← Ch.77 | Ch.79 → |
Tiểu công chúa của Chu Túy Túy và Thẩm Nam ra đời ngày 1/9.
Muộn hơn mấy ngày so với ngày sinh dự kiến, nhưng tiểu công chúa có thể là gấp không chờ nổi muốn đi học, cho nên ra đời ngày 1/9.
Tiểu công chúa tên là Thẩm Mộ Xuy, biệt danh là Thụy Thụy.
Tên là do Thẩm Nam đặt, không tính là dễ nghe, nhưng ý nghĩa rất quan trọng, hơn nữa Chu Túy Túy cũng rất thích tên này, còn nhũ danh Thụy Thụy này là do khi Chu Túy Túy mang thai rất thích ngủ, cô vẫn luôn cảm thấy tiểu công chúa thích ngủ, cho nên, tên cũng như vậy mà có.
Khi Thụy Thụy sinh ra, mọi người đều nói đẹp hơn so với mấy đứa bé bình thường một chút, tiếng khóc của tiểu công chúa vang dội, làm tất cả mọi người khiếp sợ. Nhưng mà điểm tốt duy nhất là, tiểu công chúa sau mấy ngày, là càng ngày càng đẹp.
Mẹ Thẩm vẫn luôn khen, nói con bé lớn lên sẽ rất đẹp.
Cũng đúng, ba mẹ đều đẹp như vậy, con cái chắc chắn sẽ không kém.
Chỉ chớp mắt, Chu Túy Túy cũng xuất viện, Thẩm Nam ở bên cạnh cô một đoạn thời gian, nhưng sau đó thật sự bận rộn, lại về bộ đội. Đối với cái này, Chu Túy Túy cũng không có ý kiến gì, cô đều có thể chấp nhận.
Cô hiểu hết công việc của Thẩm Nam, cũng hiểu được nỗi khổ của anh.
Hơn nữa khi mang thai Thẩm Nam cũng thường xuyên ở bên cạnh, cô vô cùng biết ơn, so sánh mà nói, có nhiều quân tẩu thậm chí khi sinh con mà chồng cũng không ở bên cạnh, các cô ấy mới vĩ đại, khi Chu Túy Túy sinh tiểu bảo bối, còn may, Thẩm Nam vừa hay không có nhiệm vụ gì quan trọng, đoạn thời gian đó vẫn luôn ở trong bộ đội, cho nên, khi mẹ Thẩm gọi điện qua, anh lập tức đến bệnh viện, toàn bộ quá trình đều ở bên cạnh cô.
Cho nên chuyện công tác, cô đều có thể hiểu được. Cũng sẽ không oán trách cái gì, thỉnh thoảng có, nhưng là đùa giỡn với Thẩm Nam.
Tiểu Thụy rất ngoan, cũng không nháo Chu Túy Túy, đương nhiên, cũng có khả năng chỉ tạm thời như vậy.
Hôm nay, bọn họ đã về nhà ở, bởi vì sống trong đại viện không tiện, khi Chu Túy Túy mang thai, mẹ Thẩm liền tặng hai người một đống biệt thự, trực tiếp đăng ký danh nghĩa của Chu Túy Túy, không có chút tiền nào của Thẩm Nam.
Cho nên sau khi kết hôn, hai người liền ở bên này, phòng trẻ con cũng đã chuẩn bị, hẳn là nói sau khi hai người kết hôn mẹ Thẩm vẫn luôn chuẩn bị, nhưng do tình cảm của hai người vẫn luôn không tiến triển, cho nên đến khi hai người hòa hảo, mẹ Thẩm hỏi qua sở thích của Chu Túy Túy, bảo thiết kế trang hoàng căn phòng lại một lần, chờ đến khi bọn họ vào, tất cả đồ đạc bên trong đã đầy đủ.
Cũng vì bọn họ chuyển ra, đối với mấy người Hạ Văn mà nói, tiện hơn rất nhiều.
