Truyện:Làm Bạn Giường Với Đối Tượng Liên Hôn - Chương 107

Làm Bạn Giường Với Đối Tượng Liên Hôn
Hiện có 133 chương (chưa hoàn)
Chương 107
Chủ động thế cơ à?
0.00
(0 votes)


Chương (1-133 )

Tô Điềm cố nén cười, vòng tay ra sau lưng, ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái. Chiếc áo 𝖓gự_𝐜 căng cứng lập tức bật tách ra ngoài, bầu ⓝℊự·ⓒ tròn trịa của cô cũng theo đó bật ra.

Ánh mắt Quý Sở Yến tối đen như mực, anh nhìn chấm chấm gương mặt xinh đẹp của cô, ra hiệu cho cô tiếp tục.

Tô Điềm cần cần môi, kéo dây áo ra khỏi cánh tay, thả áo lót xuống dưới sàn.

Không có áo 𝖓ⓖự-🌜 che đậy, bầu n.𝐠.ự.c của cô gần như phô bày trước mặt Quý Sở Yến, khiến anh cảm thấy bụng dưới ⓝ·ó𝖓·ⓖ 𝖇·ừ·п·🌀 lên.

"Bảo bối.." Anh không chút do dự h-ô-n dọc theo xương quai xanh của cô, ngậm lấy bầu ⓝgự*𝐜 m●ề●ⓜ 𝖒●ạ●ï trắng nõn của cô, 👢𝖎ế_𝐦 ɱú.t liên tục.

Tô Điềm lắc eo, ⓚ.í𝖈.𝖍 𝖙.♓.í↪️.ⓗ từ đấu vú mang lại khiến ⓚh🔴●á●ı 🌜●ả●Ⓜ️ chạy dọc khắp †𝒽â.ⓝ 𝖙.𝐡.ể của cô, không tìm được lối ra, chỉ có thể thông qua những tiếng 𝓇_ê_п r_ỉ mà phát tiết.

"Ưm... Ha... Ha... Khó chịu quá..."

Cô cảm thấy hạ thân ẩm ướt, không nhịn được mà 🎋ẹ-𝐩 c-𝐡ặ-🌴 đầu gối lại, nhẹ nhàng ↪️_ọ 𝖝á_🌴. Quý Sở Yến nhìn thấy thì mạnh mẽ kéo đầu gối cô ra, gập hai chân cô lên, quang cảnh xinh đẹp dưới váy bị anh nhìn không sót chỗ nào.

Da thịt 𝖒ề_𝐦 ɱ_ạ_𝒾 bọc trong lớp quần lót không ngừng 𝖗*𝐮*n r*ẩ*𝖞, lớp vải mỏng đã bị mật dịch phun ra thấm ướt.

Anh cười khúc khích: "Bảo bối, em dễ thương quá".

Chỗ nào cũng đều rất đáng yêu.

Tô Điềm nghe thế thì đỏ bừng mặt mũi. Cô nắm lấy ống tay áo của anh, không chút nghĩ ngợi mà khiến cho áo sơ mi của anh tuột xuống tận cánh tay, lộ ra đườ𝓃.g 𝐜.0.ⓝ.🌀 🌴♓·â·ⓝ 𝖙·𝐡·ể rần chắc.

"Em... Em..."

Tô Điềm nuốt nước bọt, có giải thích nữa cũng chỉ là phí công.

Quý Sở Yến khàn giọng: "Chủ động thế cơ à?"

Tô Điềm còn chưa kịp phản ứng lại thì Quý Sở Yến đã ôm lấy eo cô, hai người nhanh chóng thay đổi vị trí.

Tô Điềm dạng chân ngồi trên đùi anh, vẫn còn bàng hoàng, nhưng Quý Sở Yến đã bắt đầu cởi thắt lưng rồi dương v*t cứng rắn nhanh chóng bật ra ngoài, Tô 'Điềm hơn dịch về phía trước, côn th*t vừa vặn chống lên mép tiểu huyệt của cô. Hơi nóng phả vào nhau, cô không nhịn được mà khẽ đưa đẩy, ma sát với nơi đó của anh.

Yết hầu Quý Sở Yến ռ_𝐡ấ_ρ 𝖓𝖍_ô, anh lôi bao cao su ở đầu giường ra, đưa cho cô, thấp giọng dỗ dành: "Ngoan, đeo nó cho anh"

Quý Sở Yến nhìn ánh mắt bối rối của cô thì khẽ thở dài, sau đó nằm lấy tay cô, hướng dẫn cô xé miệng bao, ấn lên dương v*t của mình, cho đến khi dương v*t to lớn được một lớp màng trong suốt vây lấy.

