← Ch.41 | Ch.43 → |
Chương 42
Lời nói vừa dứt, xe liền rời đi, chỉ còn một mình Trần Toa Toa đứng tại chỗ, sắc mặt xanh lét. Trên mặt toàn bộ là xấu hổ.
Phía sau còn có đồng nghiệp cùng tan ca, ban đầu mấy người chỉ ôm tâm lý xem kịch vui, kết quả không ngờ... Chu Túy Túy sẽ cứng rắn như vậy, khí phách mà đáp trả.
Thật ra, sau thời gian ở chung, mọi người đều phát hiện ra vấn đề không lớn cũng không nhỏ, có một số đồng nghiệp, quả thật là khá thích khoe khoang, đặc biệt là mấy cô gái nhỏ mới vừa ra xã hội không hiểu cái gì, ở nhà có thể là một tiểu công chúa, thích đua đòi, cái này tuy rằng mọi người không thích, nhưng cũng không nói nhiều.
Nhưng mà cách làm của Trần Toa Toa xác thật quá phiền phức.
Loại người này, làm cho người không cách nào nói được, nhưng lại rất khó chịu.
Chu Túy Túy vừa hay là kiểu người không thể nhịn, vốn dĩ còn được, nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần, cô cảm thấy nhàm chán.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Trần Toa Toa, có trào phúng, có đánh giá, làm cho cô ta không có chỗ dung thân.
Cô ta cắn chặt răng, đứng trước cửa dậm chân, trợn mắt hung dữ mà nhìn theo đuôi xe của chiếc xe đã biết mất, mới phẫn nộ rời đi.
...
Bên kia, sau khi lên xe, Chu Túy Túy mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, xoa xoa mi tâm.
Ngải Trạch Dương nhướng mày, nhìn về phía người bên cạnh, bật cười: "Sao, đồng nghiệp đắc tội với em?"
Đã rất lâu anh ta không thấy Chu Túy Túy phản kích người khác như vậy.
Chu Túy Túy có thể nhẫn nhịn, nhưng cũng có thể nhẫn nhịn.
Chu Túy Túy trợn mắt nhìn anh ta, bóc kẹo cao su ở bên cạnh đưa vào miệng, mới cảm thấy hạ hỏa một chút.
Một lát sau, cô mới nói: "Một cô bé cùng vào thực tập."
"Sau đó thì sao?" Ngải Trạch Dương nghĩ đến đoạn đối thoại vừa nãy: "Muốn tự mình đưa em tan ca?"
Chu Túy Túy cười lạnh một tiếng, cúi đầu nghịch điện thoại: "Là muốn khoe xe mới của cô ta một chút, cùng với gia thế." Cô rất cạn lời: "Cũng không biết khoe cái gì, một hai lần em thấy không sao, nhưng nhiều lần, chính cô ta không cảm thấy xấu hổ hay sao."
Nghe vậy, Ngải Trạch Dương không nhịn được mà bật cười. Lời này của Chu Túy Túy thật sự nói trắng ra.
Vô cùng kinh ngạc hỏi: "Khoe xe mới với em? Hãng gì?"
"Không thèm hỏi."
Ngải Trạch Dương nhướng mày cười: "Nếu không ngày mai lái một chiếc xe thể thao ở gara của anh đi làm?"
Chu Túy Túy dừng một chút, chậm rãi liếc mắt nhìn anh: "Em không ngốc, vì sao phải lái mấy cái xe thể thao đó đi làm." Cô hơi ngừng lại, rất bất đắc dĩ: "Một chiếc xe thể thao của anh, em làm việc mười năm cũng không mua được."
Ngải Trạch Dương: ".... ."
Nói hình như còn hơi có lý.
Anh ta mỉm cười: "Nhưng em mua được, em cũng đâu phải nghèo khổ gì."
