Truyện:Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh - Chương 15

Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh
Trọn bộ 46 chương
Chương 15
Anh chỉ muốn có một mình em thôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-46)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tôi không nhìn cô ấy, không dám nhìn lại cô ấy.

"Tiền, tôi sẽ trả lại cho anh. Nhanh nhất có thể. Bây giờ, tôi về đây." Cô ấy nói xong, quay người định bước đi.

"Đợi một chút!" Tôi gọi cô ấy lại, "Tại sao ban nãy, em không đề nghị cùng lên giường với người đàn ông đi xe Audi đó?" Hỏi câu đó xong, tôi lại tự trách mình là đồ ngốc nghếch, cô ấy chắc chắn phải thường xuyên lên giường cùng người đàn ông đó, vì vậy mới có cuộc giải cứu ngày hôm nay chứ.

"Bởi vì..." Cô ấy chăm chú nhìn tôi, đôi mắt sáng như vầng trăng non, "Anh ta cảm thấy tôi chỉ đáng một vạn hai, anh lại cảm thấy tôi đáng toàn bộ của anh." Nhưng, toàn bộ của tôi chỉ có vẻn vẹn tám nghìn đồng thôi. Tôi xấu hổ nghĩ thầm, Mạt Mạt quả nhiên vẫn còn rất trẻ con, chỉ dùng tư duy của mình để phân tích thế sự.

"Em luôn dùng tiền để đánh giá tất cả mọi việc sao?" Tôi hỏi.

"Nếu không thì dùng cái gì? Còn cái gì thực tế hơn tiền bạc nữa?" Câu trả lời của cô ấy khiến tôi đuối lý, không biết phải nói như thế nào."Tôi biết, anh rất muốn có được tôi. Tôi vốn đã nghĩ rằng, chỉ có anh là không coi thường tôi." Cô ấy nói tiếp, đầu bỗng nhiên nghẹo sang một bên, đôi môi mím lại, có vẻ hơi bất đắc dĩ, "Không ngờ, thực ra anh cũng như vậy. Mặc dù rất muốn đùa giỡn với thân thể tôi, nhưng khi đem so sánh với tiền, đương nhiên là tiền lại quan trọng hơn."

Cô ấy không khóc, giọng nói cũng không khản đặc lại, chỉ có hơi một chút thương cảm không thật dễ cảm nhận, nhưng, chỉ bây nhiêu đó thôi cũng đủ làm tôi đau xót.

Cô ấy quả nhiên đã cho rằng, đàn ông trên khắp thế giới này chỉ cần đến thân thể cô ấy, không có ai thực sự tôn trọng cô ấy cả. Mà lúc này đây, cô ấy cũng đang đánh đồng tôi cũng với đám người đàn ông đó. Cô ấy đâu biết rằng, tôi đối với cô ấy, chỉ có sự thương cảm, chỉ có lòng ái mộ, không hề có một ý khinh miệt nào.

Chính vì tình yêu say đắm như vậy, tôi sao có thể giải tỏa dục vọng của mình trên thân thể của cô ấy như những người đàn ông khác được?

Mạt Mạt lại không đợi những câu nói tiếp theo của tôi. Khi tôi còn đang giãy giụa thoát ra khỏi những giày vò suy nghĩ để trở về với thực tại thì bóng của cô ấy đã biến mất phía sau ánh đèn đường rồi.

Khi tôi về đến nhà, Uyển Nghi đã đang nghiêng người nằm ngủ trên ghế sôpha rồi. Cả người cô ấy vẫn còn phảng phất chút hơi rượu. Nhìn khuôn mặt trắng xanh còn nguyên những vệt nước mắt của cô ấy, tôi bỗng nhiên lại cảm thấy vô cùng áy náy. Tôi gọi tên Uyển Nghi, cô ấy vẫn ngủ say. Khi tôi bế cô ấy vào phòng ngủ, Uyển Nghi vòng hai tay ôm lấy cổ tôi theo phản xạ tự nhiên, mắt vẫn nhắm chặt, khe khẽ hỏi: "Chồng ơi, anh giận em phải không?" Tôi thấy tim mình đau nhói, hai tay ôm cô ấy chặt hơn, muốn nói câu gì đó an ủi, vỗ về nhưng lại chẳng thốt ra được tiếng nào cả. Bởi vì, mới chỉ một giờ đồng hồ trước đây thôi, đầu óc tôi vẫn đầy ắp ý nghĩ sẽ đổ máu hy sinh vì một người con gái khác. Dù rằng, giữa tôi và Mạt Mạt chưa hề xảy ra chuyện gì, nhưng trái tim tôi đã có một sự thay đổi khó mà chỉnh sửa lại được.

"Chồng ơi, em sai rồi." Đối diện với lời xin lỗi của Uyển Nghi, tôi lại không thể nở một nụ cười khoan dung. Bởi, toàn thân tôi đang mệt mỏi rã rời.

