Ch.2 → |
"Cận Tiểu Đình?" Giọng nói quen thuộc của một người đàn ông khiến Cận Tiểu Đình đang đi bên đường hơi sửng sốt. Cô quay đầu lại, nhìn sang chiếc xe bên cạnh, cửa kính xe đã hạ xuống một nửa, ngồi bên trong xe là một người đàn ông. Nhưng nước mắt trong hốc mắt khiến tầm mắt cô trở nên mơ hồ, không nhìn rõ. Sau ba giây quan sát, nhận ra đối phương là ai, cô nhanh chóng lau nước mắt, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.
Quan Quý Minh ngừng xe, sau đó bước xuống, đi tới trước mặt cô, không nói câu gì mà khẽ nâng mặt cô lên, cũng không cho phép cô lảnh tránh ánh mắt anh, rồi mở miệng hỏi: "Em khóc sao?"
"Không có..." Cô chột dạ vì nói dối.
Quan Quý Minh mặc quân phục, đầu cắt húi cua, lại thêm vẻ mặt không biết cười đùa của anh, quả thật rất dọa người. Thật sự rất có uy nghiêm của một quân nhân. Ngay cả huấn luyện viên cao trung (cấp 3) cũng không có khí thế như anh.
"Có phải cậu ta lại ức hiếp em không?!" Ngay lúc anh nhìn thấy cô đang cô đơn bước đi trên đường, anh đã cố ý thả chậm tốc độ xe, đi theo sau cô. Suốt nửa tiếng, vậy mà cô không hề phát hiện ra. Nếu như anh không hạ cửa xe, lại tiến về phía trước một chút, thì làm sao có thể phát hiện cô đang khóc thút thít được chứ?
"Không phải, chỉ là tụi em... chỉ là..." Cận Tiểu Đình rất muốn che giấu sự thật, nhưng ngay từ khi còn nhỏ cô đã không thể nói dối trước mặt anh rồi.
Quan Quý Minh thấy cô ủ rũ, cũng không hỏi gì nhiều. Anh đã sớm biết chuyện tình cảm của cô có vấn đề, nhưng khuyên thế nào cô cũng không nghe. Lần này anh không muốn nghe cô giải thích nữa, anh dắt tay cô đi về phía xe của mình, mở cửa xe để cô ngồi vào trong, "Lên xe trước đi, em muốn đi đâu? Anh đưa em đi."
"Em... Em không biết đi đâu..." Cận Tiểu Đình ngồi vào chỗ phụ lái, hai tay xoắn vào nhau, đầu cúi xuống, vẻ mặt như bất lực.
Quan Quý Minh quay lại ghế lái, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh đè nén tức giận trong lòng xuống. Đây là lần thứ mấy anh thấy dáng vẻ khổ sở như thế này của cô rồi. Nếu hôm nào đó anh gặp được bạn trai cô thì mặc kệ kỉ luật trong quân đội có nghiêm thế nào, anh cũng nhất định phải đánh cho cậu ta một trận rồi mới nói sau.
"Anh Quan, anh vừa mới tan làm sao?" Cô cười còn khó coi hơn cả khóc, đây là lần thứ mấy anh nhìn thấy dáng vẻ thảm hại này của cô rồi?! Thật sự là không thể đếm được.
"Ừ." Từ khi chuyển đơn vị làm phụ tá, anh sống đúng tiêu chuẩn của một người đi làm bình thường. Tuy rằng chỗ làm vẫn là trong quân doanh, nhưng ít nhất cũng không cần phải lấy doanh trại làm nhà, "Quay về nhà nhé?"
Cô lắc đầu, cô không dám về nhà. Nếu như ba thấy đôi mắt khóc đến sưng đỏ của cô, nhất định ông sẽ tìm bạn trai cô tính sổ.
"Vậy đến nhà anh đi. Mẹ anh luôn lải nhải bên tai anh là không biết tại sao hồi này em không đến chơi. Bây giờ em theo anh về nhà một chuyến, anh đỡ phải mỗi ngày đều nghe một ngàn câu giống nhau kia, thật phiền muốn chết!"
"Mẹ Quan nhớ em ư?"
Quan Quý Minh liếc nhìn cô một cái, cười cười trách móc cô, "Từ khi em có bạn trai thì không còn tới nhà anh nữa. Em nghĩ mẹ anh có tức giận không?" nghe anh nói vậy, Cận Tiểu Đình ngại ngùng cười, đúng là đã một thời gian rồi cô chưa đến thăm mẹ Quan.
"Phải rồi, kỳ thi đại học vừa em làm bài tốt không?" Cho dù cô có tươi cười thì hắn vẫn để ý đôi mắt hồng hồng vì khóc của cô, hai tay đang đặt trên tay lái bất giác siết chặt thêm một chút.
"Em không biết." Cận Tiểu Đình nhỏ giọng: "Em cảm thấy mình thi không tốt, đến lúc biết kết quả nhất định ba em sẽ rất thất vọng."
"Vậy thì em có thể nộp nguyện vọng vào trường quân đội, trở thành học muội của anh, anh rất hoan nghênh. Hơn nữa trong quân doanh anh có thể che chở cho em, thấy sao hả?" Anh thả lỏng 10 đầu ngón tay đang nắm chặt, tỏ vẻ thoải mái nói.
"Anh Quan, anh biết là sức khỏe của em không được tốt mà. Cho dù có đậu cũng không thể chịu nổi việc huấn luyện khắc nghiệt ờ trong đó đâu, nhất định sẽ bị đuổi ra thôi." Cô liếc mắt nhìn anh một cái, bĩu môi bất mãn nói, không biết vì sao chỉ cần nói chuyện vài câu với Quan Quý Minh thì tâm trạng của cô sẽ thoái mái hơn một chút.
