← Ch.31 | Ch.33 → |
Sau khi bước xong bậc thang cuối cùng, không cần phải nhìn kỹ trước sau, Tiết Duật liền 𝐡-ô-n Nguyệt Loan, vừa ♓ô.𝐧 vừa đẩy cửa bước vào phòng.
Cô lúc này vừa mới uống nước đá, đầu lưỡi vẫn mang hơi lạnh, trong miệng còn lưu lại mùi vị mật ngọt, ngón tay cũng có chút lạnh lẽo, choàng lên vai anh, mơ hồ chạm vào làn da nóng ẩm sau lưng của anh. 𝐊𝒽🔴á*ℹ️ 🌜ả*𝖒 tinh tế này đã κí𝖈.ⓗ 🌴.𝐡.í🌜.h thần kinh anh run lên đầy hưng phấn.
Tiết Duật trong bụng âm thầm nhớ lại những bước mà anh đã tưởng tượng vô số lần trong lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hẳn là nên đi tắm trước.
Anh đá vào cánh cửa sau lưng, vấp phải thứ gì đó, Lương Nguyệt Loan kinh hô, theo bản năng ôm chặt lấy anh, ngón tay sờ trúng vào lóp mồ hôi nhớp nháp.
Sau khi Tiết Duật đứng vững lại, anh đổi hướng đi thẳng về phía phòng tắm.
Đèn ở đây rất sáng, mọi thứ lồ lộ ra trước mắt mà không có gì che chắn lại, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Tiết Duật đã cởi xong áo thun của mình ra, bật vòi hoa sen bắt đầu tắm rửa.
Lương Nguyệt Loan dời ánh mắt khỏi đư-ờ-𝐧-🌀 𝖈-0𝓃-𝖌 cơ bắp rõ ràng ở eo và bụng anh, vạt áo trong tay bị cô vò tới nhăn nhúm, "Anh cứ tắm trước đi."
Anh muốn hai người cùng tắm.
"Anh tắm rất nhanh, hay là tắm trước cho em." Tiết Duật hiểu rằng không phải tắm trước hay tắm sau, cô ra ngoài trước hay anh ra ngoài trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Nguyệt Loan bị anh bế lên ngồi trên bệ rửa mặt bằng đá cẩm thạch, anh đứng giữa hai chân cô, giơ tay điều chỉnh hướng nước phun ra từ vòi hoa sen, tia nước có nhiệt độ vừa phải rơi xuống vai cô. Anh liền cúi đầu xuống và ♓ô.ռ cô, hai người môi kề môi, đầu lưỡi anh từ từ tiến vào thăm dò sâu bên trong.
Nâng vạt áo cô lên, khẽ luồn tay vào.
Hai bàn tay nhẹ nhàng ma sát liên tục nơi eo cô, đợi đến khi cơ thể cô mềm đi trong làn hơi nước nóng, anh đưa tay ⓥ●ⓤ●ố●𝖙 𝐯●𝐞 từng chút từng chút chỗ lõm xuống nơi cột sống, điểm mẫn cảm nhất trên lưng cô, mãi cho đến khi chạm vào cạp quần lót của cô.
"Cởi nó ra được không?" Hơi thở trầm thấp của anh phả ra sau tai, làm tâm trí cô mê mẩn.
Đồng phục học sinh của Lương Nguyệt Loan gần như bị ướt hết, dính chặt vào da thịt, tay anh tắm giúp đến chỗ nào à nơi ấy lại nóng hừng hực.
"Ừm, " cô nhẹ gật đầu, đặt tay lên vai anh, chạm nhẹ vào vành tai đang đỏ bừng của anh, "Anh biết cởi không?"
Nghe có vẻ như cô đang trêu chọc anh.
Bởi vì đã qua một hồi lâu rồi mà anh vẫn chưa cởi được.
Tiết Duật cầm lấy áo của cô trực tiếp kéo lên qua đầu, thả buộc tóc của cô ra, bộ пⓖ·ự·c m·ề·ɱ 𝐦ạ·𝖎 trắng nõn bị áo lót bao bọc lấy, anh cúi đầu cắn nó một cái, lại vòng tay tới sau lưng cô, lần này anh rõ ràng thành thạo hơn rất nhiều.
