Vay nóng Tima

Truyện:Lãng Mạn Của Anh - Chương 92

Lãng Mạn Của Anh
Trọn bộ 93 chương
Chương 92
0.00
(0 votes)


Chương (1-93)

Siêu sale Shopee


Chuyện đánh nhau hình như mọi người đều không quan tâm, gia trưởng của cậu nam sinh kia cũng không chủ động đến tìm cớ cái gì, dù sao người đó cũng không đúng.

Vì lẽ đó, chuyện này liền cứ qua đi.

Duy Nhất sau khi trở lại trường vốn là muốn nói lời xin lỗi với người ta, kết quả còn chưa đến trước mặt bạn học đó, người kia đã chạy như một làn khói, giống như là chuột thấy mèo vậy.

Cô có chút không hiểu liếc nhìn bạn học nữ có quan hệ tốt hơn một chút, không rõ vì sao hỏi: "Mình không có chỗ nào quá đáng sợ chứ?"

Bạn học bật cười, cong cong khóe miệng vỗ vai cô nói: "Không phải là cậu khá đáng sợ, mà là anh trai của cậu khá đáng sợ."

Đoàn Duy Nhất: ".... ."

Thật sự giống như vậy, chỉ có điều cô sẽ không trách Đoàn Tử Du.

Bởi vì cô biết, anh trai là muốn tốt cho cô.

Mặc dù bạn học kia không tính là bắt nạt, có điều cô cũng không thích người khác giật tóc mình, chỉ là chuyện này cô bé chỉ hơi khó chịu một chút, cũng sẽ không đánh nhau hay gì đó, đánh nhau với cô mà nói, dường như chưa từng xuất hiện.

Sau chuyện này, Đoàn Duy Nhất tập chung học tập.

Bây giờ Đoàn Tử Du thỉnh thoảng sẽ khá bận, không phải mỗi ngày đều có thể đến đón cô, khi người không đến thì có tài xế, nhưng sau này dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Duy Nhất, thỉnh thoảng cô bé cũng về nhà cùng bạn học.

Một năm lớp 11 này, trường học của bọn họ xảy ra một chuyện lớn.

Hai bạn học yêu sớm, bị gọi gia trưởng, còn công khai kiểm điểm trước toàn trường. Đó là hai bạn học kết quả rất tốt, bản kiểm điểm vừa ra, làm cho toàn trường kiếp sợ.

Đây căn bản không phải là một bản kiểm điểm, mà là hai bản kiểm điểm cổ vũ mọi người yêu sớm, hai người đều kiên trì vô cùng, nói với bọn họ thích ai thì đi theo đuổi, muốn yêu đương thì yêu đương, bỏ lỡ là không còn rồi. Nhân sinh nhất định phải nắm chắc tất cả những gì mình muốn.

Cho dù là người hay vật.

Bản kiểm điểm này vừa ra, thầy giáo và hiệu trưởng bị tức đến hộc máu, lần thứ hai gọi gia trưởng của hai người đến, sau đó thế nào Duy Nhất cũng không biết, nhưng cô chỉ biết buổi sáng ngày hôm đó, tất cả bạn học đều bàn tán chuyện này.

Tiêu Tiêu cũng vậy.

Tiêu Tiêu là bạn học của Duy Nhất, cũng là người bạn thân nhất của cô, hai người thường tụ tập với nhau nói chuyện bát quái, xem TV...

Sau khi kết thúc, Tiêu Tiêu ôm lấy cánh tay Duy Nhất, cảm thán: "Hai người bọn gan quá, nhưng mà mình thích."

Duy Nhất nghe, chớp chớp mắt: "Tại sao phải thích?"

Tiêu Tiêu kinh ngạc mà nhìn Duy Nhất, "Chẳng lẽ cậu không thấy rất ngầu sao?"

Duy Nhất hoảng sốt, suy nghĩ một chút gật đầu: "Đúng là rất ngầu." Đọc Full Tại

Tiêu Tiêu nhìn bộ dáng bình tĩnh của Duy Nhất, đưa tay véo véo nói: "Ai nha, chắc chắn cậu không hiểu." Cô líu ra líu ríu: "Cậu biết khi tình yêu đến là như thế nào không?"