Lúc trước muốn đi thăm Chu Túy Túy, luôn có các loại bất tiện, đại viện không phải ai cũng được vào, mỗi lần phải đăng ký kiểm tra rất lâu. Cho nên khi dọn ra đối với mấy người mà nói, đều là nhẹ nhàng tự do.
Hơn nữa khu biệt thự này là tìm yên tĩnh trong náo nhiệt, cách trung tâm thành phố rất gần, cách đại viện cũng không quá xa, so sánh mà nói, rất thuận tiện.
Hôm nay, mẹ Thẩm về đại viện lấy đồ, dì bảo mẫu chăm sóc Thụy Thụy cũng ra ngoài mua đồ, chỉ còn lại Chu Túy Túy và Thụy Thụy ở nhà, cô ngồi xổm bên giường em bé, rũ mắt nhìn cô bé đáng yêu, duỗi tay nhéo nhéo, "Tiểu bảo bối."
Thụy Thụy mở mắt ra, trong mắt tròn xoe nhìn Chu Túy Túy, như là đang nhận người.
Chu Túy Túy bật cười, mặt mày dịu dàng hơn mấy phần, "Biết mẹ không?"
Thụy Thụy còn chưa biết nói, nhưng cứ nhìn Chu Túy Túy chằm chằm như vậy, ánh mắt kia của cô bé, làm cho Chu Túy Túy mềm lòng.
Cô thích tiểu bảo bối quá, là thật sự rất rất thích. Đọc Full Tại
Hơn nữa cũng được theo ý nguyện là đứa bé đầu tiên là con gái, khi biết được, Chu Túy Túy vui mừng muốn khóc.
Cô đùa với thiên sứ nhỏ trước mặt, một mình tự vui vẻ, "Biết không?"
Tiểu Thụy Thụy chớp mắt, cứ nhìn cô như thế. Nhưng là đang nói cho Chu Túy Túy, con biết mẹ nha, mẹ là mẹ con.
Chu Túy Túy bật cười, ôm bé lên, chuyển động dưới lầu.
Thân thể cô không tệ lắm, sau khi sinh con xong khôi phục cũng khá tốt, ngoại trừ mập ra một chút, còn lại không thay đổi quá lớn, nhưng có một điểm bất đồng duy nhất, eo Chu Túy Túy hay bị đau, sau khi ôm một lát liền mệt mỏi.
Chu Túy Túy nhìn tiểu bảo bối trong lòng, khẽ hát ru.
"Thích mẹ không?"
Tiểu bảo bối nắm nắm tay, dùng thân thể để biểu đạt.
Khi được Chu Túy Túy ôm, cô bé không bao giờ khóc.
Chu Túy Túy ôm bé dạo quanh tầng một một vòng, điện thoại của Duy Nhất đến.
"Alo."
"Chị, hôm nay em được nghỉ, muốn đến xem tiểu bảo bối."
Chu Túy Túy bật cười, cong môi, "Đến đây đi. Tiểu bảo bối của chúng ta còn đang tỉnh ngủ nè."
"Được nha."
Ngắt điện thoại không đến một tiếng, Đoàn Duy Nhất liền xuất hiện trước cửa nhà.
Túi lớn túi nhỏ, đều là mua cho Chu Túy Túy và Thụy Thụy, nhưng thật ra Thụy Thụy khá ít, càng nhiều là mua cho Chu Túy Túy, dùng lời của Duy Nhất mà nói, mọi người đều thích mua đồ cho Thụy Thụy, cô muốn mua cho chị gái nhiều một chút.
Nhưng trên thực tế, Hạ Văn và mẹ Thẩm cũng mua cho Chu Túy Túy không ít, chỉ là mấy người đàn ông như Lục Gia Tu và Hồ Dật cưng chiều Thụy Thụy vô cùng, dù sao cũng là tiểu công chúa đầu tiên, mấy người như là muốn dùng hết cưng chiều cho Thụy Thụy, cái gì cũng mua.