Khi bọn họ học đại học, ba người ở chung liền tự có suy nghĩ riêng, Hạ Văn và Chu Túy Túy lo suy nghĩ cách làm và đưa tiền, còn mọi chuyện để Ngải Trạch Dương đi làm, mấy công ty dưới danh nghĩa của anh ta, Chu Túy Túy và Hạ Văn đều có cổ phần, cho nên lời nói kia của Chu Túy Túy không hề sai, chỉ có thứ cô không muốn mua, chứ không có thứ gì cô mua không nổi.
Huống chi, mua không nổi cũng có người nguyện ý cho vay hoặc là tặng.
Chu Túy Túy khẽ cười: "Thật ra hôm nay nói mấy lời kia sẽ làm cô ta cảm thấy mất mặt, nhưng không muốn bị cô ta quấn lấy nữa."
Cô muốn một hoàn cảnh công việc yên tĩnh.
Ngải Trạch Dương hiểu rõ: "Được rồi, em cũng đừng tức giận, dẫn em đi ăn cái gì."
"Tìm em làm gì?" Lúc này hai người mới nói đến trọng điểm.
Buổi sáng Ngải Trạch Dương hẹn cô, Chu Túy Túy cũng đi huấn luyện, Hạ Văn cũng không ở đây, cho nên mới đồng ý.
"Ăn xong nói."
"Được."
***
Quán ăn hoàn cảnh rất ưu nhã, Ngải Trạch Dương ăn nhậu chơi bời, làm việc đều rất ok.
Không thể không nói, mỗi nơi Ngải Trạch Dương dẫn bọn Chu Túy Túy, đều khá tương đối đặc sắc, hương vị cũng không tồi.
Mới vừa vào cửa, Chu Túy Túy liền nhướng mi nhìn rào chắn bằng trúc, lại đi vào bên trong, chính và một khu vườn nhỏ, trồng đầy hoa cỏ, còn có không ít hoa đang nở rất rực rỡ. Tròng mắt cô chuyển động, lại nhìn vào bên trong, còn nghe được tiếng đàn tranh.
Chu Túy Túy bật cười, nhìn người bên cạnh: "Chỗ mới?"
"Đúng vậy." Ngải Trạch Dương nói: "Nhạc còn khá hay, chắc em thích."
Chu Túy Túy nhoẻn miệng cười, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Thiết kế bên trong của nhà hàng cũng rất độc đáo, rất cổ kính, nhưng lại mang theo cảm giác hiện đại, còn rất thú vị.
Hai người tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống, sau khi gọi món xong, Chu Túy Túy nhìn xung quanh, trong tiệm không quá nhiều người, nhìn rất thoải mái. Ít nhất không có cảm giác ồn ào cãi cọ như mấy nhà hàng ở bên ngoài, hơn nữa, mỗi bàn còn cách nhau khá xa.
Sau khi cô nhìn chằm chằm một lát, lại nhìn về phía Ngải Trạch Dương: "Anh dẫn em đến nơi đây, chắc không chỉ vì ăn cơm chứ?"
Ngải Trạch Dương búng tay một cái, tán dương nhìn về phía cô: "Thông minh."
Chu Túy Túy ngẩng đầu nhìn thiết kế trên trần nhà, nghĩ nghĩ hỏi: "Có phải anh muốn... Tìm em để bàn bạc, mở một chi nhánh của quán rượu cổ trấn ở đây?"
Ngải Trạch Dương trợn tròn mắt nhìn cô, ngẩn người, nói: "Không tồi nha Xuy Xuy, từng ấy năm, em vẫn hiểu được anh nhất."
Nghe vậy, Chu Túy Túy rất ghét bỏ mà liếc anh ta một cái: "Anh cũng không nghĩ, đã nói chuyện này với em bao nhiêu lần."
