Nếu như có một ngày, anh bỏ rơi em
← Ch.02 | Ch.04 → |
Trường tôi có nội quy rõ ràng, sinh viên hệ đào tạo chính quy bắt buộc phải ở trong ký túc xá của trường, nghiên cứu sinh thì hoàn toàn có quyền tự lựa chọn nơi ở.
Tôi hỏi ý kiến bố về việc thuê một căn hộ gần trường học qua điện thoại. Bố đã suy nghĩ rất lâu và hỏi tôi xem có phải tôi đã có bạn gái không.
Tôi thành thật nói với bố là đã có bạn gái. Sau một hồi im lặng, bố nói, vậy thì hãy thuê nhà đi, nhưng nhớ phải cẩn thận một chút.
Tôi hiểu ẩn ý của từ cẩn thận mà bố nói. Tất nhiên, không phải vì bố lo lắng rằng khi tôi thuê nhà ở ngoài sẽ gặp nguy hiểm, điều bố băn khoăn là tôi và Uyển Nghi sẽ gây ra chuyện gì đó. Bố là người từng trải, đương nhiên bố hiểu chúng tôi, ngựa non háu đá mà!
Đặt điện thoại xuống, tôi bắt đầu mơ tưởng đến cảnh tôi và Uyển Nghi quấn quýt dưới cùng một mái nhà. Chỉ nghĩ thôi mà máu nóng đã rần rật chảy trong huyết quản.
Uyển Nghi rất ngưỡng mộ khi nghe nói tôi thuê nhà ở bên ngoài. Đợi sau khi tôi đưa chiếc chìa khóa đánh thêm cho Uyển Nghi, cô ấy vui mừng đến chỗ tôi ở để thu dọn đồ đạc. Căn hộ tôi thuê vốn đã ngăn nắp sạch sẽ nhưng Uyển Nghi vẫn muốn bài trí lại một chút theo cách của những người phụ nữ.
Tôi ngồi trên ghế, ngắm nhìn Uyển Nghi đi đôi tất màu trắng, đang kiễng chân trên giường để treo tấm rèm cửa màu phần hồng. Hôm nay, cô ấy mặc một chiếc quần bò ôm sát người, vòng eo thon nhỏ cứ xoay qua xoay lại, tôi chỉ cảm thấy vòng mông tròn trịa, săn chắc của Uyển Nghi cứ lớn dần, lớn dần lên trước mắt tôi... Không những thế, khuôn miệng xinh xắn của cô ấy cũng luôn phát ra những hơi thở đầy mê hoặc khiến tôi không thể kìm chế được nữa, vội rảo bước lại gần, kéo Uyển Nghi nằm xuống giường, "Đừng làm nữa, mệt hết cả người...". Chỉ trong nháy mắt, tôi đã nằm đè lên tấm thân mềm mại của Uyển Nghi.
Uyển Nghi khe khẽ kêu lên mấy tiếng. Bị ép nằm dưới người tôi, đôi tay nhỏ như có mà cũng như không đẩy tôi ra, đôi mắt đẹp thì xấu hổ đến nỗi không dám nhìn thẳng vào tôi. Khuôn mặt cô ấy bỗng chốc đỏ ửng cả lên.
Điệu bộ thẹn thùng, ngoan ngoãn của Uyển Nghi khiến tôi càng thêm hứng khởi, cúi đầu xuống, gắn chặt môi mình lên đôi môi cô ấy. Cánh tay đang ôm trên vai Uyển Nghi bắt đầu không nghe theo sự sai khiến của lý trí, cứ mơn trớn quanh vùng eo rồi sau đó luồn lên, nắm gọn lấy bầu ** săn chắc của cô ấy một cách ngang nhiên.
Khi thấy bàn tay tôi chạm vào phần ngực của mình, Uyển Nghi dường như đã biến thành một con người khác. Cô ấy hét lên một tiếng, cố gắng hết sức để đẩy tôi ra.
"Sao thế, làm em đau à?" Tôi ngẩng đầu nhìn lên. Đôi mắt Uyển Nghi đã ngân ngấn nước. Tôi rất khó khăn để kìm chế dục vọng nhưng cũng không dám làm bừa nữa, bàn tay lại ngoan ngoãn trở về vị trí cũ.
