Nghĩ ngợi
← Ch.057 | Ch.059 → |
Tô Điềm còn chưa kịp phản ứng lại lời nói của anh thì Quý Sở Yến đã tiến đến gần cô rồi un?
Lời còn chưa dứt, đã bị anh ♓●ô●𝐧 cuồng nhiệt.
"Ưm.."
Thuốc mỡ trên tay Tô Điềm còn chưa khô, căn bản không cách nào đẩy anh ra được. Thế là cô chỉ có. thể để anh ôm gáy mình, đôi môi ẩm ướt của anh hết lần này đến lần khác dính sát vào môi, vừa hô-ռ vừa 🌴à_𝖓 ⓟ𝖍_á bừa bãi.
Đôi môi truyền đến một cảm xúc vô cùng 𝖒ề*Ⓜ️ 𝖒ạ*ⓘ, trong mũi cô đều là mùi thơm lành lạnh của Quý Sở Yến. Tô Điềm chỉ cảm thấy tê dại, đầu như muốn ռ·ổ tⓤn·g. Cô ru_𝓃 rẩ_🍸 chống đỡ nửa thân trên, nhưng Quý Sở Yến lại càng lúc càng càn rỡ, anh bắt đầu đưa lưỡi vào thăm dò trong khoang miệng cô, nhẹ nhàng 👢ℹ️ế.𝐦 láp.
"Ưm..."
Tiếng 𝖙*𝐡*ở 𝒽*ổ*n 𝐡ể*𝓃 thỉnh thoảng thoát ra từ khóe môi cô dễ dàng khơi dậy 𝖍*🔼*𝖒 〽️*⛎*ố*ⓝ của anh.
Sau nụ 𝖍ô.ռ rực lửa, nhiệt độ 🌴♓â●n т●h●ể của cả hai người đều vô cùng ռ·ó𝓃·𝖌 ⓑỏ·𝓃·ɢ. Giọng nói trầm thấp của Quý Sở Yến bỗng nhiên vang lên, giống như lời mê hoặc của Lucifer: "Chúng ta 𝖑.ê.ռ 🌀𝐢.ư.ờп.g, được không?"
'Tô Điềm ✝️.♓.ở 𝒽.ổ.𝓃 𝖍.ể.𝖓, 𝐝ụ-🌜 ѵọn-🌀 cũng bắt đầu xâm. chiếm, khiến hai má cô đỏ bừng.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, hai tay cẩn thận từng li từng tí mà ôm lấy cổ anh.
Một đường đi đến bên giường, quần áo đã rơi lả tả ở dưới chân.
Ban đầu Quý Sở Yến mặc chiếc áo sơ mi màu đen, kết hợp với cà vạt tạo ra một cảm giác vô cùng cấm dục. Nhưng bây giờ cà vạt đã cởi ra rồi, Tô Điềm cũng cởi thêm hai cúc áo của anh, để lộ ra cơ bắp rắn chắc và đ_ư_ờ𝐧_🌀 🌜_𝐨_𝖓_g cường tráng.
Còn Tô Điềm bây giờ thì cả người gần như chẳng còn một mảnh vải nào. Cô nằm ngửa trên chiếc. giường lớn 〽️*ề*〽️ ⓜ*ạ*ı, bầu 𝖓g*ự*c trắng như tuyết bị áo. lót gò bó thành một đống, đường rãnh 𝖓𝖌.ự.𝐜 sâu, bầu 𝓃𝐠ự·𝒸 nhô cao, kết hợp với xương quai xanh và đáng người thon gầy của cô, sinh ra một loại mỹ cảm vô cùng.
"Bảo bối, em thật đẹp..."
Quý Sở Yến thấp giọng nỉ non, 𝒽*ô*ⓝ nhẹ lên cổ cô một cái, nhẹ nhàng 𝐦ú●✞ lấy làn da của cô, Ⓜ️ú_ⓣ đến tận 𝖓𝐠*ự*ⓒ.
Ngón tay thon dài của anh khẽ búng một cái, áo 𝓃*𝖌ự*c của cô lập tức bị lật ra, đầu v* đỏ thẫm bật ra ngoài. Anh không chút do dự mà cúi đầu ngậm lấy một bên п*ⓖ*ự*𝐜 của cô, môi lưỡi lưu luyến 𝐥❗ế*m láp, phát ra những tiếng "chậc chậc" vô cùng ⓓâ.Ⓜ️ mỹ.
"Ưm.. A.. *
Mái tóc đen của Tô Điềm xõa tán loạn trên vai, cô sắp không kiên nhẫn được nữa, sốt ruột ngửa cổ lên, trong miệng phát ra những tiếng rê-𝖓 r-ỉ vỡ vụn.
Quý Sở Yến giống như mê đảm, cứ thế ♓ô·п dọc. ✞.h.â.ռ †𝒽.ể cô, từ núm vú 𝒽ô●𝐧 xuống, để lại những dấu. ⓗô·ռ chỉ chít.
Tô Điềm không chịu đựng nổi mà k*ẹ*p 𝖈*𝖍ặ*✝️ chân Quý Sở Yến nhẹ nhàng cong môi, ngón tay dọc theo mép quần lót và luồn vào nơi giữa hai chân cô, lòng bàn tay to lớn bao trùm lên toàn bộ â·ⓜ ♓·ộ của cô.
"A... A..."
Quý Sở Yến chỉ là xoa nhẹ một chút mà Tô Điềm đã oän hết cả người. Anh giống như nhận được sự khích lệ, càng tiếp tục chăm sóc cho cô hơn, ngón tay ấn lên âm đế đang sưng tấy, nhẹ nhàng mà xoa nắn. Lực tay và tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, nhằm trúng vào điểm nhạy cảm của Tô Điềm, khiến tiểu huyệt của cô không ngừng tiết ra 𝐝-â-𝐦 dịch.
𝒦í𝐜·ⓗ ✝️𝒽·íc·𝐡 mãnh liệt mang đến ⓚ●ⓗ●0●á●𝖎 ⓒ●ả●𝖒 vô tận, Tô Điềm không nhịn được mà há miệng т𝐡_ở ⓓố_🌜. Động tác tay của Quý Sở Yến vô cùng điêu luyện, miệng anh cũng không ngừng 🦵𝒾ế·𝐦 láp núm vú của Tô Điềm, chóp mũi tràn ngập hương thơm của oô.
*A.... A... Sắp tới rồi! A.."
← Ch. 057 | Ch. 059 → |