Từ sau khi Ngải Trạch Dương uống rượu ở bên quán rượu của cô, liền luôn thúc giục Chu Túy Túy mở chi nhánh, nói là tiêu thụ giùm các thứ gì gì đó, anh ta cảm thấy quán rượu của Chu Túy Túy chỉ mở ở cổ trấn, có chút phí phạm. Trong xã hội phát triển này, rất ít có rượu thuần khiết như vậy, chỉ cần uống một ngụm đầu tiên, là có thể cảm nhận được hương vị khác biệt, là cảm giác rượu làm thủ công, tóm lại, Ngải Trạch Dương vừa uống liền cảm thấy vừa uống là trở thành người uống rượu ngon nhất thế giới, rượu của quán Say rồi theo bạn đi, rất ngon.
Chỉ cần Chu Túy Túy đồng ý chia sẻ, dùng để phát triển, anh ta dám đảm bảo, danh tiếng trong nháy mắt sẽ nâng cao.
Dù bây giờ chỉ mở ở cổ trấn, quán rượu Say rồi theo bạn đi, đã trở thành địa điểm du lịch nổi tiếng mà khách đều ghé vào, chỉ cần đi đến đó, đều sẽ ghé đến thưởng thức một ngụm. Rượu nơi đó, rất nổi tiếng, rất đặc sắc.
Chu Túy Túy cũng không hề tuyên truyền, tất cả đều là khách tự mình truyền tai nhau, Ngải Trạch Dương không chỉ một lần nghe thấy người ta nhắc đến quán rượu của Chu Túy Túy, nói là đã lâu năm, truyền thống lâu đời.
....
Ngải Trạch Dương khụ một tiếng, ngượng ngùng cười nói: "Anh đã mua cửa hàng này rồi."
Anh lời ít ý nhiều mà nói: "Yêu cầu của ông chủ rất cao, thích ăn cơm ở những nơi như này, nhưng lại không có danh tiếng, tiền thuê chỗ này em cũng biết, có chút không đỡ nổi."
Chu Túy Túy hiểu rõ, đoạn đường này rất tốt, nhà hàng này diện tích lớn, tiều thuê nhà bao nhiêu trong lòng cô cũng có ước chừng.
"Anh cứ chắc chắn... Rượu của em ở đây, có thể bán được hả?" Chu Túy Túy buồn cười nhìn Ngải Trạch Dương.
"Đương nhiên." Ngải Trạch Dương nói: "Anh rất tin tưởng rượu của em."
Chu Túy Túy ngừng một chút, suy nghĩ, nói: "Hẳn là em sẽ không đồng ý." Cô nhìn về phía Ngải Trạch Dương, "Hôm nay anh chỉ thuận miệng một chút thôi nhỉ, mục đích hôm nay anh gọi em qua đây, cũng không phải thật sự thuyết phục em mở quán rượu ở đây chứ?"
Ngải Trạch Dương: "...."
Bạn thân quá thông minh thì phải làm gì bây giờ, hoàn toàn không có cách nào mới.
Anh ta nghẹn lại, thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy, đối với phần trăm đáp ứng chuyện này của em, anh chỉ ôm 1% hy vọng."
Chu Túy Túy: ".... À." Cô nhếch mí mắt, lãnh đạm nhìn về phía Ngải Trạch Dương: "Vậy nói đi, rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Ngải Trạch Dương chỉ nói: "Kéo em đầu tư, muốn em thay đổi thiết kế của nhà hàng này một lần nữa, anh thích thiết kế quán rượu và khách sạn của em."
Những cái đó, tất cả đều là tự tay Chu Túy Túy làm.
Nghe vậy, Chu Túy Túy nháy mắt hiểu rõ. Cô nhìn xung quanh một hồi lâu, mới xoa xoa mi tâm hỏi rõ: "Xác định?"
"Ừm." Ngải Trạch Dương nói: "Muốn thay đổi nơi đây thành một nơi riêng tư một chút, quán rượu của em không mở, nhưng có thể cung cấp rượu không? Không cần nhiều, số lượng có hạn là được."
Anh ta thuyết phục Chu Túy Túy: "Cũng không cần đầy đủ các loại, chủ yếu là mấy loại rượu bán chạy của quán em, nhưng em chưa từng suy nghĩ phát triển thêm sao?"