"Đừng làm như vậy! Em sợ lắm, Công Trị Hi, anh... anh làm như vậy thật sự khiến em rất sợ!" Cô ấy vừa nói vừa khóc, nước mắt bắt đầu lăn xuống, chảy cả vào lỗ tai hai bên. Cảnh tượng ấy không khác nào cảnh một loài cầm thú đang cưỡng hiếp một thiếu nữ vô tội vậy.
Bộ dạng đáng thương đó của Uyển Nghi đã làm trái tim tôi mềm yếu, nó cũng làm mềm một bộ phận nào đó trên cơ thể tôi.
Tự cảm thấy mất hứng, tôi rời khỏi người cô ấy, ra phòng khách ngồi xem ti vi.
Hồi lâu sau mới thấy Uyển Nghi bước ra, cô ấy đã chỉnh trang lại quần áo, đầu tóc, lại quay về với hình ảnh xinh đẹp, trong sáng như thường ngày.
Uyển Nghi liếc nhìn về phía tôi, sau khi bốn mắt giao nhau, tôi giận dỗi tiếp tục xem ti vi, không thèm để ý tới cô ấy.
Sau đó nghe "sầm" một tiếng, đợi đến khi tôi nhìn sang thì đã thấy cô ấy bước ra khỏi cửa rồi. Vì đồ đạc kê trong căn hộ tôi thuê không nhiều, tiếng dội lại của cánh cửa bị đóng mạnh rất to khiến tôi giật cả mình. Đợi đến khi tôi bình tĩnh lại, trong phòng chỉ còn lưu lại mùi hương của Uyển Nghi, hồi lâu sau, mùi hương đó cũng dần tan biến.
Tôi cảm thấy Uyển Nghi thật quá ra vẻ, sờ mó một chút thì cũng đâu đến nỗi có thai được. Một lát sau, tôi lại nghĩ, nếu cô ấy thuộc loại người sẵn sàng có thể lên giường với bất kỳ người đàn ông nào, tôi cũng chẳng thương tiếc nữa. Nghĩ vậy, tôi lập tức cảm thấy hối hận, muốn gọi điện thoại xin lỗi Uyển Nghi một tiếng nhưng lại chưa dẹp được sĩ diện.
Đúng lúc tôi còn đang đắn đo suy nghĩ mông lung, Uyển Nghi đã dùng chìa khóa riêng của mình mở cửa bước vào phòng, trên tay xách theo vài túi lớn túi nhỏ.
Tôi nhìn Uyển Nghi, cô ấy khẽ liếc tôi một cái rồi đi thẳng vào phòng bếp. Đó là một ánh mắt đầy ai oán và ấm ức.
Tôi không biết Uyển Nghi vào phòng bếp là gì nhưng lại cũng không chịu xuống nước để mở lời nói với cô ấy trước.
Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng tôi đứng dậy, cầm một chiếc cốc không, giả vờ vào phòng bếp rửa cốc.
Vừa bước vào cửa phòng bếp, tôi đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho bất giờ hóa ra, ban nãy, Uyển Nghi ra ngoài đi chợ, cô ấy đang lặng lẽ chuẩn bị đồ ăn!
Uyển Nghi đứng quay lưng về phía tôi, đang mải thái thứ gì đó trên thớt.
Tôi bỗng cảm thấy vô cùng xúc động, tiến lên phía trước, nghiêng đầu nhìn cô ấy, hai mắt Uyển Nghi vẫn đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc xong.
"Khóc à?" Tôi mỉm cười hỏi.
Tôi chẳng qua cũng chỉ muốn đùa cho cô ấy vui lên, không ngờ, vừa hỏi xong câu đó, nước mắt của Uyển Nghi lại lã chã rơi như những hạt đậu nhỏ. Mũi cô ấy cũng đỏ lựng lên cùng với tiếng nức nở nghẹn ngào.
Tôi trở nên bối rối, muốn giằng lấy con dao trong tay Uyển Nghi, ôm cô ấy vào lòng và nói đừng khóc nữa.
Từ trạng thái khóc thầm chuyển sang khóc thành tiếng. Cơn giận trong người Uyển Nghi lại được dịp bùng phát. Cô ấy cố gắng giằng con dao lại, thế nào cũng không để tôi nắm được chuôi dao.
Sau vài lần giằng co, không may, lưỡi dao đã cứa một vết dài trên ngón tay của Uyển Nghi, máu đỏ trong phút chốc trào ra.
"A!" Tôi kêu lên đau đớn, "mau bỏ con dao xuống đi em!"