Quan Quý Minh cười to, đưa tay ra, tay chân anh đều dài, vừa duỗi ra là có thể đụng đến cô. Anh xoa đầu an ủi cô, sau đó lại cầm tay lái, "Cho dù em có thi đậu vào quân đội, ba em cũng không cho học đâu. Làm sao ông ấy nỡ để con gái bảo bối của mình vào trong quân doanh chịu khổ cơ chứ?!"
"Nhưng mẹ Quan lại để anh vào quân đội chịu khổ đó thôi."
"Anh khác em. Anh là đàn ông, còn em là bé gái mảnh mai." Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ bé gái.
"Em đã 19 tuổi rồi." Cô ghét nhất là bị anh đối xử như một đứa trẻ.
"Nhanh vậy, em đã sắp 19 tuổi." Quan Quý Minh mở miệng, tựa như đang suy xét điều gì đó.
"Năm ngoái anh còn đến chúc mừng sinh nhật 18 tuổi của em, anh quên rồi sao?" Bạn trai của cô không cùng cô tổ chức sinh nhật, chỉ có Quan Quý Minh, sinh nhật hằng năm của cô nhất định không thể thiếu anh. Đến bây giờ, trên cổ cô còn đeo sợi dây chuyền anh tặng.
Được cô nhắc nhở, anh dời mắt nhìn lên cổ cô, thấy cô vẫn còn đeo món quà anh tặng thì khóe miệng hơi cong lên, không còn xúc động muốn đánh bạn trai cô một trận nữa, "Sinh nhật 19 tuổi em muốn anh tặng gì?"
Cận Tiểu Đình lắc đầu. Mỗi lần sinh nhật cô anh đều tặng quà, nhưng đến sinh nhật anh thì anh lại không muốn cô tặng gì cả, ngay cả bánh ngọt cũng không thích, chỉ cần cô nói với anh một câu sinh nhật vui vẻ là được.
"Chẳng phải em luôn muốn được tặng một hộp âm nhạc sao? Sinh nhật lần này anh tặng em cái đó, được không?" Anh cười với cô.
"Không cần đâu, làm vậy sẽ chẳng còn chút chờ mong nào nữa." Làm gì có ai tặng quà lại báo trước như anh bao giờ. Cả thế giới xem ra cũng chỉ có anh mới thế.
"Được rồi! Vậy không tặng hộp âm nhạc nữa. Để anh suy nghĩ lại xem sẽ tặng gì cho em."
Thật sự rất kỳ diệu, khi tâm trạng cô không tốt, chỉ cần nói vài câu với Quan Quý Minh thì tâm trạng của cô sẽ tốt hơn nhiều.
"Lúc gặp mẹ anh, em nhớ phải kiên nhẫn một chút. Anh dám chắc nhất định mẹ sẽ kéo em nói đông nói tây, không nói đến khi nào bà đã nghiền thì sẽ không bỏ qua cho em đâu." Cận Tiểu Đình bị anh chọc nở nụ cười, để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu.
"Nếu em không chịu nổi, có thể cầu xin anh giúp đỡ. Anh sẽ dẫn em rời khỏi vực sâu đầy thống khổ đó."
"Dạ." Cô cười càng đáng yêu hơn.
☆☆☆
Đang ngồi trong phòng khách xem tivi, mẹ Quan nghe thấy có tiếng người vào cửa, không quay đầu nhìn đã mở miệng nói: "Nếu con đói, coi trong tủ lạnh có gì thì ăn trước đỡ đi. Lát nữa mẹ mới nấu cơm."
"Mẹ, mẹ nhìn xem con dẫn ai cùng về nè." Quan Quý Minh dẫn Cận Tiểu Đình đến trước mặt mẹ mình.
"Mẹ Quan." Cận Tiểu Đình ngọt ngào gọi một tiếng.
Mẹ Quan trừng mắt, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó cao giọng hoan nghênh cô: "Tiểu Đình! Thật là con sao? Con bé này, sao lâu quá không thấy đến thăm mẹ Quan vậy, có phải con quên mất mẹ rồi không?"#
"Con xin lỗi, mẹ Quan." Từ nhỏ, mẹ Quan đã rất thương cô. Cô lại quên không thường xuyên đến thăm mẹ Quan. Đây là lỗi của cô.
"Cái gì mà xin lỗi." Mẹ Quan vô cùng hưng phấn khi thấy con trai dẫn Tiểu Đình về nhà, còn nháy mắt ra hiệu với con trai, "Sao hai đứa lại cùng nhau về đây? Có phải lén lút hẹn hò với nhau không?"
"Mẹ." Quan Quý Minh trợn mắt, vội vàng đổi đề tài, chỉ sợ lại khiến Cận Tiểu Đình đau lòng, "Mẹ nấu cơm nhanh đi, Tiểu Đình còn chưa ăn trưa, chắc đã đói bụng lắm rồi đó."
Mẹ Quan tin là thật, cảm thấy vô cùng thương xót, "Sao con lại chưa ăn cơm, nhìn con coi, đã gầy như vậy rồi lại còn muốn gầy thêm sao? Con ngồi đây đi, giờ mẹ lậptức xuống bếp nấu cơm, nửa tiếng sau là có thể ăn rồi."
"Không cần đâu mẹ Quan, lát nữa con về nhà ăn là được." Làm sao cô có thể không biết xấu hổ thế chứ. Hơn nữa cô đến là để thăm mẹ Quan chứ không phải vì muốn ăn cơm.
"Không sao đâu. Đâu phải con chưa từng ăn cơm ở đây." Mẹ Quan yêu thương vỗ vỗ mặt cô, vì sợ Cận Tiểu Đình chạy trốn, mẹ Quan nắm tay Cận Tiểu Đình, cẩn thận giao vào tay con trai mình, "Coi chừng em nó. Nếu mẹ nấu cơm xong mà không thấy Tiểu Đình đâu thì tối nay con không được ăn cơm!"
