Yến Kinh Hàn, ngươi khốn kiếp
← Ch.095 | Ch.097 → |
Lam Linh vốn rất nghi hoặc hành động Mộ Dung Tiếu Trần vui vẻ giúp đỡ nàng ở trên đường vào hôm qua, hôm nay lại còn nghe hắn nói mấy lời chân thành ấm áp như thế, trong lòng Lam Linh nghi ngờ càng sâu.
Lam Linh biết mình đang ở giữa cuộc tranh đấu của Lam Xảo Phượng và Yến Kinh Hàn, có thể nói là nơi đầu ngọn sóng, bốn phía xung quanh khắp nơi đều chất đầy nguy hiểm, mà tình cảnh này, người nếu đã biết chuyện thì cũng sẽ trốn tránh, nhưng tên Mộ Dung Tiếu Trần này vì sao lại chủ động chọc phiền toái lên người?
Lam Linh luôn luôn tin tưởng trên đời không hề có cơm trưa miễn phí, Mộ Dung Tiếu Trần không thể vô duyên vô cớ mà giúp nàng, nhất định là hắn có lý do!
Mộ Dung Tiếu Trần nhìn đôi mắt cắt nước thu vô cùng xinh đẹp của Lam Linh, như sóng nước mênh mông lại mang theo trí thông minh không gì sánh được, Mộ Dung Tiếu Trần than nhẹ một tiếng, trong tim lại mềm nhũn như mưa xuân tháng ba, hắn biết rõ nếu hắn không đưa ra một lý do có thể tin, thì nàng sẽ không nhận lấy bất cứ sự giúp đỡ nào của hắn.
"Ta được người nhờ vả, phải quan tâm chăm sóc ngươi thật tốt." Trong nháy mắt Mộ Dung Tiếu Trần đã tìm ra một lý do, chỉ là hắn chưa nói là người nhờ vả kia chính là bản thân hắn.
"Người đó là ai?" Lam Linh hỏi gấp, trong lòng nàng đoán rằng người đó có phải là người nữ tử truyền lời cho nàng vào hôm qua hay không, nàng ấy nói là nàng ấy phải rời khỏi đây một thời gian, và chính nàng ấy hiểu rõ tường tận tình trạng thân thể của nàng, trước khi đi giao phó Mộ Dung Tiếu Trần chăm sóc nàng? Dường như là rất có thể.
"Sau này ngươi sẽ biết." Mộ Dung Tiếu Trần không muốn lừa dối Lam Linh, càng không thể trả lời thành thật, hắn sợ sẽ dọa nàng bỏ chạy.
"Ngươi không muốn nói, ta cũng không miễn cưỡng, nhưng ta vẫn muốn cám ơn ngươi." Lam Linh cười cười, biết rõ nhất định Mộ Dung Tiếu Trần không nói là có lý do, nàng cũng không thích làm người khác khó chịu.
Nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp của Lam Linh, trong lòng Mộ Dung Ddi ee/Đ à. , L/e. e Q, /Đ. Tiếu Trần đã bị lấp đầy bởi niềm vui mừng, ba năm chờ đợi, ba năm tìm kiếm cuối cùng cũng không hề uổng phí, nàng thật sự đang ngồi ở trước mặt hắn rõ ràng, dù lúc này hắn không thể ôm nàng vào trong ngực, nhưng Mộ Dung Tiếu Trần tin tưởng đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Ngươi lại khách khí với tarồi, ta làm những chuyện ta phải làm thôi." Mộ Dung Tiếu Trần cười nói một câu, trái lại nói: "Ta có thể gọi thẳng tên của ngươi không?"
"Đương nhiên là có thể." Lam Linh sảng khoái đáp ứng, cũng không có gì cảm thấy không ổn, nhưng trong con mắt của Mộ Dung Tiếu Trần lại sáng thêm một phần.
"Linh nhi." Mộ Dung Tiếu Trần nhẹ nhàng kêu một tiếng, chỉ có hắn mới biết rõ một tiếng gọi này ẩn chứa bao nhiêu nhớ nhung bao nhiêu dịu dàng!
Nhưng Mộ Dung Tiếu Trần cất giấu quá tốt, Lam Linh cũng không hề nghe được mùi vị khác thường, chỉ nhẹ ừ một tiếng.
"Có câu nói trả lễ, Linh nhi có phải ngươi nên gọi tên ta một chút hay không." Mộ Dung Tiếu Trần thuận thế đưa ra yêu cầu, dường như đề nghị này rất đương nhiên.
