mặt trời sáng ngời trong những năm tháng thanh xuân đen tối chua xót của cô......
← Ch. 03 | Ch. 05 → |