"Tuân lệnh mẹ!" Quan Quý Minh 'hành lễ' theo nghi thức quân đội.
Cận Tiểu Đình lại bị chọc cười. Mẹ Quan cũng hài lòng đi vào bếp.
Quan Quý Minh nắm tay cô, bàn tay của cô vốn nhỏ, nằm trong lòng bàn tay anh lại càng có vẻ bé nhỏ hơn, làm cho anh luyến tiếc không muốn buông tay.
"Anh Quan?"
Quan Quý Minh lấy lại tinh thần, âm thầm cười nhẹ, "Em muốn ngồi ở phòng khách, hay theo anh lên lầu?" Lúc cô còn đang do dự thì anh đã quyết định thay cô, "Anh nghĩ là em lên lầu với anh đi, tránh để mẹ anh đang nấu nửa chừng lại chạy ra đây hỏi này hỏi nọ, bao gồm cả chuyện em có bạn trai không..." Không phải anh cố ý làm cô đau lòng, nhưng dù sao từ miệng anh nói ra vẫn tốt hơn là bị mẹ anh tra khảo.
"Nhưng em lên lầu với anh như vậy có được không?" Dù sao thì cô cũng không còn là một đứa trẻ như trước đây nữa, có một số việc cô nên giữ khoảng cách vẫn tốt hơn.
Quan Quý Minh nhìn cô chằm chằm, nhưng trên mặt vẫn giữ nét tươi cười, "Đồ ngốc, anh sẽ không đè em lên giường, em lo cái gì?" Không biết là anh nói thật hay nói đùa, nhưng lời nói trắng trợn của anh vẫn khiến mặt cô đỏ bừng.
"Theo anh lên lầu đi." Anh khẽ cười, nắm tay cô đi lên cầu thang, anh biết cô sẽ không từ chối.
Cô từng lên phòng của anh, có điều đó là chuyện từ rất lâu rồi. Lần này vào phòng anh, cô phát hiện cách bài trí trong phòng không hề thay đổi, vẫn giống như trước đây.
"Em ngồi xuống đi. Anh thay quần áo đã. Lát nữa ăn cơm xong anh sẽ dẫn em ra ngoài đi dạo một chút." Anh lấy quần áo từ trong tủ ra, chuẩn bị rời khỏi phòng, đến phòng tắm cởi bỏ quân phục trên người ra, làm quân nhân đã lâu, chỉ cần mặc quân phục vào, hành vi cũng sẽ cẩn trọng giống như trong quân doanh.
Anh cầm quần áo rời khỏi phòng, trước sau cũng chỉ có vài phút, thế mà khi anh thay xong quần áo trở lại phòng mình đã thấy cô nằm trên giường anh mà ngủ rồi. Anh nhẹ nhàng cẩn thận đến bên giường ngồi xuống, nhìn vẻ mặt ngủ say của cô. Anh thật muốn hôn lên môi cô. Cho dù có bị cô từ chối thì anh vẫn muốn cùng cô môi lưỡi quấn quýt. Vì thế, trong đầu anh bất chợt có một suy nghĩ cực kỳ tồi tệ.
Chiếm lấy cô, làm cô vĩnh viễn thuộc về mình! Nhưng có làm hay không làm? Trong lòng anh vô cùng phân vân. Có điều, cơ hội chỉ có một lần, anh không muốn có bất kỳ sai sót nào. Ngay lúc anh hạ quyết tâm thì người trên giường đột nhiên tỉnh giấc, mà anh vẫn duy trì tư thế vừa rồi, cũng không hề thay đổi quyết tâm của mình.
Cận Tiểu Đình vừa mở mắt thì nhìn thấy ánh mắt dịu dàng kia nhìn mình, cô lập tức ngồi dậy, vẻ mặt bối rối, sao cô có thể ngủ trên giường anh như vậy chứ?!
"Nếu em mệt thì cứ ngủ thêm một chút đi." Anh vuốt vuốt mái tóc hơi rối của cô, thương tiếc nói.
"Thật xin lỗi, không phải em cố ý muốn ngủ." Cô chỉ định nằm một chút thôi, không ngờ lại ngủ thiếp đi.
"Không sao đâu." Cũng may cô đột nhiên tỉnh giấc, nếu không chính anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện tồi tệ gì với cô nữa, "Có chuyện gì không vui cứ nói với anh, đừng để trong lòng có biết không?!"
"Dạ."
"Anh nghĩ giờ này chắc mẹ cũng đã nấu cơm xong rồi, chúng ta xuống dưới nhà ăn cơm đi."
"Dạ."
☆☆☆
Trên bàn cơm, mẹ Quan liên tục gắp đồ ăn cho Cận Tiểu Đình. Bà không phải không muốn trò chuyện nhiều hơn, mà vì vừa thử mở miệng hỏi thăm chuyện riêng của Cận Tiểu Đình, đã bị Quan Quý Minh ngăn cản, khiến mẹ Quan vô cùng không vui. Chuyện riêng đã không thể hỏi vậy thì những chuyện khác phải được chứ!
"Vừa rồi con thi đại học thế nào? Có chắc đậu không?"
Mẹ Quan vừa nói xong, lại khiến cho Quan Quý Minh lên tiếng chặn lại, "Mẹ à, một kỳ thi chứ đâu phải một đời người, đừng tạo áp lực cho Tiểu Đình. Bây giờ có rất nhiều học sinh vì quá quan trọng thành tích học tập mà tự sát, thật sự rất đáng tiếc."
Mẹ Quan ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, thế là lại chuyển đề tài, "Đúng rồi, lát nữa ăn cơm xong, để Quý Minh dẫn con đi chơi một chuyến. Dù sao bây giờ con về cũng không có việc gì làm. Cả ngày ngồi nhà chờ kết quả cũng không chịu nổi, đúng không?"