Lúc bấy giờ, Uyển Nghi đã trở nên vô cùng ngoan ngoãn, không còn giành giật con dao với tôi nữa. Chỉ có điều cô ấy càng khóc to hơn, hai vai rung lên bần bật một cách đầy ấm ức.
Từng giọt từng giọt máu bắt đầu nhỏ xuống chiếc thớt thái rau, nhỏ xuống cả đôi dép lê tôi đang đi trong nhà. Tôi quả thực rất hoang mang, vội ra lệnh cho Uyển Nghi giơ cao tay lên trời, không được động đậy rồi chạy như bay xuống hiệu thuốc dưới tòa nhà mua thuốc sát trùng, bông băng về giúp Uyển Nghi cầm máu.
Tháng bảy, đúng thời điểm giữa mùa hè, tôi chạy lên chạy xuống tòa nhà vài lần, mệt đến nỗi nhễ nhại mồ hôi, hơi thở hổn hà hổn hển.
Tôi sợ Uyển Nghi đau, vừa bôi thuốc cho cô ấy vừa dùng miệng thổi khe khẽ lên vết thương. Bấy giờ, Uyển Nghi đã thôi không khóc nữa, cô ấy bỗng đưa tay còn lại ra vuốt vuốt lên trán tôi, lấy khăn mùi xoa lau mồ hôi cho tôi, "Công Trị Hi, cảm ơn anh." Giọng nói của cô ấy vẫn mềm mại như nước. Những âm thanh ngọt ngào đó khiến tôi càng thêm ân hận.
"Cảm ơn cái gì! Ngốc ạ! Em xem, thật quá nguy hiểm, từ nay về sau, không cho phép em được cầm đến dao nữa!" Nghĩ một lát, tôi lại nói tiếp, "Lửa cũng không được chạm vào, điện cũng không được chạm vào, nói chung, tất cả những thứ nguy hiểm, em đều phải tránh xa!"
Uyển Nghi bỗng bật cười thành tiếng, đôi mắt vừa được rửa bằng những giọt nước mắt đã trở nên long lanh quyến rũ hơn: "Nhưng nấu cơm cho anh ăn là nghĩa vụ của em mà."
Tôi càng cảm động hơn, kéo Uyển Nghi vào lòng, vòng tay ôm càng siết chặt hơn, trong đầu vẫn đang vang vọng câu nói của cô ấy nấu cơm cho anh ăn là nghĩa vụ của em.
Tôi bỗng tự hỏi mình, còn đòi hỏi gì hơn nữa? Có một tiên nữ, hồn nhiên trong sáng, không hề vướng bụi phàm trần, nấu cơm cho tôi ăn.
Muốn nói một câu gì đó biểu thị sự cảm kích, cảm ơn, cảm động nhưng đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, chẳng thốt ra được câu nào. Tôi chỉ có thể ôm cô ấy chặt hơn, chỉ có vậy thôi.
Sau đó, tôi nhất quyết không cho Uyển Nghi làm việc tiếp, đích thân tôi vào bếp nấu nướng...
Hai tiếng sau, tôi và Uyển Nghi cùng chau mày chau mặt nhìn mấy món đồ ăn đen sì sì được dọn trên bàn. Tôi nhụt trí nói, hay chúng ta ra ngoài ăn nhưng Uyển Nghi không đồng ý. Cô ấy dũng cảm gắp một miếng đậu phụ đen đen lên nếm thử trước. Đôi môi nhỏ xinh vừa mím lại, hai vai bỗng so lên, rụt cổ nuốt vội. Tôi hồi hộp hỏi xem mùi vị như thế nào.
"Khó ăn quá..." Uyển Nghi lè lè lưỡi, từ trước tới giờ, cô ấy không biết nói dối.
Sau đó, cô ấy cương quyết nếm hết toàn bộ những món ăn do tôi vừa làm được bày ở trên bàn. Tôi vừa lo lắng vừa cố nhớ thử xem đã có ai do ăn phải đồ ăn khó ăn mà bị ngộ độc hay chưa.
Sau bữa tối, tôi giữ Uyển Nghi ở lại cùng xem ti vi một lát, cô ấy vui vẻ đồng ý.
Sau sự cố khó xử buổi chiều, tôi đã trở nên thận trọng hơn, cũng không dám có những hành động tùy tiện với Uyển Nghi nữa. Muốn giang tay ôm cô ấy vào lòng, tôi cũng phải cẩn thận nhấc tay lên, dùng ánh mắt trưng cầu sự đồng ý của cô ấy.
