Tương kế tựu kế
← Ch.017 | Ch.019 → |
A Uyển tuy đã tính toán xong việc Dư thường tại kia có thể tới cửa tìm phiền toái bất kỳ lúc nào, nhưng trông ngóng mấy ngày, người này vẫn như cũ một chút động tĩnh cũng không có. A Uyển cảm thấy rất náo tâm (tâm không yên), xem ra ôm cây đợi thỏ không bằng chủ động xuất kích mới được.
Mấy ngày trước Hoàng thượng công vụ bề bộn nên chưa từng bước vào hậu cung, buổi tối hôm qua Đức phi nương nương lấy chuyện Đại công chúa bị bệnh làm lý do thỉnh Hoàng thượng tới Vĩnh Thọ cung, cũng không biết sử dụng thủ đoạn gì mà có thể đưa Dư thường tại kia lên giường rồng.
Thật đúng là trời cũng muốn giúp ta, A Uyển nhất thời đang lo không tìm thấy thời cơ nào tốt thì bây giờ cơ hội này tự mình đưa tới cửa. Trong lòng A Uyển biết chuyện này không thể nóng vội, cơ hội đã ở trên tay mình, bản thân mình chi bằng bày bố cục thật tốt, chậm rãi đợi tin lành.
Biện pháp làm tổn hại âm đức này A Uyển không định dùng trên người Dư thường tại. Tuy rằng việc hãm hại A Uyển là do Dư thường tại phái người tới, nhưng trải qua chuyện tối hôm qua nhìn lại chắc hẳn không đơn giản như vậy. Vả lại vải màu vàng sáng này không phải là thứ Dư thường tại có thể có được, A Uyển còn chưa ngốc đến mức tiện thể cho rằng cách thức hãm hại nàng thật sự là do Dư thường tại nghĩ ra.
Chỉ là Dư thường tại này cũng không phải loại đèn đã cạn dầu, mặc dù bây giờ còn chưa tìm tới cửa nhưng cũng không biết lúc nào sẽ giống như một con chó điên dốc sức cắn người, A Uyển cũng không muốn ngồi chờ chết.
Vẫy tay gọi Thanh Sam lại, cẩn thận dặn dò nàng vài câu liền để cho Thanh Sam đi làm.
***
Chỉ có bảy ngày, bên Thừa Phong điện liền truyền tin đến, nói là Dư thường tại bị người hạ độc, đây đúng là nhiều năm chưa xuất hiện đại sự, thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng bị kinh động.
Tề Diễn lần đầu nghe chuyện này khiếp sợ, rồi sau đó chính là phẫn nộ! Nhớ đến khi hắn đăng cơ không lâu, hậu cung này lại dám xuất hiện chuyện như vậy. Cổ nhân nói: tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, nay trong triều đình đã đủ loạn, mà những nữ nhân này lại không chịu yên tĩnh liền thích tìm phiền toái cho hắn.
Hoàng thượng trong cơn giận dữ đi tới Thừa Phong điện. Hoàng thượng vừa tới Thừa Phong điện, là người đứng đầu một cung Đức phi đã ở trong từ lâu, hoàn toàn không đếm xỉa đến ôn nhu tiểu ý biểu hiện ra ngoài của Đức phi lúc này, Hoàng thượng hiện giờ một chút tâm tư khác cũng không có, chỉ muốn tra ra chân tướng của chuyên hạ độc này.
Mở miệng liền hỏi:"Có chuyện gì xảy ra?"
Đức phi tất nhiên cũng không ngốc, giọng điệu Hoàng thượng bất thiện như thế, người ngốc mới không nghe hiểu:"Hồi bẩm hoàng thượng, mới vừa rồi cung nữ của Dư thường tại tới đây bẩm báo thần thiếp, nói là lúc sáng sớm Dư thường tại thức dậy liền phát hiện thân thể mình khác thường, nghĩ chắc là trúng độc. Thần thiếp cảm thấy việc này không nhỏ, liền sai người mời Hoàng thượng tới."