"Mẹ Quan, không cần đâu. Anh Quan còn phải đi làm..."
"Sao có thể nói không cần được." Mẹ Quan vỗ nhẹ tay cô, yêu thương ngắt lời, "Đi chơi với Quý Minh một chút. Dù sao hàng ngày nó về nhà cũng không có việc gì làm."
"Nhưng mà..." Cận Tiểu Đình do dự nhìn Quan Quý Minh một cái, lo lắng đi như vậy sẽ khiến anh rất mệt mỏi.
"Con lo là sẽ khiến nó mệt đúng không?" Mẹ Quan liếc mắt nhìn một cái là biết trong lòng Cận Tiểu Đình đang nghĩ gì, "Con yên tâm đi. Nó khỏe như trâu ấy, chẳng qua là dẫn con đi chơi thôi mà, đâu phải bảo nó lên núi đao xuống chảo dầu gì đâu, không làm nó mệt chết được đâu."
"Nhưng anh Quan bận nhiều việc..."
"Không bận." Lần này là Quan Quý Minh ngắt lời cô, "Mẹ anh nói không sai, ngoại trừ đi làm ra, anh gần như cũng không có việc gì khác để làm." Nghe vậy, Cận Tiểu Đình cũng không thể từ chối được nữa, đành phải mỉm cười đồng ý.
"Đợi lát nữa mẹ gọi điện thoại về nhà con, nói với ba con là con ở đây ăn cơm tối, sẵn tiện nói luôn là con ra ngoài đi dạo với Quý Minh. Nếu không với tính cách của ba con, không thấy con về nhà ăn cơm nhất định sẽ nổi trận lôi đình, tưởng con xảy ra chuyện!" Mẹ Quan tỏ vẻ hết cách.
"Cảm ơn mẹ Quan."
"Còn nữa..." mẹ Quan nhắc nhở Quan Quý Minh, "Dẫn Tiểu Đình đi chơi thì được, nhưng nếu về quá trễ thì nhớ gọi điện thoại báo cho bác Quan biết một tiếng. Để ông ấy không gọi điện đến nhà đòi mẹ trả lại con gái bảo bối của ông ấy."
"Con biết rồi mẹ."
Lúc này, ba Quan cũng đã về nhà. Vừa nhìn thấy Cận Tiểu Đình ngồi trên bàn cơm, lúc đầu ông hơi kinh ngạc, sau đó nét mặt dần có vẻ thương yêu của một trưởng bối.
"Chào bác Quan." Cận Tiểu Đình lễ phép chào hỏi.
"Ừm, lâu quá cháu không ghé chơi." Ba Quan tất nhiên rất vui khi thấy Cận Tiểu Đình đến thăm, "Cháu càng lớn càng xinh đẹp, bác không nhịn được mà muốn con làm con dâu bác rồi." Cận Tiểu Đình cười e thẹn, vội vã cúi đầu, dùng việc ăn cơm che đi sự ngượng ngùng.
Thấy thế, Quan Quý Minh lập tức giải vậy cho cô, "Ba, lát nữa con sẽ dẫn Tiểu Đình ra ngoài chơi, chắc sẽ về trễ."
"Được! Người trẻ tuổi nên ra ngoài chơi nhiều." Ba Quan cười vui vẻ, "Không về sớm cũng không sao, dù sao công việc của con cũng không bận bịu gì."
Chân mày Quan Quý Minh khẽ nhướn lên. Anh biết ba mẹ anh đang nghĩ gì, lại quay đầu nhìn Cận Tiểu Đình, thấy ánh mắt cô không được tự nhiên. Vì thế anh chỉ ăn vài miếng cơm rồi buông đũa, "Ba mẹ, con ăn no rồi. Con đưa Tiểu Đình ra ngoài đây."
"Nhanh vậy sao?" Mẹ Quan trố mắt, "Không được! Con không đói là chuyện của con, ít nhất cũng phải chờ Tiểu Đình ăn no rồi mới đi chứ, chẳng lẽ con muốn dẫn con bé ra ngoài với cái bụng đói sao?"
"Phải đó! Phải đó!" Ba Quan cũng đệm theo. Ông gắp một miếng thịt gà bỏ vào chén của Cận Tiểu Đình, sau đó quay sang nói với con trai: "Ngồi thêm một chút đi, con không thấy Tiểu Đình còn chưa no sao?"
Quan Quý Minh lại liếc mắt nhìn Cận Tiểu Đình một cái, thấy trong chén cô chẳng còn dù chỉ một hạt cơm, lập tức cho rằng cô thật sự đói bụng, không biết cô là vì đề tài vừa rồi mà xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể vùi đầu ăn sạch chén cơm. Cho nên Quan Quý Minh nán lại nửa tiếng chờ đến lúc cô buông đũa.
"Ăn no chưa?" Ba Quan hỏi Cận Tiểu Đình, "Cháu đừng khách sáo, cứ ăn tự nhiên đi."
"Cảm ơn bác trai, con đã ăn no rồi."
"Vậy ngồi chơi một lát, mẹ đi cắt trái cây. Ăn trái cây có thể hỗ trợ tiêu hóa." Mẹ Quan cười không khép miệng.
"Mẹ..."Quan Quý Minh không biết nên vui hay nên giận nữa. Cứ tưởng họ muốn tác hợp anh và Cận Tiểu Đình, vậy mà họ cứ giữ cô lại. Sao anh lại có ba mẹ bảo bối thế này cơ chứ?!
"Phải rồi, trong tủ lạnh có quả sầu riêng vừa mua hôm qua, lấy ra cho mọi người cùng ăn đi! Loại quả này để lâu không tốt, ăn hết rồi ngày mai ba lại mua nữa." Ba Quan rất thích ăn sầu riêng.