Duy Nhất: ".... ."

Tiêu Tiêu trực tiếp ngắt đứt lời cô muốn nói, suy nghĩ một chút, nói: "Cậu chắc chắn không biết, cậu vẫn bị hai anh trai quản, đừng nói là yêu đương, ngay cả người mình thích cũng không có." Cô cười nói: "Nhưng người khác không giống nha, cậu không nhận ra thật ra lớp chúng ta có rất nhiều cặp đôi yêu nhau sao?"

Duy Nhất a một tiếng, hậu tri hậu giác nhìn cô: "Mình không nhận ra, ai?"

Tiêu Tiêu không nói gì nhìn cô: "Cậu mỗi ngày ngoài học tập thì cũng chỉ có anh trai, hoàn toàn không thèm để ý những người khác."

Duy Nhất không có cách nào phản bác.

Hình như cô đúng là như vậy.

Trong mắt Duy Nhất ngoại trừ anh trai, còn có mấy chữ học tập cho tốt. Đối với những bạn học khác, không biết có phải thói quen từ khi bé, cô bé sợ những người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, vì lẽ đó lâu dần cũng không thích thân cận với người khác, Tiêu Tiêu xem như một ngoại lệ, hai người quen biết từ cấp hai, là bạn học, đến cấp ba lại là bạn cùng bàn, còn làm bạn cùng bàn hai năm, tự nhiên quen thuộc hơn người khác một chút.

Duy Nhất là kiểu người rất ít người được cô xem như bạn bè chân chính, nhưng Tiêu Tiêu tính là một, vì lẽ đó, có chuyện gì, Tiêu Tiêu cũng là người biết đầu tiên.

Tiêu Tiêu ôm cánh tay cô đi về phía phòng học, nhẹ giọng nói: "Ủy viên học tập và ủy viên thể dục của chúng ta, có điều đây là bí mật."

Duy Nhất hiểu được, gật đầu, "À."

Sau khi về phòng học, hai người ngồi cùng một chỗ.

Tiêu Tiêu chống cánh tay trên mặt bàn, híp mắt lại, cũng không biết đang nghĩ gì.

Đột nhiên, cô quay đầu lại nhìn Duy Nhất, "Duy Nhất, mình hỏi cậu một câu được không?"

Lúc này vẫn là tiết tự học buổi sáng, cũng không lo sợ nói chuyện sẽ bị phát hiện.

Duy Nhất gật đầu: "Cậu muốn hỏi gì?"

"Cậu không có người thích đúng không?"

Duy Nhất hoảng hốt, nhìn cô: "Thích là cái gì, thế nào mới xem là thích một người?"

Tiêu Tiêu nghẹn lại, liền biết không thể ôm quá nhiều hy vọng với Duy Nhất. Cô trầm tư một lát, gãi gãi đầu nói: "Cái này cậu thật sự đã hỏi được mình rồi, nhưng mình cảm thấy thích một người, là muốn lúc nào cũng bên cạnh người mà cậu nhớ nhung; người ấy làm gì cậu đều thấy rất giỏi, tình nhân trong mắt là Tây thi; còn có, khi nhìn thấy người ấy đến cạnh một người con gái khác cậu sẽ thấy khó chịu vô cùng, vô cùng không vui; liền cảm thấy người ấy chỉ là của một mình mình, nếu như người ấy đối xử tốt với người khác, trong lòng cậu sẽ chua xót, nhưng khi nhìn thấy người ấy, cậu lại cảm thấy hài lòng, có cảm giác như cả thế giới đều phát sáng."

Tiêu Tiêu nói rất nhiều, cũng đưa ra rất nhiều ví dụ.

Duy Nhất chăm chú nghe, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh. Cô nhíu mày muốn bắt lấy, nhưng chưa kịp thì nó đã biết mất rồi.

Sau khi nói xong, Tiêu Tiêu nhìn Duy Nhất: "Hiểu không?"