Chu Túy Túy im lặng một lát, nhìn anh ta: "Này anh để em suy nghĩ một chút, em không mở ở bên này là do quản lý không được, có mấy thứ giao cho người khác không yên tâm, Lâm Mộc và Lâm Bình cũng sẽ không muốn đến, bọn họ thích cổ trấn hơn. Hơn nữa nơi này... quá hỗn loạn, không phải là một nơi thích hợp để thưởng thức rượu."
Ngải Trạch Dương cười: "Được, em suy nghĩ kỹ rồi trả lời anh."
"Ừm."
Chu Túy Túy cúi đầu ăn cơm, qua một hồi, Ngải Trạch Dương đưa đồ vật qua: "Trọng điểm ngày hôm nay không phải là mấy cái đó, mà là cái này...."
Anh ta gõ nhẹ lên mặt bàn nhìn về phía Chu Túy Túy, nhẹ giọng nói: "Chuyện trước kia em nhờ anh điều tra, đã có manh mối."
"Thật sự?" Chu Túy Túy buông đũa ra, vui mừng nhìn về phía anh ta: "Anh tìm thấy rồi sao?"
Ngải Trạch Dương bật cười, nhàn nhạt nói: "Người còn chưa tìm được, nhưng có một chút manh mối, sở dĩ nói cho em là bảo em bình tĩnh trước, năm đó em gái em đi lạc, hình như là được người khác nhận nuôi." Anh ta thấp giọng nói: "Manh mối không tính là đầy đủ, nhưng bọn anh đã men theo dấu vết kẻ thù của ba mẹ em năm đó mà tìm kiếm, mơ hồ có chút phương hướng rồi."
Anh ta mở tư liệu điều tra ra nói: "Năm đó đám người kia ôm em gái em đi, nói là nếu ba em không đưa gì đó sẽ giết chết con tin hoặc là bán vào vùng núi, sau cảnh sát đi điều tra, sau đó người liền đi mất, mọi người liền cho rằng em gái em không còn nữa..." Mấy câu nói này Ngải Trạch Dương nói rất nhanh, bởi vì anh ta biết Chu Túy Túy không thích nghe, tiếp tục gia tăng tốc độ lược qua, sau đó nói: "Thực tế không phải như vậy, hình như bọn họ ném em gái em ở trước cửa cô nhi viện, sau đó như thế nào thì tạm thời không biết, bây giờ bọn anh định điều tra từng cô nhi viện một."
Ngải Trạch Dương vỗ vỗ Chu Túy Túy đang run rẩy cả người, ổn định tinh thần nói: "Đừng lo lắng, nhiều năm như vậy, em đều cho rằng em ấy không chết, vậy em gái chắc chắn vẫn còn sống, hai người có tâm linh cảm ứng."
Chu Túy Túy nhấp khóe miệng, mới nghẹn ngào hỏi: "Hỏi qua người xung quanh chưa?"
"Những người ra vào thời gian đó bọn anh đều hỏi rồi, nơi đó quá hẻo lánh, hơn nữa qua nhiều năm như vậy, camera cũng không tra được." Ngải Trạch Dương nói: "Chỉ có thể dựa vào dò hỏi, bây giờ cũng chỉ có thể nhờ vào cô nhi viện."
Chu Túy Túy gật đầu, hơi mắt nhìn chằm chằm tài liệu đó thật lâu, mới chớp mắt nhìn về phía Ngải Trạch Dương, hốc mắt hồng hồng: "Cảm ơn."
Có những sự giúp đỡ, hai chữ đơn giản căn bản không thể biểu đạt được hết, nhưng ngoại trừ cái này, Chu Túy Túy thật sự không biết mình nên làm cái gì nữa.
Ngải Trạch Dương xì một tiếng, ghét bỏ liếc mắt nhìn cô: "Khách khí cái gì." Anh cố ý nói giỡn: "Nếu thật sự muốn cảm ơn, liền ly hôn đi, rồi kết hôn với anh."