Mà Hoàng thượng còn chưa nói gì thì bên trong buồng ngủ cách chính sảnh một tầng mành rèm liền truyền đến tiếng kêu thê lương:"Hoàng thượng! Cầu Hoàng thượng làm chủ cho tỳ thiếp a hoàng thượng!
Giọng nữ thế lương kêu to này thật sự làm người khác chói tai, trúng độc không phải là nên hôn mê nằm xuống sao? Sao còn có khí lực kêu lớn tiếng như vậy? Tề Diễn liền đứng dậy vén rèm lên, chỉ thấy Dư thường tại kia đang ngồi trên giường dùng chăn che kín cả người.
Thấy Hoàng thượng tiến vào, Dư thường tại kinh hoảng, vội vàng xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía hoàng thượng. Trong lòng Hoàng thượng càng không vui, ở nơi này có dấu hiệu nào trúng độc, còn không phải là đang vui vui sướng sướng sao:"Dư thường tại có sức sống như thế, trẫm thấy không có vẻ như là trúng độc, còn muốn trẫm làm chủ cho ngươi cái gì?"
Cảm thấy bị lừa bịp giọng điệu Tề Diễn cũng nghiêm nghị lại, ý tức giận trong đó cũng rất rõ ràng.
Dư thường tại nghe thế cũng thật sự luống cuống:"Tỳ thiếp...Tỳ thiếp...Tỳ thiếp sao dám khi quân, tỳ thiếp thật là trúng độc, bộ dạng này thật không dám làm bẩn mắt hoàng thượng."
Lúc này Đức phi theo đuôi Hoàng thượng bước vào cũng mở miệng nói:"Hoàng thượng, bộ dạng kia của Dư muội muội thần thiếp vừa mới nhìn thấy quả thật đáng sợ, nếu không phải trúng độc sao lại đột nhiên như thế?" Rồi quay đầu khuyên Dư thường tại:"Dư muội muội đừng nói nữa, mau bỏ chăn ra để cho Hoàng thượng biết chuyện này là thật hay giả."
Có lẽ là ôm tâm tình bằng bất cứ giá nào, Dư thường tại liền bỏ chăn xuống, nhìn bóng dáng vẫn thướt tha mềm mại như trước, nhưng khi nàng quay mặt lại khiến Hoàng thượng bị dọa sợ hết hồn.
Vốn đang là khuôn mặt thanh tú xinh đẹp nhưng lúc này lại nổi lên những chấm đỏ lớn nhỏ, mà tóc trên đầu thưa thớt, trụi đến lợi hại. Dư thương tại lúc này vẫn mang theo biểu tình lê hoa đái vũ nhìn hoàng thượng, chờ đợi Hoàng thượng nổi lên một tia thương hại chi tâm. Chỉ là bộ dáng bức quỷ của Dư thường tại hiện giờ còn làm vẻ lê hoa đái vũ, thật sự khiến người ta ngại chiêm ngưỡng, dọa người được ngay.
Hoàng thượng nhớ tới vài ngày trước đó khi sủng hạnh Dư thường tại này, nàng vẫn còn là một giai nhân thanh tú, bây giờ nhìn lại thật kinh khủng, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ đêm đó, mà biểu tình này thật sự khiến cho người ta nhìn không nổi.
Đức phi thấy vẻ mặt của Hoàng thượng khóe miệng không nhịn được lặng lẽ cong lên, kỳ thật nàng khuyên Dư thường tại dùng chăn che đậy sao có thể không phải là cố ý? Hoàng thượng nhìn qua bộ dáng chán ngán này của Dư thường tại, sau này làm sao còn có thể nghĩ đến một người như vậy, nếu như nhớ tới chỉ sợ cũng là dị ứng chán ghét thôi.