"Hiểu đại khái."

Tiêu Tiêu một mặt trẻ nhỏ dễ dạy, suy nghĩ một chút, "Ôi chao, anh cả của cậu có bạn gái à?"

Nghe vậy, Duy Nhất nghẹn lại, suy nghĩ về mấy cô gái hay đứng bên người Đoàn Bác Văn, gật đầu: "Vô cùng nhiều."

"Vậy anh nhỏ của cậu thì sao?"

Duy Nhất a một tiếng, tròn mắt nhìn cô: "Cái gì?"

Tiêu Tiêu vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn cô: "Mình nói anh nhỏ cậu ý, có bạn gái chưa?"

"Không có." Lập tức, cũng không biết xảy ra chuyện gì, bật lên, âm thanh vừa kiên định vừa rõ ràng.

Tiêu Tiêu bị ngữ khí này dọa sợ, bỗng nhiên chớp mắt nhìn cô, yếu ớt nói: "Không có thì không có cậu kích động như vậy làm gì?"

Duy Nhất im lặng một lát, mím môi nói: "Bởi vì anh trai không có bạn gái nha."

Từ nhỏ đến lớn, cô đều không nhìn thấy một nữ sinh nào xuất hiện bên cạnh Đoàn Tử Du, anh cả và anh nhỏ không giống nhau, tính cách cũng bất đồng, anh cả là người hoa tâm, nhưng anh nhỏ không phải.

Tiêu Tiêu dừng một chút, hoài nghi nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: "Vậy mình hỏi cậu, nếu như anh của cậu có người yêu, cậu sẽ khổ sở chứ?"

"Anh hai hả?"

Cô lầm bầm: "Không đâu, anh ấy có rất nhiều người yêu, có lúc còn một tuần thay một người."

Khi cô ở nhà đều có thể nghe được ba mẹ Đoàn phỉ nhổ Đoàn Bác Văn, nói không biết tại sao lại sinh được một thằng con trai đột biến gien, hoa tâm muốn chết.

Tiêu Tiêu nhíu mày, cũng không nghĩ nhiều nói: "Cậu có hai anh hả, anh cả cậu không đau lòng, vậy thì anh nhỏ thì sao, anh nhỏ cậu có người yêu, cậu sẽ đau lòng chứ?"

"Anh nhỏ sẽ không tìm bạn gái." Duy Nhất không biết tại sao, đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Tiêu Tiêu: "......"

Cô khiếp sợ mà nhìn Duy Nhất, chỉ cảm thấy kinh ngạc.

"Sao cậu xác định như vậy?" Nghĩ, là một người đọc rất nhiều truyện tranh đam mỹ, Tiêu Tiêu thấp giọng ghé vào tai Duy Nhất nói: "Chẳng lẽ anh nhỏ của cậu thích con trai?"

Duy Nhất: "...."

Duy Nhất theo bản năng muốn nói gì, nhưng nhìn thấy giáo viên đến, im lặng.

Cô lắc đầu một ái, đè thấp giọng nói: "Không phải."

Anh nhỏ cô thích con trai từ lúc nào, sao có thể, một chút cũng không thể.

Tiêu Tiêu muốn nói lại thôi nhìn cô, đột nhiên lẩm bẩm: "Cũng không có khả năng cả đời không yêu đương chứ."

Duy Nhất nghe, ánh mắt lóe lên, không nhiều lời gì.

Sau đó cả một tiết tự học buổi sớm, cô không nghiêm túc nghe Tiêu Tiêu nói chuyện, cũng không đọc sách, lực chú ý cũng không biết tại sao, chạy đến chuyện anh nhỏ yêu đương.

Thật ra khi Tiêu Tiêu vừa nói, Duy Nhất cũng không hiểu tại sao, trong tiềm thức luôn cảm thấy anh nhỏ và anh hai không giống nhau, anh nhỏ không yêu đương, cô không để ý anh hai yêu đương với ai, nhưng anh nhỏ thì cô rất để ý. Duy Nhất suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ nghĩ nghĩ đến việc mình và Đoàn Tử Du từ nhỏ đã rất thân thiết, mới chú ý như vậy.