"Ba..." Quan Quý Minh xoa trán. Có đôi khi anh thật sự không chịu nổi hai vợ chồng đặc biệt này.
"Chỉ đùa một chút thôi mà! Đúng là chẳng có tí hài hước nào cả. Nhất định là con làm quân nhân lâu quá nên sự hài hước của con bị hao mòn rồi." Ba Quan lắc đầu than thở: "Sớm biết như vậy ba đã không cho con làm quân nhân, để con theo ba học làm thợ mộc còn hơn."
"Thợ mộc thì có gì hay đâu, leo lên leo xuống rất nguy hiểm. Đáng lẽ nó phải theo em học thẩm mỹ mới đúng." Mẹ Quan không hề ủng hộ cách nói của chồng một chút nào, "Làm quân nhân chỉ biết phơi nắng đến đen như than, nhìn xấu chết đi được, nhìn mẹ xem!" Mẹ Quan sờ mặt mình, lại duỗi hai tay hai chân ra cho mọi người thưởng thức, "Vừa trắng vừa mềm. Mẹ ra ngoài đi chợ, mọi người đều nói mẹ chỉ mới 30 tuổi thôi đó!"
Quan Quý Minh thở dài trong lòng. Lần đó hẳn là do đôi mắt của người kia có vấn đề. Lời nói của một gã đàn ông cận thị nặng đến sắp mù mà có thể tin được sao?! Chỉ có mẹ mới tin thôi.
"Nhớ lại mấy năm trước, có khi toàn thân con đều là vết thương, đúng là tự chuốc khổ vào mình, hơn nữa..." Ba Quan lại tiếp lời, không ngừng nói.
Quan Quý Minh cau mày, không để ý đến ba mẹ đang kẻ hát người khen hay, kéo tay Cận Tiểu Đình ra ngoài. Ba mẹ anh ở phía sau gọi tới anh cũng mặc kệ.
☆☆☆
Sau khi ngồi lên xe, Cận Tiểu Đình nãy giờ vẫn luôn nhịn cười liền cười ra tiếng. Thấy cô cười tươi như vậy, Quan Quý Minh cũng vui lây. Đây mới đúng là cô.
"Mẹ Quan và bác Quan thật sự không hề thay đổi chút nào, vẫn thú vị như vậy!"
Quan Quý Minh nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn, cô luôn quên mất việc này, "Đúng là rất thú vị. Có đôi khi em sẽ bị bọn họ chọc cho tức điên."
"Thật ư?" Cô kinh ngạc nhìn anh, không thể tưởng tượng được người luôn cư xử ôn hòa như Quan Quý Minh cũng có lúc tức giận.
Quan Quý Minh nhìn cô bằng ánh mắt 'không cần phải nghi ngờ', sau đó nổ máy chạy xe, "Anh vẫn luôn muốn dẫn em đến một chỗ, nhưng lúc trước em vẫn chưa trưởng thành. Bây giờ thì có thể đi rồi."
"Chỗ nào vậy?"
"Đến nơi em sẽ biết." Quan Quý Minh lại nhìn cô bằng ánh mắt thần bí.
Sau khi đến nơi, Cận Tiểu Đình xuống xe thì vẻ mặt kinh ngạc. Anh vậy mà lại dẫn cô đến quán bar. Nơi này là nơi ba cô cấm tuyệt đối không cho cô đến, không ngờ anh lại to gan như vậy.
"Đi thôi!" Quan Quý Minh dắt tay cô đi, nhưng cô có vẻ sợ hãi đứng yên một chỗ. Anh không khỏi cười khẽ, ngược lại ôm nhẹ vai cô, kéo cô sát vào mình, "Không phải quán bar nào cũng như em nghĩ đâu. Anh sẽ không dẫn em vào những chỗ nguy hiểm."
Nhưng cô vẫn sợ hãi không dám đi vào. Nếu như ba cô biết, chắc sẽ đánh gãy chân cô mất, "Chỗ này mà không nguy hiểm ư?"
"Đây là quán của bạn anh, có nguy hiểm hay không anh biết rất rõ." Huống chi anh cũng là một trong những cổ đông ở đây, đánh nhau náo loạn là chuyện anh cấm tuyệt đối.
"Bạn của anh?"
"Ừ, em cũng đã từng gặp cô ấy rồi đấy, vào trong em sẽ biết." Quan Quý Minh nửa dụ dỗ nửa lừa gạt cô vào quán bar, chọn một góc khuất ngồi xuống, sau đó thành thạo gọi rượu.
Lần đầu đến nơi này, Cận Tiểu Đình có vẻ thấp thỏm không yên, phải ngồi gần sát với Quan Quý Minh cô mới có thể yên tâm. Về phần Quan Quý Minh gọi thứ gì thì cô căn bản không hề hay biết.
Quan Quý Minh nhận ra sự căng thẳng của Cận Tiểu Đình, vươn ngón trỏ ra chạm nhẹ vào gương mặt cô, "Em cứ coi nơi này như quán nước bình thường, chỉ có điều nước uống ở đây cao cấp hơn là được."
Cận Tiểu Đình đang muốn oán trách anh sao lại dẫn cô đến những nơi như thế này, thì một người phụ nữ trang điểm vô cùng thoải mái nhưng không mất đi sự cuồng dã đã tới trước mặt họ. Cận Tiểu Đình liếc mắt một cái liền nhận ra đó chính là bạn của Quan Quý Minh, tên là Hà Lệ. Đã nhiều năm rồi cô không gặp chị ấy. Chị ấy vẫn xinh đẹp như ngày nào. Trong trí nhớ của cô, Hà Lệ và Quan Quý Minh thật sự là bạn rất thân. Dựa vào việc này, cô càng không dám ngẩng mặt lên, nét mặt có vẻ chột dạ, bởi vì nhiều năm trước đã từng xảy ra một chuyện.