Hừ, làm chút chuyện nhỏ liền có dũng khí uy hiếp nàng, thật sự là không biết sống chết, được Hoàng thượng một lần sủng hạnh coi như tiện nghi cho ả.
Tuy nghĩ như vậy nhưng trên mặt Đức phi vẫn làm ra vẻ mặt đau thương như cũ:"Nhìn dáng vẻ này của Dư muội muội thật sự khiến cho người khác đau lòng, kính xin Hoàng thượng vì Dư muội muội làm chủ a."
Hoàng thượng lúc này cũng đã từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, đối với việc trúng độc này coi như tin bước đầu, một người đang êm đẹp, nếu không phải trúng độc sao lại biến thành dạng này?
"Gần đây nhất ngươi kết thù oán cùng ai mà lại hại ngươi như vậy?" Hoàng thượng hỏi.
Nói xong Dư thường tại lại khóc lên, vẫn là dáng vẻ lê hoa đái vũ"cân xứng" kia, nếu như là lúc trước nhất định là dáng vẻ khiến người thương tiếc, chỉ là dáng vẻ xứng với nàng ta hiện giờ thật sự khiến người ta không dám nhìn thẳng.
"Tỳ thiếp tiếng nói nhỏ nhẹ, làm sao có thể đắc tội người nào chứ?" Sau khi nói như vậy xong, Dư thường tại tựa như nhớ tới điều gì, âm thanh nâng cao thêm mấy độ:"Tỳ thiếp đã biết, việc này nhất định là do Uyển quý nhân làm hại tỳ thiếp! Nhất định là nàng, sẽ không sai được!"
Uyển quý nhân? Nhìn Dư thường tại khẳng định như vậy, Hoàng thượng liền hỏi tiếp:"Ngươi sao biết chắc chắn là nàng? Có chứng cớ gì?"
Dư thường tại gật đầu thật mạnh, nét mặt cũng càng thêm dữ tợn:"Hồi bẩm hoàng thượng, tỳ thiếp tất hiên không dám nói lung tung! Ngày ấy sau khi ở ngự hoa viên chạm mặt Uyển quý nhân, Uyển quý nhân ngày ngày đều tặng chút điểm tâm cho tỳ thiếp, thứ mà tỳ thiếp mấy ngày gần đây vẫn ăn chính là điểm tâm này! Ngoại trừ nàng, còn có ai sẽ hạ độc nô tỳ chứ?"
Nghe xong lời này, sắc mặt Hoàng thượng trái lại có chút lập lờ nước đôi đứng lên:"Ngươi nói xem vì sao Uyển quý nhân phải hại ngươi?"
"Tất nhiên là nàng nhìn không quen Hoàng thượng không đi đến nơi của nàng nữa mà sủng hạnh tần thiếp, nàng ghi hận tỳ thiếp! Cầu Hoàng thượng nhất định phải làm chủ cho tỳ thiếp a! Tỳ thiếp muốn đối chất với nàng ta!" Khi Dư thường tại bộc phát khẳng định phỏng đoán của mình, cực kỳ muốn cấp cho A Uyển tội danh này.
Hoàng thượng lúc này cười ra tiếng:"Thôi, Lý Đắc Nhàn, đi mời Uyển quý nhân đến Thừa Phong điện." Nói xong Hoàng thượng liền xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, không hề nhìn khuôn mặt vì trương ra dữ tợn mà vặn vẹo. Mà Đức phi chưa từng mở miệng tất nhiên là đuổi theo bước chân của Hoàng thượng cũng đi ra ngoài, tình hình phát triển thật đúng là càng ngày càng thú vị.
Sau khi tin Dư thường tại bảo bản thân trúng độc truyền tới, A Uyển liền biết phần đặc sắc nhất của trận chiến này sắp đến. Khi A Uyển trang phục lộng lẫy, thành thực bước vào Thừa Phong điện, Hoàng thượng không thể không thừa nhận hai mắt của mình chuộc cứu lại. Sau khi đối mặt với khuôn mặt lộ ra dữ tợn đáng sợ, nhìn lại Uyển quý nhân mềm mại đáng yêu đang cười thản nhiên cất bước đến thật sự là một kiểu hưởng thụ.