Cả đêm hôm đó, Uyển Nghi ngủ không yên giấc, cứ nửa tỉnh nửa mơ rồi nằm cuộn tròn trong lòng tôi, luôn miệng hỏi tôi "Có phải là anh không cần em nữa không." Giống như một con mèo nhỏ đáng thương sắp bị chủ nhân của nó ném ra ngoài cửa.

Sáng ngày hôm sau, khi đã tỉnh cơn say, con mèo nhỏ đó lại trở về làm một cô công chúa ngạo mạn và cứng nhắc. Cô ấy đứng trên đầu giường, đưa ánh mắt của người đang đứng ở vị trí cao hơn nhìn xuống tôi và tra hỏi xem tối qua tôi đi đâu, đi với ai, nam hay nữ.

Tôi hơi chột dạ, nghĩ đại một lý do nói dối cô ấy. Tôi nói rằng có một người bạn trai, người nhà cậu ấy phải nằm viện nên cần tiền, nhờ tôi đưa tiền đến đó.

Uyển Nghi là một cô gái thuần tính, cô ấy chỉ càu nhàu tôi rằng tại sao lại đem hết số tiền có được mang cho mượn chứ không nghi ngờ gì về tính xác thực trong lời nói của tôi.

Đại T nói, dạo này, tâm trí tôi rất hay lơ đãng, rồi cậu ấy phân tích: Tám nghìn đồng bị một người con gái lẳng lơ, sa đọa lấy đi thì tâm trí sao không lơ đãng được cơ chứ. Tôi chỉ cười mà không trả lời. Sau đó, Đại T lại nói: "Tôi thấy, cậu hình như không để ý tới 8 nghìn đồng đó." Rồi lại nhìn tôi rất nghiêm túc, "Uyển Nghi là một cô gái tốt!" Đại T nhắc đi nhắc lại rằng Uyển Nghi là một cô gái tốt, còn Mạt Mạt thì sao, cậu ấy nói rằng cô ấy chỉ là một cô gái hư hỏng đã lừa tiền của tôi mà thôi.

Uyển Nghi đúng là một cô gái tốt. Cô ấy đứng trên sân vận động trong trường học, gấu váy bay bay, trẻ trung rạng rỡ, nụ cười duyên dáng, xinh tươi còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng mặt trời.

Uyển Nghi đúng là một cô gái tốt. Cô ấy hiếu thuận với bố mẹ tôi còn hơn cả tôi – đứa con ruột của ông bà. Thi thoảng, cô ấy lại gọi điện hỏi thăm bố mẹ tôi. Có những buổi cuối tuần, tôi không có thời gian rỗi, cô ấy bèn tự mình về thăm bố mẹ tôi. Chiếc nhẫn của mẹ tôi tặng cô ấy mặc dù không sang trọng cũng chẳng đặc biệt nhưng được cô ấy coi như một báu vật, lúc nào cũng đeo trên ngón tay áp út, ngượng ngùng và hạnh phúc tuyên bố về thân phận của mình.

Uyển Nghi đúng là một cô gái tốt. Cô ấy chu đáo dịu dàng. Biết tôi không có nhiều tiền, lại có tính tự trọng cao của một người đàn ông, thế là mỗi ngày, cô ấy đều bí mật để thêm ít tiền vào ví tiền của tôi, mỗi lần ra ngoài cùng tôi đều nũng nịu đòi tôi mua cho thứ này thứ kia.

Uyển Nghi đúng là một cô gái tốt. Trước sự theo đuổi của vô số ứng viên cao lớn đẹp trai hơn tôi, nhiều tiền hơn tôi ở trường học nhưng cô ấy đều lịch sự từ chối, một lòng một dạ theo tôi, chỉ đối tốt với tôi. Từ ngày sống chung với tôi, cô ấy chỉ mơ đến ngày được làm cô dâu của tôi bất kể tôi sang hèn hay không có tiền đồ gì cả.

Uyển Nghi đúng là một cô gái tốt... Ưu điểm của cô ấy nhiều đến nỗi ngay cả khi nhắm mắt lại, giơ tay ra cũng có thể chạm phải vô số điểm tốt ấy. Còn Mạt Mạt thì sao. Nhược điểm của cô ấy cũng có rất nhiều. Nhưng không hiểu tại sao, khi đem hai người con gái đó ra so sánh, tôi lại có phần cảm thương cho Mạt Mạt, rõ ràng là vẫn có sự thiên lệch dành cho Mạt Mạt. Dù rằng, Uyển Nghi giờ đây đang là bạn gái của tôi, còn Mạt Mạt, chỉ là bà chủ của cửa hàng bán hoa, là con nợ, là khách... giữa chúng tôi chưa hề nói đến từ nào ám chỉ sự yêu thương, thậm chí ngay cả từ liên quan tới bạn bè cũng không có.

