𝐃_ụ ԁ_ỗ
← Ch.128 | Ch.130 → |
Trong màn hơi nước mờ mịt, Tô Điềm đứng quay lưng về phía anh. Giữa đôi chân dài và vòng 𝖊*ⓞ 𝖙*h*𝖔*n thả là cặp môn_🌀 cong vểnh bị bọc chặt trong lớp vải mỏng trắng, tấm lưng trần trắng sáng không mảnh vải che dấu, đường rãnh lưng thắng dài hút mắt. Hơn nữa, có lẽ 𝖓𝐠ự*🌜 của Tô Điềm bị vải quấn quá chặt, bộ 𝖓●🌀ự●🌜 ɱề_ⓜ Ⓜ️ạ_i bị ép nhẹ, thậm chí từ sau lưng cũng có thể nhìn thấy bộ 𝖓●𝐠●ự●🌜 căng tròn đầy đặn ép ở phía dưới.
Hình ảnh cực kỳ ướ●𝐭 á●† nhưng Tô Điềm lại như không biết, thúc giục anh: "Buộc dây thắt lưng cho em với."
Gần như ngay khi ánh mắt anh chạm vào cô, bụng dưới của anh liền nóng vô cùng. Quý Sở Yến cố gắng giữ bình tĩnh, mỗi một bước tiến về phía cô ◗ụ·c 𝐯ọ𝖓·𝖌 của anh đều đang kêu gào, mãi cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn mười centimet, anh mới dừng lại, giọng nói hơi khàn: "Thắt như thế nào?"
Một tay của Tô Điềm giữ chặt mảnh vải trước ⓝɢự·↪️, tay kia vòng ra sau lưng, nắm lấy sợi dây mảnh ở một bên, lắc lắc về phía Quý Sở Yến, nói: "Lấy dây bên kia thất lại với dây này"
Quý Sở Yến cúi đầu, làm theo những gì cô nói, nhẹ nhàng căm lấy hai sợi dây, kéo chúng lại, thắt nút
Ngón tay anh như lửa đốt, mỗi lần vô ý cọ vào lưng cô, Tô Điềm đều cảm thấy giữa hai chân chầm chậm truyền ra một lưỡng hơi nóng khó tả.
Tuy nhiên, không để cô có thể chìm đám trong 𝐤𝖍𝑜*á*ℹ️ 🌜*ả*〽️ ấy bao lâu, Quý Sở Yến đã rút tay lại và nói: "Xong rồi" Giọng nói vẫn bình thản lạnh nhạt như cũ.
Cho đến khi Quý Sở Yến quay người bước ra khỏi phòng tắm, Tô Điềm vẫn còn hơi ngơ ngác. Kế hoạch ԁ●ụ ⓓ●ỗ của cô thất bại rồi?
Trong phòng khách, Quý Sở Yến đang ngồi ở một góc trên ghế sô pha, tư thế khá thoải mái. Tô Điềm nhìn anh với ánh mắt ai oán, lại sợ sệt thu vẽ trước khi anh nhận ra, cầm lấy một lọ kem chống nắng, đi đến bên cạnh sô pha, nhưng lại cố ý ngồi ở một góc khác cách xa chỗ anh, cúi đầu ủ rũ bôi bôi thoa thoa. Cô vẫn đang mặc bộ bikini lúc nãy, tuy là dây thắt lưng đã được buộc chặt lại nhưng vẫn lộ ra một mảng lớn da thịt trắng bóc.
Sau một hồi lâu, âm thanh duy nhất ở phòng khách vang lên là tiếng cô ấn đóng nắp lọ kem chống nắng. Quý Sở Yến đột ngột lên tiếng, giọng nói trầm khàn, nghe không ra cảm xúc: "Nếu mà muốn ra ngoài, tốt nhất là em khoác thêm cái áo mỏng"
Tô Điềm tiếp tục cúi đầu thoa kem, rõ rằng là đem lời anh nói như gió thối bên tai. Cô không đáp lời anh, không khí càng thêm ngượng nghịu im lặng một lúc. lâu, Quý Sở Yến đành ho nhẹ một tiếng, nói tiếp: "Trời rất nắng nóng đấy, rất dễ làm bỏng da."
Gần như là dỗi hờn, Tô Điềm khó chịu nói: "Bôi thêm kem chống nắng cũng được rồi"
Nghe vậy, Quý Sở Yến lập tức từ góc bên kia sofa đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy lọ kem chống nẵng trên tây cô, không nói một lời, bóp kem chống nẵng vào lòng bàn tay.