Chu Túy Túy nhìn anh ta, uống ngụm trà: "Anh đùa hả."
Ngải Trạch Dương bật cười, cong cong khóe môi nói: "Đừng lo lắng, có manh mối anh sẽ báo cho em, đây là điện thoại của người đó, anh cho em, có gì em cũng có thể nói với anh ta." Anh ta dừng một chút hỏi: "Đúng rồi, bên em còn có ảnh nào rõ của em gái em không?"
Chu Túy Túy hơi giật mình, im lặng một lát nói: "Trong nhà có, em về nhà lấy."
Ngải Trạch Dương nhìn chằm chằm cô một lát, thấp giọng nói: "Đừng cãi nhau."
"Sẽ không."
***
Sau khi ăn xong, Ngải Trạch Dương liền đưa Chu Túy Túy về nhà.
Cả đêm, Chu Túy Túy xem những tư liệu điều tra đó, những kẻ thù năm đó của ba Chu đã không tìm thấy, chỉ có duy nhất một người không quá có liên quan cũng đã hỏi qua, chỉ nói là năm đó ném đứa bé trước cửa cô nhi viện, nhưng cụ thể là cô nhi viện nào, ông ta cũng không biết.
Bởi vì ông ta không tham dự vào chuyện đó, chỉ là sau này nghe nói lại.
Cho nên điều tra chỉ có thể bắt đầu từ những cô nhi viện, chỉ là phạm vi quá lớn, nếu thật sự tìm được, cần có thời gian nhất định.
Nghĩ nghĩ, Chu Túy Túy cầm điện thoại muốn gọi cho Thẩm Nam, vừa cầm lấy thì bừng tỉnh nhận ra, anh đã đi tập huấn, không thể cầm điện thoại. Cô rũ mắt, nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, mới nhắn một tin ngắn gọn qua, nói chuyện mình và Ngải Trạch Dương cùng nhau ăn tối, sau đó tắt điện thoại.
Ngày hôm sau đi làm, Trần Toa Toa không đến gần chỗ Chu Túy Túy nói chuyện nữa, thỉnh thoảng nhìn đến cô, cũng coi như là không thấy, điều này, làm cho Chu Túy Túy vô cùng vui vẻ.
Lâm Hựu nhìn về phía Chu Túy Túy, cười nói: "Tâm tình khá tốt?"
Chu Túy Túy gật đầu: "Khá được, buổi tối phải đi làm chuyện lớn đó."
"Chuyện lớn gì?"
Chu Túy Túy nhướng mày, nhoẻn miệng cười nói: "Bảo mật trước."
Lâm Hựu bật cười, vỗ vỗ bả vai cô: "Đêm nay có thể đi, đêm mai chúng ta đi nằm vùng."
Cô ấy cười nói: "Lần này không lái xe, chúng ta đến khách sạn bên cạnh thuê một phòng, cũng không có vấn đề gì lớn."
Nghe vậy, Chu Túy Túy bật cười nói: "Được."
Sau khi tan tầm, Chu Túy Túy lái xe nhanh chóng rời đi, nghĩ đến việc phải về nhà một chuyến, buổi sáng cô cố ý lái xe.
Nhà Chu Túy Túy là biệt thự ở giữa sườn núi bên kia, bình thường không có xe taxi, chỉ có xe tư nhân. Cô nhìn ngôi nhà cách đó không xa, hít thở thật sâu, mới nhấn chân ga tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi dừng xe lại, Chu Túy Túy nhìn cửa sắt trước mặt, gõ gõ cửa, không lâu sau liền có người dò hỏi: "Ai vậy?"
Ánh mắt Chu Túy Túy sáng lên, nhanh chóng nói: "Dì Triệu, là cháu. Túy Túy."
Sau khi lời nói kết thúc, có người vội vã ra mở cửa, khi nhìn thấy người đứng trước cửa thật sự là Chu Túy Túy, dì Triệu trợn mắt, quả thật khó có thể tin: "Đại tiểu thư??? Thật sự là cô?"