"Tiếu Trần." Lam Linh cũng không cự tuyệt, chỉ cười gọi một tiếng.
"Ân." Trên mặt Mộ Dung Tiếu Trần mang theo ý cười nhẹ nhàng, chỉ có hắn mới tự biết lúc này làn sóng trong lòng mình sôi sục đến thế nào, kích động không thôi, đột nhiên hắn phát hiện cái tên của mình từ trong miệng Linh nhi nói ra lại dễ nghe như thế!
Mộ Dung Tiếu Trần nhanh chóng bình tĩnh lại cảm xúc, hắn còn có chuyện quan trọng hơn chưa nói với nàng, lập tức trở lại chuyện chính nói: "Linh nhi, dường như hôm qua biểu hiện của ngươi ở trong hỉ đường là không muốn gả cho Hàn vương, ta nói có đúng không?"
"Đúng." Với người biết chuyện Lam Xảo Phượng và Yến Kinh Hàn, Lam Linh cảm thấy vốn cũng không cần thiết che giấu.
Nghe Lam Linh không chút do dự trả lời, trong lòng Mộ Dung Tiếu Trần không khỏi vui mừng, "Linh nhi, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể giúp ngươi rời khỏi thân phận Hàn vương phi này." Trong lúc vô tình, Mộ Dung Tiếu Trần đã gọi tên Lam Linh trôi chảy lạ thường, dường như đã gọi mấy trăm lần mấy ngàn lần rồi.
"Tiếu Trần, nếu như ngươi không ngại, ta muốn nghe ngươi phân tích một chút về tình cảnh hiện tại của ta." Lam Linh dĩ nhiên là muốn rời khỏi thân phận bây giờ, nhưng Mộ Dung Tiếu Trần có nhất định đáng giá để nàng tín nhiệm sao? Lam Linh không dám xác định, bởi vì nàng không thể thua được!
Đương nhiên là Mộ Dung Tiếu Trần nhìn ra được Lam Linh chưa hề tín nhiệm hắn hoàn toàn, hắn cũng biết nữ tử thông minh như Lam Linh làm sao có thể tùy tiện dựa vào vài lời hắn nói mà móc tim móc phổi trao hắn? Trong tiếng than nhẹ cũng chỉ có thể cười một tiếng.
"Được." Mộ Dung Tiếu Trần lập tức nghiêm túc nói: "Từ xưa đến nay chuyện tân hoàng đăng cơ loại bỏ những mầm tai hoạ ngầm đều là chuyện bình thường, hiện nay đương kim hoàng thượng vừa mới đăng cơ được một năm, mà hắn có thể thuận lợi ngồi lên cái ghế kia, chắc chắn là không thể bỏ qua công lao của thái hậu, mà bản lĩnh của thái hậu, Linh nhi, ta tin tưởng ngươi càng rõ ràng hơn so với ta. Nói đến Hàn vương, vạn dân ngưỡng mộ, trong tay còn nắm lực lượng quân đội hùng hậu, bất cứ ở trong triều hay là ở ngoài, tiếng tăm đều ở trên Hoàng thượng, ngươi nói Hoàng thượng đ. i, ie e, nn d. acal/l, eq. u, u.. yy, d di, o. nn có thể chấp nhận hắn luôn luôn tiếp tục như vậy không? Để người như vậy ở bên giường há sao lại ngủ yên được? Nhưng trong tay Hàn vương đang nắm ba mươi vạn trọng binh, đây chính là một thanh kiếm sắc bén, nếu chuẩn bị không tốt, người bị thương chính là người đang ngồi trên long ỷ kia."
Lam Linh gật đầu nhẹ, từ xưa đến nay, từng thời vương quyền thay đổi đều không thể tránh khỏi gió tanh mưa máu, đơn giản chỉ là Yến Minh Hiên không dám nổi lên trận gió tanh mưa máu này, mà là coi nàng như vật hi sinh đưa vào hang sói!
"Linh nhi, thái hậu nuôi dưỡng ngươi hơn ba năm, xem ngươi là cái gì, ngươi luôn rõ hơn ta, hơn nữa, ngươi càng biết rõ ràng ngươi đang liên tục bị đẩy vào giữa cuộc tranh đấu của bọn họ, và kết cục chờ đợi ngươi cuối cùng là cái gì!"
"Linh nhi, kể từ trong hỉ đường nhìn thấy ngươi, thì ta đã biết ngươi luôn cố gắng giấu tài để tìm kiếm cơ hội thoát khỏi khống chế của thái hậu, ngươi nên hiểu rõ dù cho ngươi không gả được cho Yến Kinh Hàn, thì thái hậu vẫn có thể gả ngươi cho người khác, là người có thể mang lại lợi ích cho nàng, chỉ cần ngươi họ Lam, thì cuối cùng ngươi cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của nàng!"
Mộ Dung Tiếu Trần cũng không biết được tin tức Lam Linh bị mất trí nhớ, hơn nữa từ ba năm trước nhìn thoáng qua, hắn cho là Lam Linh khác với tin đồn là vì nàng luôn cố gắng che dấu, nàng đang giấu tài để tìm kiếmcơ hội thích hợp nhất để thoát khỏi sự khống chế của Lam Xảo Phượng!
"Ý của ngươi nói là nàng có thể một tay che trời?" Đôi mi thanh tú xinh đẹp của Lam Linh hơi nhíu.
"Tứ phân thiên hạ*, tay của nàng còn chưa lớn như vậy, nhưng mà, tại Đông Sở, nàng có năng lực tìm được ngươi từ bất kỳ chỗ nào!"
(*Ý nói là thiên hạ chia làm bốn quốc)
Lam Linh không nghĩ tới Lam Xảo Phượng sẽ có thế lực lớn như vậy, thế lực của lão yêu bà kia làm sao mà phát triển lớn như vậy d. i, , ie. e, n nd/. aan l l, eq. u, u y, y, dd/i. , o. nnchứ? Không phải là nàng ta muốn làm Vũ Tắc Thiên chăng?
Rất có thể à! Lam Linh cảm thấy tám phần Lam Xảo Phượng gả nàng cho Yến Kinh Hàn chính là vì muốn lót đường cho dã tâm của mình, dù sao nếu loại bỏ được Yến Kinh Hàn, cướp hết ba mươi vạn binh mã của hắn, thì ở Đông Sở này chỉ sợ không còn ai dám chống lại nàng.
"Thế lực của nàng nếu lớn mạnh như vậy, thì ta có thể thoát khỏi thân phận Hàn vương phi như thế nào?" Lam Linh nhìn Mộ Dung Tiếu Trần hỏi.
"Rời khỏi Đông Sở, cắt đứt hết tất cả mối quan hệ với ở đây, đổi thân phận một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống mới." Mộ Dung Tiếu Trần sớm đã nghĩ kỹ kế hoạch.
"Đi nơi nào đây?" Lam Linh không biết trên đại lục này, chỉ biết là ngoại trừ Đông Sở, còn có Bắc Ninh và Nam Nhạc, còn một quốc không biết tên.
"Đi Bắc Ninh."
Mộ Dung Tiếu Trần vừa nhắc tới Bắc Ninh, Lam Linh không khỏi nghĩ tới Thượng Quan Vân Thụy, tên kia là thái tử Bắc Ninh, nàng chỉnh hắn, nếu đi đến địa bàn của hắn còn có thể an toàn sao? Nói tiếp, cuối cùng mối quan hệ giữa Yến Kinh Hàn với Thượng Quan Vân Thụy là như thế nào? Nếu Thượng Quan Vân Thụy phát hiện nàng ở Bắc Ninh, vậy tên Yến Kinh Hàn kia có thể không biết sao? Lam Linh cảm thấy Bắc Ninh cũng không phải là một nơi đến tốt.
"Yên tâm, ta sẽ lo chuyện này d d. i, i ee, n nd. aan l l, eq. u, u y y, ddi, o. nn không chê vào đâu được, hơn nữa bảo đảm dù cho tên Thượng Quan Vân Thụy có nhìn thấy ngươi cũng không nhận ra được ngươi." Dường như Mộ Dung Tiếu Trần nhìn ra sự do dự của Lam Linh, nhanh nói.
Lam Linh biết rõ Mộ Dung Tiếu Trần là Tả tướng đương triều, đứng đầu tất cả các quan lại, hắn vì được người nhờ vả phải quan tâm chăm sóc nàng, mà đụng vào nguy hiểm lớn đối nghịch với Lam Xảo Phượng, thậm chí là còn đối nghịch với Yến Kinh Hàn? Nếu để cho Lam Xảo Phượng biết, chức quan của hắn khó giữ được không nói, tính mạng cũng có thể mất vì nàng, lời hứa này của hắn không khỏi trả giá quá lớn đi?
← Ch. 095 | Ch. 097 → |