"Tô Điềm hơi bất ngờ, ngây người nhìn anh áp lòng bàn tay lên tấm lưng trần của cô, cho đến khi cô cảm thấy những ngón tay thon dài của anh lướt qua làn da mịn màng của cô mang theo cảm giác bỏng rát trên lưng, cô mới hoàn toàn tỉnh lại. Cô không khỏi đỏ mặt, nhỏ giọng nhắc nhở: "Chỗ này em bôi rồi...."
"Vừa nãy dây áo thì không buộc được, nhưng kem. chống nắng thì lại bôi được rồi?"
"...."
Vậy là trong lúc bàn tính trong lòng cô vẫn đang kêu lách cách thì Quý Sở Yến đã sớm nhận ra hết mấy cái tính toán nhỏ của cô rồi?
Tô Điềm hơi hơi dỗi, nhưng chán nắn càng nhiều hơn. Cô biết rằng Quý Sở Yến đang tức giận, nhưng cô không biết rằng anh đã tức đến mức có thể kiềm chế trước sự 𝖉.ụ ◗.ỗ của cô và cuối cùng còn dễ dàng vạch ra những sơ hở của cô. Không biết nên trả lời như thế nào, Tô Điềm đành phải cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Còn không phải là em không muốn anh tức giận nữa à.."
Cô ngước mắt lên, đôi mắt long lanh ướt đẫm, ánh nhìn khiến Quý Sở Yến ngộp thở, động tác bôi thoa rên tay cũng dừng lại.
"Quý Sở Yến" Tô Điềm hít hít mũi, khóe mắt sụp xuống, trên lông mi còn đọng lại giọt lệ như pha lê, "em cũng rất bất ngờ, em không hề muốn gặp lại tên khốn nạn Đường Vũ lăn nào cả, anh ta.. anh ta còn sờ mó
Nói đến đây, Tô Điềm càng nghĩ càng ấm ức, giọt nước mắt như hạt đậu lăn dài, nức nở nói: "Em muốn xóa Wechat của anh ta, nhưng em còn phải chờ anh ta thêm vào nhóm họp lớp.. em không có thông tin liên hệ của cô Lý nên chỉ có thể.. có thể như vậy..."
Lời nói của cô bị ngắt quãng bởi tiếng nức nở, nhưng Quý Sở Yến đã nghe được ý chính.
Ngay lúc cô rơi nước mắt, trái tìm anh đã tan chảy thành một mớ hỗn độn.
"Anh biết rồi." Anh ôm Tô Điềm mắt đỏ hoe vì khóc vào lòng, thở ra một hơi, xoa nhẹ lưng cô, khàn giọng nói: "Anh không tức giận nữa rồi, em đừng khóc nữa, được không?"
Tô Điềm càng ấm ức hơn, vùi đầu vào hõm cổ anh khóc cho đến khi lưng cô run lên. Khóc được nửa chừng, cô lại ngừng 𝓇●⛎●п гẩ●🍸, nghẹn ngào nói: "Đường Vũ còn gửi tin nhắn quấy rối cho em, em thực sự... rất ghê tởm anh ta...."
Quý Sở Yến cảm thấy tự trách, 𝖍ô·п lên tóc cô mấy lần, lồng п.ɢ.ự.🌜 bị nước mất giàn giụa của cô làm cho đau đớn, chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Anh biết rồi.. sau này anh không tức giận không đâu nữa, được không?"
Tô Điềm thẳng người lên, hai mắt đẫm lệ nhìn anh, cảm xúc ɱề*𝐦 𝐦ạ*ⓘ mà tỉnh tế trào dâng đan xen trong hai mắt, gần như trong nháy mắt, nụ hô.ռ của anh rơi xuống, có chút vội vàng, thậm chí hơi mất khống chế, nụ 𝒽*ô*n này vô cùng sâu.
"Uhm.." Cô vòng tay ôm lấy cổ Quý Sở Yến, dòng dịch thể quyện vào nhau giữa răng và môi, cô cảm nhận được vị mặn mặn của nước mắt
Khi nụ 𝒽ô.𝐧 ngày càng sâu, bàn tay của Quý Sở Yến dần dần di chuyển lên eo cô, kéo sợi dây, chỉ với một nhát kéo nhẹ, nⓖ●ự●🌜 của Tô Điềm đã nhảy ra khỏi lớp vải quấn chặt. Cô còn chưa kịp thích ứng, tay của Quý Sở Yến đã từ sau lưng vòng lên trước п-🌀ự-ⓒ, vén lớp vải ngăn ra, dễ dàng ôm lấy hai bầu ⓝ.ⓖự.↪️ đầy đặn trong lòng bàn tay. Cảm giác tỉnh tế ɱ_ề_Ⓜ️ m_ạ_ï trên tay khiến anh không thể cưỡng lại mà gia tăng sức mạnh bàn tay. Khi nãy trong phòng tâm anh đã muốn làm điều này. Dù biết là cô cố ý 𝖉*ụ ◗*ỗ nhưng anh vẫn không khỏi cương cứng.