Dì Triệu đánh giá cô từ trên xuống dưới, nói: "Đã bao lâu cô không về rồi?"
Chu Túy Túy khẽ cười, duỗi tay ôm dì Triệu: "Vậy sao, nhớ cháu không?"
"Nhớ." Dì Triệu nhìn xe cô dừng ở bên ngoài: "Không lái xe vào sao?"
"Không." Chu Túy Túy nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ ở nhà không?"
"Không ở." Dì Triệu biết cô hỏi ai, nhỏ giọng nói: "Cô về là có chuyện gì sao?"
Chu Túy Túy gật đầu nói: "Muốn tìm chút đồ, khi nào bọn họ sẽ về vậy?"
Từ nhỏ đến lớn, Chu Túy Túy ngoại trừ nhận được ấm áp của ông bà nội, thì chỉ có dì Triệu, chỉ là dì Triệu không thể đối với cô quá tốt, rốt cuộc bà ấy cũng chỉ là người giúp việc trong nhà, thỉnh thoảng đối xử tốt với cô một chút, liền sẽ bị mẹ Chu la mắng.
"Ba cô đêm nay có tiệc, mẹ cô thì có hẹn ăn cơm với người khác." Dì Triệu nói: "Cô thật sự không muốn nói cho họ?"
"Ừm." Chu Túy Túy không chút do dự nói: "Dì Triệu có thể giúp cháu canh chừng nhé, cháu lên lầu một chuyến."
"Đi đi." Dì Triệu nói: "Tôi nấu cho cô ít đồ ăn nhé?"
"Không cần. Lát nữa cháu đi liền." Nói xong, Chu Túy Túy không dám chần chờ, nhanh chóng đi lên lầu.
Về chính nhà mình cũng giống như ăn trộm, đại khái chỉ có mình cô. Chỉ là nếu không như vậy... Căn bản Chu Túy Túy không tìm được ảnh.
Sau khi lấy chìa khóa thư phòng từ chỗ dì Triệu, Chu Túy Túy một mình ở thư phòng chiến đấu hăng hái, từ sau khi em gái cô xảy ra chuyện, tất cả những ảnh chụp đó đều bị đốt, chỉ có mấy bức là cô liều mạng cướp từ trong đống lửa, chỉ là sau khi cướp về, cũng bị lấy đi. Nếu cô nhớ không lầm, là để trong két sắt.
Khi đó cô còn nhỏ, căn bản không được nhìn thấy két sắt, cũng không mở được.
Nhưng bây giờ không giống vậy, Chu Túy Túy nhìn két sắt cách đó không xa, híp híp mắt, nhập mật mã.
Sai.
Chu Túy Túy nhíu mày, nhập ngày sinh của ba người, đều sai.
Chu Túy Túy hoảng hốt, nhìn hai lần cơ hội cuối cùng, hít sâu một cái, ấn ngày sinh của em, tinh một tiếng, mở được.
Chu Túy Túy nhanh chóng tìm được ảnh, sau đó cầm ảnh, chọn một tấm rõ ràng nhất trong đó, khi để hết đồ vào trong đó, Chu Túy Túy lơ đãng thấy một phần tư liệu, không chút do dự chụp ảnh, sau đó để đồ vật nguyên vẹn lại chỗ cũ, khóa kỹ rời đi.
Dì Triệu nhìn Chu Túy Túy vội vàng đi xuống, ai một tiếng: "Túy Túy, cháu đang cầm cái gì?"
Chu Túy Túy ôm một cái album nói: "À, là một cuốn album trong thư phòng, chồng cháu muốn xem bộ dáng cháu khi còn nhỏ."
Di Triệu gật đầu, duỗi tay vuốt đầu cô nói: "Túy Túy của chúng ta đã là cô gái kết hôn rồi, phải vui vẻ nha."
"Vâng." Chu Túy Túy nhìn dì Triệu, duỗi tay ôm bà, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
"Nên làm."
