Chân tướng tàn nhẫn (2)
← Ch.027 | Ch.029 → |
"Lan nhi muội muội, mời ngồi. Đan Thanh, mời trà."
Chiêu Mặc đỡ Thu Khả Ngâm nằm trở lại nhuyễn tháp. Thanh âm của nàng nghe không ra bất cứ ý tứ gì: "Lan nhi muội muội. Chuyện của muội ta đã nghe kể lại, lần này thật sự phải cảm tạ Lan nhi muội muội đã tương trợ mới có thể thuận lợi tìm được hoa tuyết nhạn."
Nói tới đây, Thu Khả Ngâm dừng lại một chút, tay nàng cầm lên một chiếc quạt mạ vàng, nhẹ nhàng che lại đôi môi. Nhất thời nhìn không ra nàng ta cuối cùng đang cười lạnh hay chỉ đơn thuần cười mỉm. Chỉ có một thanh âm thản nhiên tiếp tục truyền đến: "Lại nói đến, chúng ta đúng là có duyên phận."
Sương Lan Nhi lạnh lùng cười. Trong lòng nàng nghĩ tin tức của Thu Khả Ngâm này cũng thực nhanh chóng, lại nghĩ đến Thu Khả Ngâm này hẳn là đã hỏi ra rõ ràng rồi, tự nhiên nàng ta chính là một cái nút thắt rối rắm giữa nàng và Long Tiêu Đình.
Cùng lúc đó, Đan Thanh đem trà bưng lên.
Sương Lan Nhi thản nhiên liếc mắt một cái, nhìn khe hở ra của ly trà đậy nắp qua loa, không có nhiệt bốc lên, quả nhiên là nước trà nguội. Người hầu bên cạnh Thu Khả Ngâm tên Đan Thanh này rõ ràng không che dấu làm địch ý đối với nàng. Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, chỉ sợ chính là vị chủ tử Thu Khả Ngâm này đích thân bày đặt mưu kế, thật không hiểu nàng ta có cái thanh danh tốt như vậy là như thế nào mà có nữa.
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Sương Lan Nhi bưng ly trà lên, nàng cúi đầu nhấp một ngụm, nghe Thu Khả Ngâm tiếp tục nói.
"Thật may có Lan nhi muội muội hỗ trợ. Nói vậy chắc Vương gia đã nói cho muội biết, để chế thuốc dẫn cùng với hoa tuyết nhạn này thì cứ sau bảy ngày phải lấy thuốc dung nhập với máu của một nữ tử có thể chất vô cùng lạnh. Có lẽ phải mất một năm, cũng có lẽ là lâu hơn. Mà người thích hợp trong thiên hạ này chỉ có duy nhất muội muội ngươi."
Sương Lan Nhi nghe xong tim đập thình thịch, tuy là phẫn nộ nhưng trên mặt không mảy may lộ ra bất cứ một tia khác thường.
Kỳ thật nàng sớm đã đoán được Thu khả Ngâm này nhất định là mắc một loại bệnh hiếm thấy, bệnh này ngoại cảm nội nhiệt, có thể khiến người ta sắc mặt tái nhợt, đi đứng vô lực, bề ngoài thoạt nhìn như mắc chứng hàn nhưng kỳ thực bên trong lại nóng như lửa đốt, thương tâm thương phế. Để trị được bệnh này nhất định phải dùng máu của một nữ tử có thể chất hàn khí làm thuốc dẫn.
Nàng nhớ rất rõ ràng lúc còn nhỏ, lần đầu tiên đến Nhân tâm Y quán bái sư đồ, sư phụ bắt mạch cho nàng, lúc sau ngạc nhiên nói nàng thể chất hàn đới, thế gian hiếm thấy. Nàng nghĩ sư phụ thu nhận đồ đệ là một nữ tử xuất thân bần hàn như nàng nhất định là có liên quan đến thể chất âm hàn hiếm có này.
Ở Nhân tâm y quán học vài năm nàng cũng từng dùng chính máu của mình chế thuốc cho những người bị bệnh nặng. Sau đó bệnh liền khỏi hẳn, người đó đối với nàng vô cùng cảm kích. Chỉ là...
Sương Lan Nhi lâm vào trầm tư. Nàng vốn không nghĩ ra vì sao Thụy Vương lại tìm đến nàng, lại như thế nào biết nàng có thân thể hàn khí? Có thể có bao nhiêu người biết chuyện này? Chẳng lẽ sư phụ...
Thu Khả Ngâm lúc này híp hai mắt lại, lông mi cong lại như vầng trăng non.