"Ồ! Khách quý nha, ba ngày nay không thấy đến chỗ tớ, cậu đã đi đâu vậy? Hay là công việc trong quân doanh bận rộn đến mức muộn thế này cậu mới đến chỗ tớ hả." Hà Lệ đặt chai rượu trên tay và hai chiếc ly lên mặt bàn, nói như oán trách lại như làm nũng nói với Quan Quý Minh.
"Không phải tớ đã đến đây rồi sao." Quan Quý Minh cười.
"Nhưng cậu còn dẫn theo cô em gái này." Hà Lệ bĩu môi, hiển nhiên là chị vẫn chưa nhận ra Cận Tiểu Đình, "Cô nhóc này đủ 18 tuổi chưa đấy? Cậu biết rõ quy định ở đây mà."
Quan Quý Minh cười cười, liếc mắt nhìn Cận Tiểu Đình vẫn luôn cúi đầu một cái. Đưa tay cầm chai rượu, rót một chút vào trong ly, "Cô ấy đủ đã 18, sắp sang tuổi 19 rồi. Cậu dịu dàng một chút, loại khí thế bức người này của cậu này sẽ dọa cô ấy sợ đó."
Hà Lệ mở to mắt nhìn Cận Tiểu Đình, trong mắt đầy sự hoài nghi, "Cô nhóc này thật sự đủ 18 tuổi? Cậu đừng hòng gạt tớ. Tớ không muốn đến lúc cảnh sát kiểm tra sẽ phát hiện có trẻ vị thành niên trong quán của chúng ta đâu." Hà Lệ cố ý nhấn mạnh hai chữ chúng ta.
"Tớ thề, cô ấy đã trưởng thành rồi, cậu không cần phải lo." Quan Quý Minh một mực cam đoan.
"Vậy thì được." Lúc này Hà Lệ mới yên tâm xoay người, khi rời khỏi, không biết lại nghĩ đến chuyện gì, liền xoay người nhìn cô gái đang cúi đầu một hồi lâu, lại dùng một ánh mắt cảnh cáo nhìn Quan Quý Minh, "Quý Minh, cậu dẫn cô ấy đến đây, không phải là có ý đồ làm gì cô ấy đấy chứ?"
"Đơn giản chỉ là uống rượu thôi." Quan Quý Minh cười nhẹ, trong mắt cất giấu một tâm tư khác.
"Tớ sẽ theo dõi cậu đấy." Hà Lệ bỏ lại một câu sau đó xoay người rời đi,
"Uống rượu đi!" Đợi Hà Lệ đi rồi, Quan Quý Minh nhét vào tay Cận Tiểu Đình một ly rượu, khuyên cô, "Thỉnh thoảng uống một chút rượu có thể khiến tâm trạng thư giãn, hơn nữa cũng tốt cho sức khỏe."
"Dạ." Cô cầm ly rượu, vẫn hơi do dự, cuối cùng thì cô có nên uống hay không?
Lúc cô còn đang do dự thì Quan Quý Minh đã uống hết một ly, lại rót thêm một ly khác, nhưng anh vẫn chưa uống ly thứ hai.
Mà Cận Tiểu Đình, dưới sự hướng dẫn kiên nhẫn của Quan Quý Minh và những giai điệu âm nhạc êm ái, rốt cuộc cũng khiến cô thả lỏng dây thần kinh đang căng thẳng ra. Cô tò mò nhìn những người trong quán bar, bất kể nam hay nữ đều vui vẻ uống rượu tán gẫu.
Lúc này cô bắt gặp một đôi tình nhân hình như đang cãi nhau, người đàn ông thì đứng dậy rời đi sau khi bỏ lại một xấp tiền có giá trị mấy ngàn nhân dân tệ, còn cô gái thì khóc đến đỏ mắt, vội đuổi theo, điều này làm cho cô nhớ đến tình cảnh khi mình và bạn trai bên nhau.
Mỗi lần cãi nhau, mặc kệ đúng hay sai thì đều là cô cúi đầu nhận lỗi trước. Cho dù những cô gái khác đến lấy lòng hắn, cô cũng không ý kiến. Nhưng chỉ cần có một người đàn ông khác có ý với cô, hắn sẽ chất vấn cô, thậm chí hoài nghi cô phản bội hắn. Cô đã mấy lần chịu thương tổn thật sâu, nhưng lại không sao hạ quyết tâm nói lời chia tay được, lần này cũng thế.
Quan Quý Minh từng nói với cô, thứ tình yêu đó không phải là tình yêu, mà là trò chơi của trẻ con. Cho nên cô vẫn thường nghĩ, giữa cô và bạn trai, rốt cuộc là tình yêu hay chỉ là trò chơi của những đứa trẻ.
☆☆☆
"Em đang nghĩ gì vậy?" Giọng nói ôn tồn của Quan Quý Minh làm cho Cận Tiểu Đình lấy lại tinh thần, cô cười gượng, cảm thấy vừa rồi mình hơi thất lễ.
"Có phải em đang nghĩ đến cậu ta không?" Quan Quý Minh nói toạc ra.
"Anh Quan, có phải anh cảm thấy em rất ngốc không?" Cô chưa từng nói chuyện tình cảm của mình cho ai, Quan Quý Minh là người đầu tiên.
"Trên thế giới này người nào cũng ngốc cả." Bao gồm cả anh.
"Nhưng em là người ngốc nhất đúng không?" Cô cầm chặt ly rượu trong tay, cằm hơi rụt lại, nhắc đến chuyện tình cảm là cô lại không nhịn được mà muốn khóc.
Quan Quý Minh thở dài, ôm cô vào lòng, khẽ vuốt mái tóc cô, "Em nghe lời anh đi, hãy rời khỏi cái kẻ luôn khiến em đau khổ kia."