Uyển Nghi thẹn thùng mím chặt môi lại, không nói câu nào, bấy giờ tôi mới nhẹ nhàng vòng tay ôm cô ấy.
Cảm giác đó, thật yên bình mà tươi đẹp.
Tôi đã không còn nhớ nổi, bộ phim đang chiếu trên ti vi đó nói về chuyện gì. Nói thẳng ra là tôi không còn lòng dạ nào mà xem vô tuyến. Mùi hương ngọt ngào thoắt ẩn thoắt hiện trên người Uyển Nghi cùng cảm giác mềm ấm khi bờ vai cô ấy chạm vào ngực tôi đã khiến tôi không thể nào tập trung được nữa.
Vừa hay lúc đó, trên màn hình ti vi xuất hiện nhiều phân cảnh ôm hôn thắm thiết. Tôi khẽ liếc Uyển Nghi một cái, cô ấy giả vờ như đang chăm chú xem phim nhưng lại hồi hộp tới nỗi hai bàn tay đan chặt lấy nhau.
Điệu bộ của Uyển Nghi lúc bấy giờ quả thực rất đáng yêu. Tôi không kìm chế được nữa, cúi xuống, hôn nhẹ lên má cô ấy.
Uyển Nghi vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, hơi sững lại một chút rồi lại càng cúi thấp đầu xuống.
Tín hiệu đèn xanh lặng lẽ của Uyển Nghi khiến tôi lại nảy sinh ý đồ bất chính đối với cô ấy. Tôi từ từ áp lại gần, đặt một nụ hôn nồng nàn lên đôi môi Uyển Nghi. Uyển nghi căng thẳng đến nỗi cứ níu chặt lấy áo của tôi. Tôi vẫn nhớ như in bài học của buổi chiều nay nên mặc dù đang rất khao khát nhưng vẫn không dám tùy tiện chạm tay lên người Uyển Nghi.
Hai chúng tôi đang cùng chìm đắm trong nụ hôn nồng nàn thì chuông điện thoại di động vang lên, trong lòng tôi thầm cất lên lời nguyền rủa bực bội.
Là điện thoại của Đại T, thế là tôi bèn hét vào điện thoại bằng cái giọng vốn đang bực tức từ khi nghe thấy tiếng chuông.
"Làm gì mà nổi giận ghê thế? Tôi chỉ gọi điện hỏi thăm xem cậu đã dọn dẹp xong nơi ở mới chưa thôi mà?" Đại T thì thầm một cách vô tội khi nghe những lời mắng mỏ đầy khó hiểu của tôi.
"Dọn dẹp xong rồi, thôi nhé, tôi còn đang bận!" vừa nói tôi vừa trìu mến liếc nhìn về phía Uyển Nghi, cô ấy thẹn thùng đánh tôi một cái, hai má lại đỏ ửng lên, đáng yêu và mơn mởn như một trái đào tiên.
"Ờ, ờ, chị dâu cũng có ở đó hả? Hôm nay không xảy ra chuyện lớn gì chứ!" Đại T vẫn chưa muốn cúp điện thoại.
"Sao lại không xảy ra chuyện lớn! Vừa nãy Uyển Nghi bị chảy rất nhiều máu, cô ấy nói đau muốn chết! Còn khóc rất nhiều nữa chứ!" Tôi cố ý trêu đùa Uyển Nghi, hướng suy nghĩ của Đại T lệch lạc theo một hướng khác.
Đại T quả là một người dung tục, giọng của cậu ấy bỗng trở nên ngạc nhiên đầy phấn khích, "Kịch liệt đến thế kia à?"
"Đâu chỉ kịch liệt, cảnh tượng đó á! Hì hì! Cứ phải gọi là say đắm lòng người! Khí thế vang dội non sông!" Tôi khoác lác với Đại T qua điện thoại nhưng mắt lại liếc nhìn Uyển Nghi đầy ẩn ý. Uyển Nghi thấy Đại T dường như đã suy nghĩ lệch lạc về những câu nói của tôi, xấu hổ quá bèn đứng lên, chạy trốn vào trong phòng ngủ.
Đại T cất giọng tinh quái đầy vẻ ngờ vực trong điện thoại: "Tôi không tin cậu lại có thể làm nên một trận khí thế vang dội non sông như thế..."
"Được rồi, được rồi, thôi nhé, vợ yêu đang đợi tôi trong phòng ngủ kia kìa!" Nói xong, tôi liền bấm nút ngắt cuộc gọi.