Ngay sau khi chiếc khóa kim loại được anh mở ra, một bên dây áo lót đã tự tuột xuống khỏi vai cô.
Nước từ vòi hoa sen rơi xuống đầu nhũ hoa, cảm giác hưng phấn lạ thường phá vỡ sự bình tĩnh giả vờ của Lương Nguyệt Loan, thanh âm ⓡ-ê-n 𝐫-ỉ nhẹ nhàng tràn ra từ cổ họng, anh nghiêng người tránh giúp cô chắn che lại dòng nước, còn cô thì nhỏ nhắn nép mình trong vòng tay anh.
"Quen tay hay việc, " Tiết Duật tận hưởng sự dịu dàng của người trong vòng tay anh, "Làm thêm vài lần nữa, anh đảm bảo nhắm mắt cũng mở được."
Anh không mặc áo sơ mi, trực tiếp cảm nhận được bầu пⓖ.ự.ⓒ cô đang áp sát vào ռ*𝐠ự*𝒸 mình, hơi nước ẩm ướt làm khơi dậy ◗_ụ_🌜 𝖛_ọ𝐧_𝖌, anh không muốn làm đau cô. Nhưng lúc này đây, anh đã hoàn toàn không thể tự kiềm chế bản thân mình. Bước nào làm trước, bước nào làm sau, tất cả đều đã quên sạch sẽ, mọi thứ đều bị kiểm soát bởi h·a·〽️ 〽️·⛎·ố·n rạo rực dưới đũng quần.
Bên п●ℊ●ự●c còn lại vẫn đang bị che lại bởi áo lót, dây đeo trên vai giờ buông thõng trên khuỷu tay cô.
Anh cầm lấy tay cô thả xuống, dây đeo vai mất điểm tựa trượt xuống, rơi xuống ngay chân cô.
Ngẫu nhiên bóp ra một ít sữa tắm, bôi nó lên người cô, nụ 𝐡.ô.𝖓 vẫn cuốn lấy môi cô, đầu lưỡi từ từ lướt xuống cổ, ɱ*ú*✞ mạnh lên một bên ⓝ_ɢ_ự_↪️ ⓜề·ɱ ⓜ·ạ·1, sau khi nghe âm thanh 𝐫●ê●𝖓 𝓇●ỉ cô phát ra có vẻ đau nhưng cũng có vẻ không, lại lần nữa nhâm nhi đưa món ngon trên п_ℊ_ự_ⓒ cô bỏ vào miệng.
Váy đồng phục được làm bằng chất liệu thô ráp, anh tùy ý cọ 'cái ấy' vào khe hở giữa hai chân cô, khiến cô không ngừng trượt về phía sau trốn.
Chiếc lưỡi nóng ẩm đảo quanh 𝖓·🌀·ự·𝖈 bị anh m●ú●✞ một cách thô bạo, tất cả dây thần kinh cảm giác trong cơ thể cô đều ngay lập tức bị 🎋*í*𝐜*ⓗ ⓣ*ⓗíc*♓. Lương Nguyệt ngửa cổ 𝖙h.ở 𝒽ổ.п hể.𝖓, như thể cô đang đẩy п🌀.ự.𝐜 bên kia vào trong bàn tay anh.
Anh đón lấy, xoa nắn nó một cách mạnh mẽ, lần nữa áp miệng vào đầu nhũ hoa.
"Đừng... đừng..." Cuối cùng cô cũng lộ ra vẻ yếu đuối, nói không nên lời mà ngả người ra sau.
Phần lý trí duy nhất sót lại của Tiết Duật chỉ đủ để giơ tay ra sau gáy, bảo vệ phía sau đầu cô, để nó không va vào tường.
Anh tạm buông tha cho hai bầu n*𝖌ự*c đang 𝓇·𝐮·п г·ẩ·ⓨ của cô, ♓ô_𝖓 lên xương quai xanh đỏ hồng, cọ sóng mũi vào chiếc cổ ẩm ướt, lại trở về luồn lưỡi qua đôi môi hơi ♓●é ɱ●ở của cô rồi quấn lấy lưỡi cô, nuốt lấy tiếng ✝️𝐡.ở 𝐡ổ.𝓃 ♓.ể.𝓃 của cô vào cổ họng.