Có điều sau đó, một đoạn thời gian dài, Duy Nhất cũng cảm nhận được các loại rung động khác nhau từ các bạn học nữ, Tiêu Tiêu vì muốn cho cô có thêm nhiều kiến thức về yêu đương, thậm chí còn đưa cho cô mấy cuốn tiểu thuyết và truyện tranh.

Thỉnh thoảng Duy Nhất cũng lấy ra xem, xem xem, cô liền cảm nhận được một chút không thích hợp, sao cô lại cảm thấy Đoàn Tử Du đối với cô, có chút giống với nam chính trong sách, lại không quá giống.

Cô biết mình và Đoàn Tử Du là anh em, không thể như vậy.

Duy Nhất xác định mình đối với Đoàn Tử Du ngoại trừ có tình thân còn có những thứ khác, là nghỉ hè năm lớp 11.

Mỗi năm nghỉ hè, Đoàn Tử Du đều dẫn Duy Nhất ra ngoài chơi.

Từ sau khi phẫu thuật thay tim, Đoàn Tử Du có nhiều thời gian ở bên cạnh Duy Nhất hơn, trước đây chưa từng đi nhiều nơi, chỉ là đi dạo với Duy Nhất, có điều cũng không dám đi xa, sức khỏe cũng không tính là ổn định, thời gian nhiều hơn là hai người đi dạo xung quanh.

Mùa hè này, hai người cũng đi xung quanh một chút.

Không đến một tuần sau về nhà, sau khi về nhà Duy Nhất mới nhận ra trong nhà có khách, mẹ Đoàn giới thiệu cho cô, nói là con gái của bạn học của bà về nước, vừa hay chưa có chỗ ở, liền ở nhà một thời gian.

Cô thấy chị gái xinh đẹp trước mặt, chào một tiếng: "Chào chị."

Cô gái kia nhìn Duy Nhất nở nụ cười, hỏi câu: "Đây chính là Duy Nhất đi?"

Mẹ Đoàn cười gật đầu: "Đúng vậy, Duy Nhất nhà chúng ta."

Người kia hơi dừng một chút, đột nhiên chuyển tầm mắt trên người Đoàn Tử Du, nhìn chằm chằm một lúc, mới mím môi hỏi: "Đây là anh Tử Du ạ?"

Duy Nhất: ".... ."

Mẹ Đoàn sững sờ, liếc nhìn vẻ mặt hai người, cười nói: "Đúng vậy, khi còn bé đã gặp."

Đoàn Tử Du vẻ mặt lạnh nhạt, nhấc mí mắt lên gật đầu xem như là chào hỏi, sau đó vỗ đầu Duy Nhất, trầm giọng nói: "Về phòng đi."

Duy Nhất bĩu môi: "Vâng."

Hai người một trước một sau lên lầu, chị gái sau lưng - Trình Viện còn đang tươi cười nói chuyện với mẹ Đoàn: "Anh Tử Du còn hung dữ hơn lúc bé."

Trình Viên và Đoàn Tử Du khi còn bé đã gặp, có điều chắc là do đã lâu, Đoàn Tử Du căn bản không nhớ đến.

Đương nhiên, đây cũng là Duy Nhất cảm thấy.

Trình Viện muốn ở nhà họ nửa tháng, cô ta mới từ nước ngoài về, có người nói sau này sẽ ở trong nước, bây giờ còn đang tìm nơi ở, cho nên mới phải ở nhà Đoàn gia.

Trước đây cũng có người ở nhờ Đoàn gia, có điều Duy Nhất không có chút cảm giác gì, chỉ coi như là trong nhà có khác, cũng không biết tại sao, khi Trình Viện ở nhà, cô cảm thấy không vui. Duy Nhất ngồi trên ghế sopha, liếc mắt nhìn Đoàn Tử Du đang nói chuyện với Trình Viện trước mặt, một mình hờn dỗi.

"Tử Du, cái này làm thế nào?" Đôi mắt Trình Viện tỏa sáng, nhìn Đoàn Tử Du, không nhịn được hỏi một tiếng.