"Ah.. hah.."
Khi đầu ngón tay của Quý Sở Yến lướt tới đầu v* hồng nhạt liên tục xoa nắn, Tô Điềm không thể chịu đựng được sự 🎋í_𝖈_♓ ⓣ𝐡í_🌜_𝐡 ngứa ra nữa, nhỏ giọng 𝓇*ê*ⓝ 𝖗*ỉ. Hầu như mỗi lần anh xoa bóp, cô lại cảm thấy từ giữa hai chân có thêm một dòng mật dịch chảy ra.
Nụ h-ô-ռ vẫn tiếp tục, cô chỉ có thể co người lại tiếp nhận sự cọ sát của anh, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng nức nở từ đôi môi đỏ mọng.
"Uhmm... ahhah.."
Sắc mặt Quý Sở Yến đần dần tối sầm, một tay lần xuống bên hông, sở soạng dây thắt hai bên hông, dùng sức kéo một chút, mảnh vải quấn phía trước và phía sau nhẹ nhàng rơi xuống sô pha, cả â.ɱ 𝖍.ộ trống rỗng không còn bất kỳ mảnh vải che chắn nào, chỉ có một lớp vải mỏng dưới â·m 𝒽·ộ để hứng lấy 𝒹â·𝐦 dịch ư.ớ.✝️ á.† không ngừng tuôn ra.
Anh nhanh chóng đặt ngón tay lên â_〽️ ☑️ậ_✝️ đang sung huyết của cô, xoa nắn liên tục, nụ ♓ô·n càng thêm sâu, Tô Điềm chì có thể nắm chặt lưng anh, sốt ruột vặn vẹo eo, 𝐫ê*𝓃 ⓡ*ỉ trong suốt nụ ♓-ôn-.
Hột le nhỏ bé bị lay chuyển càng lúc càng nhanh, không quá vài chục lần, Tô Điềm đột ngột co rút lại, chất lỏng ùng ục phun ra, 𝖈·ự·ⓒ 𝖐𝒽·🅾️á·𝒾 ập đến.
Quý Sở Yến cuối cùng cũng buông cô ra, lau sạch huyệt khẩu trơn ướt của cô, cười nói: "Sao nước bên dưới này lại còn nhiều hơn cả nước mắt nữa vậy?"
Tô Điềm đỏ mặt véo anh, nhưng lại bị anh đẩy ngã xuống sô pha, ⓒở●𝐢 á●𝖔 phông ra, đè thân hình bốc lửa của anh lên. dương v*t cứng rắn to lớn nhanh chóng đẩy vào hoa huy*t, mắt của Tô Điềm hơi mờ mịt nhìn nơi giao nhau của hai người, nhưng bị Quý Sở Yến cúi xuống 👢●𝐢ế●𝐦 𝐡ô·𝐧 đầu v* của cô chắn mất.
Ngay tại lúc này, thân dưới của anh xuyên qua â●𝖒 𝖍●ộ ẩm ướt, một lần liền lút cán trong âm đ*o của cô.
"Ahhah... sâu quá."
Tô Điềm ôm chặt lấy Quý Sở Yến đang 𝖑𝒾ế·𝖒 láp bộ 𝖓_ɢ_ự_c, ưỡn cong e·ο 🌴·𝒽·⭕·𝓃, rất nhanh cảm nhận được dương v*t bắt đầu ra vào liên tục, từng đợt 🎋𝒽.oá.1 cả.Ⓜ️ dâng lên.
"Ohoh.. đến tử cung rồi.... đãy quá...
đầu v* bị lưỡi đùa nghịch l-𝖎ế-Ⓜ️ qua lại, â_ⓜ 𝐡_ộ bị ** thật mạnh, cảm giác như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển.
Ánh nắng chiều xuyên qua của số kính sát đất trong suốt chiếu vào hai người lõa thể, căn phòng tràn ngập bầu không khí 🍳.ц🍸.ế.𝐧 𝐫.ũ lại tục tu.
Sau khi bị làm đến cao trào nhiều lần, Quý Sở Yến cuối cùng cũng ôm chặt lấy cô, nện thật mạnh vào nội huyệt, rồi buông tha.
← Ch. 128 | Ch. 130 → |