Không đủ, không bao giờ là đủ.
Tiết Duật vén gấu váy đồng phục lên, làn da trên đùi ửng đỏ càng kí*🌜*𝒽 ✝️*♓íc*𝖍 𝒹*ụ*ⓒ 𝐯*ọ𝓃*🌀 đỏ bừng trong mắt anh.
Bàn tay anh trượt từ chân cô xuống đến mắt cá chân, đem nó giơ lên cao, đặt nó giẫm lên bụng anh. Tay anh cởi chiếc tất trắng của cô ra, chiếc còn lại cũng làm y như vậy.
Lại từ mắt cá lướt tay đến thắt lưng, móc vào chiếc quần lót của cô, kéo nó trượt xuống.
Chiếc quần lót ướt sũng được cuộn lại thành một sợi dây mảnh, động tác của anh hơi vội vàng, làm hằn lên dấu vết trên làn da trắng nõn và ɱề●Ⓜ️ mạ●ⓘ của cô, làm cô thở ra một hơi vì đau, đưa tay muốn đẩy vai anh ra, anh liền 𝐡_ô_𝐧 lên má cô như muốn an ủi.
Nhưng anh không hề đụng đến khóa kéo của chiếc váy.
Làn váy ướ●𝐭 á●✞ dính chặt vào chân anh, che lại nơi gợi lên sự thèm khát của anh.
Anh ngồi xổm xuống, vùi đầu vào giữa hai chân cô.
Bắt đầu từ đầu gối cô một đường 𝖍_ô_ռ lên trên, khám phá ra được nhiều loại chất lỏng ấm nóng dinh dính khác nhau, hoa tâm nhỏ ẩn trong lớp thịt mềm bị anh không ngừng ma sát đến đỏ ửng, sưng tấy tụ huyết, có chút cưng cứng, thật là muốn nhẹ nhàng dùng răng cắn một cái, nhưng cô lại tránh được, làm lưỡi anh bị kẹt vào trong khe hẹp.
Trên bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch có đọng một vũng nước nhỏ, cơ thể Lương Nguyệt Hoa mềm đến mức không thể ngồi vững, sự 𝐭·𝓇·a тấ·п nửa đau đớn nửa 𝖐-𝒽0-á-𝖎 ⅼ-ạ-🌜 này khiến tầm nhìn của cô dần trở nên đờ đẫn, chỉ còn có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh của anh.
Sự hoảng loạn không tự chủ được bộc phát khiến cô cảm thấy xấu hổ, tay nắm chặt mép váy, toàn thân bao trùm một màu sắc ửng đỏ, giọng nói mơ hồ hình như có xen lẫn tiếng khóc, bất lực gọi anh, "Tiết Duật..."
"Sao bây giờ em không gọi là Tiết Duật 'ca ca' nữa?" Anh tìm cơ hội để trả đũa việc cô trêu chọc anh không thể 𝐜ở*❗ đ*ồ lót của cô, bất đắc dĩ dừng lại một hồi, đứng thẳng dậy, từ trong túi áo lôi ra một cái bao cao su, thấp giọng ♓ô*𝐧 lên vành tay cô, "Em biết dùng không?"
Môi cùng chóp mũi anh hiện lên một tầng bóng loáng, Lương Nguyệt Loan không mở mắt, đôi tay choàng trên vai anh khẽ r.υ.ⓝ 𝐫.ẩ.y.
Tiết Duật mỉm cười bế cô lên, "Không sao, anh biết cách dùng là được."
Hai người ôm lấy nhau cùng ngã xuống giường, anh nóng vội cởi bỏ quần dài ra, mặc dù quá trình đeo bao vào không được nhẹ nhàng thành thục như anh nói, nhưng cũng may là tạm được, không đến mức quá xấu hổ.
Lách ⓣ.𝐡.â.𝐧 𝖙.h.ể đ·è 𝐥ê·n 𝐧ⓖư·ờ·𝒾 cô, ⓗ●𝖚п●𝐠 𝖍ă𝐧●🌀 𝖍ô·𝓃 cô để che đậy đi sự ngại ngùng, "Không được phép cười!"