Đoàn Tử Du thật ra rất ưa nhìn, là kiểu đẹp hơi yếu ớt của người bị bệnh, giữa lông mày không có cảm giác thành thục như Đoàn Bác Văn, nhưng anh lại có mị lực đặc biệt, chính là làm cho người ta vừa nhìn liền yêu thích, kiểu cố chấp bệnh kiều, Trình Viện vừa nhìn, liền yêu thích.

Chỉ có điều người này quá mức lạnh nhạt, không đuổi mình có lẽ là do nể mặt ba mẹ, nhưng chưa bao giờ cho Trình Viện sắc mặt tốt.

Đoàn Tử Du lạnh nhạt nhìn về phía người con gái trước mặt, "Không biết."

Trình Viện cũng không nhụt chí, cười nói: "Được thôi, em tự mình tra baidu."

Đoàn Tử Du không lên tiếng, quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ đang chăm chú xem TV, đứng dậy đi đến bên cạnh Duy Nhất ngồi xuống, "TV hay sao?"

Duy Nhất lạnh mặt, "Hay."

Hay hơn so với bọn họ bên kia nhiều.

Đoàn Tử Du khẽ cười, đưa tay xoa đầu cô hỏi: "Làm xong bài tập rồi à?"

Duy Nhất: "...."

Cô bé tủi thân nhìn về phía Đoàn Tử Du: "Chưa."

Đoàn Tử Du dở khóc dở cười, cưng chiều nhìn cô: "Làm bài tập xong trước đã, tháng sau mới có thể chơi thoải mái."

Duy Nhất rất không hài lòng, trước đây Đoàn Tử Du cũng sẽ không đuổi chính mình đi làm bài tập. Cái nhà này... Cưng chiều Duy Nhất nhất chính là Đoàn Tử Du, anh ấy sẽ không bảo cô, ép cô đi làm bài tập, hôm nay sao lại bắt cô đi làm bài tập rồi.

Tự nhiên, trong đầu cô xuất hiện một câu nói mà Tiêu Tiêu đã từng nói, Tiêu Tiêu nói nếu như có người ở bên cạnh người mình thích, liền rất phiền khi có bóng đèn.

Duy Nhất liếc nhìn Trình Viện, lại nhìn Đoàn Tử Du, hậu tri hậu giác nghĩ, có phải vì mình ở nơi này làm cản trở hai người phát triển, cho nên anh trai mới đuổi chính mình về phòng làm bài tập không.

Nghĩ đến cái này, Duy Nhất rất không vui, đặt gối ôm sang bên cạnh, mặt lạnh nhìn về phía Đoàn Tử Du, rất không vui: "À" lên một tiếng, "Vậy em về phòng làm việc, không quấy rầy hai người."

Đoàn Tử Du: ".... ."

Trình Viện nghe, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Duy Nhất một chút, khi nhìn thấy biểu tình trên mặt Duy Nhất, cô ta nhíu mày, không hiểu rõ mà nhìn về phía Đoàn Tử Du, tầm mắt xoay chuyển trên người hai người, đột nhiên tỉnh ngộ ra cái gì.

Khi Duy Nhất đi rồi, cô ta mới nhìn về phía Đoàn Tử Du.

Đoàn Tử Du người đầy hung ác mà nhìn về phía cô ta, trong ánh mắt tràn đầy căm ghét, anh lạnh mặt, không nói một lời đi theo lên lầu.

Ở chỗ Đoàn Tử Du, không có cái gì gọi là đạo tiếp khách.

Duy Nhất tức giận về phòng làm bài tập, nhưng căn bản không tĩnh tâm được, cô cúi đầu nhìn sách bài tập, đột nhiên liền cảm thấy bài tập hè rất đáng ghét, giống như là cô không thích Trình Viện vậy.

Đột nhiên, tay cầm bút của cô dừng lại, nghĩ về suy nghĩ thoáng lóe qua trong đầu mình.

Cô không thích Trình Viện.

Tại sao chứ?