Nàng đánh gãy suy nghĩ trong đầu Sương Lan Nhi, đột nhiên nói: "Ta bị bệnh này đã mấy năm, tìm đến rất nhiều danh y, ngay cả thái y trong cung cũng vô sách. Lại nói tiếp phải cảm tạ vị Lý Tông Viễn ở nhân tâm y quán, nếu không có ông ấy chỉ sợ bệnh này của ta chỉ có thể chờ chết. Ông ta không hổ là danh y, nhân tài hiếm thấy, chỉ ngồi bốc thuốc giữa dân gian đường phố thật sự là ủy khuất. Đến nay ta đã ứng cử ông ấy vào thái y viện rồi." Dứt lời, nàng cố ý dừng lại, trên mặt nụ cười hoàn mỹ không có một chút tỳ vết nào, thật khiến cho Sương Lan Nhi khiếp sợ.
Mà giờ phút này vẻ mặt Sương Lan Nhi bị băng tuyết đông lại.
Tuy rằng nàng cũng đã có lần phỏng đoán trường hợp này nhưng chính bản thân lại cố đưa ra ngàn vạn yếu tố thuyết phục quyết phủ nhận lý do ấy.
Sư phụ Lý Tông Viễn đối với nàng có ân rất lớn, một ngày làm thầy cả đời làm cha.
Sư phụ nàng như thê nào lại vì danh lợi mà bán đứng nàng? Không, nàng không tin, nàng không tin!
Nàng cuộn tròn nắm tay, chỉ thấy sau đầu nóng lên, ngực nhấp nhối không nói lên lời.
Thu Khả Ngâm buông mí mắt, không nhìn đến nàng, chỉ chậm rãi nói: "Trước đây Lý Tông Viễn đề nghị dùng máu xử nữ của ngươi làm thuốc dẫn, vì thế chúng ta mới thỉnh Lan nhi muội muội vào phủ. Chỉ tiếc có chút hiểu lầm gì đó làm cho Lan nhi muội muội ngươi... "Nàng dừng lại một chút, che dấu mâu quang ánh lên tia oán hận. Nếu không phải Sương Lan Nhi kia không chịu khuất phục như thế nào mà sau này lại phát sinh thêm nhiều chuyện tràn lan như thế?
Sương Lan Nhi vẫn không có kích động, nàng chỉ bình tĩnh ngồi, không mang theo bất cứ biểu tình gì. Một ngụm lại một ngụm, trong từng hớp trà lạnh lẽo chua sót, nàng đang nghĩ làm thế nào để ứng phó với Thu Khả Ngâm.
Thu Khả Ngâm tiếp tục nói: "Sau đại hỏa hoạn trong phủ, Lan nhi muội muội ngươi mất tích không thấy mà bệnh của ta lại không có chút tiến triển gì. Mấy ngày đó Tiêu Đình chàng gấp đến độ cơm không buồn ăn, ban đêm không thể ngủ, gầy đi không ít. Chúng ta phu thê năm năm, ta sao có thể nhẫn tâm nhìn chàng lo lắng đau khổ, nhiều lần vì ta mà tốn công vô ích. Nhiều lúc ta nghĩ muốn chết, chỉ cần không liên lụy đến chàng, ta thà để ông trời hiện tại đem cái mạng này của ta đi..."
Dối trá! Sương Lan Nhi trong lòng âm thầm mắng một tiếng.
"Mấy ngày sau quả nhiên ông trời không tuyệt đường sống của ta. Một lão cao nhân đắc đạo dạo chơi tứ hải, đi qua Thụy Vương Phủ. Vương gia thành tâm tiếp đãi, thỉnh hắn chẩn bệnh cho ta, lại cùng lão đạo trưởng đó nói chuyện suốt một đêm. Sau đó biết được kỳ thực có một biện pháp có thể thay thể được máu xử nữ làm thuốc dẫn. Đó chính là dùng hoa tuyết nhạn cùng với máu của nữ tử có thể chất hàn đồng thời chế thuốc, cứ bảy ngày dùng một lần, nhanh nhất một năm liền khỏi hẳn. Vương gia sau khi biết được vô cùng vui sướng, lúc đó trời còn chưa sáng, chàng cũng không kịp chuẩn bị gì liền xuất phát tới núi Ngọc Nữ ở thành Việt Châu."
Thu Khả Ngâm giống như ngồi nhiều quá mà có chút mệt mỏi, ngoài khuôn mặt tái nhợt còn những chỗ khác nhìn thấy đều đỏ hồng.