Ánh mắt anh tràn đầy ⓓụ●ⓒ 𝖛●ọ𝖓●𝐠, Tô Điềm tất nhiên hiểu suy nghĩ của anh. Cô 𝐪u●ỷ xuống cởi chiếc váy ngắn của mình ra, sau đó tới quần lót đã bị dịch thể làm cho ướt nhẹp,

Chẳng mấy chốc, trên người cô đã không còn một mảnh vải che thân, thân hình uyển chuyển զ.⛎🍸.ế.𝐧 r.ũ giống như thần Vệ nữ sinh ra trên biển. Quý Sở Yến dùng sức kéo một cái, cô lập tức ngã nhào vào lòng anh.

Tay anh trượt đến bờ ɱ·ô·ⓝ·🌀 săn chắc của Tô Điềm, ấn cô đè lên dương v*t nóռ-𝐠 b-ỏn-ℊ của mình, cứ thể 𝒸-ọ ✖️á-𝐭 với hoa huy*t của cô.

"Ưm... Ưm..."

Tô Điềm nhỏ giọng ⓡê.n 𝓇.ỉ, hạ thân không ngừng tiết ra ԁâ*𝐦 dịch. 🌴.𝐡â.ⓝ †.h.ể cô trống rỗng, nơi tư mật ngứa ngáy vô cùng, khao khát có gì đó lấp đầy cơ thể mình.

Quý Sở Yến vỗ vỗ 𝖒●ô●п●𝐠 của, nắm lấy dương v*t của mình để nó dựng lên cao ngất, sau đó lại nhìn vẽ phía Tô Điềm, giọng nói trầm thấp: "Bảo bối, ngồi lên đi."

Tô Điềm đỏ bừng mặt mũi, chống lên cơ bụng sẵn chắc của anh, nhắm chuẩn rồi từ từ ngồi xuống.

"Ưm... A... To quá... Không vào được..."

Đôi mắt của Tô Điềm phủ đầy sương mù, ánh mắt nhìn thắng vào Quý Sở Yến, mang theo chút bất đắc dĩ.

Tuy nhiên, anh mím chặt đôi môi mỏng, không chăn chừ thêm nữa, anh ôm lấy eo cô và ấn xuống, thô bạo đâ·𝐦 sâu dương v*t của mình vào trong tiểu huyệt của cô.

Tô Điềm hét lên một tiếng, sức lực cả người cô giống như bị rút đi hết, không nhịn được mà ngã vào lòng anh.

"A... A... Trướng quá... Không chịu nổi...."

Tô Điềm không ngừng ⓡ*ê*n 𝖗*ỉ, cô cảm thấy như mình sắp bị đâ-Ⓜ️ đến 𝖈-♓ế-ⓣ rồi, thế nhưng dòng d*m thủy không ngừng từ bên trong chảy ra lại giống như đang thúc giục cô di chuyển nhanh hơn. Thế là, Tô 'Điềm chỉ có thể ghé vào lòng Quý Sở Yến, đồng thời không ngừng vặn vẹo ɱôⓝ●𝐠. Cảm giác nóng ẩm từ bụng dưới dâng lên khiến Quý Sở Yến không khắc chế nổi, anh vịn lấy eo Tô Điềm, sau đó bắt đầu đưa đẩy eo lên xuống.

"AI Ha... Ha... Sâu quá..."

Tô Điềm một tay chống lên hông Quý Sở Yến, một tay nắm chặt lấy tay anh, dựa vào anh để giữ thăng bằng. côn th*t đ·â·Ⓜ️ ν·à·🔴 bên trong tiểu huyệt, không ngừng đâ-〽️ ⓥ-à-⭕ гú●ⓣ 𝐫●@, ԁ·â·Ⓜ️ dịch chảy không sao ngừng được, bám dính trên lông mu của cô, còn dính cả lên người Quý Sở Yến.

Mái tóc đen dài của cô buông xõa trên đôi vai trần, bộ 𝓃ⓖự*↪️ căng tròn lắc lư theo từng động tác, 𝐦ề●ɱ 𝐦ạ●1 tỉnh tế.

Ánh mắt của Quý Sở Yến tối sầm lại, hạ thân di chuyển càng lúc càng mạnh mế hơn, mỗi cú thúc đều đ●â●𝐦 tận sâu vào bên trong, khiến ◗â-Ⓜ️ dịch của Tô Điềm như thủy triều ào ra không dứt.

...

Bây giờ bọn họ đã là người yêu của nhau, tình yêu. giống như đầu nóng để lên lửa cháy, khiến cho đốm lửa bùng lên, lập tức thiêu đốt tất cả những rào cản còn sót lại giữa hai người.

Sau đó, trái tim của cả hai nổ ầm.

Chương (1-133 )