Ngay cả Đại T cũng đã nhìn thấy điều gì đó, đã nhắc nhở tôi rằng Uyển Nghi là một cô gái tốt. Nhưng có những việc không thể làm theo lý trí, đặc biệt là tình cảm. Trước ánh mắt quan tâm của Đại T, tôi có phần không dám đối diện.

Mạt Mạt vẫn không chủ động liên lạc với tôi. tôi muốn tìm gặp cô ấy. tôi dắn đo, cân nhắc mãi với số điện thoại của cô ấy trên tay. Tôi mấy lần định gọi theo số ấy song lại không dám. Tôi sợ cô ấy nghĩ rằng tôi đang giục cô ấy trả tiền, sợ cô ấy sẽ cho tôi là một kẻ tiểu nhân.

Chỉ thi thoảng, vào dịp cuối tuần, tôi nhìn thấy cô ấy ở Blue 18, có lúc cùng 1 người đàn ông khác, có lúc là 1 mình. Tôi phát hiện ra rằng, điều đó với bất kỳ người nào, cô ấy vẫn giữ một ânhs mắt lạnh lùng như vậy, chư hề mỉm cười nịnh nọt ai cả. Nhưng xung quanh, lúc nào cũng có cả đám chó đực nhìn cô ấy thèm thuồng, cố gắng nịnh nọt để lấy lòng cô ấy. Tôi nghĩ, tôi cũng là một trong số đó. Chỉ có điều, những con chó khác lúc nào cũng vẫy đuôi xúm xít quanh cô ấy, còn tôi chỉ dám ngồi ở 1 xó xỉnh, đỏ mắt hằn học nhìn theo cô ấy. Gân xanh nổi đầy trên nắm đấm tôi đang đặt trên bàn

Có lúc cô ấy cũng nhìn thấy tôi, ánh mắt cô ấy dừng lại trên khuôn mặt tôi vài giây. Mỗi lần như vậy, tôi đều cố gắng tìm xem trong đôi mắt đẹp ấy có chút biểu cảm gì không, đau buồn hay cảm ơn, vui mừng hay chán ghét... Nhưng, tôi đều chẳng nhìn thấy gì cả, đó chỉ là một mặt hồ sâu thẳm không bao giờ nhìn thấy đáy. Tôi càng không hiểu cô ấy, càng muốn được ở bên cô ấy, tìm hiểu cô ấy. Sau đó, cô ấy lại chuyển ánh nhìn sang hướng khác, dường như chưa từng quen biết tôi.

Bất giác, mùa đông đến rồi.

Uyển Nghi suốt ngày lải nhải nào là đại hàn, tiểu hàn, phải ăn cái gì, không được ăn cái gì, ngày nào cũng chăm chú theo dõi dự báo thời tiết của ngày hôm sau, sau đó lại hì hụi chuẩn bị quần áo để tôi mặc cho ngày hôm sau đó. Tôi nói, sao em giống như mẹ anh vậy. Uyển Nghi cười bí ẩn, cô ấy nói rằng cô ấy học được điều đó từ mẹ của tôi. Có người ân cần chăm sóc, tôi không phải lo đến chuyện ăn mặc. Uyển Nghi phục vụ tôi càng tốt, tôi càng không biết điều. Tôi chưa bao giờ nghĩ xem tại sao mỗi ngày mình đều có những bữa cơm thịnh soạn được dọn sẵn trên bàn ăn, tại sao mỗi buổi sáng, khi thức dậy, tôi đã có một bộ quần áo sạch sẽ thơm tho được dặt trên đầu giường. Hai mươi năm trước đây, mẹ tôi đã chăm sóc tôi chu đáo như vậy, tôi đã sớm coi đó là việc dương nhiên. Vì vậy, khi cô bạn gái Uyển Nghi thay mẹ tôi, tiếp tục phục vụ tôi, tôi không hề có ý nghĩ biết ơn cô ấy.

Hồi đó, tôi còn quá trẻ, ngoài tình yêu thuần khiết, những việc khác đều chẳng đáng kể gì. Tôi chưa bao giờ nghĩ thử xem, khi phải làm những công việc nhà đó, đôi tay nhỏ bé, mềm mại của Uyển Nghi có bị lạnh cóng không, có bị mệt không. Khi hạnh phúc đang bao trùm khắp không gian như vậy, người ở trong sẽ không biết được rằng bản thân mình đang hạnh phúc.

Ngay cả khi Uyển Nghi đã về nhà hưởng kỳ nghĩ đông, hằng ngày cô ấy vẫn đều đặn gọi điện cho tôi, đánh thức tôi dậy sớm, nhắc nhở tôi từ việc đánh răng, rửa mặt, ăn uống đầy đủ. Lúc ấy, tôi coi những câu nói của Uyển Nghi là tào lao, chỉ quan tâm tới tình yêu phù dung phong nhã của mình mà coi thường Uyển Nghi. Nhưng những việc tưởng chừng nhỏ nhặt, vụn vặt ấy mới đích thực là tình yêu chân chính.

Crypto.com Exchange

Chương (1-46)