Duy Nhất không phải người tùy tiện ghét người khác, Duy Nhất rất ít khi để người khác vào mắt, đương nhiên cũng có rất ít người hoặc vật làm cho cảm xúc của cô phập phồng. Cô cúi đầu nhìn sách bài tập, có chút nghĩ không thông.

Duy Nhất suy nghĩ một chút, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tiêu Tiêu.

Khi có chuyện gì nghĩ không thông, cô chỉ có thể tìm Tiêu Tiêu.

Duy Nhất: Tiêu Tiêu, cậu đang làm gì thế?

Tiêu Tiêu: Đang sống mơ mơ màng màng trên giường*, sao vậy?

(Nguyên văn là câu thành ngữ bên trung Túy sinh mộng tử, nghĩa là sống mơ màng, sống không có mục đích. )

Duy Nhất: Thành ngữ không được dùng lung tung.

Tiêu Tiêu: Ha ha ha ha, đang ở trên giường xem, sao đột nhiên lại tìm mình, cậu chắc chắn có chuyện gì rồi. Nói đi, cô giáo Tiêu trả lời cho cậu.

Duy Nhất suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được hỏi: Cậu có tự nhiên ghét một người không, rõ ràng người ấy không làm cái gì, chỉ là đơn giản là không thích, nhìn thấy người ấy liền rất phiền, cảm thấy phiền như bài tập hè vậy.

Sau khi gửi xong, Duy Nhất nằm trên giường lo lắng đợi Tiêu Tiêu trả lời.

Chỉ có điều không đợi được tin nhắn, nhưng lại chờ được điện thoại của Tiêu Tiêu.

"Alo."

"Duy Nhất à." Tiêu Tiêu thở dài hỏi: "Người đáng ghét đó là nữ hả?"

Duy Nhất a một tiếng, mím môi nhỏ giọng nói: "Đúng vậy nha, có phải mình quá nhỏ nhen không?"

"Không phải là nhỏ nhen." Tiêu Tiêu có chút không hiểu, nhíu mày nói: "Cậu có người thích lúc nào mà gạt mình hả, sao mỗi ngày mình đều đi cùng cậu mà không biết?"

Cô lầm bầm nói: "Tuy trường học chúng ta có nhiều nam sinh đẹp trai, nhưng mình thấy cậu cũng không có hành động gì đặc biệt nha, sao cậu đột nhiên có người thích vậy?"

Đoàn Duy Nhất sửng sốt một chút, tay cầm điện thoại đột nhiên bất động.

Bên này Duy Nhất hồi lâu không lên tiếng, Tiêu Tiêu bên kia ôi chao hai tiếng, "Duy Nhất, cậu có nghe mình nói không?"

Cô gọi mấy tiếng, Duy Nhất lúc này mới hoàn hồn trả lời một câu: "Mình nghe."

Cô trầm mặc một lát, mím môi hỏi: "Sao cậu lại nói mình có người thích?"

Tiêu Tiêu bật cười nói thẳng: "Người đáng ghét này là con gái, không phải là do cô ta đi cạnh người cậu thích nên cậu ghen, thì còn có thể là cái gì?" Cô một bộ mình rất hiểu, nói nhỏ: "Cậu đây chính là ghen, rất đơn giản nha."

"Nhưng mình..."

"Cái gì?" Tiêu Tiêu hừ một tiếng: "Cậu còn chưa nói cho mình biết người mà cậu thích là ai nha, mỗi ngày mình đều đi học với cậu, sao cậu lại gạt mình có người mình thích hả?"

Duy Nhất sửng sốt hồi lâu, mới trừng mắt nói: "Cậu không quen."

Cô không phủ nhận chính mình có người mình thích.

Duy Nhất trong nháy mắt như có chút thông, cô thích Đoàn Tử Du, cho dù đó là anh trai của chính mình, cô biết không nên, nhưng có lúc tình cảm của con người căn bản không thể khống chế được, Duy Nhất căn bản không khống chế được, cũng thích một cách vô thức.