"Nhưng mà em không có can đảm..." Nói tới đây, giọng cô nghẹn ngào, "Tại sao em chân thành với anh ấy như vậy, anh ấy lại làm tổn thương em... Có phải anh ấy không cần em không..." Quan Quý Minh khẽ ôm cô, còn Hà Lệ đang đứng một bên giám sát.
"Anh ấy không muốn em can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của anh ấy. Em đã nghe lời. Anh ấy muốn giao thiệp với những cô gái khác, em cũng không ngăn cản. Nhưng mọi người đều biết anh ấy là bạn trai em, anh ấy còn cố ý làm như vậy. Thật tình em rất đau khổ. Anh ấy không quan tâm đến cảm giác của em một chút nào, không quan tâm đến người khác sẽ nhìn em thế nào, cười nhạo kẻ làm bạn gái như em đây..." Vừa nói đến nỗi đau, nước mắt của cô liền rơi không ngừng.
"Anh Quan, Anh có biết anh ấy nói gì không? Anh ấy nói mọi người cứ gán ghép em với anh ấy, chứ anh ấy không hề thừa nhận em là bạn gái chính thức, ngay cả bạn bè cũng không phải... Chỉ là... Chỉ là bạn học... Là bạn học trong 3 năm cấp 3 thôi..." Quan Quý Minh nghe cô kể khổ, kiên nhẫn chờ cô trút hết nỗi lòng. Suốt ba năm nay, anh đều bên cạnh cô như thế này.
"Anh Quan, em đúng là ngu ngốc. Vì sao lúc trước em không nghe lời anh mà rời khỏi anh ta chứ. Như thế sẽ không đau khổ như ngày hôm nay... Nhưng mà em lại không rời bỏ anh ta được... Thật sự rất khó..."
"Đừng nghĩ chuyện này nữa." Anh dẫn cô đến quán bar là muốn cô vui vẻ, không phải muốn cô khóc, "Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi."
"Dạ." Cho dù không qua đi, nhưng chỉ cần anh an ủi cô, cô cũng sẽ tin là thật.
"Uống ly rượu em đang cầm đi, anh nghĩ là em sẽ thích." Anh thúc giục cô, trong mắt lóe lên một tia khác thường.
Cận Tiểu Đình vốn không uống rượu, dưới sự cỗ vũ của Quan Quý Minh liền dũng cảm uống một hớp lớn, không hề có vị nồng đậm như cô nghĩ, chỉ có vị chua ngọt, cho nên cô lại uống thêm một ngụm lớn.
"Ngon không?" Quan Quý Minh lại rót thêm một ly cho cô.
"Ừm." Cận Tiểu Đình vươn cái lưỡi non mềm ra liếm môi, "Anh Quan, anh rất tốt với em. Thật lòng rất cảm ơn anh." Anh cười chua xót, không tốt với cô thì tốt với ai bây giờ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào cánh tay anh cọ xát một lát, có lẽ cô nên nghe Quan Quý Minh nói, tạm thời đừng nghĩ về người bạn trai khiến cô không vui kia nữa. Cô nên tự cho mình một không gian, một nơi chỉ thuộc về riêng cô.
Sau khi uống 3 ly, Cận Tiểu Đình ngẩng mặt lên từ cánh tay anh, không còn thấy ánh mắt u oán kia nữa, thay vào đó là đôi mắt trong trẻo chớp chớp, giọng điệu có chút bướng bỉnh, "Không phải mỗi ngày đi làm về anh đều đến đây uống rượu đó chứ?"
Quan Quý Minh nhìn người trong quán bar, "Thỉnh thoảng thôi."
"Anh là quân nhân đó! Quân nhân không nên đến những chỗ thế này!" sau khi uống rượu Cận Tiểu Đình có vẻ hoạt bát hơn rất nhiều, cách nói chuyện cũng thay đổi.
"Tại sao không nên?" Anh cười cười, hỏi lại cô.
"Cái này..." Cận Tiểu Đình cau mày, bĩu môi, cố gắng nghĩ, "Bởi vì kỷ luật! Trong quân doanh, kỷ luật rất nghiêm, nếu anh để xảy ra chuyện gì ở quán bar thì nhất định sẽ bị phạt nặng!"
"Anh sẽ không gây chuyện." Anh nhìn chằm chằm gương mặt ửng hồng sau khi uống rượu của cô, ánh mắt nhàn nhạt hơi thay đổi.
Cô thích loại rượu có vị ngọt thanh này muốn chết, lại há miệng uống một hớp lớn, một ly thấy đáy, lại bắt đầu nói chuyện, "Nếu có người nào đó cố ý gây sự thì anh làm sao?"
"Dĩ nhiên sẽ có người đến giải quyết việc này." Thời gian anh ở quán bar là chuyện cô không thể biết được, anh căn bản không thèm lo lắng mấy vấn đề như việc cố ý gây sự này.
"À..." Cô nửa hiểu nửa không kéo dài giọng.
"Em thích chỗ này ư?"
"Dạ." Cô nghiêng đầu dựa vào vai anh, nhắm mắt lại, mỉm cười ngọt ngào.
"Nếu em thích, chúng ta có thể đến đây thường xuyên hơn."
Đột nhiên Cận Tiểu Đình mở mắt, giương đôi mắt tiến sát mặt anh, nhỏ giọng nói như đang thì thầm: "Chuyện này... Đừng để ba em biết nha."
"Được." Anh biết cô đã ngà ngà say.
☆☆☆
"Uống thêm ly nữa không?" Anh chỉ vào ly rượu không của cô.
"Không." Cô từ chối, "Rượu này tuy ngon, nhưng em nghĩ nhất định nó rất đắt. Mà lát nữa về nhà, nếu ba mẹ biết em đến quán bar, còn uống rượu, nhất định sẽ chém chết em."