Lúc mới sinh hơn một tháng, tiểu công chúa đã nhận được nhà ở, xe, du thuyền, thậm chí còn có cổ phần công ty, Chu Túy Túy đối với cái này, dở khóc dở cười.
Cô ôm tiểu bảo bối trong ngực, vừa sinh ra đã có gia tài bạc triệu, xứng danh với bạch phú mỹ (*những cô gái giàu có, xinh đẹp. )
Đặc biệt là ông ngoại và ông nội Thẩm Nam, rất thích cháu gái, ông ngoại càng là do Thẩm Ngự ngang bướng, chuyển đại bộ phận cổ phần cho tiểu bảo bối, nhưng cố tình Thẩm Ngự lại không quan tâm. Ban đầu Chu Túy Túy còn lo lắng Thẩm Ngự sẽ bất mãn hay cái gì đó, kết quả Thẩm Nam nói Thẩm ngự còn ước gì có công ty thừa kế, chính mình một thân nhẹ nhàng.
Chu Túy Túy nghe, chỉ muốn đánh người.
Một nhà này, làm cho người ta tức quá.
"Dì nhỏ đến." Duy Nhất duỗi tay ôm Thụy Thụy, nựng nựng hai tiếng, ánh mắt cũng dịu dàng hơn, "Một tuần này em nhớ con bé quá."
Chu Túy Túy bật cười, nhìn cô: "Em nhớ kỹ, mình vẫn là sinh viên, không phải là mẹ."
Cô dở khóc dở cười, "Quá nhớ tiểu bảo bối là thế nào?"
Duy Nhất ai da một cái, làm nũng với Chu Túy Túy: "Không biết, chính là nhớ con bé."
Nghe vậy, Chu Túy Túy cười, cong môi nhìn cô bé, "Đoàn Tử Du không ghen."
Hai người này, khi mình mang thai đã yên lặng ở bên nhau, nếu không phải tình cờ phát hiện ra, khả năng đến bây giờ Duy Nhất vẫn còn gạt mọi người. Cô bé không có cảm giác an toàn, so với Chu Túy Túy còn nặng hơn, luôn cảm thấy không an tâm.
Kết quả khi hai người mới yêu nhau, Đoàn Tử Du đã nói cho người trong nhà, người trong nhà cũng hoàn toàn chấp nhận, hơn nữa cũng không tạo áp lực gì cho Đoàn Duy Nhất, làm cho cô bé trong khoảng thời gian này rất vui vẻ, giống như càng ngày càng thả lỏng tâm tình. Điều này, Chu Túy Túy nhìn cũng vui vẻ.
Duy Nhất sửng sốt, hờn dỗi nhìn chị gái mình, "Chị, chị nói gì chứ."
Đoàn Tử Du đâu phải là người dễ ghen như vậy.
À không, chính là người như vậy.
Duy Nhất chỉ cần nghĩ đến những sự tích ghen tuông của Đoàn Tử Du, liền cảm thấy đau đầu.
Chu Túy Túy quan sát biểu tình của cô bé, cong môi cười, cũng không vạch trần.
"Được được được, Đoàn Tử Du không ghen." Cô chạm vào gương mặt tiểu công chúa, nhìn về phía Duy Nhất, "Em sờ mặt con bé xem, thật sự quá mềm, quá thoải mái."
Duy Nhất, "......"
Cô bật cười, cùng sờ với Chu Túy Túy, "Không sai, hâm mộ tiểu bảo bối quá."
Cô cúi đầu nhìn, "Lông mi cũng dài quá, lớn lên nhất định là một đại mỹ nhân."
Chu Túy Túy cười, nhướng mày tự tin nói, "Tốt xấu gì gien của ba mẹ cũng không tệ lắm, nếu quá xấu, chị nhất định sẽ nghi ngờ nó có phải con gái của chị không."
Duy Nhất: "....... ."
Chị như vậy, con gái của chị có biết không.
Tiểu Thụy Thụy lúc này, đá đá chân mình.