Bước vào phòng ngủ, tôi thấy Uyển Nghi đang mím chặt môi, ngồi ở cạnh giường. Cô ấy không buồn nhìn tôi, rõ ràng là đang rất tức giận.
Tôi nói, bảo bối của anh lại sao vậy?
"Anh là đồ xấu xa!" Uyển Nghi khẽ lẩm bẩm.
"Anh có gì xấu xa đâu! Vừa nãy, chẳng phải là em bị chảy máu hay sao? Có phải là rất đau không? Em đã chẳng khóc còn gì? Anh có nói sai đâu!" Tôi vừa nói vừa mở to mắt, nhún nhún hai vai ra vẻ như vô tội.
"Anh... anh... em..." Uyển Nghi càng bực tức nhưng lại không tìm được lời lẽ nào để phản bác lại tôi, cô ấy bèn xoay người, quay lưng về phía tôi, "hự!"
"Cái gì mà còn hự hự nói anh à, em à nữa? Lại còn hự hự với anh ở trên giường nữa kìa..." Tôi cố tình phát âm mấy từ hự hự một cách êm ái, kích động một cách khác thường.
"Anh... anh..." Uyển Nghi là một cô gái được lớn lên trong sự giáo dục tốt, từ trước đến giờ chưa từng đấu khẩu với những người khác giới có phần thô lỗ như tôi, vì vậy, chẳng mấy chốc, nước mắt của Uyển Nghi đã ngân ngấn nơi khóe mắt vì vừa tức vừa xấu hổ.
Tôi vội vã ôm chầm lấy cô ấy, xin lỗi rối rít. Dỗ dành hồi lâu sau, Uyển Nghi mới chịu mỉm cười. Và rồi chúng tôi lại ôm ghì lấy nhau, lại ôm hôn say đắm. Tuy nhiên, hễ tôi có ý định tiến sâu thêm một bước nữa, Uyển Nghi lập tức như biến thành một con người khác, phát huy cao độ lý trí của cô ấy, giơ tay đẩy tôi ra.
Tôi không hề cảm thấy hài lòng với kết cục chỉ dừng lại ở nụ hôn ấy. Thấy tôi có vẻ không vui, Uyển Nghi nghiêng đầu, ghé sát mặt vào tôi thì thầm: "Anh đừng như vậy, dù sao sớm muộn em cũng là của anh mà, anh vội gì cơ chứ?" Một cô gái con nhà gia giáo như Uyển Nghi, có thể nói ra những lời như vậy thật chẳng dễ dàng gì. Khi tôi quay sang nhìn Uyển Nghi, cô ấy đã xấu hổ đến nỗi sắp vò nát cả vạt áo rồi.
Buổi tối, tôi và Uyển Nghi cùng ngủ trên giường, tôi đã được thỏa ước nguyện chung chăn chung gối với người con gái trong mộng. Chỉ có điều, chúng tôi chỉ ôm nhau mà ngủ, tuyệt đối không hề đi quá giới hạn cho phép. Đương nhiên, trước đó, tôi cũng đã có ý đồ tiến thêm một bước nữa trong việc chinh phục Uyển Nghi, nhưng sau khi nhận được những từ chối kiên quyết từ phía cô ấy, tôi đành hạ cờ gác trống, từ bỏ ý định vẫn đang chập chờn không yên trong đầu đó.
Khi tôi sắp chìm sâu vào giấc ngủ, Uyển Nghi bỗng khe khẽ gọi tôi: "Công Trị Hi."
"Hả?" Tôi mơ mơ màng màng ậm ừ đáp lại.
"Nếu một ngày nào đó, anh vì một người con gái khác mà bỏ rơi em thì sao?" Uyển Nghi bắt đầu nói những lời ngốc nghếch mà hầu hết các cô gái khi bước vào tình yêu đều nghĩ tới.
Tôi khẽ cau mày lại, chẳng kịp suy nghĩ gì, trả lời luôn: "Vậy thì anh cũng sẽ bị cô gái đó bỏ rơi." Sau đó liền ngủ thiếp đi.
Câu trả lời đó đương nhiên không phải là đáp án hoàn hảo nhất theo suy nghĩ của các cô gái.
Đêm hôm đó, tôi thản nhiên đánh một giấc say sưa, còn Uyển Nghi lại âm thầm khóc suốt một đêm. Tôi lúc ấy hoàn toàn không hề hay biết chuyện đó.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |