Làm Ngoài Trời
← Ch.35 | Ch.37 → |
Lệ Minh Đình khẽ cong người, h●ô●𝓃 lên vầng trán mịn màng của cô, rồi lướt xuống khóe mày, gương mặt thơm tho mềm mại như hoa, nụ ♓ô·𝓃 tinh tế nhẹ nhàng.
Như thể đang đối xử với một báu vật quý hiếm, dịu dàng chưa từng thấy.
Ninh Uyển chỉ cảm thấy say mê, cúi đầu, dán vào môi anh, thè lưỡi đòi h·ôп·.
Chỉ một hành động nhỏ này thôi cũng đủ để làm bùng lên ngọn lửa 𝐡.🔼.ⓜ m.υố.n của anh, hơn nữa còn là ngọn lửa dữ dội, càng ngày càng lan rộng.
Không thể biết môi người nào nó_ռ_𝖌 bỏ𝖓_ℊ hơn, cũng không biết lưỡi người nào nhiệt tình hơn, chỉ biết nụ 𝒽ô·ⓝ này quyết liệt hơn bao giờ hết.
Hai người ôm 𝒽*ô*п nhau, như một đôi trời sinh, đẹp như tranh vẽ.
Lệ Minh Đình công kích quá dữ dội, Ninh Uyển không sao chịu nổi, cơ thể ngã về phía sau, anh cũng thuận thế mà đè lên.
Lấy bầu trời làm chăn, lấy mặt đất làm giường.
Sự nóng bỏng khiến cả hai choáng váng đến quên mất đêm nay là giao thừa.
Môi lưỡi triền miên, anh 𝐡*ô*𝐧 em mút.
Dưới trời xanh mây trắng, trên bãi cỏ rộng mênh 𝖒ô.n.𝐠, Ninh Uyển bị anh đè ở dưới thân, hô*𝖓 tới tấp, khuôn mặt đỏ bừng như say.
Đôi mi dày cong khẽ rung, Ninh Uyển say mê nhắm hờ mắt, ngượng ngùng dùng lưỡi nuốt vào, nụ ♓ô·ռ quá ⓝ·ó𝐧·𝖌 🅱·ỏп·ⓖ, làm môi cô đau rát.
Bầu trời đầy mây, mà hai người cũng như đang ở trên mây.
Hôn đến mức sắp thở không nổi nữa, Lệ Minh Đình mới vừa lòng rời khỏi môi cô: "Làm ở đây hả?"
Anh đặt tay lên tai cô, đôi mắt đen láy như rực lửa, hỏi ý cô.
ԁ●ụ●↪️ 𝐯●ọ●𝖓●ɢ trần trụi trong mắt anh khiến Ninh Uyển xấu hổ quay đầu lại đi, thẹn thùng nói: "Giữa thanh thiên bạch nhật, bị ai nhìn thấy thì sao..."
"Hôm nay chỉ có chúng ta."
Hàm ý là anh ta đã thu xếp từ trước rồi.
Ninh Uyển không có lý do gì để từ chối, cũng không thể từ chối anh vào lúc này.
"Cởi đồ đi."
Thấy cô đồng ý, Lệ Minh Đình bèn rút cánh tay, ngồi sang một bên 🌜_ở_ı 🍳_𝐮ầ_𝐧 áo, hoàn toàn cảm thấy xấu hổ.
Anh ta nhanh chóng cởi trần, đặt đồ lên bãi cỏ, thấy vậy, Ninh Uyển cũng ngồi dậy, kéo khóa kéo bên hông xuống, ngượng ngùng cởi váy đặt cạnh quần áo của anh.
Làn da cô trắng tự nhiên, mịn màng như ngọc, dưới ánh nắng mặt trời mà vẫn khó có thể thấy dù là một sợi lông, trắng đến mức tỏa sáng, thật sự vô cùng xinh đẹp.
Nhanh như hổ đói vồ mồi, Lệ Minh Đình đè lên cô, dùng môi và tay cảm nhận 𝖙●𝒽â●𝓃 ⓣ𝖍●ể 〽️.ề.ⓜ 𝐦.ạ.𝖎 như lụa cùng đ-ư-ờ𝓃-🌀 𝖈ο-ռ-🌀 hoàn mỹ của cô, không chỗ nào không vừa lòng anh, không chỗ nào không hợp ý anh, cứ như cô sinh ra là để dành cho anh vậy.
Ninh Uyển nhìn bầu trời chạng vạng, cái miệng sưng đỏ ⓣⓗ_ở 𝒽_ổ_n ♓_ể_𝐧, khuôn mặt non nớt trắng nõn nhuốm đầy 🅓●ụ●↪️ ☑️●ọ●п●g, tràn đầy đ●ê 𝐦●ê.
Cổ cô như bị một con rắn quấn quanh, 👢●i●ế●Ⓜ️ từng tấc da thịt, răng nanh sắc bén cắn xé, phóng chất độc mê người vào người cô.
Sở thích của anh là đánh dấu lên khắp cơ thể cô, si mê đến mức ám ảnh.
Con rắn di chuyển từ cổ xuống xương quai xanh, 🦵·ℹ️ế·〽️ láp, gặm cắn đến đỉnh ngược hấp dẫn của cô, hàm răng sắc bén cào lấy thịt mềm, vừa đau vừa 🎋í🌜-𝖍 t-hí🌜-𝐡.
Từng tế bào dưới da cô hưng phấn nhảy múa, vô số dòng điện nhỏ chạy trong ⓜá-⛎, truyền cảm giác sung 𝐬_ư_ớ_n_🌀 tê dại đến tất cả các giác quan, Ninh Uyển thoải mái đến cự điểm, âm huyệt dễ chịu phun mật nước.
"Dạng chân ra." Giọng nam trầm thấp quyến rũ, làm cô dâng tràn dục vọng, cảm thấy lỗ tai ngứa ran.
Ninh Uyển mê muội, đôi chân trắng nõn thon dài tách ra, nâng lên thành chữ M, kẹp lấy eo anh, nơi riêng tư chạm vào anh.
Đóa hoa ướt nhẹp, vật khổng lồ ⓝóռ.g 𝐛ỏn.🌀 to dài, một bên mềm, một bên cứng, tương sinh tương khắc, chỉ đ*ộп*g tì*ⓝ*♓ vì nhau.
Hai người dán sát vào nhau, vô cùng quen thuộc, 🅓-ụ-↪️ 𝖛ọ-п-🌀 càng mãnh liệt, càng ⓒ♓ả·🍸 𝓃·ướ·ⓒ dữ dội.
Lông ở hạ thể ư.ớ.ⓣ á.𝐭 trơn trượt, hết sức bắt mắt, Lệ Minh Đình ngẩng đầu rời khỏi bộ пℊ_ự_𝐜 đã bị ăn giày vò thê thảm, cặp đùi rắn chắc chen vào hai chân cô, cười khẽ với cô: "Muốn không? "
Bị đoán trúng tâm tư, Ninh Uyển vô cùng xấu hổ thẹn thùng, rụt rè nhìn vào mắt anh, âm thầm thể hiện 𝒹.ụ.𝐜 𝐯.ọ.𝐧.𝖌 của mình.
"Nói ra, em muốn gì." Lệ Minh Đình 𝒹_ụ 𝐝_ỗ cô, không lập tức vừa lòng, dễ tính như trước nữa.
Anh chăm chú quan sát biểu hiện trên gương mặt cô, cong đầu gối, chạm vào nơi 𝐦*ề*Ⓜ️ 〽️ạ*ℹ️ ẩm ướt mật dịch của cô, khi nhẹ khi nặng nghiền qua, ác ý khiêu khích điểm mẫn cảm của cô.
"Ưmm..."
Cơ đùi đột nhiên căng cứng, tê rần ngứa ngáy, truyền sâu vào tận cùng, chạy dọc theo sống lưng, xông thẳng vào đại não, Ninh Uyển ↪️ắ-ռ Ⓜ️-ô-𝖎, rên lên một tiếng, chống lại từng trận k*hο*á*i 𝒸*ả*Ⓜ️.
Làm sao cô có thể nói ra những lời xấu hổ chết người thế chứ.
Nhưng Lệ Minh Đình không buông tha cho cô, anh đè hờ lên người cô, vật ⓝ-ó-ⓝ-ⓖ 𝖇ỏп-ⓖ đặt lên hoa huyệt, quy đầu tách hai cánh hoa ướ●✝️ á●ⓣ ra, đặt ở miệng huyệt, hững hờ xoay tròn bên ngoài.
"A ... ưm đừng..."
Ninh Uyển run lên, sự trống rỗng vô biên muốn nuốt chửng cô, bên trong hoa huyệt ngứa ngáy, nhưng không thể gãi được. Cô nâng eo, cố gắng làm sâu thêm để giảm bớt sự nhột nhạt.
Nhưng Lệ Minh Đình quá xấu xa, anh đè eo cô lại, không cho cô động đậy, cố ý hành hạ cô, lại còn đổ dầu vào lửa, giáng cho cô một đòn chí mạng, dùng hai ngón tay nhéo vào âm đế đỏ ngầu của cô, kéo tới kéo lui.
Hành lang co rút cắn chặt quy đầu tròn trịa, muốn nuốt nó vào nhưng không được ⓓâ.Ⓜ️ thủy ồ ạt chảy ra từ hoa huyệt, tham muốn vô cùng. Ninh Uyển không chịu nổi kêu lên: "Vào đi, anh mau vào đi."
Lệ Minh Đình cũng khó chịu không chịu nổi nữa, tiểu huyệt của cô hút quá mạnh, trán anh đã nổi gân xanh, lỗ trò chảy nước, nên không đùa cô nữa.
Hai tay anh nắm lấy hai bắp chân mề·𝖒 ⓜ·ạ·ı của cô, gấp lại áp vào trong ⓝ-ɢự-ⓒ cô, cặp ⓜô*𝐧*ℊ trắng tuyết của cô hướng lên, hoa huyệt mở miệng, q-𝐮-ⓨ-ế-п 𝖗-ũ đẹp xinh.
Anh quỳ ở giữa hai chân cô, từ trên xuống dưới chừa một khoảng cách, canh góc độ, đâ*Ⓜ️ thẳng vật cứng ngắc vào, xuyên qua vách động đầy nếp gấp, đập vào điểm G.
"A ..." Ninh Uyển 𝓇ê·ռ 𝓇·ỉ kéo dài.
Sự nóng bỏng căn tràn khiến từng lỗ chân lông trên người Ninh Uyển đều thư thái sảng khoái tột cùng, cảm giác thật quá tuyệt vời.
Đặc biệt còn đang ở bên ngoài, trời xanh mây trắng, mang đến cảm giác kích thích kiềm nén vì l.à.m тì.ռ.h nơi công cộng.
Sau vài ngày không làm, hoa huyệt của cô lại khít khao như xử nữ, ẩm ướt và nóng rực, cắn chặt lấy hắn.
Lệ Minh Đình đẩy mạnh hơn, lại một lần nữa đi vào nơi sâu kín, ra cạn vào sâu, tiếng cô ⓡê-𝓃 𝓇-ỉ phun nước.
Hai đầu gối của cô gập lại đè lên hai bầu ngực 〽️_ề_ⓜ ɱạ_𝐢 khiến chúng biến dạng, lúc anh va chạm mạnh, điểm hồng cứng rắn lại cọ xát đùi.
Trên dưới đều bị kích thích, 🎋*h*0á*𝒾 ↪️ả*Ⓜ️ tê dại, mỗi nơi có sự sảng khoái riêng, Ninh Uyển giống như một con thuyền đơn độc lênh đênh trên biển, thăng trầm lâu ngày không đến được bến bờ.
(~  ̄ ▽  ̄) ~ (~  ̄ ▽  ̄) ~ (~  ̄ ▽  ̄) ~
← Ch. 35 | Ch. 37 → |