Chu Túy Túy tranh thủ thời gian, nhanh chóng rời đi.
Khi xuống núi. Đối diện là một chiếc xe hơi màu đen, cửa sổ mở một nửa, Chu Túy Túy nhìn biển số xe, mím môi, không chút do dự đạp chân ga, chạy lướt qua chiếc xe đó.
Khoảng cách hai xe ngày càng xa, giống như khoảng cách giữa bọn họ.
Mẹ Chu ngồi phía sau xe, dừng một chút, đột nhiên nhìn về phía sau, híp mắt hỏi: "Chiếc xe vừa nãy, người lái xe là nam hay nữ?"
Tài xế sửng sốt, nghĩ nghĩ nói: "Sao tôi có cảm giác... Người nọ hơi giống đại tiểu thư?"
Mẹ Chu ngẩn ra, lại quay đầu lại nhìn, xe đã không còn.
***
Sau khi Chu Túy Túy đưa ảnh và mấy thứ giao cho Ngải Trạch Dương, liền chuyên tâm làm việc.
Cuối tuần về cổ trấn với Hạ Văn, sau đó lại trở về.
Cuộc sống bên cô bình lặng, không có thay đổi to lớn, mà Thẩm Nam bên kia, thật ra có chút bất đồng, chỗ anh càng kích thích hơn.
Thời gian ngủ một ngày không quá 6 tiếng, lúc nào cũng có kẻ thù đột nhập, mỗi ngày đi bộ mấy chục km, còn phải vượt qua tất cả chướng ngại vật, toàn bộ hành trình tập huấn của bọn họ đều được bảo mật, chia đội tiến hành. Ban đầu, phải đến nơi nào đó, hai đội đối kháng.
Lúc này, Thẩm Nam ngoại trừ dẫn theo Tiểu Đồng và Cao Trác, còn dẫn theo đội viên mới sàng lọc.
Tập huấn của quân nhân, còn mệt và khó khăn hơn tưởng tượng, mỗi ngày phơi dưới nắng gắt, phơi đến tróc da, rất nhiều người không thể kiên trì được, nhưng không có cách nào, bọn họ có lòng tin, chỉ có lòng tin mới có thể kiên trì.
Thẩm Nam là đội trưởng, mỗi ngày ngoại trừ huấn luyện giống mọi người, còn phải đi cổ vũ, dùng các loại ngôn ngữ mãnh liệt để kích thích mọi người, quyết chí tiến lên.
"Đội trưởng." Cao Trác lau mồ hôi trên trán, tiếng nói hơi khàn: "Chắc là còn một ngày là đến."
Thẩm Nam ừ một tiếng, nặng nề đáp một câu, "Sau khi đến còn phải phân chia nhiệm vụ, tối hôm qua tôi nói với cậu đều thông báo cho mọi người rồi chứ?"
"Rồi."
Thẩm Nam gật đầu, tiếp tục đi lên phía trước.
Sau khi đi một lát, Cao Trác không có tinh thần gì, nhịn không được mà nói mấy câu trêu chọc Thẩm Nam: "Đội trưởng, cũng nên giới thiệu chị dâu với bọn tôi rồi chứ."
Thẩm Nam cười một tiếng, liếc nhìn anh ta: "Thắng đi rồi nói."
Cao Trác: ".... Nghe nói chị dâu xinh đẹp như hoa?"
"Đương nhiên rồi." Vừa nhớ đến Chu Túy Túy, ánh mắt Thẩm Nam đều dịu dàng hơn rất nhiều: "Còn năm ngày nữa."
Tiểu Đồng ở một bên cười: "Đội trưởng nhớ bà xã."
Nghe vậy, Thẩm Nam không phủ nhận.
Nhớ bà xã thì làm sao, cũng không mất mặt. Anh ghét bỏ nhìn mấy người, hừ lạnh nói: "Các cậu hâm mộ đi! Tôi có bà xã!"