Hai người nhìn, đối diện cười. Chu Túy Túy ai da, ôm vào lòng: "Còn nghe biết mà tức giận." Cô cười, "Được được được, mẹ không đùa con, Thụy Thụy nhà chúng ta lớn lên, nhất định là một đại mỹ nhân."
Cô cười, xoa đầu Thụy Thụy hỏi: "Nếu là đại mỹ nhân, vậy có thể mang về cho mẹ một người con rể siêu cấp đẹp trai không?"
Đoàn Duy Nhất: "...."
Cô bé khiếp sợ nhìn về phía chị gái, lẩm bẩm hỏi, "Chị, chị biết mình đang nói gì không?"
Cô nghẹn lại, chỉ vào Thụy Thụy nói: "Anh rể biết chị như vậy sao?"
Chu Túy Túy cười lắc đầu, "Hẳn là không biết đâu." Cô đùa với đứa bé, "Chị này không phải vì tương lai con bé sáng suốt, tìm một bạn trai thật đẹp sao?"
"Này quá sớm đi?"
"Không còn sớm." Chu Túy Túy nói: "Em không hiểu được tâm tình của người mẹ đâu."
Sau khi sinh con xong, hình như các loại lo lắng liền đến.
Tuy rằng còn rất sớm, nhưng khi xem TV, trong lòng Chu Túy Túy khó tránh khỏi có nhiều lo lắng như tiểu bảo bối bị người lừa đi, lớn lên không biết chọn người yêu đương.... Ngay thẳng hay không thì Chu Túy Túy không quá lo lắng, cô chỉ lo lắng tiểu bảo bối tìm một người không đẹp trai, cũng không tốt về nhà.
Tối hôm qua cô xem một bộ phim, bị cô gái trong phim làm cho tức chết.
Rõ ràng bản thân ưu tú, cố tình lại yêu một thằng tra nam, toàn tâm toàn ý chỉ có thằng tra nam kia, ngay cả ba mẹ khuyên cũng không nghe, mà tên tra nam kia cũng không phải rất đẹp trai, chính là bình thường mà thôi, biết dỗ con gái vui vẻ. Sau khi xem TV xong, trên phương diện này Chu Túy Túy cảm thấy nguy cơ nháy mắt tràn đầy.
Duy Nhất nghe cô giải thích, trầm mặc.
Cô nhìn chằm chằm Chu Túy Túy hồi lâu, mới nói, "Chị về sau chị ít xem mấy phim thần tượng đi nhé."
Chu Túy Túy, "Vậy không được, Thụy Thụy thích."
Cô thở dài nói: "Chị chuẩn bị tìm mấy bộ phim thần tượng ra xem, để cho Thụy Thụy xem, nói cho cô bé muốn tìm người yêu nhất định phải đẹp trai như vậy."
Duy Nhất: "Chị, thần tượng của chị là ai?"
Chu Túy Túy hơi mỉm cười, nhìn về phía Duy Nhất: "Không nói cho em."
Duy Nhất: "...."
Quá tủi thân.
Hai người náo loạn một lát, Thụy Thụy đói bụng.
Sau khi Chu Túy Túy cho cô bé uống sữa xong, còn không quên nhắc nhở một câu: "Tiểu bảo bối, về sau nhớ phải tìm một người con rể thật đẹp trai cho mẹ."
Đoàn Duy Nhất không muốn nói chuyện.
Nhiều năm sau, đợi đến khi Thụy Thụy thật sự dẫn một anh chàng đẹp trai về nhà, Duy Nhất đột nhiên cảm thấy giáo dục từ nhỏ của chị mình, thật sự không tồi.
Biết nhìn xa.
Tác giả có lời muốn nói:
Túy Túy từ nhỏ bồi dưỡng ánh mắt cũng là như vậy.
Khi Thẩm gia không ở nhà, bà xã đã trộm làm cái gì vậy????
Nhiệm vụ của Thụy Thụy gian khổ quá, nhất định phải lựa chọn thật kỹ!!!!!!
← Ch. 77 | Ch. 79 → |