Anh lại rót cho cô một ly, "Để anh gọi điện thoại cho ba mẹ em, nói em đi với anh. Nếu như quá trễ sẽ ngủ lại nhà anh, như vậy bọn họ sẽ không phát hiện ra em uống rượu."
"Như vậy có được không?" Cô bĩu môi, cảm thấy không công bằng chút nào.
"Sao lại không?" Anh kéo cô lại gần anh hơn, bàn tay vốn ở trên vai cô đã dời xuống eo.
"Tại sao lại khác biệt nhiều như vậy chứ?" Cô u oán nhìn anh, "Mỗi lần em đi chơi với bạn trai thì cha mẹ em đều không vui. Còn quy định giờ nào phải về nhà, nếu không sẽ không cho phép em đi chơi nữa. Còn anh chỉ cần gọi một cú điện thoại, ba mẹ em cũng chẳng hỏi gì hết, cho dù anh có bán em đi thì họ cũng vẫn yên tâm."
Quan Quý Minh cười khẽ, ngửi mùi hương trên tóc cô, "Bởi vì anh xuất hiện trên đời này sớm hơn em."
"Là vậy sao?" Hai tay cô cầm ly rượu, nương theo tư thế của hai người, dời đầu tựa vào trong lòng anh, cái miệng nhỏ nhắn vẫn tiếp tục phàn nàn, "Nhưng chúng ta cũng chỉ hơn kém nhau 7 tuổi, chỉ có 7 tuổi thôi!"
"7 tuổi chính là 7 năm, dĩ nhiên kinh nghiệm sống vẫn nhiều hơn em." Anh dùng tay kia vuốt tóc cô, khiến cô giống như một con mèo nhỏ đáng yêu nằm trong lòng anh.
"Không công bằng!" cô lại nâng ly uống cạn một lần nữa, cô gái đang ngà ngà say, cách nói chuyện nghe cũng rất dễ thương, "Em đã lớn rồi, sao không thể giống anh, ngay cả ra ngoài chơi cũng vẫn bị quản thúc!"
"Sang nhà anh sẽ không bị quản thúc." Anh biết nơi duy nhất cô có thể qua đêm chính là nhà anh. Đối với những thanh niên khác ba mẹ cô đều lo lắng, chỉ có mình anh lại đặc biệt yên tâm, cho rằng quân nhân sẽ không làm ra những chuyện thương thiên hại lý.
"Anh Quan..." giọng nói mềm mại mang theo sự ấm ức vang lên trong lòng anh, thậm chí nghe như đang nức nở. Không muốn nghĩ đến bạn trai mình, nhưng không hiểu sao cô vẫn cứ nghĩ đến, khiến lòng lại đau.
"Hử?" Anh biết không thể để cô tiếp tục uống được nữa, bằng không sau đây còn một mình anh chủ động, vì thế anh lấy ly rượu ra khỏi tay cô, đặt sang chỗ mà cô không thể với tới.
"Có phải anh thấy em quen bạn trai ở tuổi này là quá sớm không?" Cô ngửa đầu, đôi mắt to ngấn nước nhìn anh.
"Đúng là hơi sớm."
"Cho nên anh thấy em phải chia tay với bạn trai có đúng không?"
Quan Quý Minh ngưng lại nhìn gương mặt đang tỏ ra vô cùng đáng thương của cô, thở dài, "Lúc trước anh đã nói với em, tên đó không hợp với em."
"Tại sao?" Cô không hiểu, thật sự không hiểu.
"Cậu ta không đủ chín chắn. Một người đàn ông chín chắn sẽ không vì một chuyện nhỏ như hạt vừng mà nổi giận, càng không tranh cãi một chuyện quá lâu, bỏ lại em một mình, khiến em giống như một cô ngốc vừa đi vừa khóc trên đường." Mỗi câu anh nói đều là thật, lại càng khiến cho cô muốn khóc.
"Những đôi yêu nhau đều sẽ có lúc cãi nhau, nhưng sau khi cãi nhau, anh tuyệt đối sẽ không để bạn gái mình đi nhờ xe về nhà. Như vậy rất nguy hiểm, mà bạn trai em lại làm như vậy, chứng tỏ hắn không cần em, không có một chút chín chắn nào."
"Anh đừng nói nữa..." Nước mắt cô đã trào ra ngoài.
"Được, anh không nói nữa." Anh biết cô khó chịu, một lần nữa ôm cô vào lòng, bàn tay to vỗ nhẹ lưng cô."Nghe lời anh, chia tay với hắn đi, hắn và em không hợp."
"Nhưng mà em không bỏ được..." Tình cảm 3 năm, đâu phải nói bỏ là có thể bỏ.
"Bây giờ em không bỏ, sau này sẽ càng đau khổ."
"Em biết, nhưng mà..." Cô nghẹn ngào khịt mũi, dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, "Em không biết phải làm thế nào nữa... Thật sự em không biết phải làm thế nào... Tụi em quen nhau 3 năm, em đã quen có anh ấy làm bạn, nếu chia tay, không có anh ấy bên cạnh, em sợ sẽ không thích ứng được... Em thật sự sẽ không thích ứng được...."
"Nếu em muốn rời khỏi hắn, anh sẽ giúp em." từ giây phút nhìn thấy cô vừa đi trên đường vừa khóc ấy, anh đã nói với chính mình, anh không muốn lại nhìn thấy hình ảnh như thế nữa.
"Có thật không" Cô ngưng khóc, ánh mắt nhìn anh đầy hy vọng.
"Em có thể tin anh." Trong ánh mắt anh có sự kiên định.
"Anh giúp em bằng cách nào?"
"Chỉ cần em phối hợp với anh là được."
Cô yên tâm dựa vào lồng ngực anh, cảm thấy có người để dựa dẫm thật là tốt.
Ch. 2 → |