"Đệt!" Cao Trác chửi thề: "Quá đáng! Tôi cũng muốn tìm người yêu."
Anh ta trông mong mà nhìn về phía Thẩm Nam: "Chị dâu có em gái hay bạn bè gì không, có thể giới thiệu cho tôi không?"
Thẩm Nam nhướng mày, nghĩ nghĩ nói: "Không thể."
Cao Trác: "...."
Mấy người cười cười nói nói, nhưng cũng cảm thấy mệt mỏi vơi đi không ít.
Mệt rồi, mấy người ngồi dưới đất mà nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục hành trình, chỉ có gia tăng sức lực và nghị lực của bản thân, mới có thể đảm nhận được những nhiệm vụ quan trọng phía trước.
....
Thẩm Nam đang gian khổ tập luyện, ở nhà, mọi chuyện của Chu Túy Túy đều làm không tồi.
Cô về cổ trấn một chuyến, thậm chí còn cố ý mang rất nhiều rượu về, bởi vì vấn đề thiết kế phòng của hai người, Chu Túy Túy trực tiếp kê một tủ rượu trong phòng khách, để tất cả các loại rượu mình nghiên cứu.
Hôm nay, tan ca, Chu Túy Túy cũng giống như bình thường chuẩn bị đi tàu điện ngầm về nhà.
Lâm Hựu nói với cô: "Muốn đi ăn cơm cùng nhau không?"
Chu Túy Túy sững sờ, đang suy nghĩ xem có đồng ý hay không: "Ăn cái gì?"
Đồng nghiệp đi phía sau nói: "Cùng nhau đi đi, gần đây có một quán thịt nướng mới mở, cũng không tệ lắm."
Bốn người đang thảo luận, còn chưa đến cửa, liền nghe được hai cô gái đối diện đang cười trộm mà thảo luận: "A, người đàn ông ngoài cửa kia đẹp trai quá."
"Đúng vậy, hơn nữa chiếc xe kia cũng rất ngầu nha!"
"Người nào?" Một đồng nghiệp tò mò hỏi.
Người nọ chỉ chỉ: "Ở trước cửa công ty kìa, có một chiếc xe việt dã, rất ngầu nha, hơn nữa, người đàn ông kia cảm giác rất man, vừa mới có người lên xin số điện thoại, nhưng bị từ chỗi."
Nghe vậy, không biết tại sao, tim Chu Túy Túy lại đập nhanh hơn mấy phần.
Cô còn chưa hồi phục lại tinh thần, đồng nghiệp ở bên cạnh liền tích cực nói: "Oa oa, chúng ta đi xem đi, xe việt dã đấy, là xe mà tôi thích nhất, nhất định sẽ rất cool."
Chu Túy Túy: "...."
Cô theo đồng nghiệp ra đến cửa, vừa mới tới cửa, liền nhìn thấy một người đàn ông đang bị mấy cô gái vây quanh, người nọ hình như đen hơi chút, lại chín chắn hơn, thần sắc lãnh đạm, nhìn một đám con gái trước mặt, không quá vui vẻ.
Cách đó không xa còn có âm thanh truyền đến: "Anh đẹp trai, có thể cho em xin số điện thoại không?"
"Anh đang chờ ai vậy, có muốn em gọi giúp anh không?"
...
Thẩm Nam bị người ồn ào đến đau đầu, vừa định nói, liền đối diện với ánh mắt của Chu Túy Túy cách đó không xa.
Anh đột nhiên bật cười, mấy cô gái ở đó nhìn đến thất thần. Thẩm Nam nhoẻn miệng cười, vẫy tay với Chu Túy Túy, nhẹ giọng nói: "Còn không qua đây."
Chu Túy Túy còn chưa hoàn hồn.
Thẩm Nam cười nhạt với mọi người, lập tức đi đến trước mặt Chu Túy Túy, duỗi tay vuốt tóc cô, cưng chiều hỏi: "Sao nào, không nhận ra ông xã mình?"
← Ch. 41 | Ch. 43 → |