Lúc này Sương Lan Nhi rốt cục cũng hiểu được thì ra Long Tiêu Đình vừa biết được tin tức liền đuổi tới thành Việt Châu, nhờ đó mới xảy ra chuyện sáng sớm tinh mơ nàng cùng hắn hội ngộ ở dòng sông, mới có đêm mà hắn giúp nàng thoát khỏi nguy hiểm dưới móng vuốt của ác thú. Chỉ sợ sau đó nàng vào Việt Châu thành còn hắn trực tiếp vào núi Ngọc Nữ tìm kiếm thảo dược, có lẽ cũng là trùng hợp, có lẽ là thiên ý mới có chuyện nàng bị người cướp bóc, bị đánh ngất đem vào trong núi rồi tình cờ lại được hắn cứu giúp lần nữa.
Về chuyện hái thuốc, nghĩ đến Long Tiêu Đình cũng không có nhiều kinh nghiệm, vì thế hắn ở trong núi Ngọc Nữ loay hoay mãi mới biết chính mình chuẩn bị không đủ, ít nhất phải có quần áo ấm mới có thể lên trên đỉnh núi. Trùng hợp nàng còn nói nàng biết thảo dược, hắn lúc này mới mang theo nàng vào thành Việt Châu bắt tay vào chuẩn bị.
Thu Khả Ngâm lưu ý từng nét mặt Sương Lan Nhi dù chỉ là những biến hóa vi diệu, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng lại cất lên, kích một cú trí mạng vào Sương Lan Nhi.
"Nghe thống lĩnh thị vệ nói Vương gia ở thành Việt Châu đã từng cứu ngươi? Kỳ thật Tiêu Đình hắn làm người xưa nay luôn lạnh lùng, không bao giờ quan tâm đến sự đời. Xem ra những lời đạo trưởng nói lần đó, chàng đều hoàn toàn làm theo.... Thật sự là làm khó chàng..."
Sương Lan Nhi nhíu mày, chờ Thu Khả Ngâm nói tiếp. Tuy rằng nàng biết Thu Khả Ngâm nhất định muốn đả kích nàng mà nàng cũng đã chuẩn bị tâm thế vững vàng. Chỉ là những lời nói của nàng ta vẫn là thật sự đâm trúng trái tim nàng, đâm vào rất sâu, rất sâu.
"Lão đạo trưởng liên lục nhắc nhở, hoa tuyết nhạn là thứ hiếm có trong trời đất, chỉ có người thành tâm mới có thể thấy được. Nếu muốn tìm được hoa này thì phải dâng hương thành tâm, tắm rửa sạch sẽ, ăn nói lễ độ, không được uống rượu, tố y, ăn uống đều phải chay, lấy việc thiện tích công đức. Có câu có tâm nhất định sẽ được báo đáp, Tiêu Đình chàng quả thực thật tâm khiến cho trời xanh cũng phải cảm động, bởi vậy mới có thể tìm được hoa tuyết nhạn trong truyền thuyết."
Một khắc kia vẻ mặt Sương Lan Nhi bỗng chốc ngưng trệ, nàng cảm giác như bị dội nước đá vào mặt khiến thân thể nàng, ngay cả sợi tóc cũng đông lại thành băng.
Tuy rằng nàng thực sự không muốn tin tưởng lời nói của Thu Khả Ngâm nhưng thời điểm những lời ấy thốt ra nàng cơ hồ đều tin tất cả.
Bởi vì hết thảy những điểm nàng vốn không thể lý giải nổi giờ đã có lời giải thích rất hợp lý.
Nếu muốn tìm hoa này luôn phải dâng hương, tắm rửa sạch sẽ. Cho nên nàng luôn ngửi thấy trên người hắn luôn có một cỗ mùi hương bách hợp.
Không được uống rượu cho nên trước khi tìm được hoa tuyết nhạn hắn tuyệt nhiên không động vào một ly.
Tố y, cho nên tuy trong ấn tượng của nàng hắn luôn mặc những bộ y phục kim bào chói mắt mà từ khi gặp hắn ở thành Việt Châu nàng chỉ thấy hắn mặc y phục màu trắng.
Ăn chay, cho nên khi ở bên suối trong núi Ngọc Nữ kia, mặc dù bắt được rất nhiều cá nhưng hắn cũng không động vào dù chỉ một chút.
Lấy việc thiện tích công đức, cho nên hắn xưa nay lạnh lùng đối với người ngoài thế nhưng lại ra tay cứu giúp nàng những hai lần.
Thì ra, sự thật lại tàn khốc đến như thế.
Một khắc kia, nàng cuối cùng đã rõ, trong trái tim vốn đã lạnh như băng, cứng như đá xuất hiện một khe nứt rồi cứ như vậy chậm rãi vỡ tung thành từng mảnh, kéo dài đến vô tận...
← Ch. 027 | Ch. 029 → |