Sau khi A Uyển cấp Hoàng thượng cùng Đức phi thỉnh an, Hoàng thượng cũng lười quanh co vòng vèo liền trực tiếp hỏi:"Uyển quý nhân, hiện giờ Dư thường tại trúng độc, nói là ngươi làm, ngươi muốn nói sao?"
A Uyển nghe vậy biểu tình chính là mở to hai mắt không dám tin:"Cái gì? Dư thường tại trúng độc? Là do thiếp hạ?"
Hoàng thượng gật gật đầu, Đức phi cũng mở miệng:"Uyển quý nhân, Dư thường tại mỗi ngày đều ăn điểm tâm ngươi đưa tới mới biến thành bộ dạng kia, ngươi có biết tội của ngươi không?"
Vừa mới đến liền muốn hỏi tội, đây là cũng quá nóng lòng đi, A Uyển nhìn trộm Dư thường tại đã đeo cái khăn che mặt lên rồi nhưng vẫn không thể che được dung nhan đáng sợ như cũ, cũng đứng dậy hướng Đức phi hơi hơi cúi người:"Lời ấy của Đức phi nương nương sai rồi, mặc dù hiện giờ tỳ thiếp mới biết được Dư thường tại trúng độc, nhưng việc trúng độc này không hề có quan hệ với tỳ thiếp."
Lời của A Uyển vừa nói ra, Dư thường tại rốt cuộc ngồi không yên:"Uyển quý nhân ngươi có cảm thấy cắn rứt lương tâm không khi nói việc này không phải do ngươi làm? Nếu không phải là ăn điểm tâm mỗi ngày ngươi đưa tới, mặt của ta sao lại biến thành như vậy! Còn có tóc của ta! Chứng cớ vô cùng xác thực ngươi còn dám phủ nhận."
Dáng vẻ của Dư thường tại rất chắc chắn, A Uyển cũng không chút hoang mang:"Dư thường tại quả thích tự mình quyết định, chẳng lẽ điểm tâm này là ta chủ động muốn tặng cho ngươi? Không biết ngày đó là ai trông mong nhìn điểm tâm của ta, ở đó tán dương tâng bốc. Nói gần nói xa không phải là muốn ta tặng ngươi chút điểm tâm sao? Nếu không phải ngươi có dáng vẻ đó, sao ta lại đem điểm tâm chia ra cho ngươi? Thật sự là không nhìn được tâm của người tốt!"
Theo lời nói của A Uyển cũng không sai, chẳng qua việc Dư thường tại khen ngợi điểm tâm của nàng là do A Uyển nhử, Thanh Sam Bạch Lộ chỉ là kẻ xướng người họa nói nguyện liệu làm điểm tâm này khó cỡ nào mới có được, thợ làm điểm tâm không dễ cỡ nào, mà ngay cả Hoàng thượng cũng từng khen qua. Tầm nhìn Dư thường tại này hạn hẹp liền nhịn không được muốn nếm thử một chút, rồi nài nỉ A Uyển tặng chút điểm tâm cho nàng ta.
Nói xong A Uyển nhìn quanh trong điện, không thấy bóng dáng thái y thì buồn cười:"Dư thường tại rõ là nực cười, nếu nói là trúng độc sao không đi mời thái y, còn mong mời ta đến đối chất. Chẳng lẽ Dư thường tại thấy ta là có thể không cần thuốc mà khỏi bệnh?" A Uyển trào phúng liếc nhìn Dư thường tại một cái, rồi đem câu chuyện chuyển hướng về phía hoàng thượng.
"Để chứng minh tỳ thiếp trong sạch, khẩn cầu Hoàng thượng mời thái y đến chuẩn đoán bệnh."
← Ch. 017 | Ch. 019 → |