Tuy rằng cô không thể xác định trăm phần trăm, nhưng trải qua những lời nói của Tiêu Tiêu lúc nãy, cô lại khẳng định.

Khi cô nhìn thấy Trình Viện và Đoàn Tử Du nói chuyện liền không vui, thậm chí còn vô cùng khó chịu khi tại sao Đoàn Tử Du lại đuổi cô về phòng làm bài tập, nghĩ nghĩ đến những lời Tiêu Tiêu nói trước kia, Duy Nhất đột nhiên xác định.

Cô thích anh trai của chính mình.

Thích một người không thể thích.

Một người kéo cô ra khỏi vực sâu.

Sau khi ngắt điện thoại, Duy Nhất vùi vào trong chăn hồi lâu, từ từ chấp nhận sự thật này.

Nhưng, đó là anh trai nha.

Duy Nhất mở mắt nhìn trần nhà, khi vẫn chưa hoàn toàn nghĩ thông, tiếng gõ cửa vang lên: "Duy Nhất."

Duy Nhất quay đầu, nhìn về phía cánh cửa một bên, không lên tiếng.

Đoàn Tử Du kiên nhẫn gọi hai câu: "Anh trai có thể vào không?"

Duy Nhất mím môi, đột nhiên nói câu: "Không thể."

Đoàn Tử Du: "......"

Anh sững sờ một chút, dở khóc dở cười nói: "Tạ sao không thể làm bài tập?"

"Ừ." Duy Nhất mệt mỏi nói: "Em đang ngủ."

Đoàn Tử Du bật cười, xoa xoa mi tâm, nói: "Vậy được, lát nữa anh tới, có phải mệt mỏi không?"

"Có chút."

Hai người nói hai câu, Đoàn Tử Du cũng không miễn cưỡng tiến vào, chậm chạp rời đi.

Người đi rồi, Duy Nhất tiếp tục nằm vạ trên giường, thật lâu sau, mới chậm rãi bò dậy, cô đi đến ban công, liền nghe được âm thanh đối thoại phía dưới, cô cúi đầu nhìn, vừa hay là hình ảnh Trình Viện và Đoàn Tử Du đang nói chuyện, hai người đứng đối diện, như là đang chơi đùa.

Duy Nhất mím môi nhìn, lại càng không vui.

Sao anh trai của cô lại đối xử tốt với những cô gái khác như vậy?

Cô không vui, cũng không thoải mái.

Dưới lầu, mẹ Đoàn bảo Đoàn Tử Du cài đặt điện thoại cho mình, Trình Viện vừa hay biết, chủ động đi đến.

Đoàn Tử Du hơi ngừng lại, lui về phía sau hai bước, Trình Viện làm bộ không nhìn thấy, tiến gần liếc nhìn: "Cái này chắc là làm như này." Cô ta cười nhìn mẹ Đoàn ở bên cạnh: "Dì, cháu làm cho."

Mẹ Đoàn ở bên cạnh, Đoàn Tử Du cũng không tiện làm quá đáng.

Anh trầm mặt, đưa điện thoại cho mẹ Đoàn: "Con còn có việc, mẹ bảo Duy Nhất làm cho mẹ đi."

Mẹ Đoàn một mặt mông lung nhìn anh: "Con còn có chuyện gì?"

Đoàn Tử Du không lên tiếng, không nói lời nào lên lầu.

Mẹ Đoàn nghẹn lại, nói thầm: "Thằng nhóc thối."

Trình Viện ở một bên nhìn, suy nghĩ một chút, dịch về phía mẹ Đoàn nói chuyện: "Dì ơi."

"Ừ." Mẹ Đoàn cười, gửi tin nhắn cho ba Đoàn, bảo bọn họ tối về sớm ăn cơm. Bà nhìn Trình Viện: "Sao vậy?"

Trình Viện suy nghĩ một chút, ám chỉ hỏi: "Duy Nhất và anh Tử Du không phải là anh em ruột?"

Vẻ mặt của mẹ Đoàn hơi ngừng lại, mỉm cười nhìn cô ta: "Với dì mà nói, Duy Nhất chính là con gái ruột."


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-93)