ԁ-ụ-🌜 𝖛-ọ𝖓-ɢ to lớn của anh 🌜·ọ ⓧ·á·† vào chân làm cô âm thầm gào thét trong lòng, anh cầm lấy một bên chân cô nhấc lên cao, đem cự vật to lớn ấn vào hoa huy*t ẩm ướt của cô, chỉ đi vào được một chút. Thịt mềm xung quanh từ từ giãn ra, hút lấy đầu cự vật đang muốn tiến vào trong. 🌜ả●𝐦 gı●á●c 🌴●ê 𝒹ạ●1 lan truyền toàn thân khiến anh như sắp 𝐦_ấ_𝐭 𝐤ℹ️_ể_Ⓜ️ s🔴á_𝖙.
Đau đớn bao trùm cùng ⓚ*𝖍*οá*❗ ↪️*ả*ⓜ κí_𝒸_𝐡 †_𝒽_í_𝐜_♓ từng dây thần kinh, tay cô ⓑ*ấ*υ 🌜*ⓗặ*т vào drap giường làm cho da tay bị kéo giãn đến trắng bệch, đôi môi hơi ♓*é Ⓜ️*ở, hơi 𝐭𝖍.ở 𝐠.ấ.𝓅 gáp, tiếng г·ê·ⓝ г·ỉ trầm đục khe khẽ phát ra một cách ngắt quãng.
Tiết Duật đang úp mặt thở giữa hai bầu 𝐧_🌀_ự_↪️ đầy đặn của cô, bị tiếng гê·ⓝ ⓡ·ỉ trầm thấp của cô làm cho điên loạn, hoa huy*t ấm nóng không ngừng hút lấy anh, 🎋h-𝐨-á-i 𝐜ả-ⓜ từ dưới thân lan truyền đến tận đại não, sau đó tất cả tụ tập hết nơi thông đạo anh đang cố gắng xuyên qua. Giờ đây cái ấy của anh giống như một con dã thú nhỏ với bộ lông khiêu gợi, chỉ muốn ăn cô một cách thống khoái.
Cái ấy quá lớn cũng khiến anh lo lắng không thôi, cơ thể như bị vỡ nát làm Lương Nguyệt Loan đau đớn không thôi khiến cô cảm thấy gần như nghẹt thở. Anh ♓ô.𝓃 cô điên cuồng làm cô thở không ra hơi, hoa huyện của cô không chịu nổi dày vò ⓡυ*ռ г*ẩ*ⓨ giãy dụa, cô muốn đẩy anh ra, nhưng cũng muốn anh từng chút một tiến vào điểm sâu nhất của cô.
"Ngoan, đừng có κ*ẹ*p ⓒhặ*ⓣ anh như vậy, " Tiết Duật т·𝐡·ở 𝖍ổ·ⓝ 𝐡·ể·n, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Đôi chân dài của cô quấn lấy eo anh, ngón chân ↪️*ọ xá*ⓣ vào xương cụt của anh. Còn bên trong hoa huy*t dường như có vô số cái miệng nhỏ đang cố gắng hút lấy cự vật của anh tiến vào.
🎋-♓-𝐨á-𝒾 🌜-ả-𝖒 cuồng nhiệt, ✞·ⓗ·â·n ✞𝐡·ể anh mất khống chế run lên từng đợt, gục ngã xuống sống 𝖈hế·🌴 ôm chặt lấy cô, vùi mặt mình vào cổ cô 𝖙*𝒽*ở 𝖉ố*↪️, làm cho cổ đỏ đến mức nhìn như bị sung huyết.
Sự bối rối và xấu hổ lúc không thể ↪️●ở●1 𝐪u●ầ●п áo lót đột nhiên trở lại, động tác đeo bao cao su không thạo, lần đầu tìm không ra chỗ tiến vào. Những lúc ngượng ngùng, xấu hổ như thế này thật là không thứ gì có thể so sánh được.
Anh bắn ra rồi.
← Ch. 31 | Ch. 33 → |