← Ch.004 | Ch.006 → |
Sau đó, ngón trỏ và ngón giữa của Quý Sở Yến cùng nhau đâ_𝖒 ✔️_à_𝐨 trong tiểu huyệt của Tô Điềm. Tiểu huyệt của cô giống như một chiếc miệng nhỏ tham lam, không ngừng 𝖒-ú-✝️ chặt lấy ngón tay anh.
"Đau... Anh mau đi ra..."
Hạ thể truyền đến một cơn đau đớn và tê dại, hai mắt Tô Điềm lấp lánh nước, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy gối. Cô đã không còn sức mà giấy dụa nữa, chỉ có thể thấp giọng kêu đau, âm thanh nhỏ như muỗi kêu.
Nhưng Quý Sở Yến lại không nghe theo lời cô, ngược lại hai ngón tay của anh còn càng đâ*〽️ 𝖛*à*ο sâu hơn. Một tay còn lại của anh 𝐬.ờ ⓢ0.ạ𝓃.𝖌 núm vú của Tô Điềm, nhào nặn nó thành đủ mọi hình dáng.
"Ngoan, nhịn một chút là hết đau thôi."
Quý Sở Yến nhẹ nhàng dỗ dành, nhưng hai ngón tay của anh thì lại chẳng hề nhẹ nhàng chút nào. Ngón tay đ-â-𝐦 ѵ-à-𝐨 𝖗●ú●† 𝓇●a liên tục, d*m thủy tuôn ra như lũ, khiến cả bàn tay anh ướt nhẹp.
"A... Căng quá... A... A..." Tô Điềm dần dần thích ứng được với hai ngón tay trong tiểu huyệt, c·ả·𝖒 🌀𝒾·á·🌜 ✞·ê d·ạ·ℹ️ ập tới, lấn át đi cảm giác đau đớn cũng đã chẳng còn sót lại bao nhiêu.
"Hmm... ah... đầy quá... ah..."
Cô không khỏi thấp giọng 𝐫ê.п 𝐫.ỉ, giọng nói ◗●â●𝐦 đãn●𝐠 và 𝐪.u🍸ế.n 𝖗.ũ. Quý Sở Yến nghe được những tiếng r●ê●𝐧 г●ỉ của cô thì dương v*t cũng sưng to lên mấy phần, bụng dưới nóng như lửa đốt.
Những ngón tay của anh di chuyển càng lúc càng nhanh, tiểu huyệt của cô cũng càng lúc càng co thắt lại. Mỗi một lần ngón tay xẹt qua vách thịt thì 🎋h_oá_1 ⓒ_ả_Ⓜ️ lại lập tức ập tới, d*m thủy như những làn sóng lớn, khiến cả người Tô Điềm dềnh lên cao, đồng thời cũng muốn nhấn chìm cô trong đó.
"Bảo bối, đ.â.ɱ ✔️.à.0 thế này có dễ chịu không?" Giọng nói trầm thấp của Quý Sở Yến vang lên bên tai cô.
Bị những lời d●â●𝖒 đ●ã𝓃●𝐠 này của anh 🎋.í.🌜.𝒽 𝐭.𝐡.í.🌜.𝖍, ⓣ-𝖍-â-𝓃 t𝐡-ể Tô Điềm không khống chế nổi, ԁ_â_𝐦 dịch tuôn trào ra như lũ. Cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng, hai mắt nhằm chặt lại, liều mạng lắc đầu, chỉ có thể nói ra được những lời đứt quãng: "Dừng lại... Ha... Ha... Oh... Sắp ra rồi..."
🎋𝐡.ⓞ.á.1 ⓒ.ả.𝖒 triền miên gần như nuốt chửng lấy Tô Điềm, làn da trắng như tuyết của cô lúc này đã hồng lên vô cùng mê người. Bờ 〽️·ô·𝓃·𝐠 của cô theo từng động tác tay của Quý Sở Yến mà không ngừng đong đưa, bầu ⓝ.🌀.ự.↪️ cũng nảy lên nảy xuống, khiến người ta chói mắt.
Ngay tại khi cô cảm thấy κ𝐡⭕-á-ï ↪️-ả-Ⓜ️ sắp đạt tới đỉnh điểm thì Quý Sở Yến lại đột nhiên rút tay ra.
Cơ thể của Tô Điềm giống như bị hút sạch năng lượng, cả người trống rỗng.
hoa huy*t bị đ_â_ɱ chọc một lúc lâu, nhất thời không thể nào khép miệng lại được, nhìn chẳng khác nào một cái miệng nhỏ nhắn đang kêu gào được cho ăn.
Nhưng mà, Quý Sở Yến cũng không để cô nghỉ ngơi quá lâu. Tô Điềm lập tức cảm giác được dương v*t của anh đã thay thế ngón tay, một lần nữa 𝒸ắ·Ⓜ️ ☑️à·o trong hoa huy*t của cô.
Quý Sở Yến nắm chặt lấy eo cô, thân dưới đè thấp xuống, dương v*t được d*m thủy bôi trơn nhanh chóng tiến vào bên trong một nửa.
Hai người đều bị κ_♓_oá_❗ 𝒸ả_〽️ đột ngột ập tới khiến cho đồng thời thở dài một tiếng.
"Ưm... Bảo bối, em 𝖐●ẹ●𝐩 ↪️●𝐡●ặ●✞ thật đấy."
Quý Sở Yến thoải mái đến mức cả người hơi run lên, chỉ muốn có thể đ-â-ⓜ lút cán vào bên trong. Nhưng mà dù sao thì Tô Điềm cũng chưa thích ứng được với kích thước của anh, anh phải nhẫn nhịn d●ụ●🌜 ✅●ọռ●ⓖ, chậm chạm di chuyển, từ từ để cô có thể thích ứng.
Trước mắt Tô Điềm trắng xóa, cả người đổ ập xuống sofa, chỉ có bờ ɱôп*ℊ là chổng lên cao, bị dương v*t vừa to vừa cứng của Quý Sở Yến 🌜_ắ_m 𝐯_à_🅾️. Anh mới chỉ đâ.m ν.à.ⓞ một nửa mà miệng hoa huy*t của Tô Điềm đã mở ra rộng lắm rồi.
Quý Sở Yến cố gắng di chuyển thật chậm, hạ thân đ*â*Ⓜ️ ⓥ*à*🅾️ 𝐫·ú·t г·🅰️ vô cùng dịu dàng, cộng thêm cả 🅓·â·ɱ dịch không ngừng tiết ra giống như chất bôi trơn, chỉ một lát sau là Tô Điềm đã có thể chậm rãi quen với kích thước của anh. Cảm giác khó chịu khi dị vật to lớn đ·â·m ѵ·à·ⓞ dần dần biết mất, thay vào đó là những 𝒸ả.Ⓜ️ ℊℹ️á.↪️ ✞.ê 🅓.ạ.𝒾.
"A... To quá... Ha... Ha..." "Ưm... A... To quá... Sắp bị đâ·ɱ rách rồi..." Càng ngày càng có nhiều lời ◗â_Ⓜ️ đã_𝓃_ℊ phát ra từ đôi môi đỏ mọng của Tô
Điềm. Cô thậm chí còn bắt đầu vặn vẹo cặp 𝐦ô*𝐧*𝖌 nhỏ, nghênh hợp sự 🌀𝖎ⓐ.𝖔 𝐡.ợ.🅿️ của anh.
← Ch. 004 | Ch. 006 → |